Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1738: Kế Khôn vắng mặt



- Nếu như không phải là có Hi Nguyệt, thì hiện tại cậu đã bị Phiêu Miễu Tiên Trì của tôi truy nã rồi. Hi Nguyệt đích thân cầu tình với sư phụ của tôi, hiện tại cậu chỉ cần theo tôi tiến vào Phiêu Miễu Tiên Trì nói lời xin lỗi là được, nếu không…

Thấy Diệp Mặc đã phát tin tức ra ngoài, thì Ninh Nga đứng ở một bên lại hừ lạnh rồi nói.

Tên Đại La Tiên bên cạnh Ninh Nga Tiên tử vốn không nói gì lúc này lại đột nhiên lên tiếng:

- Ninh Nga, hắn chính là tên Đại Chí Tiên đã khiến Thiền môn chủ tức giận sao?

- Đúng, chính là hắn.

Ninh Nga Tiên tử nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.

- Còn phải đi tới Phiêu Miễu Tiên Trì sao?

Sau khi Diệp Mặc phát tin tức đi, thì liền nhìn Ninh Nga Tiên tử có chút khó xử.

- Đương nhiên.

Ninh Nga Tiên tử không chút do dự mà trả lời.

- Vậy cũng được, hai người dẫn tôi đi cùng chứ. Đúng rồi, vị tiên hữu này không biết là người ở đâu?

Diệp Mặc nói xong thì liền cố ý thoáng hỏi thăm về Đại La Tiên anh tuấn bên cạnh Ninh Nga Tiên tử.

Vẻ mặt Ninh Nga Tiên tử hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói:

- Anh ta cũng không có liên quan gì, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi là được rồi.

- Vậy cũng được.

Diệp Mặc gật đầu, sau đó lại lầu bầu nói:

- Vị tiên hữu này phong lưu phóng khoáng, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi các vị tiền bối của Phiêu Miễu Tiên Trì một chút.

- Anh ta thì mắc mớ gì tới chuyện của cậu?

Ninh Nga lập tức giận giữ thốt lên.

Diệp Mặc nghiêm mặt nói:

- Vị tiên hữu này anh tuấn phiêu dật, trong lòng tôi rất có thiện cảm, đương nhiên là muốn hỏi thăm một chút.

- Thành ca, chúng ta đi.

Ninh Nga hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc nói một câu rồi xoay người rời đi.

Tên Đại La Tiên dung mạo anh tuấn kia nhìn Diệp Mặc có chút ý vị rồi nói:

- Cậu rất có tiền đồ, nhưng chúng ta trước đây hình như không quen biết

Nói xong thì y căn bản cũng không chờ Diệp Mặc trả lời, lập tức đã cùng Ninh Nga Tiên tử biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Diệp Mặc thở ra. Hắn vốn đã tính sẵn rồi, Ninh Nga xuất hiện ở chỗ này cùng tên Đại La Tiên kia, chắc chắn là một bí mật, nếu như mình chuyển lời cho Phiêu Miễu Tiên Trì, thì tuyệt đối sẽ gây bất lợi cho cô. Quả nhiên khi mình vừa nhắc tới tên Đại La Tiên kia, thì Ninh Nga lập tức bỏ chạy.

Chỉ là Diệp Mặc cũng biết, hắn đã lại đắc tội với một người nữa rồi, chính là tên Đại La Tiên kia. Câu nói trước khi đi của tên Đại La Tiên kia, Diệp Mặc hiểu rất tõ. Y không quen biết mình, nhưng mình lại dùng y để áp chế Ninh Nga, vậy thì cái mối thù này xem như đã định rồi.

Cho dù biết mình đã đắc tội tên Đại La Tiên kia, thì Diệp Mặc cũng không quá quan tâm. Cái mạng nhỏ của hắn vẫn là quan trọng hơn. Tuy Hi Nguyệt tỷ đã giúp hắn cầu tình, nhưng nói rằng sẽ để hắn tới Phiêu Miễu Tiên Trì bồi tội cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Nếu như tìm không thấy hắn, thì Phiêu Miễu Tiên Trì cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng nếu hắn thật sự đi Phiêu Miễu Tiên Trì, thì lại cực kỳ không ổn.

Huống chi chính mình không giải thích được vì sao lại bị truyền tống đến Phiêu Miễu Tiên Trì, thì trong lòng đã rất khẩn trương rồi. Thần thông của tên văn sĩ trung niên kia hắn đã được chứng kiến, thật sự là rất đáng sợ.

