Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1888: Mặc Nguyệt Tiên Tông Tiên Đế



Tên Tiên Tôn kia cũng đã đoán được Tô Tĩnh Văn là ai rồi, nhưng bất luận là Tô Tĩnh Văn và cái tên Lạc tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông kia có quan hệ hay không, thì y cũng đã quyết định bắt cô ấy đi.

Tô Tĩnh Văn lập tức đã biết tình huống không tốt rồi. Tuy cô không đoán được thân phận của đối phương giống như Lô Phượng, nhưng lại có thể từ trong giọng nói của đối phương đoán được y đến Mặc Nguyệt Tiên tông này, rất có thể là kẻ có thù oán với Diệp Mặc.

Lô Phượng thì lại vô cùng khôn khéo, vừa nghe thấy tên Tiên Tôn này hỏi như vậy, thì lập tức đã biết sự tình không ổn. Cô không đợi Tô Tĩnh Văn lên tiếng, thì đã chủ động ôm quyền nói:

- Tiền bối, tông chủ của chúng tôi còn có một cái Tiên Dược Viên tại Mặc Nguyệt Tiên tông. Trong Tiên Dược Viên này có hơn mười gốc Tiên linh thảo cấp tám, còn có cả một gốc 'Đế la chi' nữa. Chúng tôi nguyện ý xuất ra cái Tiên Dược Viên này cùng với tất cả Tiên linh thảo cấp tám và 'Đế la chi', khẩn xin tiền bối buông tha cho Mặc Nguyệt Tiên tông một lần.

- 'Đế la chi'?

Tên Tiên Tôn kia lập tức kinh ngạc lập lại một câu. Y thật sự không ngờ rằng ở chỗ này mình lại có thể nghe được tên của Tiên linh thảo cao cấp 'Đế la chi'.

Tô Tĩnh Văn tiếp xúc cùng Lô Phượng thời gian khá dài rồi, cho nên lời này của Lô Phượng vừa nói ra, thì cô đã hiểu là có ý gì rồi. Lúc này trên mặt cô lập tức toát ra một tia không cam lòng.

Cô biết rõ Lô Phượng cũng giống như cô, hôm nay đều đã liều lĩnh và lỗ mãng rồi. Tên kia ngay cả Lô Phượng cũng phải gọi là tiền bối, thì tuyệt đối phải là tu vi Tiên Tôn. Tô Tĩnh Văn khẳng định rằng nếu như Lô Phượng sớm biết đối phương có tu vi Tiên Tôn, thì tuyệt đối sẽ không mạo muội mà rời khỏi hộ sơn đại trận của tông môn, thậm chí còn đưa cả cô ra ngoài nữa.

- Đưa ta đi xem 'Đế la chi'.

Tên Tiên Tôn kia lập tức nói. Bất luận là thật hay giả, thì y đều phải nhanh chóng đi xem thử. Y căn bản cũng không sợ Tô Tĩnh Văn cùng với Lô Phượng. Huống chi trên mặt Tô Tĩnh Văn còn biểu lộ ra vẻ không cam lòng, khiến cho y có chút tin tưởng vào chuyện này.

Lô Phượng lập tức nói với vẻ khổ sở:

- Tiền bối, hay ngài chờ ở nơi này một chút, chúng tôi đi vào lấy ra là được rồi. Trong tông môn...

- Ha ha...

Tên Tiên Tôn kia lập tức cười ha hả. Bất quá trong tiếng cười của y không có chút vui vẻ nào. Sau khi cười xong, thì y liền lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lô Phượng và nói:

- Hôm nay ngươi không lấy ra 'Đế la chi', thì ngươi sẽ phải hối hận vì đã sống trên cõi đời này. Mặc Nguyệt Tiên tông thì ngay cả một con chó ta cũng sẽ không bỏ sót.

Sắc mặt Lô Phượng khẽ thay đổi. Cô đương nhiên là không nghĩ rằng tên Tiên Tôn kia sẽ nghe lời cô mà đứng ở đây chờ. Cô nói như vậy vốn chỉ là muốn lấy tiến làm lùi, chờ sau khi tiến vào trong Tiên tông, thì cô sẽ cùng Tô Tĩnh Văn lợi dụng trận pháp để tránh né tên Tiên Tôn này. Nhưng không ngờ tên này lại ác độc như vậy, chẳng những muốn tiêu diệt Mặc Nguyệt Tiên tông, mà còn muốn chó gà không tha nữa.

- Chỉ là một tên Tiên Tôn, cũng dám tiêu diệt Mặc Nguyệt Tiên tông của ta? Ta nhổ vào! Bổn Đế muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để diệt đây?

Theo một giọng nói khinh thường vang lên, thì liền có một tiên nhân trung niên đột ngột xuất hiện bên ngoài Mặc Nguyệt Tiên thành.

- Ngươi...

Tên Tiên Tôn kia chỉ kinh hãi nhìn vào tiên nhân trung niên đột ngột xuất hiện trước mặt này. Hai chữ bổn Đế kia chẳng phải là quá dọa người sao? Người nào nói ra hai chữ này, đồng nghĩa với việc đối phương chính là một vị Tiên Đế đấy.

