Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1557: Nhìn ngươi rất quen mắt



Mặc dù Tiên đan sư trước mặt này thoạt nhìn dường như cũng không hoan nghênh bọn họ lắm, Liễu Trung Yên vẫn ôm quyền nói:

- Tôi và vợ của tôi đều là Đan vương cửu phẩm, muốn đầu quân vào môn hạ của Diệp đan sư, tôi tin rằng tôi nhanh chóng sẽ có thể luyện chế được Tiên đan nhất phẩm, đương nhiên, nếu như Diệp đan sư cảm thấy chúng tôi không phù hợp ở lại Hắc Lô đan lầu, thì chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.

Nếu là những tu sĩ bình thường, Diệp Mặc sớm đã khua khua tay cho hai người này ra ngoài rồi, nhưng nam nu này hắn lại nhìn có chút quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.

Diệp Mặc biết rõ, sau khi hắn phi thăng cũng giao tiếp không nhiều người, nam tu này cụ thể gặp ở nơi nào, đến kí ức của Kim Tiên như hắn đây cũng không nhớ ra nổi, hắn từ Bỉ Dực Tiên thành đến Thuần Khẩu Tiên trạm, rồi lại đến Hắc Lô trấn, cũng không có chút ấn tượng nào.

Thấy Diệp Mặc vẫn không nói gì, người nam tu trong mắt hiện lên chút thất vọng, khi gã lại ôm quyền với Diệp Mặc, muốn cùng vợ mình rời khỏi, Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Hai người thật lòng muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu?

Thấy Diệp Mặc đáp lại, Liễu Trung Yên vội gật đầu nói:

- Đúng vậy, Diệp đan sư, tôi thề tôi và vợ tôi đều là thật lòng muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu. Chúng tôi nghe thấy tin tức anh thu nhận đệ tử Đan vương, nhanh chóng từ Hồng Hoàn Tiên trấn xa hàng chục triệu dặm chạy đến đây.

Diệp Mặc từ chối bình luận, nói:

- Hai người đã thật lòng muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu, vì sao ẩn nấp tu vi Kim Tiên của mình thành Hư Tiên?

Diệp Mặc sớm đã nhìn ra, Liễu Trung Yên tu vi Kim Tiên hậu kỳ, còn cao hơn hắn một bậc, Liễu Mạn cũng là tu vi Kim Tiên trung kỳ. Hai người họ đều là tu vi Kim Tiên, đến nơi vắng vẻ Hắc Lô trấn này muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu, lại còn muốn bái mình làm thầy, chuyện như này tùy tiện nói như nào, cũng có chút cổ quái.

Thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt Liễu Trung Yên và Liễu Mạn đại biến, bọn họ không ngờ công pháp ẩn giấu tu vi của mình lại bị Diệp Mặc nhìn ra rồi. Bản lĩnh ẩn giấu của bọn họ này, cho dù là Đại tiên cũng chưa chắc đã nhìn ra được, Diệp Mặc sao lại có thể nhìn ra cơ chứ?

Liễu Trung Yên theo bản năng muốn đi ra pháp bảo, nhưng thấy Diệp Mặc bình thản, lập tức nhớ ra chuyện Diệp Mặc giết tên Kim Tiên trung kỳ một cách dễ dàng. Hắn có thể giết Kim Tiên trung kỳ, thực lực xem ra cũng không chênh lệch nhiều so với mình.

- Xin lỗi, Diệp đan sư. Tôi và vợ tôi quả thực đã giấu tu vi, nhưng đây cũng không phải là cố ý lừa anh. Mà là vì kẻ địch của chúng tôi quá mạnh, chúng tôi ẩn nấp khắp nơi, ở rừng rậm Hắc Lô, Hư Tiên là tu vi tầm thường nhất, sẽ không khiến người khác chú ý đến.

Liễu Trung Yên thành khẩn nói với Diệp Mặc.

