Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1634: Hạt giống Chứng đạo



Ba người nhìn nhau. Bon họ muốn tìm Diệp Mặc để mượn chút tiên tinh, nhưng không ngờ là bọn họ còn chưa mở miệng hỏi, thì Diệp Mặc đã cho họ mượn nhiều tiên tinh như vậy rồi.

- Diệp huynh, như vậy nhiều quá.

Lam Địch Thanh vội vàng nói, vì ở trên tiên thuyền này rất khó kiếm tiên tinh. Đan lâu của Diệp Mặc thì nằm khuất ở một góc, nên việc làm ăn có thể nghĩ cũng biết là không quá tốt. Diệp Mặc có thể lấy ra ngần đấy tiên tinh cho họ mượn, thì không chừng là tiên tinh của riêng hắn đấy.

Diệp Mặc cười xua tay:

- Không nhiều lắm, tôi còn có một việc muốn nhờ mọi ngời hỗ trợ đây, đương nhiên là vấn đề này chỉ là thuận tiện nhờ mọi người mà thôi.

- Diệp huynh cứ nói, chỉ cần là việc Lam Địch Thanh tôi có thể làm được, thì tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.

Lam Địch Thanh vội vàng tỏ thái độ, lập tức Đàm Tiêu Lan và Hướng Kỳ Lăng cũng đồng ý theo, nhất định muốn giúp đỡ cho Diệp Mặc.

- Vậy đã tạ mọi người.

Sau khi Diệp Mặc ôm quyền cảm tạ thì liền nói tiếp:

- Bởi vì đẳng cấp pháp bảo của tôi quá thấp, cho nên cần có một số tài liệu luyện khí đỉnh cấp. Cho nên nếu ở khoang thuyền hạ đẳng có người nào bán ra loại đỉnh cấp tài liệu như thế thì xin ba vị xem giúp tôi một chút.

Lời này của Diệp Mặc cũng không phải là nói bừa, vì hắn đã lấy được một ít tài liệu và tiên linh thảo từ trong nhẫn trữ vật của tên tiên chấp sự kia. Nhưng hắn lại phát hiện được nhưng tài liệu kia có rất ít thứ đẳng cấp cao, vì thế hắn lập tức đoán rằng các tiên nhân ở khoang thuyền hạ đẳng do luôn bị tên tiên chấp sự kia bóc lột cho nên đều không hề muốn xuất ra tài liệu đỉnh cấp.

Số lượng tiên nhân ở khoang thuyền hạ đẳng nhiều hơn ở đây, nên hẳn là luôn phải có vài người có thứ đỉnh cấp, chỉ là họ luôn giấu chúng thật kỹ mà thôi. Nhưng người này một khi đã không còn tiên tinh, thì cho dù là đồ tốt mấy cũng sẽ phải lấy ra bán, mà hắn thì lại luôn cần những thứ tài liệu đỉnh cấp như vậy.

Theo tu vi của hắn đề thăng, thì đẳng cấp của Tử Đao càng lúc càng không theo kịp nữa. Cho nên hắn cần phải tìm được tài liệu luyện khí đỉnh cấp để thăng cấp cho Tử Đao, ít nhất phải để cho Tử Đao của hắn ngang hàng với Hắc Thạch Cân.

- Chuyện này thì không có vấn đề gì. Diệp huynh yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý giúp huynh. Chỉ là không biết Diệp huynh có yêu cầu gì với các loại tài liệu đây?

Trong lòng Lam Địch Thanh thì vô cùng cảm kích Diệp Mặc, cho nên lời hắn vừa nói ra, y đã lập tức nhận giúp đỡ rồi.

- Đẳng cấp càng cao thì càng tốt, tốt nhất là phải vượt qua tiên tài tứ phẩm.

Diệp Mặc đáp. Hắn không thể nào sử dụng tài liệu đẳng cấp thấp để thăng cấp Tử Đao được.

...

- Lam huynh, Diệp Mặc có thể mở được một đan lâu, thì chí ít hắn phải là một Tiên đan sư tam phẩm phải không?

Sau khi ba người rời khỏi đan lâu của Diệp Mặc, thì Đàm Tiêu Lan mới hỏi.

- Không phải, tôi đoán rằng Diệp Mặc hẳn là một đại sư Tiên đan tứ phẩm rồi, cô không thấy trên biển quảng cáo viết rằng có thể luyện chế các loại Tiên đan dưới tứ phẩm sao?