Cho nên hiện tại sau khi đã đẩy được Ninh Nga Tiên tử đi, thì Diệp Mặc liền nhanh chóng phát động độn thuật thoát khỏi phạm vi tông môn Phiêu Miễu Tiên Trì.



Phía bên ngoài Đài luận đạo Lạc Đế sơn, hai tên Tiên Tôn lúc này đã vô thanh vô tức xuất hiện, một người trong đó đang cầm một miếng ngọc bài mầu đỏ trên tay.

- Bồng Dịch, Nhược Minh, nói xem đã xảy ra chuyện gì?

Chính Nhân Tiên Đế thấy hai tên Tiên Tôn không dẫn theo ai trở về, thì liền cau mày hỏi một câu.

Sau khi hai tên Tiên Tôn kia khom người thi lễ đối với các Tiên Đế ở Đài luận đạo, thì liền đáp lời Chính Nhân Tiên Đế:

- Bẩm Tiên Đế đại nhân, khi chúng tôi tới đó thì không tìm được tung tích của bất cứ một ai, chỉ có một cái Truyền tống trận bị ‘Bạo liệt phù’ khiến cho nổ tan tành. Ngoài ra thì chỉ còn có cái ngọc bài này. Bên trong tấm ngọc bài này dường như có một cái ấn ký thần thức, đã bị chúng tôi phong bế lại rồi.

- A, lấy ra cho ta xem một chút.

Táp Không Đại Đế lập tức nói.

Tên Tiên Tôn cầm ngọc bài mầu đỏ trên tay lập tức kính cẩn đem tấm ngọc bài giao cho Táp Không Đại Đế. Táp Không Đại Đế vừa tiếp nhận tấm ngọc bài, thì sắc mặt liền thay đổi.

- Sao thế?

Long Hà Đại Đế ở bên cạnh thấy sắc mặt của Táp Không Đại Đế biến hóa, thì lập tức hỏi.

- Anh xem đi.

Táp Không Đại Đế đem ngọc bài trong tay đưa cho Long Hà Đại Đế.

Sau khi Long Hà Đại Đế xem tấm ngọc bài, thì sắc mặt liền trở nên khó coi. Y và Táp Không Đại Đế nhìn thoáng qua nhau một cái rồi mới lên tiếng:

- Ấn ký thần thức bên trong tấm ngọc bài này ít nhất phải là của một Tiên Đế đỉnh, thậm chí là của Bán Thánh Đế lưu lại.

- Chắc là không sai rồi, nhưng thương thế của người này cũng không nhẹ, ở dưới ấn ký thần thức có dấu vết truy tung. Nếu như là loại cao nhân này, thì đồ vật ở Lạc Đế sơn kia hẳn là không còn rồi.

Táp Không Đại Đế trầm mặc rồi gật đầu nói.

- Vậy Đại hội luận đạo thì phải làm sao bây giờ?

Chính Nhân Tiên Đế cũng đã xem xong cái ngọc bài mầu đỏ, sau khi trầm ngâm một lát liền dò hỏi.

- Đại hội luận đạo sẽ tiếp tục cử hành. Dù sao thì đây cũng chỉ là suy đoán, nhưng tôi nghi ngờ nếu đã là cao nhân như vậy, vì sao còn phải hạ ấn ký thần thức, rồi lại vì cái gì mà tùacute; vứt bỏ lại ở đây?

Táp Không Đại Đế nói tiếp.



Lúc này trên Đài luận đạo đã đổi một Đại La Tiên khác, Đại La Tiên này không ngừng trình bày đạo của mình, rất nhiều tiên nhân cấp thấp đều nghe rất say sưa. Còn Kế Khôn lúc này thì ngồi ở đây, nhưng tâm hồn đã chạy đi đâu mất rồi. Cô đã mời sư phụ giúp Diệp Mặc cầu tình rồi, cho nên hiện tại cô rất muốn gặp Diệp Mặc, đem chuyện đã trải qua nói cho hắn biết.

Vừa lúc đó, cô lại nhận được tin tức của Diệp Mặc gửi tới. Diệp Mặc muốn cô lập tức trở về Phi Hà Tiên thành Thường Dung Thiên. Diệp Mặc cũng không hề phát đi tin tức nói về chuyện mình không thể tiến vào Lạc Đế sơn, vì hắn sợ đạo tin tức của mình bị Tiên Đế phát hiện.

