Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1768: Viết một cái giấy nợ



Sắc mặt Nghiêm Cửu Thiên tái nhợt như tuyết, lồng ngực y toàn là máu tươi, ánh mắt đỏ ngầu. màn sương mù trong tay y lúc đó đã nhanh chóng biến ảo thành một tấm lá chắn, muốn ngăn trở một phần lôi điện cho Cự Giao mầu bạc.

Rắc…

Lôi uy còn sót lại của 'Lôi sa' toàn bộ đều rơi lên trên tấm chắn của Nghiêm Cửu Thiên, khói đen bay ra tứ tán. Nghiêm Cửu Thiên kêu thảm một tiếng, bị 'Lôi sa' đánh bay ra cách mấy trăm dặm. Chờ tới khi y đứng thẳng lên, thì toàn thân đã cháy đen một mảnh, hình dáng toàn thân cũng thay đổi.

Nếu như nói vừa rồi Diệp Mặc bị thương cũng chỉ là khá chật vật, thì lần này Nghiêm Cửu Thiên lại rất thê thảm. Diệp Mặc rất muốn thi triển một chiêu 'Lôi sa' nữa về phía Nghiêm Cửu Thiên, vì hắn biết rõ chỉ cần mình lại đánh ra một lần nữa, thì Nghiêm Cửu Thiên chắc chắn phải chết. Tốc độ tấn cấp của Nghiêm Cửu Thiên so với hắn nhanh hơn nhiều, nếu như hắn không giết Nghiêm Cửu Thiên, để thời gian trôi qua với hắn mà nói là nguy hiểm tột cùng.

Đang tiếc là thoạt nhìn thì hắn so với Nghiêm Cửu Thiên tốt hơn nhiều, nhưng thực tế thì hắn tiêu hao so với Nghiêm Cửu Thiên không hề ít hơn. Đừng nói là 'Lôi sa', mà cho dù là 'Huyễn vân đao pháp' thì lúc này hắn cũng không thi triển nổi.

Sử dụng Hạo Thiên Cổ đã khiến Tiên nguyên của Diệp Mặc tiêu hao tới mức thân thể lâm vào trạng thái cực độ hư nhược. Mà 'Thái sơn áp đỉnh' cùng với 'Lôi sa' càng khiến cho Diệp Mặc gặp phiền toái. Lúc này Diệp Mặc chỉ có thể nhanh chóng nuốt xuống mười mấy viên đan dược, muốn nhanh chóng khôi phục lại một chút thực lực.

Nghiêm Cửu Thiên cũng nuốt mấy viên đan dược xuống, sau đó nhanh chóng thu hồi lại Cự Giao chỉ còn một hơi thở. Lúc này mới căm hận mà nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Cổ của Diệp Mặc. Tuy y một câu cũng không nói, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động. Y hoàn toàn không ngờ số mệnh Diệp Mặc lại nghịch thiên như vậy, còn chiếm được cả Hạo Thiên Cổ của Hạo Thiên Đại Đế.

Lúc này hai người đều không nói gì, cũng không có thời gian mà nói. Cả hai đều đang liều mạng khôi phục lại Tiên nguyên cùng thần thức. Một khi Tiên nguyên cùng thần thức của hai người khôi phục lại được tới mức độ nhất định, thì chính là lúc trận chiến tiếp theo sẽ bắt đầu.

Sau một lúc, thì Nghiêm Cửu Thiên bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng. Một cái vòng bảo hộ mầu lửa đỏ lăng không bay lên xung quanh y, mà lưới sương mù và ngọn núi sương của y toàn bộ đều ngưng tụ lại với nhau, giống như đang muốn cùng Diệp Mặc quyết một phen sống mái.

Diệp Mặc trở nên ngưng trọng. Hắn biết rõ Nghiêm Cửu Thiên còn rất nhiều còn át chủ bài, ít nhất thì so với hắn phải nhiều hơn. Cho dù là Nghiêm Cửu Thiên không phải là đối thủ của hắn, thì nếu hắn muốn giết Nghiêm Cửu Thiên thì có lẽ cũng là không thể. Tên này vốn là một lão yêu quái sống vô số năm, thủ đoạn chạy trốn để thoát chết tuyệt đối là số một. Cũng may là hắn cũng có thủ đoạn để chạy trốn bảo mệnh, bất luận là 'Thuấn di' hay 'Ngũ Hành độn thuật' đều là còn bài tẩy của hắn. Cho dù là hắn địch không lại Nghiêm Cửu Thiên, nhưng nếu đối phương muốn giết hắn thì cũng không phải là chuyện dễ.

