Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1760: Tiên Vương đánh lén



Một người con gái mặc váy hoa trắng nhẹ nhàng đứng trước mặt Diệp Mặc, biểu lộ đoan trang hiền thục, khiến cho người ta có một cảm giác một bông hoa sen trắng giữa hồ vậy.

Một nữ nhân vô cùng đẹp, Diệp Mặc nhớ đến Tố Tố và Chân Băng Du, Tố Tố và Chân Băng Du cũng đều không kém cạnh gì người con gái trước mặt này, nhưng trên người người con gái này hình như có một loại khí tức cao quý khó có thể diễn tả thành lời được.

Lời nói nhu mì vừa nãy chính là của người con gái thoạt nhìn đoan trang cao quý này nói sao? Diệp Mặc căn bản không dám tin, nhưng khi Diệp Mặc thấy lão già sau lưng người con gái này, lập tức dừng dùng thần thức quan sát. Hắn nhìn thấy lão già đó mặc dù ẩn giấu tu vi, nhưng ít nhất cũng là tu vi Tiên vương đỉnh phong rồi, thậm chí có thể là tu vi Tiên Tôn.

- Diệp đại ca, lò đan của anh có thể bán cho tôi được không?

Giọng nói đó lại lần nữa vang lên từ miệng người con gái như bông hoa sen trắng kia, chỉ là lần này không còn nhu mì như lần trước nữa, mà chuyển thành là vô cùng đoan trang.

Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không thể nào liên hệ giọng nói nhu mì vừa nãy và giọng nói đoan trang này với nhau được, giọng nói nhu mì là của người con gái đoan trang như bông sen trắng trước mặt này nói ra sao?

Thấy Diệp Mặc sững sờ, người con gái này bỗng nhiên lại cười khanh khách một tiếng, trong tiếng cười mang theo cái gì đó rất ngây thơ, giống như một cô nương không biết đến sự đời là gì, vô cùng đáng yêu.

- Cô biết tôi?

Diệp Mặc trầm giọng hỏi.

Người con gái giống như một bông sen trắng này thấy thần sắc của Diệp Mặc trở nên nghiêm tức, lập tức có chút oan ức bĩu môi nói:

- Diệp đại ca, tôi lại không được chào đón như vậy sao? Lúc trước anh còn nói thích tôi mà…

- Tôi thích cô?

Diệp Mặc nói xong cười ha hả một tiếng:

- Tôi ngay cả cô là ai cũng không biết, tôi sao có thể thích cô được?

Cho dù phía sau còn có một Tiên tôn, nhưng Diệp Mặc cũng không sợ, Tiên tôn ở đây căn bản cũng không dám ra tay với một Đại La Tiên, nếu như trong hư không, hắn sẽ bị chú ý mọi lúc. Bây giờ thuấn di của hắn đã có thể đạt tới ngoài nghìn dặm, cộng thêm Thời Không Toa, thủ đoạn chạy thoát cũng nhiều hơn nhiều rồi.

- Hóa ra anh lừa tôi thật.

Người con gái như bông sen trắng kia bỗng nhiên buồn bã như muốn khóc.

- Anh nói với Hướng Trường Ung anh rất thích tôi, hóa ra là lừa tôi…

Diệp Mặc giật mình, hắn hoàn toàn không dám tin người con gái trước mặt này không ngờ chính là Hoa Như Tuyết của Ma Hoan tông, chị Hi Nguyệt nói con gái của Ma Hoan tông là người vô sỉ nhất, quyến rũ đàn ông ở mọi nơi. Chỉ cần có thể tằng tịu với các cô ấy, bất luận là nơi nào, bất luận là khi nào đều có thể, đó là một đám con gái vô sỉ.

Thế nhưng Hoa Như Tuyết trước mặt này thoạt nhìn lại vô cùng ngây thơ khờ khạo. Hơn nữa còn vô vùng thuần khiết nữa. Nếu như vứt bỏ cái khờ khạo ngây ngô của cô đi, cô lại là một Tiên nữ trên trời cao quý đoan trang. Người con gái như này, Diệp Mặc quả thực không thể nào đặt cô cùng với những nữ đệ tử tìm nam nhân khắp chốn để tằng tịu của Ma Hoan tông được.

