Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1705: Lôi Sa



Két két két…

Âm thanh không ngừng không ngớt, lôi kiếm của Diệp Mặc mặc dù nhiều, nhưng cũng không chặn lại được một đường sét lôi kiếp.

Ầm.

Ngược lại thì Hắc thạch cân lại có thể chặn lại một đường sét trong đó, lôi quang bắn ra tứ phía, chói mắt giống như Thiên nữ tán hoa vậy.

Nhưng Diệp Mặc cũng không có tâm trạng đi nhìn lôi quang chói mắt này, nắm đấm của hắn đồng thời cũng nện vào một tia sét.

Bùm…

Quả đấm của Diệp Mặc chẳng những tùy ý đánh ra, mà còn là Thái sơn áp đỉnh mà hắn mới lĩnh ngộ được. Khi nắm đấm còn chưa đập vào lôi kiếp kia, nắm đấm đã mang theo khí lưu không gian xung quanh cùng hợp với Tiên nguyên của hắn, bắt đầu đập vào tia sét.

Đường sét lôi kiếp kia có chút chậm lại, ngay sau đó đập vào nắm đấm của Diệp Mặc. Nắm đấm cực lớn đấm xuyên qua tia sét, cũng không thể nào chặn lại được sức mạnh hủy diệt kinh khủng của lôi kiếp.

Vô số lôi quang đánh lên người Diệp Mặc, tia sét mà lôi kiếm không thể nào chặn lai được cũng đồng thời đánh lên người Diệp Mặc.

Diệp Mặc lại cảm thấy một lôi trụ mang một sức mạnh hủy diệt đáng sợ đập lên ngực mình, hắn điên cuồng phun ra một ngụm máu, bị lôi kiếp trụ đã yếu đi một nửa này đánh rơi xuống mặt cát. Lôi kiếp lôi quang tản ra cuốn những cát đá xung quanh lên, hình thành một lốc xoáy cát đá cực lớn.

Bên trong lốc xoáy cát đá, Diệp Mặc đồng thời điên cuồng hấp thụ lôi nguyên vô tận, trong lòng cũng thầm nhủ mình may mắn đã chọn nơi độ kiếp là trên sa mạc.

Lôi nguyên vô tận nhanh chóng bị hắn hấp thụ, dưới sự chuyển đổi cực mạnh của Tam Sinh quyết, hoàn toàn chuyển hóa thành Tiên nguyên hoặc Tiên nguyên lôi hệ, không ngừng làm dịu thân thể của hắn, tăng tu vi của hắn lên.

Cái nắm đấm bị tia sét đánh cho chỉ còn lại xương trắng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ khôi phục lại, trong nháy mắt, nắm đấm của Diệp Mặc cũng đã được khôi phục, tu vi của hắn lại nhanh chóng được thăng cấp, rồi thăng cấp thêm nữa.

Diệp Mặc điên cuồng hấp thu lôi nguyên trong hố cát, đồng thời trong lòng cũng vô cùng tỉnh táo, hắn biết lôi kiếp này là muốn lấy mạng của hắn, nếu như hắn chưa lĩnh ngộ được Thái sơn áp đỉnh, không có Hắc thạch cân, thì ba đường lôi kiếp này hắn cho dù thế nào cũng không thể vượt qua được.

Rầm, rầm…

Bầu trời vừa mới âm u trong tích tắc lại vang lên những tiếng rầm rầm, chỉ trong nháy mắt, sáu đường sét lớn giáng xuống.

Diệp Mặc trong lòng bình tĩnh, hắn không tức giận, cũng biết đường sét thiên đạo này muốn hắn chết, có tức giận thế nào cũng vô dụng. Cơ hội duy nhất chính mà mượn lôi kiếp lần này, không ngừng nâng cao thực lực của mình, chỉ đến khi thực lực của hắn không có bất kỳ đối thủ nào, hắn mới có thể trút sự phẫn nộ của hôm nay ra.