Ong ong…

Màn sương mù lần này biến thành một trường kích cao vài trượng, trường kích còn chưa được phóng ra, thì đã phát ra từng tiếng vang vọng trong tay của Nghiêm Cửu Thiên rồi, dường như lúc nào cũng có thể nhắm thẳng vào Diệp Mặc.

Diệp Mặc thoáng vuốt ve một chút thanh Tử đao. Từng đạo sát ý cũng lăng không bay lên. Đối với hắn mà nói, càng đánh thì kinh nghiệm lại càng thêm phong phú, đặc biệt là cùng đối chiến với loại người như Nghiêm Cửu Thiên.

Cái vòng bảo hộ mầu lửa đỏ của Nghiêm Cửu Thiên nhất định là sử đụng để phòng ngừa Hạo Thiên Cổ của hắn, cho nên trận chiến kế tiếp hắn chắc chắn sẽ phải vất vả. Đáng tiếc là hắn không có loại vận khí tốt như Nghiêm Cửu Thiên, không có một pháp bảo nào có thể ngăn trở được cái chuông khổng lồ của đối phương.

Dù là Diệp Mặc quyết định phải kiếm được cho mình một cái pháp bảo phòng ngự cao cấp, nhưng bây giờ hắn đang phải đối mặt với Nghiêm Cửu Thiên thì hắn lại chưa có cái nào cả.

Ngay khi hai người sắp đụng vào nhau một lần nữa, thì Diệp Mặc bỗng nhiên biến sắc. Sau một khắc, thì hắn liền thu hồi Hạo Thiên Cổ và Thế giới thạch, 'Thuấn di' một cái đã lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Nghiêm Cửu Thiên ngây ngẩn cả người, y không thể ngờ được là Diệp Mặc đột nhiên lại chạy trốn. Diệp Mặc chủ động chạy trốn, thì y cũng chẳng có chút ý muốn truy đuổi nào. Không nói tới việc y có thể giết chết Diệp Mặc hay không, mà ngay cả việc đuổi theo loại tốc độ chạy trốn kia của Diệp Mặc thì y cũng không dám chắc.

Nhưng y lại cảm giác được Diệp Mặc chắc chắn là không sợ y. Nhưng vì sao Diệp Mặc lại chạy trốn thì y không rõ. Chỉ do dự trong chốc lát, thì sắc mặt Nghiêm Cửu Thiên cũng lập tức biến đổi, lập tức không chút chần chờ nữa mà thu hồi cái chuông rồi lập tức biến mất trong hư không. Chỉ là phương hướng của y khác hoàn toàn với Diệp Mặc.

Nghiêm Cửu Thiên vừa mới rời đi trong thoáng chốc, thì một lão già đã xuất hiện ở nơi hai người vừa tranh đấu. Lão già này rõ ràng là tên Tiên Vương Quý bá mà Diệp Mặc đã gặp phải trong phường thị.

Quý bá cau mày, nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc chạy trốn, lại nhìn một chút hướng Nghiêm Cửu Thiên chạy trốn. Sau chốc lát do dự, thì liền lựa chọn hướng Nghiêm Cửu Thiên đuổi theo.

Cảm nhận được một Tiên Vương đang đuổi theo càng ngày càng gần, thì trong lòng Nghiêm Cửu Thiên buồn bực tới mức thổ huyết. Cái tên Đại La Tiên sơ kỳ Diệp Mặc kia không ngờ lại gian trá xảo quyệt như vậy, cái tên Tiên Vương này rất có thể là do hắn kéo tới. Không giết được tên Diệp Mặc này, thì y thật sự là không cam lòng.



Diệp Mặc sở dĩ có thể phát hiện ra lão Quý bá kia tới, không phải là vì thần thức của hắn cường hãn hơn Nghiêm Cửu Thiên, mà là vì mỗi khi hắn trong thời khắc trọng thương, thì đều vô cùng cẩn thận. 'Thần thức vực' đã trải rộng ra mức lớn nhất, mỗi thời khắc đều chú ý tình huống xung quanh. Đối với Nghiêm Cửu Thiên thì hắn không sợ, vì đánh không lại thì hắn cũng có thể chạy. Nhưng một khi lão Quý Bá kia tới thì hắn thực sự là nuốt không trôi được rồi.

