Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1736: Niệm Sơn đỉnh



Sau khi nhảy ra khỏi Niệm cầu, Diệp Mặc mới nhìn rõ trước mặt có thêm một ngọn núi cũng hư vô mờ mịt giống như Niệm hà vừa nãy, ngọn núi đó đồng thời cũng có một tấm bia đá cực lớn, trên tấm bia đá đó còn viết Niệm sơn.

Quả nhiên là Niệm sơn, Diệp Mặc lúc này mới tỉnh ra, Niệm sơn không phải là bên ngoài của Lạc Đế sơn, mà là một ngọn núi hư vô mù mịt trong Lạc Đế sơn.

Diệp Mặc giơ Niệm châu trong tay mình lên, đang định nhìn phương hướng mà mũi tên chỉ, lại kinh ngạc phát hiện ra mũi tên của Niệm châu trong tay cũng đã biến mất rồi.

Không đợi Diệp Mặc tỉnh lại, vòng sáng bao quanh người hắn cũng bỗng nhiên phát ra càng nhiều những vầng hào quang óng ánh.

Không ổn rồi, Diệp Mặc căn bản cũng không kịp phản ứng lại, thì vòng ánh sáng đó lại cuốn lấy Diệp Mặc biến mất khỏi chân núi Niệm sơn.

Khi Diệp Mặc muốn cố gắng thi triển thần thức của mình ra, thì lại phát hiện dưới chân hắn vững vàng, hắn cũng đã lại lần nữa đứng vững rồi. Thần thức của hắn lập tức quét ra ngoài, lại phát hiện mình xuất hiện trên đỉnh núi Niệm sơn.

Lúc trước hắn ở dưới chân núi vẫn còn đang nghĩ, muốn leo lên Niệm sơn này, e rằng dựa vào Niệm châu này không được rồi. Không ngờ suy nghĩ của hắn còn chưa dứt, thì hắn đã đứng trên đỉnh Niệm sơn rồi.

Niệm lực thời gian đáng sợ truyền đến, Niệm châu bảo vệ Diệp Mặc lại không ngừng biến đổi hình dạng, dường như lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra được.

Diệp Mặc thoáng nhìn Niệm châu trong tay mình, hắn chắc rằng nguyên thần của Niệm châu này cũng đã tiêu tán rồi, một Niệm châu có nguyên thần tiêu tán, còn có thể truyền tống mình đến đây, Tiên đế quả thực thâm sâu không lường được.

Đồng thời Diệp Mặc phát hiện xung quanh hắn chỉ có một khoảng sương mù loàng mù mịt hư vô. Giống như hắn đang đứng trong màn sương mù vậy, tất cả đều rất hư ảo, mà một hạt châu tàn tích to khoảng bằng nắm đấm trẻ con lại cực kì rõ trong khoảng sương mù này.

Diệp Mặc là tông sư Tiên khí, hắn vừa nhìn thấy hạt châu này liền biết đây là một Tiểu thế giới tàn phá, một số khí tức Ngũ Hành lộ ra ngoài còn chưa thể giấu nổi hắn.

Đang lúc Diệp Mặc muốn thi triển lưới thần thức chặn lại những Niệm lực xung quanh, thì hắn bỗng nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, Niệm lực xung quanh trong nháy mắt liền biến mất.

Niệm sơn đáng sợ này không ngờ lại trở nên nhẹ nhàng bình thường trong chốc lát, Diệp Mặc nhíu mày, bước về phía trước vài bước, cũng không có chút Niệm lực áp chế nào, chẳng lẽ mình thực sự đã trách lầm Hạo Thiên đại đế rồi sao? Gã thực sự muốn truyền thừa lại cho mình?

Ngay lúc Diệp Mặc cho rằng mình trách nhầm Hạo Thiên đại đế, thì tiểu thế giới tàn phá kia bỗng nhiên lại vỡ ra, một tia sáng màu vàng kim chói mắt lao thẳng lên trời, khí tức đại đạo vô tận trong nháy mắt lao qua Diệp Mặc.

Diệp Mặc được chứng kiến sự lợi hại của Đế đạo tinh, hắn căn bản không nghĩ ngợi gì lấy một lá Khổ Trúc cho vào miệng, đồng thời toàn lực vận chyển Tam Sinh quyết.

Loại Đế đạo tinh đáng sợ này cũng không ảnh hưởng gì đến Diệp Mặc, Diệp Mặc thở phào, lại phát hiện Niệm châu trong tay bỗng nhiên lại bật ra.

