Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1747: Thần thông Phật môn



Dường như cùng lúc Hắc Vô Nhẫn đến, Diệp Mặc cũng đã phát hiện ra gã rồi. Không đợi Hắc Vô Nhẫn ra tay, Diệp Mặc đã nhảy trước một bước vào trong đại điện rồi, vung tay liền thu Luyện tinh thạch vào trong nhẫn trữ vật.

Khiến Diệp Mặc nghi ngờ chính là, Luyện tinh thạch đó không ngờ lại không nhúc nhích gì, lúc này hắn căn bản cũng không thu Luyện tinh thạch lại nữa.

- Ha ha, không ngờ lại muốn thu Luyện tinh thạch vào trong nhẫn trữ vật, anh cho rằng nhẫn trữ vật của anh là bán thần khí sao?

Hắc Vô Nhẫn cười ha hả, đồng thời cũng tiến vào trong đại điện.

Diệp Mặc nhíu mày một cái, không tiếp tục thu Luyện tinh thạch nữa. Căn cứ theo lời nói của Hắc Vô Nhẫn, Luyện tinh thạch này hình như cần nhẫn trữ vật trên cấp bán thần khí mới có thể thu vào được. Bán thần khí bản thân đã cực ít, nhẫn trữ vật bán thần khí, lại càng ít như lông tơ.

Mặc dù Diệp Mặc còn có thể thu Luyện tinh thạch vào trong Thế giới trang vàng, nhưng hắn cũng không làm như vậy. Hắn không sợ Hắc Vô Nhẫn là sự thật, nhưng có thể giữ lại Hắc Vô Nhẫn thì Diệp Mặc cũng không dám chắc. Một khi bị Hắc Vô Nhẫn chạy thoát rồi, thì gã sẽ tiết lộ ra mình có pháp bảo cao cấp hơn bán thần khí.

- Chắc là bây giờ người mà anh không muốn nhìn thấy nhất chính là tôi, ha ha. Tôi cũng xem thường anh rồi, anh không ngờ lại lấy được chìa khóa đại điện này. Trả lời câu hỏi của tôi trước, sau đó tự vẫn, tôi cho phép anh luân hồi.

Hắc Vô Nhẫn khinh miệt liếc nhìn Diệp Mặc rồi nói.

Đối với gã mà nói, Diệp Mặc cho dù có lợi hại đi nữa, không có mấy người Nhâm Vũ ở bên giúp sức, thì cũng không phải là đối thủ của mình.

Diệp Mặc vung tay lên, Tử Đao đã xuất hiện trong tay của hắn, sau đó mới lên tiếng:

- Thực ra tôi rất muốn gặp được anh, anh có tin không.

Hắc Vô Nhẫn khóe miệng nhếch lên, cũng không động thủ trước, mà lại hỏi:

- Nghi ngờ duy nhất của tôi chính là anh sao lại có thể đến được đây? Muốn tìm được đến đây, cần phải có bốn bức bản đồ hợp lại, anh không có bản đồ đó, sao lại đến được đây?

- Tôi nói thì anh có ra tay với tôi nữa không?

Diệp Mặc lạnh nhạt nói.

- Nằm mơ à?

Hắc Vô Nhẫn mỉa mai.

- Vậy thì còn đó thả rắm chi nữa? Muốn đánh thì đánh đi.

Diệp Mặc nói xong, Tử Đao trong tay cũng đã bổ ra.

Hắc Vô Nhẫn thấy Diệp Mặc còn chủ động ra tay, lại càng tức giận. Một đường màu vàng xé rách khoảng không xuất hiện, giống như đường màu vàng này vốn dĩ ở trong này vậy.

Phạm âm vô tận cũng với đường màu vàng này đi ra, vang lên trong đại điện, giống như một tiếng búa cực lớn vậy, đánh trúng vào thức hải của Diệp Mặc. Loại thần thức gõ này, khiến Diệp Mặc suýt chút nữa nôn ra máu. Thần thức vực của Diệp Mặc lập tức được thi triển ra, đồng thời cắt phạm âm kia đang vang dội vào trong thức hải của mình. Một chiêu này của đối phương không phải là công pháp thần thức, nhưng còn lợi hại hơn nhiều so với công pháp thần thức thông thường.

