Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1589: Ta cần ngươi cứu sao



Vốn Diệp Mặc còn tưởng rằng Chân Băng Du sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ là hắn vừa đưa ra yêu cầu, thì Chân Băng Du cũng không hề nghĩ ngợi gì mà đã đồng ý rồi:

- Được, tôi đồng ý.

Diệp Mặc sửng sốt một chút, nhưng hắn lập tức hiểu được, Chân Băng Du ở nơi như thế này, căn bản là không hề có chút xíu năng lực phản kháng nào cả. Còn mình cho dù là không để cho cô một gốc nào, thì cô cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận mà thôi. Tuy rằng đã hiểu, nhưng Diệp Mặc cũng không hề muốn thay đổi chủ ý. Chuyện mà hắn đã hứa, thì hắn cho tới giờ vẫn chưa bao giờ đi tính toán.

- Tôi đi thu thập.

Chân Băng Du tự giác nói, cô cũng hiểu rằng mười gốc 'Lục dực tử linh' này của cô chẳng khác nào là nhặt được cả. Cô thực sự là chẳng làm chút sự tình gì, cho nên cô hiển nhiên là muốn tự thân đi thu thập tiên linh thảo rồi.

Chỉ là cô vừa mới đi được hai bước, thì đã bị Diệp Mặc kéo lại, thân thể của cô khẻ lung lay. Nếu như là không phải Diệp Mặc giúp cô một chút, thì cô thực sự đã ngã vào lòng Diệp Mặc rồi.

- Cậu làm gì thế?

Chân Băng Du biến sắc, lạnh lùng nói. Cô hiện tại ngoại trừ thực lực luyện thể đạt Vương Cảnh ra, thì căn bản là không có chút năng lực phản kháng nào cả.

Cô cũng không phải sợ việc thân thể mình bị Diệp Mặc xâm phạm, mà là sợ Diệp Mặc hủy đi thuần âm thể của mình, như vậy thì việc tu luyện của cô sau này sẽ khó khăn hơn nhiều. Thuần âm thể và thuần dương thể đều có lợi ích rất lớn cho việc tu luyện, huống chi công pháp truyền thừa của cô có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với vấn đề này.

Diệp Mặc chẳng bao giờ lại có hứng thú với loại thạch nữ như Chân Băng Du cả, hắn chỉ lạnh lùng nói:

- Tôi làm gì, cô không thể tự mình nhìn được sao?

Kỳ thực thì không cần Diệp Mặc nói, Chân Băng Du cũng đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Ở nơi mọc cả trăm gốc 'Lục dực tử linh', không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn mười con Tiên yêu thú cấp hai, còn có một con là cấp ba nữa.

- Chiểu Hổ Ngạc...

Chân Băng Du kinh hãi kêu lên. Từ lâu đã vứt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn vừa nãy đi rồi.

Chiểu Hổ Ngạc là Tiên yêu thú nằm sâu trong Cực Tinh Trạch, không thể phi hành, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, hơn nữa sức lực cũng vô cùng lớn. Da thịt thô dầy, yêu nguyên lực cũng không hề bị Cực Tinh Trạch áp chế, hơn nữa năng lực công kích còn mạnh hơn nhiều so với tiên yêu thú cấp hai khác. Lang Yêu ba chân hư Không ở trước mặt Chiểu Hổ Ngạc căn bản là không đáng được nhắc đến, vì Chiểu Hổ Ngạc có thể giết một con Lang Yêu ba chân cùng cấp trong nháy mắt.

Một con Chiểu Hổ Ngạc cấp hai thì cho dù là tu sĩ Kim Tiên viên mãn cũng chưa chắc là đối thủ, huống chi ở đây có tới hơn mười con cấp hai, còn có một con là cấp ba nữa. Mà cô và Diệp Mặc đều bị áp chế đến mức ngang ngửa với người thường, thì không chừng là đám Chiểu Hổ Ngạc này chỉ cần gầm thét vài cái, cả hai đã có thể bị giết chết rồi.

Đừng xem thường Chiểu Hổ Ngạc không thể bay, vì cho dù là tu sĩ có pháp khí phi hành cũng không thể nào trốn thoát được nó. Vì Chiểu Hổ Ngạc chẳng những có thể nhảy lên cao tới mấy trượng, mà khi chúng liên hợp lại còn có thể tạo thành một không gian trói buộc nhất định. Không đợi cho tu sĩ kịp chạy trốn, thì đã bị Chiểu Hổ Ngạc cắn nuốt sạch sẽ rồi.