Vừa nãy còn có một đỉnh núi Niệm sơn của tiểu thế giới tàn phá, độtnhiên lại có thêm một miếng tinh thạch hình lục giác. Lúc này ánh sáng của Đế đạo tinh cũng đã tiêu tán Diệp Mặc biết tinh thạch lục giác này chính là Đế đạo tinh, còn Niệm châu vừa nãy đã tuột khỏi tay cũng đã nhập vào Đế đạo tinh.

Diệp Mặc chưa được tính là tên cáo già, hạng người cực kỳ thông minh, nhưng cũng trải qua rất nhiều, màn trước mặt trong nháy mắt hắn liền hiểu ra, cho dù hắn có cẩn thận đi nữa, cũng phải đối mặt với nước rửa chân của Hạo Thiên đại đế. Còn rốt cục là ai uống hết nước của bồn nước rửa chân này, còn phải xem đấu pháp cuối cùng của hai người thế nào.

Niệm châu quả thực không có nguyên thần nào, nhưng Diệp Mặc lại đặt Niệm châu bên cạnh Đế đạo tinh của Hạo Thiên đại đế, thì tính chất liền thay đổi rồi.

Đế đạo tinh có lẽ cũng không có bất kỳ nguyên thần nào, nhưng Niệm châu đó là một tia nguyên thần của Hạo Thiên đại đế biến thành, bây giờ Đế đạo tinh hấp thụ Niệm châu vào, đồng thời cũng có thể phục sinh chút nguyên thần.

Khó trách lúc trước mình còn có rất nhiều lời còn chưa hỏi, Hạo Thiên đại đế liền chủ động biến thành Niệm châu rồi. Gã biến thành Niệm châu càng sớm, thì chút nguyên thần này của gã càng mạnh.

Diệp Mặc sau khi hiểu ý tứ của Hạo Thiên đại đế, cũng không để ý đến Đế đạo tinh kia, mục đích chủ yếu của hắn đến đây không phải vì Đế đạo tinh kia, Diệp Mặc ngay lập tức chộp đến Tiểu thế giới tàn phá kia, đồng thời quét thần thức vào trong đó.

Lúc trước nguyên thần của Hạo Thiên đại đế nói trong tiểu thế giới có vài đoạn Tiên linh mạch thượng phẩm, còn có một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm nữa. Bây giờ thần thức của Diệp Mặc sau khi quét vào trong, lại phát hiện bên trong đó chỉ có nửa đoạn linh mạch cực phẩm tàn phá. Diệp Mặc lập tức giận tím mặt, tên Hạo Thiên đại đế này cũng biết lừa người quá đấy, lúc đó gã nói cứ như là thật vậy, bây giờ mình thấy lại hoàn toàn không phải như vậy.

Một cái trống lớn màu đen bên trong tiểu thế giới, Diệp Mặc đoán chừng cái trống lớn trong đó chắc hẳn chính là Hạo Thiên cổ thực sự. Sự lợi hại của Hạo Thiên cổ Diệp Mặc cũng biết, nhưng hắn không dám dùng. Ngoài ra, trong tiểu thế giới còn có một số ngọc giản tàn phá, các loại pháp bảo tàn tích, Diệp Mặc trong lòng vô cùng chán nản.

- Tôi biết nguyên thần của ông cũng đã khôi phục rồi.

Diệp Mặc giơ tay thu lại tiểu thế giới bị tàn phá, lạnh lùng nói với Đế đạo tinh kia.

Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới dứt lời, thì trên mặt Đế đạo tinh liền có một bóng dáng nguyên thần trôi lơ lửng, không ngờ chính là nguyên thần của Hạo Thiên đại đế lúc trước nhắm trúng Diệp Mặc, thậm chí ngữ khí lại có chút khâm phục.

- Khó trách anh có thể lấy được nhiều thứ tốt như vậy, gặp chuyện không quan tâm thua thiệt, đến bây giờ không ngờ lại không có chút kinh ngạc nào, anh quả thực rất tài giỏi.

Nguyên thần Hạo Thiên lạnh nhạt nói, uy áp nhàn nhạt truyền tới, hoàn toàn không phải là ngữ khí sợ sệt khi ở trong Thế giới trang vàng của Diệp Mặc lúc trước.

Cái loại uy áp này hình như lúc nào cũng có thể phóng ra ngoài, cho dù chỉ là chút nguyên thần, cũng khiến Diệp Mặc cảm nhận được khí thế của Tiên đế, ngạo khí của Đế vương.

