Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1556: Đan lâu ở Hắc Lô trấn



Hai chiếc nhẫn rơi vào tay Diệp Mặc, xung quanh cũng không có ai dám lớn tiếng.

Chỉ trong chốc lát, hai tên Kim Tiên của thương hội Phong Thị đã bị Diệp Mặc giết chết, cái này trong đó còn bao gồm cả hội chủ Thương Bách Hà của thương hội Phong Thị. Thương Bách Hà là tu vi Kim Tiên trung kỳ, có thể đơn giản giết chết y như vậy, cho dù là cao nhân Huyền tiên cũng chỉ như vậy, làm gì còn có ai dám nói nhiều? Có thể khẳng định từ nay về sau, thương Phong Thị hội sẽ bị xóa tên khỏi Hắc Lô trấn.

Cường thế của Diệp Mặc lập tức có lợi, hai thương hội còn lại của Hắc Lô trấn lại càng chủ động đến chào hỏi. Bọn họ cho dù có mạnh hơn thương hội Phong Thị một chút, đối diện với cường thế của Diệp Mặc, cũng chỉ là phù du.

Diệp Mặc cũng không muốn xưng bá toàn bộ Hắc Lô trấn, đương nhiên sẽ không từ chối kết giao với hai thương hội còn lại. Sau khi khách khí chào hỏi xong với hai hội chủ của hai thương hội, lúc này mới hướng về những tu sĩ đang đợi hắn luyện đan nói:

- Ba tháng sau tôi sẽ mở một lò luyện đan ở Hắc Lô trấn, vì một mình tôi quá bận, cần một số người giúp đỡ, nếu như có Đan vương, có thể đến tìm tôi.

Lời này vừa mới nói ra, lại càng khiến đám đông tu sĩ thêm chấn động. Sự quý giá của Tiên đan sư ở Tiên giới khó có thể tưởng tượng được. Mà Diệp đan sư trước mặt này nói lời này ý tứ quá rõ ràng rồi, đó chính mà muốn thu nhận đồ đệ Đan vương. Một khi Đan vương thăng cấp lên Tiên đan sư, vậy địa vị chẳng phải tăng lên mấy trăm lần sao? Cho dù là một Tiên đan sư nhất phẩm, ở Hắc Lô trấn cũng không cần lo lắng bất kỳ tài nguyên tu luyện nào rồi.

Cùng với mấy người Diệp Mặc tiến vào Hắc Lô trấn, tin tức này lại càng theo gió truyền xa. Thậm chí đến vài trấn còn lại cách Hắc Lô trấn rất xa cũng nghe được phong thanh.



Trấn tây mà Duẫn Ưng đã từng ở chắc chắn sẽ không đến rồi, còn nơi mà hai người Đồng Xu và Giang Cận ở, cho dù không bị san bằng, nơi đó cũng thiếu thốn linh khí, cũng không phải là nơi mà Diệp Mặc muốn đến.

Thương hội Phong Thị bị Diệp Mặc nhổ rễ, còn nơi mà thương hội Phong Thị vốn đóng đô chính là nơi an cư mới của bốn người Diệp Mặc. Chỉ có điều Diệp Mặc không thích lối kiến trúc âm trầm vốn có của nó, đã dỡ xuống toàn bộ, căn cứ theo lối kiến trúc của Mặc Nguyệt chi thành tái tạo lại một động phủ tu luyện lớn.

Chuyện kiến trúc của động phủ đương nhiên là sau khi lấy ra bản thiết kế, giao cho mấy người Duẫn Ưng đi làm. Còn Diệp Mặc lúc này đang kiểm kê lại nhẫn trữ vật của Thương Bách Hà.

Lúc trước Diệp Mặc lấy được nhẫn trữ vật của tên tu sĩ áo vàng chẳng khác nào một món phát tài, nhưng đồ của tên tu sĩ áo vàng và của một tên tu sĩ Kim Tiên khác của thương hội Phong Thị cộng lại cũng không bằng 1/10 của tên Thương Bách Hà, trong nhẫn trữ vật của Thương Bách Hà, cho dù là tiên tinh thượng phẩm, Diệp Mặc cũng tìm được ba triệu tiên tinh. Ngoại trừ những thứ đó ra, còn một lượng lớn nguyên liệu tiên phẩm và Tiên linh thảo.

