Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1531: Cửa vào di tích



Từ khi lên Tiên Giới thì đây là lần đầu tiên Diệp Mặc dùng tới Cửu Dương thiên hỏa, bình thường hắn đều phóng ra một vầng Thái Dương, bất quá hiện tại tạo thành một tầng hỏa khí quanh thân thể cũng có hiệu quả rất tốt, đảo mắt đem màn sương mầu hồng kia tiêu diệt...

Cái màn sương mầu hồng này thì Diệp Mặc cũng không biết là gì, nhưng hắn đoán là cho dù mình không sử dụng Cửu Dương thiên hỏa thì với tu vi luyện thể Thần Cảnh hiện tại của hắn, cũng sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng hắn cũng không dám đặt cược, vì rất nhiều thứ trên Tiên Giới này mà hắn chưa hề biết đến. Đại loại như tu vi luyện thể Thần Cảnh của hắn cũng chỉ là đỉnh cao của Tu Chân Giới, còn các cảnh giới luyện thể ở trên Tiên Giới này thì hắn còn chưa biết đến, cho nên ai có thể khẳng định được tu vi luyện thể Thần Cảnh của hắn có thể ngăn trở được cái màn sương mầu hồng kia chứ?

Sau khi thu hồi nhẫn trữ vật của Nghiêm Chước, thì Diệp Mặc thấy mấy người Cao Noãn đã rất nguy cấp rồi, khắp nơi trên người đều là vết máu, hơn nữa tùy thời đều có thể bị chém giết.

Diệp Mặc không chút do dự nào, lại một lần nữa phóng xuất Tử Đao ra, đánh về phía tên tu sĩ đang chiến đấu cùng anh em họ Cao.

Tu sĩ vốn thấy việc Diệp Mặc giết chết Nghiêm Chước trong nháy mắt, thì đã biết là không tốt rồi. Trong số họ thì Nghiêm Chước là người có tu vi cao nhất, hiện tại thì Diệp Mặc ngay cả Nghiêm Chước cũng có thể giết chết một cách nhanh chóng như vậy, thì hai người họ càng không thể nào chống lại được rồi, chỉ có thể chờ đợi việc bị giết thôi. Thế cho nên ngay sau khi Diệp Mặc vừa thu hồi lại nhẫn trữ vật của Nghiêm Chước, thì tên tu sĩ đang chiến đấu cùng với hai anh em họ Cao đã lập tức phát ra một đạo độn quang, muốn bỏ trốn rồi.

Chỉ là tốc độ của y còn quá chậm, Diệp Mặc sau khi thu hồi lại nhẫn trữ vật của Nghiêm Chước sau đó phóng xuất ra Tử Đao cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, thậm chí còn chưa tới một lần hít thở. Cái tốc độ này khiến cho độn quang của y còn chưa kịp thành hình, thì Tử Đao của Diệp Mặc đã hoàn toàn trói buộc lấy y rồi.

- Thật mạnh...

Tên tu sĩ Hư Tiên viên mãn này sau khi bị đao 'Vực' của Diệp Mặc trói buộc, thì tuyệt vọng thốt lên hai chữ. Y biết, cho dù là y không trốn, mà ở lại tử chiến một trận cùng với Diệp Mặc, cũng chỉ có thể chống đối lại vài chiêu mà thôi. Mà chạy trốn, thì chỉ có thể giúp y chết nhanh hơn một chút.

Phụt...

Một luồng máu tươi phun ra, Nguyên Thần của tên tu sĩ Hư Tiên này vừa ra ngoài, thì đã bị 'Vô ảnh' đứng chờ đã lâu nuốt gọn.

Tên tu sĩ trung niên cuối cùng thấy Nghiêm Chước và một tên đồng bọn còn lại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đều bị giết hết, thì tâm thần đã sớm sợ hãi không còn dám chiến đấu nữa rồi. Ly Hoành cũng rất kinh ngạc nhìn thủ đoạn đáng sợ của Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc hiện tại lại là đồng đội cùng chiến tuyến với y, mà y và đối thủ của mình lại có tu vi tương xứng với nhau, cho nên vốn là cả hai đều đang lâm vào cục diện cân bằng. Ai mà ngờ được Diệp Mặc lại giết được hai người của đối phương trong một thời gian ngắn, khiến cho đối thủ của y kinh hãi muốn bỏ chạy, cho nên y lập tức đã nắm lấy cơ hội khiến cho đối thủ bị thương nặng.