Sau khi Lam Địch Thanh nói xong, thì lại hít một hơi rồi nói tiếp:

- Tùy tiện tìm một đại sư Tiên đan tứ phẩm ở Cung Hoa Thiên thì đều là những tồn tại tôn quý, nhưng ở khoang thuyền trung đẳng thì đại sư Tiên đan tứ phẩm cũng không ít, cho nên Diệp huynh ở đó chắc cũng khá khó khăn. Lúc này hắn lấy ra nhiều tiên tinh để giúp chúng ta như vậy, thì hẳn là tiên tinh của riêng hắn, cho nên Lam Địch Thanh tôi nhất định sẽ tận lực giúp hắn tìm kiếm các loại tiên tài cao cấp.

- Tôi cũng thế.

Đàm Tiêu Lan và Hướng Kỳ Lăng liền nói dứt khoát.

...

Sau khi ba người Lam Địch Thanh rời đi rồi, thì Diệp Mặc và Chân Băng Du lại khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu. Ngoại trừ Dư Liên Tang thỉnh thoảng tới tìm Diệp Mặc tâm sự ra, thì Bành Cảm Đương cũng chẳng lần nào xuất hiện nữa.

Ngoại trừ trả phí thuê cửa hàng ra, thì mỗi tháng hắn cũng có thể giữ lại được khá nhiều tiên tinh. Mặc dù có tiên nhân tới tìm hắn để nhờ luyện chế Tiên đan ngũ phẩm, nhưng Diệp Mặc đều lấy lý do không thể luyện chế mà cự tuyệt.

Sau khi linh căn của Chân Băng Du đã không còn tiếp tục niết hóa, thì cô cũng ít suy nghĩ linh tinh hơn trước, mà tiếp tục khôi phục lại công việc tu luyện như trước đây.

Chỉ có mỗi Diệp Mặc là ngày ngày đều thôi diễn trận pháp ở đan lâu. Hắn không dám tiến vào Thế giới trang vàng để tu luyện, cho nên chỉ có thể làm loại chuyện khô khan này hàng ngày mà thôi.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, lại một năm nữa đã qua. Trong thời gian này thì Lam Địch Thanh có tới tìm Diệp Mặc hai lần, mang tới cho hắn một khối tiên tài tứ phẩm là ‘Cực hỏa mộc’ và một miếng tiên tài ngũ phẩm ‘Phong lôi kim’. Đáng tiếc là hai loại tài liệu này cũng không có trợ giúp gì lớn đối với Diệp Mặc.

Yêu cầu thăng cấp Tử Đao của Diệp Mặc rất hà khắc, nếu như không đạt được yêu cầu, thì hắn thà rằng không thăng cấp Tử Đao nữa.

Hôm nay Diệp Mặc đang ở đan lâu của mình thôi diễn tiên trận cấp ba, thì Bành Cảm Đương lại lần nữa đi tới đan lâu của hắn. Lần này chỉ có điều khác với nhưng lần trước muốn mời Diệp Mặc gia nhập, chính là thoạt nhìn thì Bành Cảm Đương có vẻ khá tiều tụy, dường như là có tâm tư gì đó.

- Bành huynh.

Diệp Mặc vẫn nhiệt tình như trước đây.

Bành Cảm Đương thì lại không hề ngồi xuống mà nhìn Diệp Mặc một lát, sau đó mới ôm quyền nói:

- Diệp huynh đệ, lần này tiên thuyền lại muốn dừng lại ở hư không nửa năm, tôi muốn đi hư không một chuyến...

Khi mà Diệp Mặc còn tưởng rằng Bành Cảm Đương sẽ mời mình đi cùng vào hư không, thì Bành Cảm Đương lại nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi nói một các ngưng trọng:

- Diệp huynh đệ, tôi biết rằng thành tựu tương lai của cậu là không có giới hạn. Cậu đã giúp đỡ tôi, cho nên tôi cũng muốn giúp đỡ lại cậu một chút, nhưng không ngờ là mình lại làm liên lụy tới cậu. Đáng tiếc chính là ở đây là trên tiên thuyền, chứ không phải là Thiên Vực, nên dù tôi có lòng cũng chỉ đành bất lực...

Diệp Mặc nhíu mày:

- Bành huynh, huynh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi có thể đặt chân ở đây, thì kỳ thực huynh cũng đã giúp tôi không ít rồi.

- Đã như vậy, tôi cũng không khách khí nữa.