Tiên linh thảo cấp bốn cũng có mấy chục gốc, lại có cả một món Tiên khí công kích trung phẩm.

Tên này ở Hắc Lô trấn xưng bá bao nhiêu năm, quả nhiên tích lũy được nhiều. Diệp Mặc biết tiên tinh và đan dược mình tiêu hao khi tu luyện quá nhiều, nhìn thấy đống tiên tinh này nhiều như vậy, nếu dùng thì chắc chắn sẽ rất nhanh. Cho nên tu luyện cũng nhất định phải làm, từ Kim Tiên sơ kỳ đến Huyền Tiên tuyệt đối không phải là chuyện một hai năm.

Diệp Mặc nghĩ đến một Kim Tiên bình thường cũng phải có mấy chục nghìn thậm chí hơn trăm nghìn tiên tinh thượng phẩm, lúc trước người con gái áo lam đưa cho hắn mười nghìn tiên tinh, hắn mới biết hóa ra người ta đúng là đánh đuổi thằng ăn mày rồi. Chỉ có điều lúc đó hắn mới đến Tiên giới, tiếp xúc phần lớn đều là tiên tinh hạ phẩm, cho nên cũng không biết mười nghìn tiên tinh thượng phẩm đối với một Vị tiên mà nói cũng chẳng đáng là bao.

Chỉ hi vọng cô có thể cứu Nhiếp Song Song về được, bản thân cũng lười chẳng thèm gặp cô, nếu Nhiếp Song Song ở chỗ cô ta phải chịu uất ức gì, thì đừng trách hắn trở mặt vô tình.



Một tháng sau, Hắc Lô đan lầu đã xây xong. Diệp Mặc bố trí vài trận pháp phòng ngự và sát trận bên ngoài đan lầu, ngoại trừ mấy người Duẫn Ưng ra, hắn cũng không thuê thêm ai khác, thậm chí đến tên cũng lấy một cái tên bình thường. Nơi này chỉ là nơi hắn tạm dừng chân, một khi đợi thực lực của hắn cao hơn lên một chút rồi, Hắc Lô trấn đối với hắn mà nói, căn bản cũng không phải là nơi ở lâu được.

Hắc Lô đan lầu trong Hắc Lô trấn trở thành một nơi được nghênh đón nhất, còn Diệp Mặc một năm ngoài trừ luyện đan một tháng ra, thời gian còn lại đều bế quan tu luyện. Còn việc điều hành Hắc Lô đan lầu thì giao cho ba người Duẫn Ưng. Ba người Duẫn Ưng đương nhiên cũng sẽ thuê tu sĩ đến hỗ trợ. Sau đó bản thân cũng tranh thủ thời gian để tu luyện, theo Diệp Mặc, tài nguyên tu luyện của ba người lại càng không thiếu thốn gì, còn đan lầu thậm chí tương đương với một mỏ tiên tinh mô hình nhỏ.

Diệp Mặc mặc dù ít ra ngoài, nhưng danh tiếng của hắn trong Hắc Lô trấn cũng không ai là không biết. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì Hắc Lô đan lầu là nơi duy nhất có thể trao đổi tiên đan. Thứ hai là vì kiến trúc của Hắc Lô đan lầu là nơi có đầy đủ tiên linh khí nhất của Hắc Lô trấn.

Những tu sĩ Hư Tiên cấp thấp có năng lực bố trí Tụ Linh Tiên trận đã ít lại càng ít, cộng thêm bố trí Tụ Linh Tiên trận cũng cần rất nhiều tiên tinh, thì lại càng không có người nào xa xỉ như này. Toàn Hắc Lô trấn, cũng chỉ có bên ngoài Hắc Lô đan lầu là có Tụ Linh Tiên trận.

Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối chính là, đan dược của Hắc Lô đan lầu vẫn rất có hạn, Diệp đan sư mỗi năm chỉ luyện đan một tháng, số đan dược này không thể đủ cho nhu cầu của Hắc Lô trấn. Huống chi vẫn còn một số trấn gần với Hắc Lô trấn cũng cần đan dược.

Dường như mỗi ngày lúc nào Hắc Lô đan lầu cũng đông người, nhưng đáng tiếc là phần lớn tu sĩ đều tay không ra về. Diệp Mặc đương nhiên sẽ không vì luyện đan, mà lại lãng phí thời gian của bản thân, đối với những chuyện như này hắn cũng không thể tránh được, thậm chí đến Kim Ý đan cũng không dám đẩy ra ngoài, một khi đẩy Kim Ý đan ra ngoài, thì Hắc Lô đan lầu nói không chừng cũng sẽ đông đúc đến tan tành.

Diệp Mặc đến Hắc Lô trấn không phải vì phục vụ cho mọi người, hắn là đến để tu luyện. Đương nhiên sẽ không muốn phải mở rộng đẩy mạnh Hắc Lô đan lầu. Đối với hắn mà nói, cho dù có mở rộng Hắc Lô đan lầu lớn thế nào đi nữa, thì nơi này cũng mãi không thể đạt được đến yêu cầu của hắn.

Sau đó, Diệp Mặc lại dứt khoát mỗi năm khai trương một tháng. Tháng này hắn luyện đan, bất kỳ người nào đều có thể tìm hắn để luyện đan, số đan dược dư thừa cũng sẽ đặt ở Hắc Lô đan lầu để bán. Nói là nói như vậy, thực ra làm gì có đan dược có thể dư thừa ra được. Bên này thừa ra một viên đan dược, lập tức sẽ có người dùng tiên tinh hoặc là Tiên linh thảo để đổi lại.

Hắc Lô đan lầu sau khi vừa mới đưa ra điều kiện này, toàn bộ tu sĩ của Hắc Lô trấn đều như điên, cho dù như vậy, cũng không có ai dám đến Hắc Lô đan lầu gây náo loạn.

Hắc Lô đan lầu chẳng những có một Tiên đan sư có thể giết Kim Tiên trung kỳ một cách dễ dàng, hơn nữa một khi chọc giận vị Tiên đan sư này, người ta bỏ đi rồi, sau này muốn có một tháng như này cũng không có nữa.

Cho nên hàng năm đến tháng Diệp Mặc luyện đan, là lúc Hắc Lô đan lầu hoặc là nói Hắc Lô trấn náo nhiệt nhất, dường như tu sĩ mọi nơi đều sẽ đứng xếp hàng luyện đan ở Hắc Lô trấn. Cái cảnh náo nhiệt này căn bản vô số năm nay cũng chưa từng có.

Cho dù Hắc Lô trấn còn có hai thương gia lớn nữa, cũng không dám có bất kỳ ghen tị và bất mãn gì với Hắc Lô đan lầu. Nếu không đừng nói là tên Tiên đan sư giết Kim Tiên trung kỳ dễ như trở bàn tay kia, cho dù là vô số tu sĩ đến đây cầu đan cũng có thể xé xác bọn họ.



Thời gian luôn vô thức mà trôi đi, Diệp Mặc đến Hắc Lô trấn cũng đã được hai năm rồi. Lúc này tu vi Kim Tiên sơ kỳ của hắn cũng đã dần dần củng cố lại rồi, Tiên nguyên và thần thức của hắn lại càng thâm hậu hơn. Ngoại trừ là một Tiên đan sư tam phẩm ra, còn là một Tiên trận sư cấp hai và là một Tiên khí sư sơ cấp nữa, hơn nữa Tiên khí luyện chế ra còn là hàng hiệu cao cấp trong khác Tiên khí hạ phẩm nữa.

Ngày hôm nay Diệp Mặc vừa mới luyện đan xong, Giang Cận bước đến nhận đan dược xong nói:

- Diệp đại ca, có hai Đan vương cửu phẩm đến bái kiến, nói muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu bái anh làm thầy.