Nhưng dù bị thương, thì đối thủ vẫn muốn chạy trốn. Khi mà Ly Hoành đang muốn truy sát, thì lại phát hiện ra tên tu sĩ bỏ chạy kia chưa đi được mười thước, đã bị một đao của Diệp Mặc giết chết rồi.

Chỉ trong thời gian ngắn, thì Diệp Mặc đã giết hết cả ba người rồi.

Ly Hoành và anh em họ Cao dại ra nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, bọn họ đâu thể ngờ được một tên tu sĩ bình thường vừa mới phi thăng không lâu, lại nghịch thiên tới mức này chứ? Hai tên tu sĩ Hư Tiên kia thì cũng đã đành, nhưng Nghiêm Chước là ai chứ? Ở 'đầm lầy Mu tức' này thì y cũng chính là bá chủ một phương đấy.

Mặc dù không có người nào gặp qua việc Nghiêm Chước giết một tu sĩ Kim Tiên, nhưng hầu hết mọi người đều có nghe đồn về việc này. Diệp Mặc có thể giết được Nghiêm Chước, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn có thể so sánh với một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ hay sao?

- Anh Diệp, không ngờ bản lĩnh của anh lại mạnh mẽ như vậy, lần này là anh đã cứu chúng tôi một mạng...

Ly Hoành nói một câu khô khốc. Vốn trong lòng của y, thì việc mang theo Diệp Mặc cùng đi, xác thực là có nguyên nhân do đồng tình với Diệp Mặc đấy. Đương nhiên là vì thoạt nhìn thì cả người Diệp Mặc đều toát ra vẻ vô hại, căn bản là sẽ không khiến cho y cảm thấy cần phải phòng bị. Nhưng hiện tại, thì xem ra Diệp Mặc muốn giết y quả thực chỉ cần nháy mắt mà thôi.

Trong lúc vô thức, thì ngay cả cách xưng hô của y cũng đã thay đổi, nhưng cũng không tự mình nhận ra được. Sớm biết rằng Diệp Mặc mạnh mẽ như vậy, thì lúc trước ở cửa thành y sao có thể tiếc rẻ năm trăm viên tiên tinh kia chứ? Cho dù là phải lấy ra toàn bộ mười ngàn tiên tinh trên người y cấp cho Diệp Mặc, thì y cũng nguyện ý hết. Với bản lĩnh của Diệp Mặc như thế này, thì sau này muốn xưng bá tại 'đầm lầy Mu tức' này, căn bản là sẽ không có người nào dám chọc vào.

'Đầm lầy Mu tức' có rất nhiều thứ tốt, nhưng trước đó bọn họ cũng chỉ dám đi tới những nơi hẻo lánh, bởi vì những nơi có tài nguyên phong phú đều đã bị một số tên hung ác khác chiếm đoạt trước rồi.

- Anh Ly khách khí rồi, tất cả chúng ta đều cùng một tiểu đội mà, không có gì gọi là cứu hay không cứu cả, vốn là chúng ta cần phải hỗ trợ cho nhau mà.

Diệp Mặc cười ha hả.

- Diệp Mặc, anh quả thực là quá mức ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi...

Cao Noãn lúc này đã phản ứng lại, khiếp sợ nói:

- Tôi chưa bao giờ thấy một tu sĩ Hư Tiên nào giống như anh cả, anh ẩn dấu quả thực là rất sâu mà.

Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, vì hắn nào có ẩn dấu gì đâu? Từ khi quen biết với mấy người, thì cả đội vẫn còn chưa gặp phải đối thủ nào mà. Bản thân hắn thì lại không thể nói rằng ‘Mấy người đừng xem thường việc tôi vừa mới phi thăng, vì cả ba người cộng lại cũng không phải là đối thủ của tôi đâu’ được.

Cao Hổ vội vàng nói:

- Em gái, không nên nói lung tung.

Y sợ em gái mình nói linh tinh sẽ làm cho Diệp Mặc tức giận, cho nên vội vã ngăn cản Cao Noãn lại. Đối với y thì y cảm thấy loại lời nói này không nên nói nhiều làm gì là tốt nhất.

Nói xong thì y lại ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Đa tạ anh Diệp đã cứu chúng tôi.

Cao Noãn cũng kịp phản ứng lại, vội vàng nói:

- Diệp Mặc, vừa rồi đa tạ ơn cứu mạng của anh. Cái tên Nghiêm Chước kia vốn là kẻ thù của chúng tôi, có một lần y đã cướp đi chín gốc 'Vô diệp phù tiêu', nhưng may mắn là lúc đó có nhiều người, không thì có lẽ là chúng tôi đã bị giết rồi.