Diệp Mặc đương nhiên cũng biết đây là Chiểu Hổ Ngạc. Mà giá trị của mỗi con Chiểu Hổ Ngạc Diệp Mặc cũng biết rõ ràng. Chiểu Hổ Ngạc là Tiên yêu thú không hề có yêu đan, mà trong cơ thể của nó có Yêu nguyên tinh. Giá trị của Yêu nguyên tinh cao hơn nhiều so với yêu đan. Đẳng cấp Yêu nguyên tinh cao, chẳng những có thể luyện chế được vài loại đan dược đặc thù, mà còn có thể chế tác được các loại bùa chú cao cấp và cũng có thể làm linh dược dành cho sủng vật Tiên yêu thú cực phẩm thăng cấp. Đối với yêu tu mà nói, thì Yêu nguyên tinh càng là thứ đồ tốt vô cùng hiếm có.

Hơn nữa da và xương của Chiểu Hổ Ngạc đều là tài liệu luyện khí đỉnh cấp. Đối với Diệp Mặc mà nói, thì dùng nó để học tập luyện chế tiên khí là thích hợp nhất rồi.

Lúc này thì hơn mười con Chiểu Hổ Ngạc đã bắt đầu tản ra, vây quanh Diệp Mặc và Chân Băng Du rồi.

- Làm sao bây giờ?

Chân Băng Du có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc. Cho dù là bị tên tu sĩ Huyền Tiên trung kỳ kia truy sát, thì cô cũng không hề lo lắng như hiện tại. Vì lúc đó cô còn có một tờ ‘Thuấn di phù’, nhưng đáng tiếc là lúc đó đã dùng nó để giữ mạng rồi.

Diệp Mặc nhíu mày. Hắn không hề sợ đám Chiểu Hổ Ngạc này, nhưng một khi động thủ, thì việc tu vi của hắn không bị áp chế sẽ bại lộ. Nếu như ở đây không có ai thì tốt, nhưng còn có một Chân Băng Du. Chẳng lẽ lại phải giết Chân Băng Du diệt khẩu sao? Điều này thì hắn thật sự là không làm được. Dù rằng hắn biết, hiện tại giết Chân Băng Du đi chính là điều tốt nhất.

‘Gràoooo, gràoooo’. Chiểu Hổ Ngạc thấp giọng gào thét. Tuy rằng tốc độ của chúng rất chậm, cũng không hề có chút hành động nào. Đoán chừng là vì chúng còn chưa thể thăm dò rõ ràng hai con mồi là Chân Băng Du và Diệp Mặc, cho nên chúng mới có chút cẩn thận.

- Cậu hiện tại đang nghĩ tới cái gì?

Chân Băng Du bỗng hiên bình tĩnh lại, sau đó hỏi một câu rất mơ hồ.

Hiện tại Diệp Mặc biết chắc là mình không cần phải chết, đương nhiên là không cần phải luyến tiếc điều gì. Chỉ là câu hỏi này Chân Băng Du vừa hỏi ra, thì lại khiến hắn nhớ tới mấy người Tố Tố, Khinh Tuyết, Tĩnh Văn, Ức Mặc. Bộ dáng nhu thuận xinh đẹp của họ lại hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.

- Tôi đang nghĩ, nếu như hôm nay tôi không chết, thì có lẽ có một ngày, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, thành tựu Vị Tiên, đi tới mười một thượng Thiên Vực.

Chân Băng Du cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, mà chỉ tự mình thì thào một câu. Trong mắt tràn đầy tưởng niệm.

Diệp Mặc cười nhạt:

- Cô hôm nay sẽ không chết, thế nhưng, nếu cô muốn trở thành Vị Tiên thì hãy sớm tỉnh mộng đi.

Đạo tâm của hắn và Chân Băng Du hoàn toàn khác nhau. Hắn cho rằng đại đạo nhất định vẫn phải nếm trải đủ ‘Nhân sinh bách vị’ (Trăm tư vị của đời người). Hắn tuyệt đối không tin loại người xem thân thể của mình như một cái thân xác thối tha lại có thể tiến tới được đỉnh cao đại đạo.

