Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1691: Quan Phi Kiếm tàn nhẫn



Diệp Mặc trong nháy mắt liền đem đạo khí tức kia giam cầm trên tóc của mình, hắn không cần nghĩ tiếp đã hiểu rõ mục đích mà Huân Nhiên tiên tử làm như vậy rồi.

Ở vòng thứ nhất với tổ đội chỉ có một người, hắn đứng thứ nhất. Cho dù vận số có tốt hơn nữa thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Mà trong khi tỉ thí Tâm ma ở vòng thứ hai, hắn đạt vị trí thứ năm, cho thấy cái mà hắn dựa vào không phải vẻn vẻn chỉ có vận may, Huân Nhiên tiên tử chắc chắn là đang nghĩ, một Huyền Tiên trung kì như hắn sao lại có thành tích như này?

Huân Nhiên Tiên tử tạo ra kí hiệu để theo dõi trên người mình, không phải vì bây giờ muốn theo dõi hắn, mà là đợi vài năm sau, mình từ trong Vấn đạo các ra, cô mới có thể theo dõi hắn. Thậm chí cô gái này còn có thể dẫn theo người trong môn phái của các cô cùng tới đối phó với hắn. mục đích đương nhiên rất đơn giản, chính là muốn xem xem thành tích này của hắn là từ đâu mà có?

Diệp Mặc không quay đầu nhìn Huân Nhiên Tiên tử, nếu Huân Nhiên Tiên tử đã có thể nghĩ như vậy, người khác cũng đều sẽ nghĩ như thế. Chỉ có điều là Huân Nhiên Tiên tử có bản lĩnh tạo ra loại ký hiệu theo dõi ẩn này, mà những người còn lại không có cách nào làm được mà thôi. Đừng nói người khác, ngay cả ba tiên vương của Tông Phiêu Thiên cũng là như vậy. Nhưng ba vị Tiên vương khá là quang minh lỗi lạc, không bức bách Diệp Mặc hắn làm cái gì hoặc là nói cái gì, cũng không hạ ký hiệu Thần Thức gì đó.

Diệp Mặc lúc này đã chẳng còn tâm trạng mà đi để ý đến Huân nhiên Tiên tử nữa rồi, cái mà trong lòng hắn nghĩ tới là bị người ta nhớ nhung thì nên làm gì bây giờ. Hắn cảm giác Mang Dũng kia tuy khép nép khiêm nhường, nhưng cách làm của y lại là chính xác. Hắn cũng hiểu rõ mình chơi trội cũng là chuyện không thể làm khác được, bởi vì hắn căn bản là không hiểu rõ được Thất Luyện Tháp cần bao nhiêu điểm mới có thể vào Top 10. Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không để mình đạt tới hơn ba trăm điểm.

Nếu đã dám chơi trội, thì còn sợ cái gì? Sau khi ra khỏi Vấn Đạo Các, hắn lập tức thì lánh đi, càng xa càng tốt. Ngược lại Mang Dũng kia, biết điều như vậy chẳng lẽ lại không muốn tiến vào Vấn Đạo Các? Nếu như y muốn tiến vào Vấn Đạo Các, khiêm nhường như vậy làm sao mà lọt vào danh sách được? Hay là y có biện pháp khác?

Uỳnh...

Một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên. Khiến cho Diệp Mặc phục hồi tinh thần lại, lúc này hắn mới phát hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, trên võ đài đã chấm dứt vòng đấu thứ nhất. Một cái trống lớn của Quan Phi Kiếm đang đập vào thân mình Trang Cữu, Tiên Nguyên hộ thể của Trang Cữu văng ra bốn phía, thân thể của gã cũng bị cái trống da to lớn này đập cho chia năm xẻ bảy.

Nguyên Thần của Trang Cữu từ trong thân thể bị phân liệt tràn ra, còn không đợi Nguyên Thần kia lao ra khỏi võ đài, phía sau lưng Quan Phi Kiếm một ánh kiếm đã bay ra trong không trung, chém chết Nguyên Thần.

- Sư huynh...

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, một tiên nữ mặt tròn thân mặc áo lam đột nhiên phóng pháp bảo ra xông về phía lôi đài.