Coi như là vận khí của hắn cũng không tệ, vì thần thức của Quý Bá cũng khuếch trương tới mức lớn nhất rồi, nhưng tuy là 'Thần thức vực' của Diệp Mặc còn chưa tiếp xúc tới thần thức của Quý Bá, nhưng hắn đã cảm ứng được thần thức của Quý Bá để lập tức biết đường mà bỏ chạy.

Theo góc độ nào đó mà nói, thì Nghiêm Cửu Thiên cũng không hề nói oan cho Diệp Mặc. Quý Bá thực cũng tính là bị Diệp Mặc dẫn tới đấy, vì Diệp Mặc có thể cảm ứng được thần thức của Quý Bá, thì Quý Bá cũng có thể cảm ứng được phía bên này có người. Tuy lão không xác định được là ai, nhưng vẫn quyết định tiến đến để xem.

Chỉ trong chốc lát thì Quý Bá đã tới, sau đó liền biết rõ nơi này vừa trải qua một trận đại chiến, hơn nữa tu vi của song phương cũng đều không thấp, bởi vì lực dao động trong hư không vẫn còn lưu lại y nguyên.

Vận khí của Diệp Mặc rất tốt. Hắn bỏ chạy trước còn chưa nói, đã thế còn có thể đem mầm tai vạ dẫn sang cho Nghiêm Cửu Thiên. Hắn đoán là Nghiêm Cửu Thiên không chết thì cũng sẽ phải mất lớp da. Mà chuyện sống chết của Nghiêm Cửu Thiên thì Diệp Mặc đương nhiên sẽ không quan tâm rồi.

Diệp Mặc dốc sức liều mạng 'Thuấn di' vài chục cái, lại không ngừng thi triển độn thuật. Một chút Tiên nguyên lúc trước miễn cưỡng phục hồi được lại lần nữa cạn kiệt.

Bất quá Diệp Mặc lại yên lòng được rồi, vì hắn biết mình đã thoát được khỏi phạm vi truy sát của Quý Bá.

Cho dù là biết mình đã an toàn, thì Diệp Mặc cũng không dám thả lỏng, lập tức lấy Thời Không Thoa ra phi hành liền nửa ngày. Lúc này mới tìm mối khối thiên thạch núp vào đó rồi tiến vào trong Thế giới trang vàng.

Đối với việc Nghiêm Cửu Thiên nói y có thể phát hiện được quỹ tích phi hành trong hư không của Thần khí thì Diệp Mặc thật sự cũng không đặc biệt hoài nghi. Vì Nghiêm Cửu Thiên là ai chứ? Lúc trước chính là một Bán Thánh Đế. Diệp Mặc tin rằng Quý Bá tuyệt đối sẽ không có được bản lĩnh nghịch thiên như Nghiêm Cửu Thiên. Việc mà Nghiêm Cửu Thiên làm được, thì Quý Bá không nhất định có thể làm được.



Sau khi Diệp Mặc tiến vào Thế giới trang vàng, thì lập tức bắt đầu trị thương khôi phục Tiên nguyên. Mấy ngày sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn khôi phục lại, lúc này mới ra khỏi Thế giới trang vàng. Diệp Mặc lấy ra la bàn hư không xác định vị trí của mình, vẫn có thể cảm nhận được phương vị của Tiên thuyền, lúc này mới yên lòng trở lại.

Sau hơn một tháng, Diệp Mặc không ngừng chuyển đổi các phương hướng bắt 'Hư không phi tuyết'. Tuy Diệp Mặc không còn tìm được nơi dầy đặc 'Hư không phi tuyết' như trước nữa, nhưng gần hai tháng thời gian thì Diệp Mặc cũng bắt thêm được hơn mười miếng 'Hư không phi tuyết'.

Lúc này 'Hư không phi tuyết' trên người hắn đã có gần 200 miếng rồi. Diệp Mặc đoán chừng số lượng này là có thể đứng đầu trong danh sách rồi, cho nên lúc này không tiếp tục bắt 'Hư không phi tuyết' nữa, mà lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' để bay trở về.

Ba ngày sau, Diệp Mặc ngừng lại, hắn cảm giác được Tiên nguyên dao động trong hư không. Cái này nhất định là do có người chiến đấu, hơn nữa Tiên nguyên dao động ở phía xa kia còn có cả trận pháp che đậy thần thức, hiển nhiên là không muốn cho thần thức của người khác quét tới.