Diệp Mặc cười lạnh nói:

- Tôi có giỏi hay không cũng chẳng liên quan gì đến ông, tôi có lòng tốt giúp ông nhận truyền thừa, rồi đem truyền thừa giao cho tôn tử Thương Khiết của ông. Không ngờ ông lại lợi dụng lòng tốt của tôi để ám toán tôi, ông quả thực là lòng lang dạ sói.

Nguyên thần Hạo Thiên mỉm cười nói:

- Anh sai rồi, tôi không lợi dụng lòng tốt của anh để ám toán anh. Là bản thân anh không biết mà thôi, huống chi tôi thực sự cũng không lừa anh, truyền thừa trong này vẫn là đưa cho anh, nhưng vì lúc trước chúng ta cũng giao hẹn không bình đẳng, bây giờ tôi chỉ cần ước định bình đẳng.

- Thật có lỗi, tôi không định làm thêm giao dịch với loại người như ông…

Nguyên thần Hạo Thiên không đợi Diệp Mặc nói xong, liền ngắt lời Diệp Mặc nói:

- Anh có phải cho rằng anh đã lấy được tiểu thế giới rồi phải không? Lấy được truyền thừa của tôi rồi? Còn nữa anh có phải cho rằng tiến vào trong thế giới hỗn độn của anh là không việc gì sao? Tôi đoán chắc bây giờ anh không vào được thế giới hỗn độn của anh đâu, không tin anh thử mà xem.

Diệp Mặc nhíu mày, lập tức muốn vào trong Thế giới trang vàng. Lại phát hiện hắn quả thực không vào được, Diệp Mặc lập tức cảm nhận được, không gian xung quanh này bị giam cầm rồi.

Thấy mặt Diệp Mặc biến sắc, nguyên thần của Hạo Thiên bỗng nhiên không nhanh không chậm nói:

- Chút nguyên thần này của tôi cũng không thể nào hồi sinh được. Tôi là chết chắc. Giao dịch của chúng ra vẫn có hiệu lực, còn chuyện lúc trước, tôi cũng không lừa anh. Là vì Tiên linh mạch của tôi thực có vài đoạn, nhưng khi tôi vừa mới vào trong này, lấy ra bố trí trận pháp rồi. Nếu không, anh sớm đã bị Niệm lực ép chết rồi. Đáng tiếc là, cho dù tôi có bố trí trận pháp đi nữa, đã vô số năm trôi qua rồi, chút Nguyên thần của tôi cũng tiêu hao hết rồi.

Thấy Diệp Mặc cười khẩy, nguyên thần của Hạo Thiên cũng không giải thích thêm với Diệp Mặc nữa, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị nói:

- Đồng ý hai yêu cầu của tôi, anh có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào, mang theo nửa đoạn Tiên linh mạch để tu luyện. Nếu không một khi tôi thu hồi lại trận pháp rồi, thì Niệm lực sẽ ép anh thành hư vô.

Diệp Mặc mỉa mai cười khẩy nói:

- Có phải có một điều kiện đem thế giới hỗn độn của tôi cho ông hay không?

Nguyên thần Hạo Thiên như không nghe thấy lời mỉa mai của Diệp Mặc, lại đáp lại:

- Cái đó cũng không cần, anh đưa Khổ Trúc của anh cho Thương Khiết, sau đó giúp tôi làm một chuyện là được rồi.

- Còn cái khác nữa sao?

Sát cơ của Diệp Mặc cũng đã dâng lên, chỉ là đại đế có chút nguyên thần, lại còn lớn lối như vậy.

Hạo Thiên đại đế rõ ràng cảm nhận được sát cơ của Diệp Mặc, gã lạnh lùng nói:

- Trước tiên không nói anh có cơ hội giết tôi hay không, cho dù chút nguyên thần của tôi tiêu hao, thì Niệm lực nơi này anh cũng không ngăn lại được. Nguyên thần đại đế của tôi, trừ phi anh có Tiên diễm, Vụ Liên Tâm hỏa Tử niết của anh cũng không thể nào tiêu hủy hoàn toàn được tôi. Yêu cầu của tôi thực ra cũng rất đơn giản, anh có nhiều bảo vật như vậy, để lại cho Thương Khiết một cái chắc cũng có thể.

- Chính là yêu cầu này, quả thực cũng rất đơn giản.

Diệp Mặc trong lòng thầm may mắn, nếu như nguyên thần Hạo Thiên tiết lộ Diệp Mặc có nhiều đồ tốt như vậy, thì hắn thực sự bị nguy hiểm rồi.