Nhưng mà cô còn chưa vọt tới phía trước lôi đài. Một luồng sức mạnh dũng mãnh liền cuốn cô đi. Lập tức tiếng nói lạnh lẽo của một Đại La Tiên chủ trì so tài truyền đến

- Trận đấu thứ nhất đã chấm dứt, Quan Phi Kiếm - Nguyễn Nhạc Thiên thắng. Nếu như lại có kẻ quấy nhiễu cuộc so tài, giết.

Lãnh Thanh Sam liền vội vàng kéo tiên nữ mặt tròn này lại, nói:

- Cô bình tĩnh một chút, Trang Cữu sư huynh là bị giết trong khi thi đấu. Bây giờ cô đi cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Diệp Mặc biết rõ vì chuyện gì mà Trang Cữu bị giết, lúc trước Quan Phi Kiếm khiêu khích hắn và Từ Ki, Trang Cữu đã đứng ra bênh vực kẻ yếu nên bị Quan Phi Kiếm ghi hận, vì vậy nên mới bị khiêu khích lên lôi đài và bị giết.

Quan Phi Kiếm này chẳng những giết Trang Cữu, mà ngay cả Nguyên Thần cũng diệt sạch, lúc này Diệp Mặc đã liệt Quan Phi Kiếm vào danh sách đối tượng phải giết rồi, đồng thời hắn cũng liệt Huân Nhiên Tiên tử vào danh sách đối thủ phải đối phó. Vừa rồi nếu như không phải là cô gái này hạ ký hiệu theo dõi lên người hắn. Thu hút sự chú ý của hắn, hắn thậm chí có thể cứu được Trang Cữu rồi.

Quan Phi Kiếm phi thân xuống lôi đài, nhìn lướt qua Diệp Mặc, ánh mắt lạnh như băng. Ý tứ kia rất rõ ràng là chỉ cần để gã gặp phải, nhất định giết không thể nghi ngờ.

Lãnh Thanh Sam đem tiên nữ mặt tròn giao cho một tiên nữ khác an ủi, lúc này mới bay lên võ đài, vừa giơ tay lên, một cây kích dài màu đỏ sậm đã phóng ra. Cây trường kích kia vừa phóng ra, từng đạo sát khí âm lãnh bén nhọn đã kín đáo tràn ra. Cho dù là cấm chế trên võ đài cũng không có cách nào ngăn trở được loại sát khí đáng sợ này.

Quan Phi Kiếm trông thấy cây kích dài màu đỏ sậm này, hơi nheo mắt lại, Lãnh Thanh Sam cũng là tạo được chút hứng thú cho y. Đáng tiếc là, cho dù là y muốn cùng Lãnh Thanh Sam đánh một trận, cũng phải gặp nhau mới được

- Lãnh Thanh Sam - Khổng Thăng Thiên.

Lãnh Thanh Sam chỉ nói sáu chữ này xong thì không nói thêm gì nữa chờ người lên đài khiêu chiến với y.

- Dư Lai - Tông Phiêu Thiên tới lĩnh giáo trước.

Một bóng người màu xám bay vọt lên, nháy mắt đã rơi xuống trên lôi đài, đồng thời một pháp bảo thập tự kiếm đã phóng ra.

- Ngu ngốc.

Diệp Mặc trông thấy Dư Lai lên đài, thật sự là nhịn không được mắng một câu. Dư Lai này đích xác thực sự là một kẻ ngu ngốc, vậy mà cũng dám đi khiêu chiến với Lãnh Thanh Sam của Khổng Thăng Thiên.

Không nói tới gã căn bản cũng không phải là đối thủ của Lãnh Thanh Sam, ngay cả cái hành động này của gã Diệp Mặc cũng cực kỳ khó chịu. Trang Cữu chính là người của Khổng Thăng Thiên, gã cũng là Vì Tông Phiêu Thiên mà bị giết. Tên Dư Lai ngu ngốc này, bây giờ lại còn thay mặt Tông Phiêu Thiên đi khiêu chiến Lãnh Thanh Sam - Khổng Thăng Thiên, điều này chẳng phải nói rõ là hành động ngu ngốc sao.

Trang Cữu vừa mới chết trước đó, Tông Phiêu Thiên liền làm ra hành động máu lạnh như vậy.

- Khốn kiếp.

Từ Ki siết chặt nắm đấm, hận không thể lập tức xông lên lôi đài, phóng trường kiếm ra bổ cho cái tên Dư Lai này một kiếm. Tên khốn này quá không biết xấu hổ, vậy mà dám tìm Lãnh Thanh Sam - Khổng Thăng Thiên khiêu chiến.