Sáu đường sét cũng đã có thể lấy đi mạng của hắn, nhưng Diệp Mặc lại biết chỉ cần hắn độ qua được sáu đường sét này, sau này cho dù có nhiều hơn nữa, hắn cũng không sợ. Hắn tin rằng sáu đường sét này, có thể khiến hắn thăng cấp lên Đại Tiên.

Hắc thạch cân cùng lôi kiếm cũng đã được phóng ra, lôi kiếm hắn còn chưa có thần thông, không phải hắn không muốn lĩnh ngộ, mà là vì hắn còn chưa thể lĩnh ngộ được

Diệp Mặc phóng ra thanh trường đao Tiên khí thượng phẩm, hơn mười tấm chắn Tiên khí, những thứ có thể phóng ra dường như cũng được hắn mang ra toàn bộ rồi, ngoài Tử Đao, dưới lôi kiếp đáng sợ như này, Diệp Mặc cũng không muốn hủy hoại Tử Đao của mình.

Ầm ầm ầm…

Răng rắc, răng rắc…

Lôi kiếp điên cuồng lên, Diệp Mặc đồng thời cũng điên cuồng theo. Lôi kiếp này là muốn lấy đi mạng của hắn mà, hắn đây cũng là hoàn toàn lấy mạng của mình ra để liều với chúng.

Hắc thạch cân có lợi hại đi nữa, cũng chỉ có thể chặn lại đường sét đầu tiên trong đó, thanh trường đao Tiên khí thượng phẩm mặc dù chặn được một đường, đồng thời cũng bị nó chém tan tành. Còn lôi kiếm của hắn trong đợt lôi kiếp đầu tiên sau khi hấp thụ được phần lớn lôi nguyên, cũng vẫn còn chênh lệch nhất định với lôi kiếp đáng sợ này, những lôi kiếp không chặn lại được vẫn là giáng lên người Diệp Mặc.

Hơn mười tấm lá chắn dưới những lôi kiếp đáng sợ này, giống như một tờ giấy vậy, chỉ chặn lại trong tích tắc mà thôi.

Một đường sét tráng kiện không bị chặn lại trực tiếp đánh lên ngực Diệp Mặc, còn đường sét mà một quyền của Diệp Mặc đánh trúng lại càng trực tiếp xé rách quần áo của Diệp Mặc, đến cánh tay cũng biến thành xương trắng

Từ khi Diệp Mặc thăng cấp lên Tiên niết thể đến nay, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như vậy, có lẽ, đây cũng đã không thể tính là vết thương nữa rồi.

Phụt...

Máu tươi trên ngực của Diệp Mặc phun ra khắp nơi, xương sườn chuẩn bị đứt gãy. Cho dù Diệp Mặc có Tiên nguyên của Tiên niết thể bảo vệ, cũng không thể nào chặn lại được đường lôi kiếp tráng kiện như này. Đồng thời nơi mà Diệp Mặc độ kiếp, cũng đã hình thành một hố to ngàn trượng rồi, lôi kiếp kinh khủng giống như một lưỡi cày cực lớn vậy, dường như cày lật toàn bộ sa mạc này lên vậy.

Phụt…

Diệp Mặc sau khi điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, vẫn không nhúc nhích đứng trong hố cát điên cuồng hấp thụ lôi nguyên. Hắn không dám chắc có còn tia sét nào giáng xuống nữa hay không, nếu như lúc này lại có sáu đường nữa, thậm chí có ba đường nữa thôi, hắn cũng sẽ chôn thay ở nơi này.

Tiên niết thể đã bảo vệ thân thể của hắn, nếu không dưới những tia sét này, thân thể của hắn cũng biến thành màn máu rồi, không còn cơ hội nào cứu vãn được nữa.

Bầu trời lại lần nữa âm u, từng tiếng trầm đục lại vang lên, Diệp Mặc chắc rằng không có lôi kiếp của một ai lại có tốc độ như này của hắn, giữa đợt đầu tiên và đợt thứ hai dường như không có bất kỳ khoảng cách nào. Mà trong nháy mắt, đợt lôi kiếp thứ ba cũng đã đến rồi.