Diệp Mặc thầm than trong lòng. Cho dù là những tu sĩ ở tầng dưới chót, thì cũng đều vì tài nguyên tu luyện của mình mà bôn ba. Sau đó cũng nhất định sẽ phải đối mặt với việc bị tu sĩ lợi hại hơn mình ức hiếp. Loại chuyện này, thì chỉ cần còn có con người tồn tại, thì sẽ không bao giờ biến mất.

Hắn lấy ra một lọ đan dược đưa cho Cao Noãn rồi nói:

- Chị Noãn, thương thế của chị rất nghiêm trọng, hãy dùng đan dược này trước đi. Tôi ở đây cũng không có thứ gì tốt, cũng chỉ là một ít Thiên đan cửu phẩm của Tu Chân Giới mà thôi.

- Cảm ơn.

Cao Noãn tiếp nhận đan dược rồi nói:

- Kỳ thực Thiên đan cửu phẩm đối với chúng tôi mà nói đã là rất xa xỉ rồi, vì giá cả của Tiên đan rất cao, chúng tôi căn bản là không thể nào mua nổi.

Sau khi Diệp Mặc giết ba người Nghiêm Chước, thì rõ ràng đã cảm nhận được khoảng cách giữa hắn và ba người Ly Hoành tăng thêm. Cao Noãn còn tốt một chút, không có cử chỉ và giọng điệu gì rõ ràng, nhưng Ly Hoành và Cao Hổ thì đã có vẻ mất tự nhiên rất nhiều.

Diệp Mặc cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ, vì hắn và ba người Ly Hoành đều quen biết chưa lâu, chỉ có thể nói tiếp:

- Anh Ly, chỗ này không phải là nơi ở lâu, chúng ta nên đi tới cái di tích kia xem xem. Nếu như không có thứ gì tốt, thì chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

- Tốt.

Ly Hoành cũng không hề do dự. Y biết rằng nếu như Diệp Mặc muốn giết y, thì y có trốn cũng không thoát, tốt nhất là cứ thẳng thắn luôn thì hơn.

- Tôi sẽ vào trước dẫn đường.

Ly Hoành nói xong, thì liền trực tiếp tiến vào khu vực đầm lầy chỉ rộng chừng một trượng

Lúc này Cao Noãn cũng đã dùng đan dược xong xuôi rồi, thương thế cũng đã khá hơn, liền gật đầu với Diệp Mặc sau đó cũng tiến vào theo Ly Hoành.

Hai người đều đã đi vào trong đầm lầy, thì Diệp Mặc lại phát hiện vùng đầm lầy trước mặt này cũng không hề có bất kỳ biến hóa nào, ngay cả rung động một chút cũng không. Cho nên hắn lập tức hiểu, đó là ở đây đúng là một tiên trận ẩn nấp cao cấp, bằng không thì hắn không thể nào nhìn mà đoán không ra được.

Cao Hổ ôm quyền, sau đó cũng đi vào. Diệp Mặc cũng không hề do dự, tiến vào ngay theo sau Cao Hổ.

Sau khi Diệp Mặc đi vào trong đầm lầy, thì trước mặt của hắn liền biến đổi. Hắn cũng không thực sự đi vào trong đầm lầy, vì hiện ra trước mặt hắn lúc này chính là một cái thung lũng.

- Anh Diệp, anh xem, chính là cái chỗ này.

Ly Hoành đã sớm đứng ở một bên chờ hắn, lúc này liền tiến lên nói.

Trong lòng Diệp Mặc cũng thầm than rằng không biết cái tên biến thái nào có thể bố trí cái tiên trận ẩn nấp này. Có thể bố trí một cái tiên trận ẩn nấp cao cấp như thế này, thì vì sao lại không bố trí một cái tiên trận phòng ngự chứ? Nếu như chỉ cần thêm một cái tiên trận phòng ngự bình thường nữa thôi, thì cho dù là Ly Hoành có tiến vào, cũng chỉ có thể thực sự tiến vào một vùng đầm lầy, chứ không thể nào phát hiện ra cái di tích này được.

Thung lũng hiện ra trước mặt Diệp Mặc cũng không rộng lớn lắm, diện tích cũng chỉ có mấy trăm mét vuông, ở giữa thung lũng có một cái ao nhỏ đã khô cạn, một khối đá mầu nâu thật lớn nằm ở bên góc trái của thung lũng. Mà cái khối đá lớn mầu nâu kia vừa nhìn đã có thể thấy rõ được nó là một khốn trận và sát trận được bố trí ra, khiến cho người ta vừa nhìn đã biết nơi này là một cái động phủ.