Sau khi nói xong, gã lại ôm quyền, chuẩn bị rời đi. Gã cũng đã hiểu được tại sao Diệp đan sư này lúc trước lại không thèm để ý đến gã, hóa ra là đang nghĩ tại sao gã lại ẩn giấu tu vi của mình.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Hai người không cần lo lắng, tôi vì cảm thấy anh có chút gì đó quen quen…

Diệp Mặc sau khi nói ra những lời này, vẻ mặt khẽ động, hắn cũng đã nhớ ra người này là ai rồi. Còn Liễu Trung Yên và Liễu Mạn sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt lại biến đổi. Liễu Trung Yên lại càng không chút do dự phóng ra pháp bảo của mình, rất đề phòng chằm chằm nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc khua tay ra hiệu Liễu Trung Yên không cần căng thẳng, sau đó nói:

- Anh không cần phải căng thẳng như thế, nếu như tôi muốn giết anh, ở nơi này, tôi đến đứng dậy cũng không cần.

Nơi này là nơi Diệp Mặc luyện đan, sớm đã bố trí các loại sát trận rồi. Bây giờ Liễu Trung Yên trong này, Diệp Mặc muốn giết gã, quả thực cũng như những gì hắn nói, căn bản cũng không cần đứng dậy.

Liễu Trung Yên nhìn đan phòng mà Diệp Mặc đang ở, đoán chừng trong này có Tiên sát trận. Gã nhíu nhíu mày, mặc dù không thu pháp bảo lại, nhưng cũng hơi lùi về sau hai bước, bảo vệ vợ của mình Liễu Mạn sau lưng rồi nói:

- Tôi nghĩ anh không nhìn nhầm, tôi chính là từ Việt Hoành thiên đến. Anh chắc hẳn cũng đã nhìn thấy ở Việt Hoành thiên có rất nhiều hình truy nã ở cổng thành của Tiên thành rồi, trong đó có tôi.

Diệp Mặc sửng sốt, hắn sở dĩ nói đã từng gặp Liễu Trung Yên, là vì lúc trước ở Bắc Vọng châu khi Cửu đầu trùng Hư Trùng tàn sát bừa bãi, có rất nhiều môn phái đã đến Phỉ Hải thành tránh nạn. Mà Tiên Dược cốc dưới sự chỉ đạo của Minh Tâm chưởng môn cũng đến Phỉ Hải thành.

Minh Tâm chưởng môn cũng là bạn bè quen thuộc của hắn, cho nên Tiên dược cốc của cô trú đóng ở Mặc Nguyệt. Diệp Mặc quay về Phỉ Hải thành, có đến thăm Tiên Dược cốc một lần, lúc đó hắn nhìn thấy một bức hình ngay phía trên Nghị sự đường lâm thời của Tiên Dược cốc, mà bức hình đó chính là Liễu Trung Yên trước mặt đây.

Cho nên nói hắn thấy Liễu Trung Yên cũng không phải là ở bức hình truy nã ở cổng thành Việt Hoành Thiên vực, mà là bức hình trong Tiên Dược cốc.

Thấy Liễu Trung Yên căng thẳng như vậy, Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Anh không cần lo lắng, tôi không có ác ý gì cả. Tôi lúc trước ở Tiên Dược cốc ở Bắc Vọng châu cũng có nhìn thấy một bức hình giống y như anh vậy, cho nên có chút quen quen mà thôi.

- Cái gì?

Liễu Trung Yên thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt lập tức kích động có chút đỏ hồng nói:

- Anh là tu sĩ phi thăng ở Đại lục Lạc Nguyệt? Anh đã từng đến Tiên Dược cốc? Tiên Dược cốc bây giờ thế nào rồi?

Diệp Mặc thấy vẻ mặt kích động của Liễu Trung Yên, lập tức biết được bức hình mà hắn nhìn thấy ở Tiên Dược cốc chăc hẳn chính là Liễu Trung Yên rồi. Bức hình của Liễu Trung Yên ở Tiên Dược cốc treo chính giữa Nghị sự đường, nói không chừng người này chính là người khai sáng Tiên Dược cốc.

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Diệp Mặc chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt, nói xong, hắn lại lấy ra mấy chiếc cốc, rót cho mỗi người một cốc rượu làm từ Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy.

- Rượu ngon.