Kế Khôn không biết Diệp Mặc vì sao lại đi Thường Dung Thiên, nhưng Diệp Mặc đã hẹn, thì cô lập tức không muốn ở lại Lạc Đế sơn nữa rồi.

Kế Khôn cũng lập tức phát đi một đạo tin tức cho sư phụ của cô, nói rằng đệ đệ của cô đang tìm cô, cho nên không thể tiếp tục ở lại Đại hội luận đạo này nữa. Sư phụ của cô tuy chỉ có tu vi Tiên Tôn, nhưng lại là người của Lộng Nguyệt Đế Tông, cho nên cũng có tư cách ngồi ở trên ghế bình phán.

Lạc Đế sơn xuất hiện không gian dao động, hiện giờ vài Tiên Đế vẫn đang bàn tán thì sư phụ của Kế Khôn đương nhiên là thấy rõ. Hiện tại đệ tử không tiếp tục tham gia luận đạo nữa, thì cô cũng không để ý. Khi tiến vào Lạc Đế sơn, thì cô cũng không nghĩ rằng sẽ cho đệ tử của mình vào theo.

Tuy rằng Kế Khôn có thiên tư trác tuyệt, nhưng cũng không thể xem như đệ nhất nhân được. Tiên nhân có thiên tư tốt hơn Kế Khôn đến Lạc Đế sơn này nhiều lắm, hơn nữa hiện tại dường như Lạc Đế sơn còn xảy ra chút chuyện, mà đệ tử lại có việc gấp phải đi, vậy cũng là chuyện tốt.

Nhưng Kế Khôn cũng là người được Đại hội luận đạo mời tới, cho nên tuy rằng có thể rời đi, nhưng sư phụ của Kế Khôn vẫn chủ động giúp đệ tử xin cáo lui để bày tỏ sự tôn trọng đối với Chính Nhân Tiên Đế.

Đối với việc một Đại La Tiên dự thi rời đi, thì Chính Nhân Tiên Đế đương nhiên sẽ không quá để ý.

Kế Khôn dễ dàng rời khỏi Lạc Đế sơn, sau đó lập tức đi về Phi Hà Tiên thành.



Mấy ngày sau, Diệp Mặc lại lần nữa gặp lại được Kế Khôn ở trong Phi Hà tiên lầu trong Phi Hà Tiên thành.

Kế Khôn thấy Diệp Mặc, thì liền biểu hiện rõ sự cao hứng của mình. Đối với việc từ bỏ tham gia Đại hội luận đạo, cô căn bản là không thèm để ý.

- Vì sao cậu lại chạy tới Thường Dung Thiên? Sư phụ chị đã giúp cậu cầu tình rồi, vốn là chị còn muốn cho cậu đi tới Đại hội luận đạo nghe luận đạo một chút, khi đó sẽ có nhiều chỗ tốt đối với việc tu luyện của chúng ta.

Kế Khôn vui vẻ nói. Từ khi cô biết rõ Phong Hi có thể sống lại, hơn nữa sau khi kết bái làm chị em với Diệp Mặc, thì tâm tình của cô dần trở nên sáng sủa hơn.

Diệp Mặc cười cười đưa đến cho Kế Khôn một ly 'Túy quỳnh tuyền', sau đó lại đánh ra ngoài mấy đạo cấm chế rồi mới lên tiếng:

- Hi Nguyệt tỷ, chị nên tin tưởng em. Cái Đại hội luận đạo kia quả thật là không tệ, nhưng nó đã sai lầm khi tổ chức ở Lạc Đế sơn.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Kế Khôn thấy bộ dạng cẩn thận của Diệp Mặc, thì cũng nghi hoặc hỏi lên. Đối với Diệp Mặc, thì cô hết sức tin tưởng.

Diệp Mặc trầm giọng:

- Hi Nguyệt tỷ, áp lực cùng niệm lực của Lạc Đế sơn kia vô cùng cường đại, cho dù là tám vị Tiên Đế liên thủ sử dụng cấm chế, đoán chắc là cũng không áp chế nổi. Nhưng có thể nhờ áp chế của các Tiên Đế, mà tất cả mọi người có thể thông qua Lạc Đế sơn đi tới Niệm sơn, nhưng tuyệt đối sẽ không tiến vào được Niệm sơn. Nếu như không phải là em có được cơ duyên, thì cũng không thể nào tiến vào Niệm sơn được.