Khốn trận và sát trận cũng chỉ là một tiên trận cấp hai bình thường, đối với Diệp Mặc mà nói thì muốn phá vỡ hai tiên trận cấp hai này cũng không có vấn đề gì cả.

Diệp Mặc nhíu mày, cũng không hề có động tĩnh gì. Ba người Ly Hoành thì không hiểu về trận pháp, còn hắn thì cũng chỉ là một tiên trận sư cấp một. Cái tiên trận ẩn nấp ở bên ngoài hắn cũng không nhìn ra được, thì có thể thấy được tiên trận ẩn nấp ở bên ngoài ít nhất đã đạt tới tiên trận cấp bốn hoặc cấp năm rồi. Hơn nữa còn được bố trí kỹ lưỡng không một dấu vết, tuyệt đối là do một cao nhân bố trí ra. Nhưng khốn trận và sát trận ở đây lại chỉ là tiên trận cấp hai, hơn nữa cách thức bố trí cũng rất thô sơ. Sự đối lập này cũng quá lớn rồi, thậm chí còn có vẻ như là không phải là do cùng một người bố trí ra.

Cho dù là loại người cổ quái thể nào đi nữa, thì cũng sẽ không bố trí hai kiểu trận pháp có đẳng cấp chênh lệch lớn như vậy!

- Anh Diệp, trận pháp này có vấn đề gì sao?

Thấy Diệp Mặc nhìn trận pháp phía trước khối đá lớn, sau đó cau mày không nói gì, thì Ly Hoành có chút nghi hoặc hỏi.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Trận pháp ở chỗ này tuy là tôi có thể phá được, nhưng trận pháp ở đây và trận pháp ở bên ngoài có đẳng cấp chênh lệch nhau quá lớn. Không hiểu người bố trí trận pháp này vì sao phải làm như vậy, tôi thực sự cảm thấy nghi hoặc.

Cao Noãn bỗng nhiên mở miệng nói:

- Liệu có phải trận pháp ở đây với trận pháp ở bên ngoài không phải là do cùng một người bố trí không?

Diệp Mặc giật mình. Đúng vậy, trận pháp được bố trí ở cùng một nơi, nhưng đâu phải nhất thiết phải do cùng một người bố trí ra chứ. Suy nghĩ của mình đã quá cứng ngắc rồi. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền vô thức vỗ vỗ vào đầu của mình.

Cao Noãn nhìn động tác này của Diệp Mặc, thì trong lòng thậm chí còn có chút cảm xúc. Đối với một tia đề phòng Diệp Mặc lúc trước thì hiện giờ đã hoàn toàn biến mất rồi. Cô cảm giác là cho dù ở di tích này có thứ gì tốt, thì Diệp Mặc cũng sẽ không bao giờ độc chiếm làm của riêng. Huống chi dù Diệp Mặc có muốn độc chiếm, thì cho dù cô có đề phòng cũng không hề có tác dụng.

Diệp Mặc thậm chí còn không buồn luyện chế trận kỳ, lấy ra những trận kỳ đã được luyện chế sẵn mà bắt đầu bố trí. Hắn bây giờ còn chưa có năng lực bố trí ra tiên trận cấp hai, nhưng không có nghĩa là hắn không có năng lực để phá vỡ hai tiên trận cấp hai thô sơ ở trước mặt này.

Theo những miếng trận kỳ của Diệp Mặc không ngừng được ném ra, thì từng đợt âm thanh chói tai liên tục vang lên, cái khối đá lớn mầu nâu kia cũng chậm rãi tách ra.

- Khối đá lớn này chính là cửa vào sao?

Cao Noãn kinh ngạc kêu lên. Cô cuối cùng đã hiểu vì sao lúc trước Mi Cần dùng pháp bảo đánh vào cái khối đã lớn này, thì lại bị lực phản phệ giết chết rồi. Cho dù là bất kỳ một tu sĩ là trận pháp sư nào, thì đều sẽ không để cho một người dám công kích lối vào động phủ của mình bình yên vô sự được.

- Không sai, nơi này chính là lối vào.

Diệp Mặc đáp lời, theo một miếng trận kỳ cuối cùng được hắn ném ra, thì hai nửa của khối đá đã ngừng di chuyển. Một cái động khẩu đen ngòm hiện ra trước mặt mọi người, nhưng thần thức thì dĩ nhiên lại không thể quét vào được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.