Liễu Trung Yên sau khi nghe thấy Diệp Mặc nhắc đến Tiên Dược cốc, cũng không còn đề phòng Diệp Mặc nữa, mặc dù vẫn còn vô cùng kích động, nhưng có thể khống chế được bản thân không hỏi ngay, mà sau khi uống cạn cốc rượu Diệp Mặc đưa cho, cũng không kìm chế được lên tiếng khen ngợi.

Nửa ngày trôi qua, đợi tâm trạng của mình dần bình tĩnh lại, Liễu Trung Yên mới hỏi:

- Diệp đan sư, Tiên Dược cốc là do một tay tôi sáng lập lên. Không biết Tiên Dược cốc của tôi bây giờ thế nào rồi? Sau khi tôi phi thăng Tiên giới, cũng không tìm được đệ tử nào của Tiên Dược cốc phi thăng cả, thế này là thế nào?

Diệp Mặc thở dài nói:

- Tiên Dược cốc sau khi anh phi thăng rồi có phải là còn có tu sĩ khác phi thăng nữa, cái này tôi cũng không biết. Cái tôi muốn nói cho anh biết là, trong vòng mấy trăm năm, anh cũng không cần trông ngóng Tiên Dược cốc có người phi thăng nữa. Cho dù là có người phi thăng, cũng chỉ là cá biệt mà thôi.

Sở dĩ nói là cá biệt, là vì còn có một Cầm Mộ Tâm nữa, Cầm Mộ Tâm bây giờ tu luyện ở Nam An châu, cũng có khả năng phi thăng. Nhưng bây giờ hắn cũng đã bố trí lại truyền tống trận từ Nam An châu đến Bắc Vọng châu rồi, nếu như Minh Tâm có thể dẫn những tu sĩ còn lại của Tiên Dược cốc đến Nam An châu, muốn phi thăng cũng chưa chắc là không được.

- Rốt cục là có chuyện gì? Diệp đan sư, xin giải thích giúp Liễu mỗ, xin cám ơn.

Nói xong, Liễu Trung Yên còn đừng dậy cố ý khom người ôm quyền cám ơn Diệp Mặc.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Tôi không biết anh Liễu phi thăng được bao lâu rồi, Bắc Vọng châu bây giờ linh khí thiếu thốn, Tiên Dược cốc đã là tông môn năm sao rồi, tu vi cao nhất cũng chỉ là Hư Thần mà thôi.

- Cái gì?

Liễu Trung Yên lại lần nữa ngây dại, hơn trăm nghìn năm trước, Tiên Dược cốc trong tay gã thịnh vượng như vậy, một tông môn chín sao làm sao lại có thể rớt xuống tông môn năm sao được?

Thấy Liễu Trung Yên mất hồn lạc vía, Liễu Mạn cũng đến bên cạnh an ủi. Diệp Mặc đành phải nói lại lần nữa:

- Thực ra không chỉ có Tiên Dược cốc, môn phái lớn nhất ở Bắc Vọng châu cũng chỉ có hai tông môn tám sao, lúc trước đến một tu sĩ Hóa Chân cũng không có.

- Bắc Vọng châu không ngờ lại rơi vào bước đường này…

Liễu Trung Yên lẩm bẩm nói, một lúc lâu sau lại lầu bầu nói một câu:

- Khó trách sau đó tôi không tìm được đệ tử của Tiên Dược cốc phi thăng.

Lại uống mấy cốc rượu sầu, Liễu Trung Yên lúc này dưới sự an ủi của Liễu Mạn, dần dần khôi phục được trạng thái lúc trước nói:

- Diệp đan sư, không ngờ anh là tu sĩ của Bắc Vọng châu Đại lục Lạc Nguyệt phi thăng, Tiên giới ba mươi ba thiên vô cùng vô tận, chúng ta có thể quen biết nhau cũng là có duyên, đáng tiếc là, tôi đắc tội với người hung ác của Việt Hoành thiên, chỉ có thể lang thang ở Văn Cử thiên, kiếm sống ở rừng rậm Hắc Lô mà thôi.