- Yêu cầu thứ hai lại càng đơn giản hơn, anh để Đế đạo tinh của tôi vào trong thế giới hỗn độn của anh, giúp tôi tìm một gốc hỗn độn Thanh Địch…

Nguyên thần của Hạo Thiên nói giống như muốn tìm hỗn độn Thanh Địch kia, cứ như là hít thở vậy.

- Tôi đều không đồng ý.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, đồng thời phóng ra Thanh Như Hiểu Thiên, nhìn nguyên thần Hạo Thiên nói:

- Vụ Liên Tâm hỏa không được, Tiên diễm Thanh Như Hiểu Thiên thì sao?

- Anh không ngờ còn có Tiên diễm Thanh Như Hiểu Thiên…

Nguyên thần Hạo Thiên đại đế còn chưa nói xong, trong nháy mắt liền phá trận pháp khống chế Niệm lực, Diệp Mặc sớm đã chuẩn bị rồi, Niệm lực vừa mới bị thả, lưới thần thức của hắn cũng đã thi triển ra ngoài. Cho dù tốc độ của Diệp Mặc vô cùng nhanh chóng, nhưng áp lực thương tang tuế nguyệt đáng sợ kia cũng khiến tóc tai của hắn trong nháy mắt biến thành màu trắng tuyết.

- Thật lợi hại.

Diệp Mặc trong lòng thầm than, nếu như hắn không có sự chuẩn bị trước, thì chỉ trong chốc lát này, hắn sẽ bị Niệm lực hóa thành một bộ xương khô. Sau khi phóng lưới thần thức ra, Diệp Mặc cảm thấy mình có thể tiến vào Thế giới trang vàng, không gian giam cầm kia cũng tiêu tan không còn.

- Chẳng trách anh không sợ Niệm lực, anh còn biết Thần Niệm cửu chuyển…

Nguyên thần Hạo Thiên kinh ngạc chằm chằm nhìn Diệp Mặc, nghịch thiên trên người Diệp Mặc gã cũng thấy quá nhiều rồi.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Tôi có lòng tốt giúp ông, ông chẳng những không cám ơn, ngược lại còn đánh tôi một trận, loại người như ông tôi cũng thấy nhiều rồi.

Diệp Mặc thực sự không nói khoác, hắn biết rõ những tên tu vi đến một trình độ nhất định, đều không phải là tên dễ động vào, nếu như không phải hắn có sự chuẩn bị từ trước, thì lần này hắn cũng bị lừa rồi.

- Ẩn giấu quả nhiên thâm sâu, anh cuối cũng cũng nhận được truyền thừa của tôi, nếu như anh gặp được Thương Khiết, thì xin anh đưa ngọc giản cho nó.

Hạo Thiên đại đế biết Diệp Mặc nếu có thủ đoạn này, không sợ Niệm lực, thì gã cũng không có bất kỳ uy hiếp nào.

- Đó là chuyện của tôi, không cần ông phải lo. Tôi cũng không định dùng thiên hỏa để đối phó với ông, không phải lo.

Diệp Mặc ngược lại lại thu lại Thanh Như Hiểu Thiên, đồng thời vung tay lên mang theo một bóng đen. Đối với những truyền thừa như này, Diệp Mặc quả thực cũng không thèm nhìn, nếu gặp Thương Khiết, thì cho gã cũng chẳng sao.

- Vô Ảnh, mày xem xem. Đế đạo tinh, thứ này nếu là thứ mày thích ăn thì ăn, không thích thì đi ngủ đi.

- Vô Ảnh Thao Tằm?

Nguyên thần của Hạo Thiên hoàn toàn bó tay rồi, lúc trước Vô Ảnh trốn trong Khổ Trúc ngủ, gã cũng chưa nhìn thấy, lần này thì nhìn thấy thật rồi.

Sau khi thấy Vô Ảnh, nguyên thần của Hạo Thiên đến tâm trạng nói chuyện cùng Diệp Mặc cũng không còn, trong nháy mắt hóa thành từng đốm sáng biến mất trong Đế đạo tinh, Đế đạo tinh đó ngược lại lại càng thêm sáng ngời.

Vô Ảnh nhìn thấy Đế đạo tinh, ánh mắt thèm thuồng, lại không dám lên nuốt, Diệp Mặc biết đẳng cấp của Vô Ảnh quá thấp, lại lần nữa ném Vô Ảnh vào trong Thế giới trang vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.