Đồng thời Diệp Mặc cũng không khỏi không cảm thán tin tức của người con gái này nhạy bén đến cỡ nào, hắn từ chỗ Hướng Trường Ung ra đây cũng chưa được bao lâu? Trong nháy mắt nội dung mà hắn và Hướng Trường Ung nói chuyện cũng bị cô ấy biết hết rồi. Nhưng cũng khó trách Hướng Trường Ung sẽ đưa tin cho cô, người con gái này quả thực quá hấp dẫn người khác.

- Con gái tên Hoa Như Tuyết nhiều lắm, tôi nói cũng chưa chắc đã là cô. Nếu như cô muốn cho rằng là mình. Vậy thì là tôi lừa cô rồi.

Diệp Mặc sau khi định thần lại, không ngờ lại thận trọng gật đầu.

- Hả…

Hoa Như Tuyết không ngờ lại nghẹn lời rồi, câu trả lời của Diệp Mặc quả thực vượt khỏi dự liệu của cô.

Nhưng cô lập tức kịp phản ứng lại, sau khi cúi đầu hình như có chút uể oải. Nhưng một lát sau, cô lại dùng giọng nói trong trẻo vô cùng êm tai của mình nói:

- Tôi vừa nãy nghe nói Diệp đại ca muốn bán cái lò đan kia, không biết tôi có thể mua được không?

- Đương nhiên có thể, chỉ cần cô trả giá được, thì lúc nào cũng có thể lấy đi được.

Diệp Mặc không chút do dự nói.

- Tôi không có Tiên linh mạch, chỉ có tiên tinh. Anh nói con số đi, tôi đưa tiên tinh cho anh.

Hoa Như Tuyết cũng không còn vẻ thơ ngây khờ khạo nhu mì vừa nãy, mà thay và đó là thần thái Tiên tử không thể nào xâm phạm được.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Xin lỗi, tôi không cần tiên tinh.

Sự hấp dẫn của tiên tinh đúng là thua xa Tiên linh mạch, hơn nữa Tiên linh mạch cực phẩm đặt trong Thế giới trang vàng, cũng có tác dụng rất lớn đối với Thế giới trang vàng.

Vẻ mặt thất vọng xuất hiện trên khuôn mặt diễm lệ xinh như hoa của Hoa Như Tuyết, khiến người ta hận không thể nào moi tim của mình cho cô ấy được, khiến cô vui lòng thêm chút. Những Tiên nhân đứng bên xem cũng đều thầm hận Diệp Mặc thô lỗ không biết thương hoa tiếc ngọc, đổi lại là người khác, thì sớm đã tặng lò đan đó rồi.

- Sở huynh, Ngu Cẩn sư muội, lò đan tôi lấy đi rồi, tôi tất có báo đáp.

Diệp Mặc không thèm để ý đến Hoa Như Tuyết, lại quay sang nói với Sở Dĩ và Nhâm Ngu Cẩn.

Sở Dĩ lúc này mới tỉnh hồn lại, vội nói:

- Lò đan đưa cho anh Diệp là nên mà, còn những thứ khác, thì anh Diệp cũng không cần để tâm.

Thấy Diệp Mặc quay người muốn đi, Hoa Như Tuyết vội vàng chặn lại nói với Diệp Mặc:

- Diệp đại ca, nếu như anh muốn Tiên linh mạch thì cũng được. Tối ngày kia ở trên tầng thượng của Tiên thuyền có một hội đấu giá, hội đấu giá đó đều là những Tiên nhân thiên tài mới có thể tham gia, ít nhất cũng phaỉ cần một tỉ tiên tinh mới có thể vào được. Nếu như anh muốn đi, tôi có thể cho anh mượn một tỉ tiên tinh trước. Đến tham gia hội đấu giá đó, chắc chắn đều là những người cực kỳ giàu có. Đến lúc đó thì anh đem lò đan ra đấu giá, nói không chừng anh có thể đổi lại được Tiên linh mạch cực phẩm đấy.

Diệp Mặc mặc dù giả vờ đi, nhưng lại nghe từng câu từng chữ của Hoa Như Tuyết. Lúc này hắn cũng hiểu tại sao hội đấu giá đó lại mời một số đệ tử của tông môn cao cấp rồi. Những người bình thường làm gì có được một tỉ tiên tinh? Xem ra tham gia hội đấu giá phải là người có thân phận mới được, quan trọng nhất chính là có tiên tinh.