Diệp Mặc giật mình, Liễu Trung Yên đắc tội với người của Việt Hoành thiên. Nhưng người của Văn Cử thiên cũng không ngấp nghé gã, bây giờ hai thiên vực gã cũng không tiện đến, xem ra mục đích của mình cũng giống như mục đích của Liễu Trung Yên vậy.

Không đợi Diệp Mặc hỏi, Liễu Trung Yên lại thở dài nói:

- Tôi sau khi phi thăng liền ở Việt Hoành thiên, mặc dù tu luyện gian khổ, nhưng tôi là Đan vương cửu phẩm, ở Việt Hoành thiên cũng không lo tài nguyên tu luyện. Đan dược cửu phẩm mặc dù đối với tu sĩ mà nói cũng không có tác dụng gì nhiều, đối với tu sĩ Hư Tiên và với những tu sĩ vừa mới phi thăng thì lại có tác dụng. Tôi nhờ vào luyện đan mà kiếm sống, cũng dễ thở hơn những tu sĩ bình thường.

- Lúc trước tôi vừa mới phi thăng lên Tiên giới, cho rằng tu sĩ của Tiên giới đều là Tiên nhân, chắc chắn đại khí hơn so với Tu Chân giới, đáng tiếc là, tôi quá ảo tưởng rồi. Tôi ở Tu Chân giới cũng lấy được một thiên hỏa Thanh Mạt Viêm…

- Là thiên hỏa xếp thứ mười ở Tu Chân giới?

Diệp Mặc nói.

Thanh Mạt Viêm ở Tu Chân giới là mồi lửa kì dị xếp thứ mười, thuộc vào hàng thiên hỏa. Thiên hỏa của Tu Chân giới vốn dĩ đã ít, cho dù là Đại lục Lạc Nguyệt mà Diệp Mặc quen biết cũng chỉ có sáu bảy ngọn ít ỏi mà thôi. Đại lục Lạc Nguyệt rộng bao nhiêu, cho dù Kim Tiên cũng không dám nói có thể tìm được đến từng ngõ ngách của Đại lục Lạc Nguyệt. Cho nên Liễu Trung Yên có thể lấy được Thanh Mạt Viêm, cũng là rất cừ rồi.

Liễu Trung Yên gật đầu nói:

- Đúng vậy, Thanh Mạt Viêm mà tôi lấy được, cái mà tôi không ngờ đến là, ở Tu Chân giới không có chuyện gì, sau khi đến Tiên giới rồi, ngược lại lại xảy ra chuyện. Mồi lửa của tôi bị một tu sĩ tên Hàn Vị nhìn thấy, lúc đó mồi lửa của tôi đã là màu xanh rồi, sau khi tên Hàn Vị kia nhìn thấy, lập tức muốn lấy mồi lửa của tôi, y đưa cho tôi năm nghìn tiên tinh thượng phẩm.

Diệp Mặc cười khẩy, năm nghìn tiên tinh thượng phẩm là muốn mua được Thanh Mạt Viêm màu xanh sao, cái tên Hàn Vị này quá bá đạo rồi. Nếu như gặp phải mình, rõ ràng cũng không có kết quả gì tốt đẹp.

Quả nhiên Liễu Trung Yên lập tức lại nói:

- Tôi lúc đó ngay lập tức lắc đầu từ chối, năm nghìn tiên tinh thượng phẩm đối với tôi lúc đó mà nói, cũng là một khoản tiền cực lớn. Nhưng cho dù có thêm một trăm lần, tôi cũng sẽ không bán Thanh Mạt Viêm của tôi cho y.

- Y cướp đi rồi?

Diệp Mặc hỏi.

Liễu Trung Yên lắc đầu:

- Tuy lai lịch của y cũng lớn, nhưng ở Phong Thị Tiên thành mà muốn cướp giật, y cũng không có gan lớn như vậy. Lúc đó tôi không bán, y cũng không tiếp tục nói gì nữa. Nhưng tôi lại cảm thấy có chút gì đó không ổn, lúc đó tôi không đi, qua được gần hai năm, tôi mới cẩn thận rời khỏi Tiên thành. Không ngờ, tên đó sau hai năm rồi vẫn nghĩ đến Thanh Mạt Viêm của tôi, lén lút theo đuôi tôi, muốn giết tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.