Diệp Mặc biết rõ gã ngu ngốc này là có ý gì, gã muốn đánh bại Lãnh Thanh Sam xếp hạng thứ ba, để thể hiện bản thân. Nhưng dựa vào cái hành động ngu ngốc này của gã, gã cũng không thể nào thể hiện bản thân được.

- Anh bạn phái Tông Phiêu Thiên quả nhiên là đầy nghĩa khí.

Lãnh Thanh Sam mỉa mai một câu xong, không phí lời thêm nữa, trường kích màu đỏ sậm trong tay đã từng dãy từng dãy công kích tới.

Thập Tự Kiếm của Dư Lai bỗng nhiên phân tách ra, hóa thành vô số cái bóng thập tự kiếm, trong chớp mắt những cái bóng thập tự kiếm này liền vây kín hoàn toàn quanh nơi hai người đánh nhau.

Người phía dưới lôi đài chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của Thập Tự Kiếm tung hoành ngang dọc, cũng không còn hình ảnh trường kích màu máu đỏ trước đó nữa. Ngoài ra, chỉ có thanh âm kiếm khí ào ào, căn bản là không nhìn thấy ai đang chiếm ưu thế. Có lẽ là Dư Lai đang chiếm ưu thế tuyệt đối, đã hoàn toàn đè bẹp được Lãnh Thanh Sam.

Thần thức của Diệp Mặc rất mạnh mẽ, thần thức của hắn lại có thể nhìn thấy Dư Lai căn bản không phải là đối thủ của Lãnh Thanh Sam. Dư Lai xếp hạng thứ ba trong Huyền bảng của Tông Phiêu Thiên, kỹ năng xác thực là không tệ, nhưng so với Lãnh Thanh Sam thì căn bản là không cùng đẳng cấp.

Vừa rồi hình ảnh Thập Tự Kiếm của gã, nếu không phải là Lãnh Thanh Sam dự tính để cho gã kích phát ra, gã căn bản là ngay cả bóng kiếm cũng không kích phát ra được.

Quả nhiên, những cái bóng của Thập Tự Kiếm kia vừa mới kích phát ra thì đã nghe thấy một tiếng ‘Két’ vang dội, tinh quang tóe ra tứ phía, Thập Tự Kiếm trực tiếp bị trường kích màu đỏ thẫm đánh bay, đập trúng cấm chế trên lôi đài, cấm chế phát ra một trận run rẩy. Mà Dư Lai bị cái bóng của cây trường kích màu đỏ sậm kia của Lãnh Thanh Sam quét qua, ngực lập tức xẹp xuống, phát ra mấy tiếng vang răng rắc.

Chỉ trong một lần giao thủ, xương ngực của Dư Lai đã đứt lìa ra làm mấy khúc, còn Dư Lai thì trực tiếp bị đánh bay, cũng va vào bên trên cấm chế, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, lại rơi xuống trên lôi đài.

Trường kích màu đỏ sậm của Lãnh Thanh Sam sau khi đánh bay Dư Lai lại lập tức liền bay lên lơ lửng trên đỉnh đầu Lãnh Thanh Sam bắt đầu lượn vòng, giống như một con rồng dài màu đỏ sẫm.

- Tôi nhận thua...

Dư Lai sau khi phun ra một ngụm máu tươi, sợ Lãnh Thanh Sam muốn giết gã, kinh hoảng không thôi vội vã bổ sung một câu.

Lãnh Thanh Sam lạnh lùng quét mắt qua gã một cái,

- Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã không còn mạng từ lâu rồi.

Nói xong càng không thèm nhìn đến Dư Lai, chủ động xuống lôi đài trước.

- Trận thứ hai Lãnh Thanh Sam - Khổng Thăng Thiên thắng.

Đại La Tiên chủ trì cuộc tỉ thí kia thấy Dư Lai nhận thua, lập tức đứng ra nói.

Dư Lai xấu hổ tràn trề thu lại Thập Tự Kiếm của mình, nuốt mấy viên đan dược xong thì cúi thấp đầu xuống khỏi lôi đài.

- Quả nhiên là một gã ngu ngốc, nếu như thành danh đơn giản như vậy, thì gã cũng sẽ không chỉ xếp hạng khoảng năm mươi rồi.