Ngay khi Diệp Mặc muốn động thủ, thì một tiếng cười to nhanh chóng lan tới. Tốc độ của chủ nhân tiếng cười nay còn nhanh hơn nhiều so với pháp khí phi hành cực phẩm. Chỉ trong chốc lát, thì đã tới bên cạnh hơn mười con Chiểu Hổ Ngạc rồi.

- Tốt, tốt. Tuy rằng đám Chiểu Hổ Ngạc này toàn là đồ bỏ, nhưng trăm gốc 'Lục dực tử linh' cũng không tệ. Vận khí của Phong Đề Tối Nhĩ ta quả thật là tốt.

Những lời này vừa phát ra, thì trước mặt Diệp Mặc và Chân Băng Du đã xuất hiện một tên nam tử mặc áo xanh. Diệp Mặc không thể dùng thần thức để thăm dò y, nhưng qua khí thế uy mãnh trên người y, thì Diệp Mặc cũng biết, người này ít nhất phải có tu vi không kém so với hắn, thậm chí có thể còn cao hơn nhiều.

Một con Chiểu Hổ Ngạc cấp hai vừa nghe được tiếng cười to của tên nam tử mới tới này, thì liền gào lên một tiếng, sau đó vồ tới. Nam tử kia cũng không hề lưu ý tới con Chiểu Hổ Ngạc này, chỉ tùy ý đánh ra một quyền.

Diệp Mặc thấy một quyền này được đánh ra, thì ánh mắt nhất thời co rút lại. Hắn thấy rất rõ ràng không gian xung quanh bị một quyền này khiến cho ngưng đọng lại, hay nói đúng hơn là bị một quyền này làm cho lôi kéo đi.

Rầm...

Một màn máu văng ra. Một con Chiểu Hổ Ngạc cấp hai đã bị một quyền của tên mới tới này đánh thành vũng máu. Cái gì mà Yêu nguyên tinh, cái gì mà da với xương, toàn bộ đều đã hóa thành hư vô rồi.

Diệp Mặc hít một hơi khí lạnh, vì hắn khẳng định là bản thân tuyệt đối không thể nào làm được như vậy.

- Luyện thể tiên nhân, Tiên niết thể...

Chân Băng Du chấn động kêu lên.

- A...

Tên tu sĩ tự xưng là Phong Đề Tối Nhĩ kia quay đầu lại liếc mắt nhìn Chân Băng Du một cái, sau đó bỗng nhiên thốt lên:

- Thật là một tiên tử xinh đẹp, cũng có chút ánh mắt đấy, nhận ra được ta là luyện thể Tiên niết thể.

Nói xong thì y lại quét mắt nhìn Diệp Mặc một chút rồi lắc đầu:

- Đáng tiếc là đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu, cô tới làm phi tử của ta thì tốt hơn nhiều.

Sắc mặt Chân Băng Du bình tĩnh, cũng không hề bị lời nói của tên Phong Đề Tối Nhĩ kia làm cho khó chịu. Vì sau khi tên này đã tới, thì nói không chừng là cô còn có thể được cứu.

Diệp Mặc thì càng bình tĩnh hơn nhiều, vì hắn và Chân Băng Du không hề có cái quan hệ rắm thối gì cả. Hắn chỉ kinh dị vì tên tu sĩ này đã là Tiên niết thể rồi mà thôi.

Tu sĩ luyện thể vốn đã ít, lại có thể tu luyện tới cấp bậc Tiên niết thể thì tuyệt đối phải là một cường giả. Khó khăn nhất đối với tu sĩ luyện thể chính là Niết bàn, mà tên tiên nhân trước mặt này thì đã Niết bàn thành công rồi, hơn nữa còn không phải là tu vi Tiên niết thể sơ kỳ. Hắn không thể dùng thần thức để dò xét, nhưng chỉ bằng mắt thường hắn cũng có thể thấy được tên tu sĩ trước mặt này ngoại trừ là tu vi luyện thể Tiên niết thể ra, thì tu vi tiên nguyên của y ít nhất cũng đã phải là cấp bậc Đại Tiên rồi

Một Đại Tiên, hơn nữa luyện thể tu vi còn là Tiên niết thể, thì khi hắn là Đại Ất Tiên đối mặt với Đại La tiên cũng có cơ hội để chạy trốn.

Lúc này thì những con Chiểu Hổ Ngạc còn lại đều ý thức được sự hung hãn của tên nam tử mới tới này, không tiếp tục vây quanh nữa nhưng cũng không hề lùi lại. Xem ra là chúng vẫn còn chưa cam lòng.