- Cậu đã đi qua Lạc Đế sơn? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Kế Khôn kinh hãi. Nếu không có trận pháp áp chế của Tiên Đế, thì Diệp Mặc làm sao có thể đi Lạc Đế sơn? Còn Niệm sơn kia chẳng lẽ lại là một ngọn núi khác bên trong Lạc Đế sơn hay sao?

- Bên trong Lạc Đế sơn còn có Niệm Hà, Niệm cầu và Niệm sơn. Truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế chính là ở trên đỉnh Niệm sơn. Chỉ trong nháy mắt khi em vượt qua sự áp chế của cái niệm lực kia, thì tóc của em liền biến thành màu trắng.

Diệp Mặc nói tới đây, thì lại thấy Kế Khôn đang nghi hoặc nhìn mình cho nên liền bổ sung một câu:

- Sau khi tu luyện vài ngày thì em liền hồi phục. Em nói như vậy, chỉ là để cho chị biết rằng cái Niệm sơn kia rất nguy hiểm.

- Cậu tại sao có thể một mình đi Lạc Đế sơn? Nghe nói ở trong đó căn bản không có người nào có thể đi ra, lá gan của cậu cũng quá lớn rồi đó.

Sắc mặt của Kế Khôn có chút khó coi.

Thấy Diệp Mặc có chút xấu hổ, thì Kế Khôn liền nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Cậu có phải lo lắng rằng sau khi chị đi Lạc Đế sơn, thì sẽ leo lên Niệm sơn hay không?

Diệp Mặc lập tức gật đầu:

- Đúng, chị chớ có tin lời những tên Tiên Đế kia, bọn họ tuyệt đối không có cách nào ngăn chặn hoàn toàn Niệm sơn cả. Một khi đi vào chính là cửu tử nhất sinh.

Kế Khôn mỉm cười:

- Cậu quá coi thường những Đế Tông kia rồi. Tuy rất nhiều thiên tài đệ tử đều đi tới tham gia Đại hội luận đạo, đến cuối cùng cũng sẽ có rất nhiều người tiến vào trong Lạc Đế sơn, nhưng chị chắc chắn sẽ không có bao nhiêu đệ tử thiên tài trong số đó cả. Những Đế Tông kia đều không phải kẻ ngốc, cho nên sẽ không thể để cho đệ tử hạch tâm của môn phái tiến vào trong Lạc Đế sơn. Tối đa chỉ là tham gia Đại hội luận đạo mà thôi.

Diệp Mặc nghe được lời này của Kế Khôn, thì cuối cùng cũng yên lòng, sau đó thì hắn thở nhẹ ra một hơi rồi nói:

- Kỳ thật truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế cũng không có gì, chỉ có Hạo Thiên Cổ cùng với một khối 'Đế đạo tinh' mà thôi…

- Cái gì, cậu đã có được 'Đế đạo tinh'?

Kế Khôn run giọng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi hỏi.

Diệp Mặc gật đầu:

- Phải, em đã có được 'Đế đạo tinh' cùng với Hạo Thiên Cổ, ngoài ra còn có một vài cái ngọc giản cũ nát.

Kế Khôn vội vàng cắt lời của Diệp Mặc:

-Những lời này cậu sao có thể nói ra được, nhanh ngậm miệng lại…

Đồng thời trong lòng cô cũng thầm than. Chỉ cần một khối 'Đế đạo tinh' thôi cũng để cho 'Ba mươi ba Thiên Vực' sôi trào rồi, vậy mà Diệp Mặc còn nói không có gì, đây quả thực là hơi quá đáng.

- Em biết, Hi Nguyệt tỷ, chị không cần lo lắng. Ở đây là trong thần thức 'Vực' của em, không ai có thể nghe được chúng ta nói chuyện cả, cho dù là thần thức của Tiên Đế tiến tới, thì em cũng có thể phát hiện ra được.

Diệp Mặc liền nhanh chóng giải thích.

Kế Khôn cẩn thận nói:

- Dù là cậu có lòng tin, thì cũng không thể tùacute; bại lộ việc mình đã có được ' đế đạo tinh'. Cậu biết thứ này có thể khiến cho bao nhiêu người phải điên cuồng không? Cậu căn bản là không thể tưởng tượng được đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.