Diệp Mặc nghe thấy Giang Cận nói vậy lại sững sờ trong giây lát, lúc trước hắn đã từng nói lời này, bảo hắn một mình luyện đan quả thực lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Hắn muốn thu nhận hai Đan vương đến giúp đỡ, đương nhiên hắn sẽ dạy hai người họ thăng cấp lên Tiên đan sư. Sau đó mặc dù có nhiều Đan vương đến đây báo danh, đáng tiếc là không có một ai thỏa mãn được yêu cầu của Diệp Mặc, những người đến báo danh không phải muốn ôm lòng ích kỷ học xong rồi đi, thì cũng là trình độ luyện đan cũng kém quá xa yêu cầu của Diệp Mặc.

Chuyện đã cách đây hai năm rồi vẫn còn có người đến báo danh, Diệp Mặc cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng hắn quả thực cũng mệt mỏi vì luyện đan rồi, cả tháng nay không ngừng luyện đan, cho dù hắn bây giờ có là nửa bước nữa là lên đến Đại sư Tiên đan tứ phẩm đi nữa, hắn cũng cảm thấy vô vị rồi. Nếu như có người đến hỗ trợ, cũng đúng lúc Diệp Mặc đang cần.

- Cho họ vào.

Diệp Mặc dừng tay nói.

- Vâng.

Giang Cận lập tức lui ra ngoài.

Nếu như không phải vì Giang Cận không có đủ tư chất luyện đan, thì Diệp Mặc cũng muốn dạy Giang Cận luyện đan rồi. Năng lực lĩnh ngộ của Giang Cận rất tốt, không chỉ trong việc tu luyện, ngay cả trong năng lực nhìn mặt mà nói chuyện và làm việc, cũng tốt hơn nhiều so với Đồng Xu và Duẫn Ưng. Hơn nữa tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ hơn hai người họ, nói cách khác cũng có chút tâm cơ. May mà cô trước giờ chưa bao giờ phát huy cái tâm cơ đó của mình ra, cái này khiến Diệp Mặc có chút thiện cảm.

Hắn chưa bao giờ hỏi qua hai người Giang Cận và Đồng Xu về chuyện anh trai của Đồng Xu đã đi đâu rồi, những chuyện như này bọn họ không nói, thì Diệp Mặc căn bản cũng không thể nào hỏi được. Nhưng Diệp Mặc lại nghe thấy Giang Cận từng nói, thân thể của cô thuộc về Tiên Mị thể, còn Tiên Mị thể là tốt hay xấu, đừng nói là Giang Cận không biết, cho dù là Diệp Mặc cũng không biết.

Một lát sau, Giang Cận dẫn theo một nam một nữ đi vào phòng luyện đan của Diệp Mặc.

Hai tu sĩ này vừa mới đến, một mùi sát khí nhàn nhạt đã bị Diệp Mặc cảm nhận được. Diệp Mặc biết sát khí này không phải là nhắm vào hắn, mà là vì hai người trước mặt này đã từng giết chóc quá nhiều, nên mới tạo thành loại sát khí nhàn nhạt này. Chỉ là vì hắn tu luyện Tam sinh quyết, đối với sát khí bẩm sinh rất nhạy cảm, nên một thoáng qua là đã cảm nhận được.

Nam tu kia thoạt nhìn có chút gầy gò, thậm chí mang theo chút mùi vị nho nhã, nhưng sự dũng mãnh và hung ác trên người gã thì lại không che giấu được Diệp Mặc. Nữ tu đi cùng nam tu kia thì lại rất điềm đạm nho nhã, khuôn mặt cũng thanh tú, nhưng trên người cũng có một loại tiêu sát. Hơn nữa hai người này thoạt nhìn đều rất căng thẳng, là loại người lúc nào cũng có thể ra tay được.

- Liễu Trung Yên bái kiến Diệp đan sư.

Người nam tu sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, vội ôm quyền ân cần chào hỏi.

Nói xong lại chỉ vào nữ tu bên cạnh nói:

- Đây là vợ của tôi Liễu Mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.