Bành Cảm Đương nói xong thì liền trực tiếp đưa tay lên móc vào mắt của mình khiến Diệp Mặc cả kinh trong lòng, nhưng hắn vẫn không hề cản y lại, vì y chính là đang móc vào con mắt vốn đã bị hư của mình. Nhưng thực tế thì Diệp Mặc không rõ rằng y muốn làm gì.

Bành Cảm Đương lúc này đã lấy ra một viên ngọc thạch trong sáng vô cùng từ trong con mắt hỏng của mình, sau đó lập tức nuốt một viên đan dược xuống. Sau khi vận chuyển tiên nguyên thì con mắt bị hư kia cũng rất nhanh phục hồi lại bình thường.

- Mắt của tôi thực ra có thể chữa lành, nhưng tôi không muốn chữa, cũng là vì con mắt đó vốn là do chính tôi làm hỏng. Nguyên nhân thì chính là vì nó.

Bành Cảm Đương nói xong thì chỉ vào viên ngọc thạch trong sáng ở trong lòng bàn tay rồi nói.

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn chằm chằm vào viên ngọc thạch trong lòng bàn tay của Bành Cảm Đương rồi hỏi:

- Đây là cái gì?

Bành Cảm Đương nắm tay lại rồi trầm giọng:

- Diệp huynh đệ, cậu là đại sư Tiên đan, vậy không biết cậu đã nghe nói qua ở trên Tiên Giới này tu luyện tới cực hạn là đẳng cấp gì chưa?

- Không phải là Tiên Đế sao?

Diệp Mặc biết nếu như vấn đề chỉ đơn giản như vậy thì Bành Cảm Đương sẽ không hỏi hắn.

Quả nhiên Bành Cảm Đương liền lắc đầu:

- Không phải, Tiên Đế không phải là cực hạn, mà là sau khi Tiên Đế đã chứng đạo thì mới là cực hạn. Chỉ có tiên nhân sau khi đã ‘Chứng đạo’ thì mới chân chính là cường giả đỉnh cao của Tiên Giới. Mà từ cổ chí kim, Tiên Đế cũng có rất nhiều, trong đó càng có nhiều người kinh tài diễm diễm, và vô số năm qua cũng chẳng bao giờ thiếu các loại thiên tài cả, nhưng mà người có thể 'Chứng đạo' thì lại rất hiếm khi nghe nói tới, cậu biết vì sao không?

Diệp Mặc lắc đầu:

- Tôi không biết, mong Bành huynh chỉ giáo cho.

Bành Cảm Đương nói:

- Bởi vì Thiên Địa không được đầy đủ, thiếu mất một. Tiên Đế muốn 'Chứng đạo' thì nhất định phải có được 'Hỗn độn tử mông chủng tử', mà 'Hỗn độn tử mông chủng tử' cũng là cùng được sinh ra đồng thời với vũ trụ. Mười hạt 'Tử mông chủng tử' sau khi được sinh ra trong Thiên Địa thì liền thiếu đi một hạt, vì nó đã lập tức bỏ chạy. Cho nên tối đa trong Thiên Địa cũng chỉ có chín vị Tiên Đế đã 'Chứng đạo' mà thôi.

- Mỗi một tiên nhân đã 'Chứng đạo', thì thần thông đều có thể tung hoành khắp vũ trụ, thậm chí lật tay một cái là có thể hủy diệt toàn bộ 'Ba mươi ba Thiên Vực'. Cho nên đối với tất cả các tiên nhân, thì 'Hỗn độn tử mông chủng tử' mới là thứ trân quý nhất. Vì sau khi một vị 'Chứng đạo' Tiên Đế nào đó ngã xuống, thì hạt 'Hỗn độn tử mông chủng tử' của vị Tiên Đế đó cũng không biến mất, mà chỉ tự động ẩn nấp trong vũ trụ chờ đợi người hữu duyên mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc nghe được tin tức này. Hắn khẳng định là rất nhiều Đại Tiên cũng không nhất định biết tới còn có loại 'Hỗn độn tử mông chủng tử' này tồn tại. Hắn cũng không biết tại sao hôm nay Bành Cảm Đương lại phải nói chuyện này với hắn, còn cái hạt ngọc thạch to bằng hạt gạo trong tay Bành Cảm Đương là cái gì, chẳng lẽ chính là 'Hỗn độn tử mông chủng tử' sao? Là thứ có thể giúp Tiên Đế 'Chứng đạo' sao?