- Tôi không có tiên tinh, cũng không muốn đến hội đấu giá gì gì đó.

Diệp Mặc không chút do dự từ chối, hội đấu giá hắn cũng muốn đến, nhưng tuyệt đối không thể nào để những người còn lại biết được hắn đến hội đấu giá.

Hoa Như Tuyết tỏ vẻ cực kỳ thất vọng, nhưng vẫn không ngừng nói:

- Vậy thì Diệp đại ca, anh muốn đến chỗ ở của tôi ngồi chơi chút không? Như Tuyết muốn cùng Diệp đại ca tâm sự thêm.

- Không cần, từ hôm nay trở đi tôi phải bế quan. Tôi cần phải luyện hóa lò đan này, tôi là một Tiên đan sư, lò đan này đối với tôi rất quan trọng.

Diệp Mặc từ chối thẳng thừng.

Hoa Như Tuyết đang không biết thế nào mới được, thì Đại La Tiên mặt xanh kia lại lần nữa chặn Diệp Mặc lại nói:

- Vì anh vô lễ với Như Tuyết tiên tử, Nhai Dặc của Viêm Trùng môn của Diệu Thành thiên chính thức khiêu chiến với anh.

Diệp Mặc biết rõ tên này muốn thông qua khiêu chiến để cướp lò đan Thần khí của hắn, hắn cũng không có thời gian đi khiêu chiến với tên này. Nếu như vào hội đấu giá cần tiên tinh, thì căn bản cũng không thành vấn đề. Hắn có 2,5 tỉ tiên tinh, muốn vào hội đấu giá là hoàn toàn có thể.

Không đợi Diệp Mặc trả lời, Nhai Dặc lại lần nữa nói:

- Đương nhiên, nếu như anh tự nhận mình thua, tôi cũng sẽ không vũ nhục với anh.

Diệp Mặc cười lạnh, đương nhiên sẽ không vũ nhục, tên này chỉ là muốn lò đan mà thôi.

- Anh muốn đánh, tôi đương nhiên sẽ tiếp chiêu, nhưng bây giờ không có thời gian chơi đùa với anh. Tôi phải về bế quan, nửa tháng sau, gặp nhau trên đài khiêu chiến.

Diệp Mặc nói xong quay người rời đi, căn bản cũng không thèm để ý đến Hoa Như Tuyết đang đứng một bên.

Nhai Dặc cười khẩy một tiếng nói:

- Anh có thể còn chưa biết, người bị khiêu chiến hẹn thời gian nhiều nhất không quá năm ngày, anh hẹn thời gian là nửa tháng sau, chẳng lẽ muốn nhận thua?

Diệp Mặc thật đúng là không biết quy tắc này, hắn chỉ biết là người bị khiêu chiến có quyền chọn thời gian, nhưng lại không biết thời gian được hẹn không quá năm ngày.

Nếu như năm ngày sau phải ra ngoài khiêu chiến cùng Nhai Dặc, hoàn toàn không phù hợp với kế hoạch của Diệp Mặc. Diệp Mặc sau khi biết điều kiện tiến vào hội trường hội đấu giá, cũng đang nghĩ làm sao thông qua chuyển hóa Tiên nguyên tu vi của minh thành Đại La Tiên hậu kỳ. Hắn tin rằng tu vi của mình thay đổi rồi, hắn liền có thể tự mình luyện chế một mặt nạ thay đổi diện mạo.

Chỉ có thay đổi hoàn toàn tu vi và tướng mạo của mình, hắn mới có thể vào được hội đấu giá. Nếu không hội đấu giá đó nếu thật xuất hiện ụ đá thứ năm, hắn căn bản cũng không dám ra tay. Lùi một bước mà nói, cho dù hắn không ra tay, hắn cũng không muốn người khác biết hắn đến hội đấu giá.

Diệp Mặc chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Nhai Dặc nói:

- Nếu như vậy, thì tôi nhận lời khiêu chiến của anh, thời gian chính là bây giờ.

- Anh thật muốn lập tức cùng đến đài khiêu chiến với tôi?