Tên nam tử này thấy hơn mười con Chiểu Hổ Ngạc không chịu rút đi, thì bỗng nhiên lại hét lên một tiếng sau đó vọt tới đám Chiểu Hổ Ngạc này. Nắm tay không ngừng đánh ra.

Rầm, rầm, rầm, rầm...

Máu me bay đầy trời. Đám Chiểu Hổ Ngạc mới vừa rồi còn hung hãn trước mặt tên nam tử này thì hiện đều đã biến thành hư vô rồi. Còn con Chiểu Hổ Ngạc cấp ba kia cũng rất thức thời, chỉ gào lên một tiếng rồi lập tức chạy đi.

Mấy còn Chiểu Hổ Ngạc còn lại cũng đều bỏ chạy theo. Tên nam tử kia cũng không hề đuổi theo chúng, mà chỉ quay đầu lại nhìn Diệp Mặc và Chân Băng Du.

Trong lòng Diệp Mặc thì lại thấy rất đáng tiếc. Yêu nguyên tinh của đám Chiểu Hổ Ngạc này cũng rất đáng tiền mà. Tu vi của người này quá lợi hại, quả thực là không xem tiên tinh ra gì cả.

- Một là Huyền Tiên sơ kỳ, một là Kim Tiên sơ kỳ, vậy mà cũng dám tới nơi này sao?

Tên nam tử kia sau khi liếc mắt nhìn Chân Băng Du và Diệp Mặc, thì liền lạnh lùng nói một câu.

Diệp Mặc căn bản là không hề để ý tới tên nam tử này, chỉ là y nói không hề sai. Y là một tiên nhân tu vi Đại Tiên, tuy rằng ở đây thì sẽ bị áp chế tu vi, nhưng y còn là một tu sĩ luyện thể đạt tới cấp bậc Tiên niết thể, cho nên vẫn có thể tùy tiện đi loạn tại Cực Tinh Trạch này. Chân Băng Du cũng không hề nói gì. Tuy là nam tử này đã cứu họ một mạng, nhưng từ giọng điệu của y thì xem ra y cũng chẳng phải thứ tốt gì.

- Nếu như tiền bối không có chuyện gì, thì chúng tôi xin đi trước.

Chân Băng Du thấy Diệp Mặc không nói lời nào, thì liền chủ động nói. Cô biết rằng sau khi cái tên kia tới đây, thì bọn họ sẽ không có phần của 'Lục dực tử linh' nữa rồi.

Tên nam tử kia khoát tay:

- Ta đã cứu các ngươi một mạng, các ngươi cứ như thế mà đi sao?

- Vậy tiền bối muốn như thế nào?

Chân Băng Du không biết Diệp Mặc vì sao lại không nói gì, muốn để cho cô tự mình can thiệp.

Còn Diệp Mặc thì đang tính toán, nếu như hắn đột nhiên đánh lén tên này, thì hẳn là có vài phần chắc thắng.

- Cô phải lưu lại, nể mặt cô ta sẽ để cho hắn đi.

Nam tử kia gật đầu rồi nói:

- Cô rất không tồi, chẳng những dung mạo không tệ, hơn nữa còn rất thông minh, ta thích một phi tử như vậy.

- Xin lỗi, ta sẽ không làm phi tử của ngươi. Đạo tâm của ta luôn kiên định, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản ta đi tìm kiếm đại đạo.

Chân Băng Du lạnh lùng trả lời.

- Cô muốn ta giết cô sao? Mạng của cô đã không còn, thì còn nói gì tới chuyện tu luyện? Phong Đề Tối Nhĩ ta cũng không bức bách ai phải làm phi tử của mình. Nhưng vừa rồi ta đã cứu cô, nếu cô không làm phi tử của ta, thì chỉ cần chết lại một lần là được.

Tên nam tử kia cười lạnh một tiếng.

Diệp Mặc lúc này bỗng nhiên cũng lạnh giọng nói:

- Ta cần ngươi cứu sao? Nếu như ta nói yêu nguyên tinh của đám Chiểu Hổ Ngạc vừa rồi đều là đồ tốt của ta, hiện tại bị ngươi hủy đi hết rồi, ta muốn ngươi bồi thường đấy, ngươi sẽ thế nào?

Chân Băng Du khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, hoàn toàn không hiểu vì sao Diệp Mặc lại phải đi chọc tức tên nam tử trước mặt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.