Nếu như không phải hắn có thần thức vực, thì lúc này hắn cũng bị trọng thương rồi, thậm chí còn chết dưới tay Hắc Vô Nhẫn.

Dường như Tiên khí phạm âm này, và đường màu vàng xé rách trời kia giáng xuống cùng lúc, không ngờ là một thiền trượng màu vàng dài mấy trượng.

Diệp Mặc trong lòng dâng lên một cảm giác cực quen thuộc, trong đầm nước của Hỗn Độn Tinh vực, hắn cũng từng thấy qua một cây thiền trượng, cũng thấy một cỗ xương khô. Mặc dù cũng chưa động đến thiền trượng bên cạnh đống xương khô đó, Diệp Mặc lại cảm thấy hai cây thiền trượng này lại giống nhau.

Hơn nữa Diệp Mặc chắc rằng lúc trước Hắc Vô Nhẫn và Nhâm Vũ động thủ, không phóng ra cây thiền trượng này. Lúc trước gã đánh nhau với Nhâm Vũ, dùng hình như là một pháp bảo quyền trượng bình thường.

Hắc Vô Nhẫn giết người như ngóe, không có nhân tính không ngờ lại là công pháp phật môn chính tông, ngay cả đến Diệp Mặc cũng không ngờ tới.

Ánh sáng tím của Tử Đao không hề kém hơn ánh sáng vàng kia, trong chốc lát, ánh tím đập vào với ánh sáng màu vàng kia.

Ánh sáng màu vàng cùng ánh tím tóe ra tứ phía, ánh sáng màu tím tóe ra ngoài cũng không phải là đường đao màu tím, mà là những màu sắc cực hoa mĩ. Trong đại điện trong nháy mắt liền xuất hiện từng âm thanh ào ào xé rách không khí, khiến người ta nghe mà chói tai.

Bang...

Tử Đao cùng thiền trượng đập vào nhau, tiếng nổ cực lớn lại càng vang lên trong đại điện.

Sắc mặt Diệp Mặc cũng không thay đổi, chiêu Thái hồng của hắn chỉ là bán thần thông. Tu vi của Hắc Vô Nhẫn lại còn cao hơn Bạch Vô Nhẫn, có thể chặn lại được Thái hồng của hắn cũng không phải hiếm. Hắn có thể giết chết Bạch Vô Nhẫn một cách dễ dàng, nguyên nhân chủ yếu là vì đánh lén trước. Nhưng đối diện với Hắc Vô Nhẫn, Diệp Mặc biết, muốn y để lại cái mạng nhỏ của y ở đây, thì cần phải dùng cách khác.

Đáng tiếc là Vô Ảnh cũng ngủ say rồi, nếu không để Vô Ảnh đánh lén một cái, để mình tranh thủ trong tích tắc, thì hắn cũng dễ làm hơn nhiều.

Hắc Vô Nhẫn sắc mặt lại biến sắc, đừng nhìn gã chỉ là tùy tay phóng ra thiền trượng của mình, nhưng lại là một chiêu Phật môn thần thông, Phạm âm kim liệt.

Đối thủ khi Phạm âm xâm lấn thức hải, thiền trượng màu vàng của gã có thể đánh đối thủ tan thành tro bụi. Nhưng bây giờ, gã phát hiện ra Diệp Mặc không ngờ lại nhẹ nhàng chặn lại được, hơn nữa cũng không có chút thiệt thòi gì.

- Anh ẩn giấu tu vi?

Hắc Vô Nhẫn không nhìn ra tu vi mà Diệp Mặc ẩn giấu, nhưng gã lại cảm thấy một Đại Chí Tiên tuyệt đối không thể nào chặn lại chiêu này của gã được. Diệp Mặc mới là tu vi Đại Chí Tiên, có thể chặn lại chiêu này của gã, khả năng duy nhất chính là Diệp Mặc đã ẩn giấu tu vi của mình, cũng giống như gã, cũng là tu vi Đại La Tiên.

Diệp Mặc làm gì sẽ nói nhảm với gã, Tử Đao lại lần nữa phóng ra, Huyễn Vân Phân Liệt đao. Hắc Vô Nhẫn muốn giết hắn, cách nghĩ của hắn cũng giống như Hắc Vô Nhẫn, cũng muốn giết chết Hắc Vô Nhẫn nhanh một chút.