Thấy biểu tình kinh dị của Diệp Mặc, thì Bành Cảm Đương liền tiện tay thiết lập mấy đạo cấm chế, sau đó mới nói tiếp:

- Cậu đoán đúng rồi, viên ngọc thạch trong tay tôi chính là 'Hỗn độn tử mông chủng tử', chỉ là cần phải mở ra thì mới được. Nhưng hiện tại không thể mở ra, vì một khi mở ra, khí tức hỗn độn sẽ tràn ra ngoài, bất luận là ai cũng không thể nào cứu được chúng ta nữa.

Nói xong thì y liền nhìn chằm chằm Diệp Mặc, phát hiện Diệp Mặc chỉ nhíu mày, dường như cũng không hề bị cái 'Hỗn độn tử mông chủng tử' này hấp dẫn, thì Bành Cảm Đương liền lộ ra ánh mắt tán thưởng. Y quả nhiên là không nhìn lầm Diệp Mặc. Cái tên Huyền Tiên trước mặt y này tuyệt đối không phải loại người bình thường.

Tuy rằng Diệp Mặc bất động thanh sắc, nhưng y cũng biết là Diệp Mặc vẫn chưa rõ sự trân quý của 'Hỗn độn tử mông chủng tử' cho nên mới như thế. Nhưng cho dù là vậy, thì Diệp Mặc có thể có được biểu tình trấn định như vậy, thì y cũng đã có vài phần kính trọng rồi.

- Hiện tại tôi sẽ đem hạt 'Hỗn độn tử mông chủng tử' này tặng cho cậu.

Bành Cảm Đương nói xong thì liền cầm viện ngọc thạch nhỏ trong sáng đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không vươn tay ra, vì hắn cho tới bây giờ vẫn không tin rằng trời sập xuống còn nện thẳng vào đầu mình. Thái độ làm người của Bành Cảm Đương không tệ, Diệp Mặc cũng rất tán thưởng, nhưng muốn hắn tin tưởng việc Bành Cảm Đương sẽ đưa cho hắn một hạt giống 'Chứng đạo', thì hắn tuyệt đối không tin.

Thấy Diệp Mặc không hề tiếp nhận, thì Bành Cảm Đương cười khổ:

- Diệp huynh đệ, cậu biết thứ này một khi tiết lộ ra ngoài, thì toàn bộ 'Ba mươi ba Thiên Vực' sẽ có bao nhiêu người muốn đi cướp đoạt nó hay không?

Diệp Mặc thản nhiên nói:

- Tôi không biết, nhưng tôi biết, nếu như nó quả thật là 'Hỗn độn tử mông chủng tử', có thể giúp cho Tiên Đế 'Chứng đạo', thì cũng sẽ không tới phiên tôi sử dụng, huống chi cái hạt giống này còn là của huynh.

Bành Cảm Đương biết Diệp Mặc hoài nghi, cho nên y liền thở dài:

- Cậu khẳng định là nghĩ rằng tôi vì sao không tự mình giữ lấy hạt giống này, hoặc là đưa cho Hàn Trường Điền hay Thải Dĩ tiên cô? Nói không chừng là cậu còn đang nghi ngờ rằng tôi sao lại có thể tặng cho cậu cái loại hạt giống trân quý vô bì này đúng không?

Diệp Mặc trầm mặc không nói, trên thực tế thì hai vẫn đề này hắn cũng không nghi ngờ. Nhưng loại đồ vật trân quý này, mà Bành Cảm Đương lại giao cho một người có giao tình hết sức bình thường như hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không tin.

- Bởi vì tôi chính là hậu nhân của Viễn Cổ Đại Đế Bành Dục. Sở dĩ tôi giao hạt giống này cho cậu, là vì tôi đã không còn lựa chọn khác nữa rồi. Lần này ra ngoài hư không, tôi khẳng định là mình không thể nào trở về được, hơn nữa tôi còn biết lát nữa Hàn Trường Điền sẽ tới tìm cậu. Nếu như cậu không dám nhận, vậy thì tôi cũng sẽ không nói nữa.

Bành Cảm Đương lộ ra ánh mắt bi phẫn rồi nói.

Nói xong thì y lại nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi nói tiếp:

- Nếu như cậu nguyện ý tin tưởng tôi, thì hãy tiếp nhận hạt giống 'Hỗn độn tử mông chủng tử' này đi, nhưng cậu phải đáp ứng tôi hai điều kiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.