Nhai Dặc không dám tin nhìn Diệp Mặc, cùng gã đến đài khiêu chiến, thì đúng là tìm cái chết. Tên Đại La Tiên sơ kỳ này vì một lò đan, đến chết cũng không sợ rồi sao?

Diệp Mặc đang định nói chuyện, thì một đường thần thức ẩn nấp cực kỳ cường hãn xông vào thức hải của hắn. Thức hải của Diệp Mặc khác với người khác, thức hải của hắn cho dù là thần thức của Tiên đế dò xét, hắn cũng sẽ cảm nhận thấy. Đường thần thức này mặc dù ẩn giấu, nhưng vừa mới tiến vào, liền bị Diệp Mặc cảm nhận được.

Sắc mặt của Diệp Mặc lập tức trắng bệch, cũng không kịp làm gì khác, hơn mười đường thần thức đao phóng ra ngoài, đồng thời lưới thần thức xuất kích chặn lại đường thần thức đó. Thần thức đó cùng đập vào tấn công của Diệp Mặc. Diệp Mặc điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó bay ra ngoài mấy chục mét đập vào lối đi của một cửa hàng.

- Công pháp thần thức cao cấp?

Lão già đứng sau Hoa Như Tuyết thất thanh kêu lên, sắc mặt khiếp sợ chằm chằm nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc chậm rãi bò dậy, trong lòng thầm kinh hãi, vừa rồi nếu như không phải thần thức đao của hắn, hắn suýt nữa đã bị thần thức của lão già này thâm nhập vào trong sâu cùng thức hải rồi. Một khi như vậy, hắn chẳng những sẽ biến thành đần độn, mà còn bị lộ ra thế giới hỗn độn.

Cái lão rùa này, không ngờ lại ngoan độc đến vậy, căn bản không màng sự sống chết của mình, cũng không màng đến quy tắc của Tiên thuyền, ỷ một Tiên vương đỉnh phong lại ra tay với một Đại La Tiên sơ kỳ như hắn.

Sau khi cảm thận được đường thần thức này, Diệp Mặc cũng biết lão già đi cùng Hoa Như Tuyết chính là một Tiên vương đỉnh phong.

Hoa Như Tuyết nhíu mày nhìn lão già sau lưng nói:

- Ai cho ông ra tay?

Lão già kia liền khom người nói:

- Người này bất kính với tiểu thư, tôi chỉ là giáo huấn hắn một chút.

Hoa Như Tuyết không thèm để ý đến tên tùy tùng kia nữa, trực tiếp lao đến trước mặt Diệp Mặc khom người xin lỗi:

- Xin lỗi, vừa nãy người của tôi vô lễ quá, tôi thay mặt ông ta chân thành xin lỗi anh.

Ngữ khí khéo léo chân thành, còn mang theo chút hương vị thương tiếc, khiến người ta không thể nào mà tức giận được.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Được, tôi biết rồi.

Hoa Như Tuyết trong lòng nhẹ nhõm, nhưng Diệp Mặc đến vết máu trên người cũng không lau đi, quay người đến hỏi một tên Đại La Tiên đứng cách đó không xa:

- Vị Tiên ám toán Đại Tiên, nên tố cáo thế nào?

- Ở cửa phường thị có một cái trống lớn, anh chỉ cần đánh trống là được rồi.

Tên Đại La Tiên đó thấy một Vị Tiên ám toán Diệp Mặc, trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Nhưng gã căn bản không dám nói ra mà thôi, bây giờ Diệp Mặc hỏi gã, gã căn bản cũng không chút do dự mà nói ra.

- Tôi vừa nãy chẳng phải xin lỗi anh rồi sao?

Hoa Như Tuyết thấy Diệp Mặc nói vậy, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ Diệp Mặc muốn đánh trống Tiên thuyền thật?

- Tôi cũng nói tôi biết rồi, chẳng lẽ còn phải nói lại lần nữa sao?

Diệp Mặc nói xong câu này, cũng đã bước đến trước mặt cái trống lớn, cầm lấy dùi trống hung hăng gõ. Suýt chút nữa thì thức hải của hắn bị nghiền nát, một câu xin lỗi là xong sao?

Âm thanh thùng thùng điếc tai, lập tức truyền vang cả Tiên thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.