Diệp Mặc đang muốn đi qua xem một chút, thì đã thấy hai đạo độn quang bay tới. Đây là hai tên Đại La Tiên hậu kỳ. Diệp Mặc không hề cử động, vì chỉ là hai tên Đại La Tiên hậu kỳ mà thôi, còn không đáng để cho hắn phải kinh hoàng.

- Ha ha, lại tìm được một con cá mập rồi. Một mình xuất hiện ở nơi này tuyệt đối không phải là kém…

Hai tên Đại La Tiên khi đang nói chuyện thì đã xuất hiện ơ trước mặt Diệp Mặc rồi. Hai người mỗi người một bên lập tức phong bế lại lối đi của Diệp Mặc.

Diệp Mặc nghe được hai tên này nói chuyện, thì lập tức hiểu ra được hai tên này chính là loại cường đạo. Chuyện môn ngăn trở các tiên nhân quay trở lại Tiên thuyền để cướp 'Hư không phi tuyết' của những tiên nhân này.

- Đem 'Hư không phi tuyết' giao ra đây, bổn tiên cho mày…

Tên kia đến trước mặt Diệp Mặc, một câu còn chưa nói hết thì lập tức đã câm miệng lại.

Y có chút kinh hoàng nhìn vào Diệp Mặc, không dám nói tiếp nữa. Bởi vì lúc này y đã nhận ra Diệp Mặc là ai rồi, đó chính là tên Đại La Tiên sơ kỳ ở trên lôi đài dùng một quyền đánh chết một Đại La Tiên hậu kỳ trong chớp mắt. Là kẻ hung ác mà ngay cả Đế Văn Thành trên Tiên thuyền cũng không dám khiêu chiến.

- Mang cái gì ra giao cho mày? Sau đó tên Đại Tiên mày sẽ để cho kẻ có tu vi thấp kém như tao đi qua đúng không?

Diệp Mặc nghe được lời nói của đối phương, thì liền không chút hoang mang mà đáp lại.

- Hóa ra là Diệp tiên hữu. Xin mời Diệp tiên hữu cứ tự nhiên, chúng tôi chỉ là ở chỗ này muốn phát tài một chút, không dám ngăn trở Diệp tiên hữu…

Tên Đại La Tiên vừa rồi mở miệng đầu tiên lúc này lập tức cố gắng tươi cười kính cẩn mà nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không đi, mà nói tiếp:

- Tao vừa rồi sao lại nghe được mày nói tới 'Hư không phi tuyết' nhỉ? Hẳn là trên người của mày có rất nhiều 'Hư không phi tuyết'?

Sắc mặt tên Đại La Tiên kia lập tức trở nên đau khổ, liền vội vàng khom người nói:

- Hai người chúng tôi vừa mới tới đây, 'Hư không phi tuyết' trên người đã giao cho đội trưởng rồi. Chúng tôi hiện giờ thật sự là không còn 'Hư không phi tuyết'.

Diệp Mặc sầm mặt lại, khí thế trên người lập tức bạo phát ra. Từng đạo sát cơ hiển lộ ra giống với lần đối chiến của hắn với Nhai Dặc lúc trước.

Tên Đại La Tiên kia lập tức cuống cuồng lên:

- Chúng tôi thật sự là không có, đội trưởng của chúng tôi chờ ở bên kia. Bình thường nếu có người tới, thì chúng tôi đều dẫn họ tới bên phía đội trưởng của chúng tôi, sau đó…

- Sau đó chúng mày để cho thằng đội trưởng kia động thủ đúng không?

Diệp Mặc lạnh giọng nói.

- Chuyện này…

Khí thế của tên Đại La Tiên kia đã bị Diệp Mặc đè ép tới mức không cách nào nói ra lời.

- Trên người của tôi chỉ có một miếng…

Tên Đại La Tiên còn lại liền nhanh chóng lấy ra một miếng 'Hư không phi tuyết' đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc không chút do dự nào thu hồi lại rồi hỏi tiếp:

- Chúng mày mỗi lẫn tối đa có thể cướp được bao nhiêu miếng 'Hư không phi tuyết'?

- Năm miếng…

Tên Đại La Tiên kia rất sợ Diệp Mặc ra tay, cho nên nhanh chóng trả lời.

- Vậy thì ghi một cái phiếu nợ, hai người chúng mày thiếu tao mười miếng, rồi đưa tao đến chỗ đội trưởng của chúng mày.

Diệp Mặc bình thản nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.