Mặc Nguyệt Tiên tông từ bao giờ đã có cả Tiên Đế rồi? Y không thể tin được, nhưng y lập tức đã phát hiện mình thật sự là không nhìn thấy được tu vi của người trước mặt này. Hơn nữa áp lực cường đại truyền đến, khiến cho y hiểu rằng đối phương nói không sai. Đối phương chính là một Tiên Đế hàng thật giá thật.

- Vãn bối Uyên Tương thuộc liên minh Thiên Chủ của Hạ Thiên Vực bái kiến Tiên Đế đại nhân.

Tên Tiên Tôn Uyên Tương lập tức khom người kính cẩn nói. Mà những tên Tiên Vương phía sau y cũng không dám bất kính chút nào, đều lập tức khom người bái kiến.

- Ngươi vừa mới nói là muốn tiêu diệt Mặc Nguyệt Tiên tông sao?

Tên Tiên Đế vừa mới tới lạnh giọng hỏi.

Uyên Tương Tiên Tôn lúc này đâu còn nửa phần uy phong nữa, lập tức khom người nói:

- Không dám, vãn bối là vì nghe người khác nói, cho nên mới có một chút sự hiểu lầm, lúc này mới...

- Hả, vừa rồi ta cái gì cũng chưa nói, làm sao ngươi lại biết là hiểu lầm?

Tên Tiên Đế kia mỉa mai.

Uyên Tương Tiên Tôn toát đầy mồ hôi lạnh. Y đâu thể ngờ rằng một cái Tiên Vương tông môn như Mặc Nguyệt Tiên tông lại có cả một vị Tiên Đế chứ? Nếu như y biết nơi này có Tiên Đế, thì y tuyệt đối sẽ không vừa về tới Cung Hoa Thiên đã tìm tới Mặc Nguyệt Tiên tông để tìm lại tôn nghiêm của liên minh Thiên Chủ.

Cảm giác được sát cơ của vị Tiên Đế trước mặt càng lúc càng nặng, thì Uyên Tương lập tức nói tiếp:

- Vãn bối vâng mệnh Táp Không Đại Đế và Long Hà Đại Đế duy trì sự cân đối của 'Mười một Hạ Thiên Vực'. Nếu như biết rõ ngài là người của Mặc Nguyệt Tiên tông, thì vãn bối tuyệt đối sẽ không dám đến đây...

Lúc này Uyên Tương đâu còn nhớ được chuyện gì khác nữa, lập tức đưa ra uy danh của Táp Không Đại Đế cùng với Long Hà Đại Đế. Y chỉ muốn lập tức cho đối phương biết rằng mình là một con chó của bốn vị Đại Đế mà thôi, bằng không thì tên Tiên Đế trước mặt này có thể tùy ý mà giết y, mà ngay cả nơi kêu oan y cũng không có.

Quả nhiên Uyên Tương vừa nói ra danh tính của Táp Không Đại Đế, thì tên Tiên Đế kia lập tức nhíu mày. Bất quá sau một khắc thì y liền giơ tay lên chặt một cánh tay của Uyên Tương Tiên Tôn xuống, sau đó thu hồi chiếc nhẫn trữ vật trên cánh tay đó. Cuối cùng ném cánh tay kia sang một bên như một cọng rơm rác.

Uyên Tương thì không dám có bất cứ cử động gì. Y đang rất muốn nói rằng nếu như ngươi muốn nhẫn của ta, thì ta sẽ tự mình lấy xuống. Cần gì phải chặt tay của ta chứ?

- Nếu như ngươi biết rõ ta là người của Mặc Nguyệt Tiên tông, thì ngươi sẽ không dám đến thật sao? Bổn Đế chỉ có thể nói rằng vận khí của ngươi hôm nay rất tốt. Chứ nếu như mà Diệp tông chủ trở về, ta cam đoan rằng ngươi sẽ không sống nổi đâu. Cút...

Nghe tên Tiên Đế kia gầm lên, thì Uyên Tương Tiên Tôn đâu còn dám tiếp tục ở lại nữa. Y lập tức cẩn thận nhặt cánh tay của mình lên rồi khom người rút đi.

Chờ mấy tên của liên minh Thiên Chủ đã rút đi toàn bộ, thì Lô Phượng mới tiến lên cung kính nói:

- Lô Phượng của Mặc Nguyệt Tiên tông xin bái kiến Tiên Đế đại nhân. Đa tạ Tiên Đế đại nhân xuất thủ tương trợ.

Đối mặt với một Tiên Đế, thì Lô Phượng không dám có nửa điểm dị động nào. Nếu nói vị Tiên Đế trước mặt này chính là người của Mặc Nguyệt Tiên tông thì cô tuyệt đối không tin. Một Tiên Đế ở bất kỳ nơi nào thuộc Thượng Thiên Vực cũng đều là tồn tại được tôn kính. Một người như vậy sao có thể là người của một môn phái thuộc Hạ Thiên Vực chứ?