Tử Vũ Tiên tử không biết từ khi nào thì đã đến bên người Diệp Mặc, cô thấy Dư Lai thổ huyết bại trận lui xuống thì lạnh lùng châm chọc một câu.

Trong mắt Tử Vũ tiên tử, Dư Lai là vì nằm trong top ba trong Huyền Bảng của Tông Phiêu Thiên, trong vòng đấu thứ hai của Nguyễn Nhạc Thiên lại rơi thẳng xuống luôn thứ hạng 52, điều này khiến gã khó chấp nhận nổi, nên mới khiêu chiến với Lãnh Thanh Sam, muốn chứng minh bản thân mình.

Người của Khổng Thăng Thiên giúp Tông Phiêu Thiên, mọi người không phải là đồ ngốc nên đều nhìn ra cả, mà tên Dư Lai này vì muốn thể hiện bản thân, lại ra khiêu chiến với Lãnh Thanh Sam của Khổng Thăng Thiên. Tuy một câu nói của Tử Vũ tiên tử cao ngạo, nhưng cô lại rất coi thường loại người như Dư Lai.

Tử Vũ Tiên tử chỉ nhìn Dư Lai một cái, liền không nhìn tới gã nữa, lại quay đầu nói với Diệp Mặc:

- Mạc sư huynh, anh đang ở top 32, anh nên cẩn thận Giản Sát của Nguyễn Nhạc Thiên, gã là người xếp thứ sáu trong bảng Thiên tiên của Nguyễn Nhạc Thiên, thủ đoạn ác độc.

Có vẻ như Tử Vũ tiên tử cũng đã nhìn ra Giản Sát ở ngoài danh sách top 32 có chút gì đó không đơn giản, rất có khả năng chính là cái bẫy của Nguyễn Nhạc Thiên.

Diệp Mặc gật gật đầu, không nói gì, đạo lý này rất là rõ ràng, hắn đoán chừng đại đa số người cũng đã nhìn ra rồi.

- Còn nữa, Mạc sư huynh, anh phải cẩn thận Huân Nhiên tiên tử vừa nãy mới tiếp cận anh, tôi cảm thấy cô ta không phải là người tốt gì đâu. Dù sao thì tôi cũng không nói ra được lý do, chỉ là một loại trực giác, cô ta không phải là thực sự ái mộ Mạc sư huynh đâu.

Tử Vũ Tiên tử tuy là cảm giác những lời cô ta nói có chút không thích hợp, nhưng cô cũng nhịn không được mà nói ra.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Tôi cảm thấy người ta cũng không tệ mà, chắc không như cô nghĩ đâu, chuyện này cô không cần lo lắng, đã đến lúc tôi lên đài khiêu chiến rồi, đợi lát nữa nói sau.

Trên người hắn có ký hiệu theo dõi của Huân Nhiên tiên tử, Diệp Mặc tin là cô gái kia có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hắn và Tử Vũ tiên tử.

Hắn giả bộ vội vàng an ủi Tử Vũ tiên tử một câu xong liền lập tức phi thân lên đài. Bởi vì trận trước đó Tần Vô Nhận chỉ dùng thời gian có một khắc đã đánh bại một Huyền Tiên của Đoan Tĩnh Thiên.

Diệp Mặc phi thân lên trên lôi đài, còn chưa kịp nói gì thì tuyển thủ dự thi có mặt ở đây đã nhốn nháo cả lên, rõ ràng là đều muốn đánh với Diệp Mặc. Có lẽ là trong con mắt của người khác, tu vi của Diệp Mặc là thấp nhất, là một đối thủ dễ đối phó nhất. Còn một số người thì cho rằng Diệp Mặc đều nhờ vào may mắn mà thắng ở hai vòng trước, chỉ cần chiến thắng Diệp Mặc, cho dù là không thể đứng nhất, cũng có tên tuổi cực lớn.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có hơn mười tuyển thủ dự thi muốn xông lên lôi đài, có thể thấy tiên vương Hách Dịch mang đến thù hận quá nặng.

Nhưng còn có một bóng dáng còn nhanh hơn, một Huyền Tiên mặc áo vải thô đã phi thân lên lôi đài trước khi người khác muốn xông lên lôi đài, chỉ cách thời gian Diệp Mặc lên có mấy hơi thở mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.