Diệp Mặc bây giờ là Đại Chí Tiên viên mãn, tốc độ của Phân Liệt đao cũng vô cùng nhanh. Trong chớp mắt, Phạm âm còn chưa biến mất khỏi đại điện, thì lại lần nữa đại điện bị đường đao màu tím của Tử Đao của Diệp Mặc lấp đầy. Cùng lúc đó, Diệp Mặc cũng đã đánh một quyền ra.

Trong đại điện tràn ngập đường đao của Tử Đao, bỗng nhiên quay tròn, cả đại điện dường như cũng đang bị quay tròn, bị một quyền này của Diệp Mặc lôi kéo. Sát cơ bàng bạc điên cuồng bị đại điện bao lấy, không lọt một tia nào cuốn về phía Hắc Vô Nhẫn.

Hắc Vô Nhẫn cũng không thể nào kìm chế nổi sự sợ hãi trong lòng, gã cho rằng một đường vừa nãy cũng là đòn sát thủ lớn nhất của Diệp Mặc rồi, nhưng quyền này, quả thực như muốn xé rách không gian. Có thể nói nếu như không phải tu vi của đối phương có hạn, thì quyền này cũng đã xé rách không gian rồi.

Hắc Vô Nhẫn đâu còn dám lưu thủ nữa, một miếng bồ đoàn màu vàng được gã phóng ra, đồng thời liên tiếp đánh ra mấy trăm đường các loại thủ quyết. Bồ đoàn màu vàng bao vây lấy người gã, hình thành một vòng màu vàng rung động.

Mỗi một đường thủ quyết của gã đánh ra, thì bồ đoàn màu vàng lại rung động mở rộng thêm một phần, những rung động màu vàng này càng lúc càng lớn, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau. Còn lốc xoáy sát thế hư không của Diệp Mặc mỗi lần bị rung động hư không này ngăn lại, cũng chậm đi mất một phần.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn chưa từng ra tay với Tiên vương, nhưng không có nghĩa là hắn không biết. Bồ đoàn này phối hợp với thủ thế của Hắc Vô Nhẫn, rung động hình thành trong không trung chính là hình thức lĩnh vực ban đầu của Tiên vương.

Tiên vương sở dĩ mạnh, cũng giống như tu sĩ Hóa Chân ở dưới Tu Chân giới, cũng hoàn toàn có thể thi triển ra vực của mình. Loại vực này của Tiên vương tên là Tiên vương lĩnh vực, không gian Tiên giới vững chắc, muốn hình thành nên vực của mình rất khó khăn. Cho dù là Đại La Tiên có lợi hại đi nữa, cũng chỉ có thể thông qua Tiên nguyên của mình, trói buộc không gian xung quanh lại, loại trói buộc không gian này không thể tính là vực được.

Ví dụ như đao vực và thần thức vực của Diệp Mặc cũng vậy, Diệp Mặc tinh thông đạo lý về vực, nhưng tu vi của hắn thì lại khiến hắn không thể nào hình thành nên lĩnh vực của mình trong Tiên giới được. Chỉ có thể thông qua đao vực hoặc thần thức vực để tăng thêm sức mạnh của mình.

Còn Đại La Tiên sau khi đến Tiên vương rồi, liền tạo thành một kiểu biến chất, biến chất này chính là hình thành lĩnh vực. Lĩnh vực này còn mạnh hơn nhiều so với thần thức vực của Diệp Mặc, thần thức vực cũng chỉ có thể kiến công dưới Tiên vương mà thôi, hoặc là nói thần thức vực trên phương diện ứng dụng thì lại càng linh hoạt xảo diệu. Nhưng khi đánh nhau thực sự, thì thần thức vực còn kém xa lĩnh vực của Tiên vương.

Một Đại La Tiên như Hắc Vô Nhẫn đương nhiên không thể nào hình thành lĩnh vực của mình, nhưng gã không ngờ lại thông qua bồ đoàn màu vàng của mình để thực hiện.

Diệp Mặc trong lòng biết rõ, một khi rung động lĩnh vực của Hắc Vô Nhẫn hoàn toàn bao vây lấy hắn, thì hắn không còn chút cơ hội hoàn trả.