Cho dù Diệp Mặc biết đợt lôi kiếp tiếp theo sẽ càng kinh khủng hơn, nhưng lúc này hắn lại vô cùng tỉnh táo hấp thu lôi nguyên, không tăng sức mạnh của mình, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào vượt qua đợt lôi kiếp tiếp theo này.

Lôi nguyên bị Diệp Mặc hấp thu chuyển hóa, Tiên linh khí bị Diệp Mặc hấp thụ giống như nước sông cuồn cuộn, đồng thời cùng với những lôi nguyên kia, nhanh chóng chuyển hóa thành Tiên nguyên.

Huyền Tiên viên mãn thăng cấp, lại thăng cấp, lúc này lượng lớn lôi nguyên và Tiên linh nguyên bị chuyển hóa thành Tiên nguyên, tu vi của hắn cũng đã đến điểm giới hạn rồi. Đối với loại lôi kiếp này hấp thu Tiên linh khí và lôi nguyên tu luyện, Diệp Mặc cũng có nhiều kinh nghiệm rồi, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí chút tài nguyên nào. Hơn nữa hắn cũng biết, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giành lấy cơ hội, một khi sớm một bước thăng cấp, thì lôi kiếp cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Ầm…

Tiên nguyên toàn thân Diệp Mặc dường như tìm được chỗ tháo nước vậy, Tiên nguyên cũng đã viên mãn không chút khiếm khuyết gì trong cơ thể hắn lại lần nữa hư không. Tiên linh khí và lôi nguyên vô tận lại càng điên cuồng bị hắn hấp thụ, còn hắn lại cảm thấy sức mạnh kinh khủng trong cơ thể mình. Hắn tin rằng, lúc này, cho dù có nhiều Tiên linh khí và lôi nguyên hơn nữa, hắn cũng có thể hấp thu hết.

Vì hắn đã thăng cấp lên Đại Ất Tiên rồi, khi hắn thăng cấp lên Đại Ất Tiên, tốc độ hấp thu Tiên nguyên đồng thời cũng được tăng lên mấy lần. Đồng thời vết thương trên cơ thể hắn đang hồi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Chỉ trong tích tắc cánh tay đã thành xương trắng cũng đã hoàn toàn khôi phục được trạng thái ban đầu, thậm chí đến xương ngực bị gãy trong nháy mắt cũng đã liền lại. Tiên niết thể cường hãn, trong lúc này cũng được lộ ra không thể nghi ngờ.

Két két két…

Dường như cùng lúc Diệp Mặc thăng cấp lên Đại Ất Tiên, chín tiếng sấm cũng vang lên, chín đường sét to bằng thùng nước cũng được giáng xuống.

Lần này Diệp Mặc cũng không cần bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ là điên cuồng đấm mấy quyền ra:

- Tản ra cho ta…

Lôi kiếp quang tản ra tứ phía, lôi kiếp không bị đánh tan vẫn giáng lên người Diệp Mặc.

Thình thịch…

Cho dù là lôi kiếp to bằng thùng nước đánh lên người Diệp Mặc, cũng chỉ khiến cơ thể Diệp Mặc lại lần nữa bong da tróc thịt, cũng không thể nào chạm đến gân cốt của hắn.

Mà tu vi của Diệp Mặc lại càng điên cuồng được tăng lên, Đại Ất Tiên sơ kỳ, Đại Ất Tiên sơ kỳ đỉnh phong, Đại Ất Tiên sơ kỳ viên mãn…

Lúc này Tiên nguyên trong cơ thể hắn giống như sóng gợn trên biển lớn vậy, nối tiếp nhau nổi sóng, kinh mạch lại càng kiên cố vững mạnh. Lôi kiếp kinh khủng vô tận như này, lại chỉ có thể khiến tu vi của hắn không ngừng tăng lên.