Lúc này Diệp Mặc rất muốn phóng Thế giới thạch ra, rồi cho đối phương một Thái sơn áp đỉnh. Nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng biết, thi triển thần thông đối với hắn mà nói tiêu hao quá lớn, nếu như Thái sơn áp đỉnh không thể nào giết chết được đối phương, thì bản thân hắn cũng rơi vào hoàn cảnh xấu.

Diệp Mặc thầm than, hắn lĩnh ngộ thần thông mặc dù không ít, nhưng tu vi còn quá thấp. Thần thông càng cường đại, thì tiên nguyên và thần thức càng cần nhiều. Nếu lúc này mấy loại thần thông của hắn đều lấy ra hết, thì cho dù hai Hắc Vô Nhẫn cũng giết được.

Nhưng Diệp Mặc đồng thời cũng biết, nếu như mấy loại thần thông của hắn có thể cùng thi triển ra, thì hắn cũng không phải là Đại Chí Tiên nữa rồi, hắn ít nhất cũng phải đến Đại La Tiên hậu kỳ.

Ầm...

Sát thế lốc xoáy Hư không quyền lại lần nữa đập trúng với bồ đoàn màu vàng của Hắc Vô Nhẫn, tiếng nổ đáng sợ dường như muốn lật tung cả đại điện lên.

Sát thế lốc xoáy bị lĩnh vực rúng động của bồ đoàn màu vàng chắn lại, thì lĩnh vực rung động lập tức bắt đầu tán loạn. Dù sao lĩnh vực này cũng không phải do tự thân Hắc Vô Nhẫn kích phát ra, mà là do bồ đoàn màu vàng làm ra.

Đồng thời Diệp Mặc bị sát thế lốc xoáy Hư không quyền kích thích vô số đường đao phân liệt cũng hoàn toàn trở nên mất trật tự, tán loạn tứ phía.

Những âm thanh tinh tinh tang tang liên tiếp không ngừng, mấy chục đường đao cũng đã chém rách quần áo của Hắc Vô Nhẫn, văng ra mấy tia máu.

Bồ đoàn màu vàng tóe lên vầng hào quang màu vàng, cũng có một phần đánh lên người Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc lại bình yên vô sự. Chiêu này thoạt nhìn như ngang nhau, nhưng Tiên linh thể của Diệp Mặc lại chiếm ưu thế, cũng không bị thương chút nào.

Hắc Vô Nhẫn sắc mặt lại càng khó coi, nếu như nói chiêu Thái hồng lúc trước khiến gã kinh hãi, thì Hư không quyền vừa này lại khiến gã kinh hãi lần nữa.

Bồ đoàn màu vàng của gã phối hợp với pháp quyết đánh ra lĩnh vực Tiên vương, mặc dù là một lĩnh vực chỉ đẹp ở bề ngoài, nhưng tuyệt đối không phải người bình thường có thể chặn lại được. Còn đối phương không những chặn lại được, mà còn khiến gã bị thương.

Rất rõ ràng, quyền vừa rồi của Diệp Mặc còn đáng sợ hơn đao lúc trước nhiều lần.

Hắc Vô Nhẫn lần đầu tiên nảy sinh ý sợ hãi, lĩnh vực Tiên vương mà gã bắt chước cũng không phải tùy ý mà có thể phóng ra được, tiêu hao đối với thần thức và tiên nguyên cũng vô cùng kinh khủng.

Loại sợ hãi này của Hắc Vô Nhẫn cũng chỉ trong nháy mắt, nếu như không muốn tiết lộ truyền thừa công pháp Phật môn ra, thì cần phải giết chết Diệp Mặc.

- Chết!

Dưới sự thiêu đốt tiên nguyên, thủ quyết của Hắc Vô Nhẫn lại càng nhanh chóng, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng mơ hồ. Bồ đoàn màu vàng của gã lại lần nữa mang theo những rung động màu vàng với mật độ dày đặc nhanh chóng tản ra ngoài, cùng lúc đó, thiền trượng màu vàng của gã cũng huyễn hóa thành hải dương màu vàng dời núi lấp biển xông về phía Diệp Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.