Một số tiếng động nhỏ vang lên, Diệp Mặc biết hắn cũng đã thăng cấp lên Đại Ất Tiên trung kỳ rồi, người khác phải tu luyện vô số năm, hắn thì một đợt lôi kiếp cũng đã đạt được rồi.

Diệp Mặc thở dài một tiếng, lôi kiếp Đại Ất Tiên của hắn chắc cũng sẽ không còn nữa, mặc dù lúc này hắn hi vọng có càng nhiều lôi kiếp giáng xuống nữa, nhưng hắn cũng biết rõ, một khi hắn có lợi trong lôi kiếp, thì lôi kiếp của hắn sẽ lại chủ động biến mất.

Thậm chí đến đám mây linh khí xuất hiện sau khi độ kiếp dưới Tu Chân giới cũng sẽ biến mất không còn.

Quả nhiên, khi chín đường lôi kiếp bị Diệp Mặc hấp thu hết, trên bầu trời lại trở nên nắng ráo, không có bất kỳ dao động lôi kiếp nào nữa, cũng không có bất kỳ ban thưởng Tiên linh vân nào cả.

Diệp Mặc chắc rằng không ai độ kiếp lại giống như hắn, là một kiểu độ kiếp không có quy luật, không có Tiên linh vân. Chỉ cần cảm thấy hắn đã được an toàn rồi, thì lôi kiếp cho dù chỉ là một đường giáng xuống, còn lại cũng sẽ biến mất trong không trung.

Đối với hắn, lôi kiếp không phải khảo nghiệm, mà là đến chém giết hắn. Diệp Mặc tin rằng đợt lôi kiếp đầu tiên sở dĩ là ba đường mà không phải chín đường, không phải vì không muốn hắn chết, chắc chắn là vì một nguyên nhân nào đó không thể nào giáng xuống chín đường trong đợt đầu tiên. Nếu không, đợt đầu tiên cũng sẽ là chín đường không chút nghi ngờ gì.

Da thịt của Diệp Mặc bị lôi kiếp đánh cho bong tróc cho dù không có Tiên linh vân, cũng nhanh chóng khôi phục lại. Chỉ trong chốc lát, thân thể của Diệp Mặc lại không có một vết thương nào, chỉ còn lại một thân hình hoàn mĩ không chút sẹo nào.

Lúc này Diệp Mặc cũng không mở to mắt, hắn còn đang hấp thụ Tiên linh khí xung quanh, mặc dù sau lôi kiếp không có ban thưởng Tiên linh vân, nhưng hắn vẫn cần phải củng cố tu vi của mình.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc bỗng nhiên giơ tay lên, một tiếng sấm vang trời, đồng thời một đường sét to bằng thùng nước được phóng ra. Đường sét này giống như một cây giáo dài cực lớn vậy, trực tiếp rơi xuống chính giữa sa mạc cách chỗ Diệp Mặc vài dặm.

Ầm…

Tia sét như thực chất đâm vào trong sa mạc thật vậy, cuốn cát vàng đầy trời.

Diệp Mặc khóe miệng mỉm cười, hắn trong Thần thông đạo của Vấn Đạo các cũng chưa lĩnh ngộ được Thần thông lôi kiếm, dưới kinh nghiệm lôi kiếp kinh khủng, thì lại thành rồi.

Sau này thần thông này chính là, Lôi Sa. Thần thông này và cát không có chút quan hệ nào, thậm chí lại giống như một thanh giáo dài, vì lĩnh ngộ được trên sa mạc, Diệp Mặc mới đặt tên cho nó là Lôi Sa.

Diệp Mặc ngẩn đầu liếc nhìn chỗ sa mạc vừa mới bị sét giáng xuống, hắn tin rằng, sẽ có một ngày, hắn sẽ xông lên trên ba mươi ba thiên, bấy luận là ai đối phó với hắn như vậy, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Tự cho mình vài đường thanh thủy quyết, sau khi Diệp Mặc lấy ra một bộ quần áo mới để thay, lúc này mới bay ra khỏi hố cát đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.