Tên Tiên Đế kia mỉm cười khoát tay:

- Ngươi không cần khách khí. Có phải ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi hay không? Mặc Nguyệt Tiên tông không có khả năng có Tiên Đế sao?

Lô Phượng ngây ngẩn cả người. Cô sao dám nói rằng một vị Tiên Đế đang lừa cô chứ.

Tên Tiên Đế kia tính tình cũng không tồi, lập tức khoát tay nói tiếp:

- Tuy ta không phải là người của Mặc Nguyệt Tiên tông, nhưng Mặc Nguyệt Tiên tông thật sự có một tên Tiên Đế. Tin tức này tuyệt đối không sai. Tuy Tiên Đế kia hiện tại chưa tới đây, nhưng tương lai chắc chắn y sẽ tới thôi.

- A...

Bất luận là Lô Phượng hay là Tô Tĩnh Văn đều bị lời nói của vị Tiên Đế này khiến cho ngây dại.

Tên Tiên Đế trung niên kia nói tiếp:

- Các người cũng không cần cảm tạ ta. Ta quen biết với tông chủ Diệp Mặc của các người. Chờ khi tông chủ của các người trở về, thì tên Tiên Tôn kia ngay cả tro bụi cũng chẳng còn đâu.

Nói xong lời này thì vị Tiên Đế kia cũng có chút hổ thẹn. Đối phương giết mấy người của Mặc Nguyệt Tiên tông, nhưng y lại chỉ có thể thả cho tên Tiên Tôn kia đi. Nói trắng ra là y thật sự không dám để cho Táp Không Đại Đế có bất luận một cái cớ nào nữa.truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y.y Một khi Táp Không Đại Đế đã có được cái cớ, thì không chừng là sẽ lập tức giết y ngay.

Tô Tĩnh Văn nghe được tên của Diệp Mặc, thì đâu còn lo lắng gì nữa mà lập tức kích động hỏi:

- Tiền bối, ngài đã gặp lão công của tôi sao? Anh ấy ở đâu?

- Lão công của cô?

Tên Tiên Đế kia lập tức cau mày nghi ngờ hỏi lại một câu.

Lô Phượng vội vàng giải thích:

- Tĩnh Văn chính là thê tử của môn chủ chúng tôi, cho nên cô ấy rất lo lắng cho môn chủ. Vãn bối cũng rất lo lắng, xin tiền bối chỉ bảo cho.

Tên Tiên Đế trung niên kia giật mình hiểu ra. Y là một Tiên Đế, vậy mà lại ôm quyền nói với Tô Tĩnh Văn:

- Hóa ra là thê tử của Diệp tông chủ, thất kính. Diệp tông chủ coi như là người có ân đối với tôi. Tôi là Tật Lôi, mọi người cứ gọi tôi là Tật Lôi Tiên Đế là được rồi.

- Không dám...

Tô Tĩnh Văn cùng Lô Phượng vội vàng đáp.

Tật Lôi Tiên Đế khoát tay:

- Tôi đối với tu vi và nhân phẩm của Diệp tông chủ cực kỳ bội phục. Mặc dù khá lâu rồi chưa gặp lại Diệp tông chủ, nhưng tôi cũng biết tu vi của cậu ấy hiện tại đã hơn xa tôi rồi. Kỳ thật tôi tới Cung Hoa Thiên chính là muốn xem xem Diệp tông chủ đã trở về hay chưa? Nhưng khi thấy Diệp tông chủ chưa trở về, thì tôi đã lập tức rời đi. Chỉ là khi ở nơi khác lại nghe nói rằng có người tới gây chuyện với Mặc Nguyệt Tiên tông, cho nên mới quay lại lần nữa để xem xem. Lai lịch của tên kia không nhỏ, cho nên tôi cũng không thể tùy ý mà giết y. Bất quá tôi khẳng định, một khi Diệp tông chủ quay về, thì y tuyệt đối không trốn thoát được.

Tên Tiên Đế này quả thật chính là Tật Lôi Tiên Đế. Y tránh né một thời gian trong không gian sát cơ kia, cuối cùng đã vụng trộm quay trở lại đại điện.

Khi y trở lại đại điện, thì thấy gần như toàn bộ Tiên Đế đều có mặt ở đấy. Tật Lôi Tiên Đế không biết chuyện Táp Không Đại Đế cùng Long Hà Đại Đế tiến vào trận môn không gian, cho nên khi y thấy mấy người Táp Không Đại Đế cùng Long Hà Đại Đế, thì cũng không hề để ý. Cũng không để ý rằng vốn là có năm tên Tiên Đế đỉnh, nhưng hiện tại chỉ còn lại bốn. Hơn nữa khí tức của cả bốn người đều vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn có chút suy yếu.

Bất quá một câu nói của Táp Không Đại Đế lập tức khiến cho y như bị rơi xuống hầm băng. Táp Không Đại Đế chỉ hỏi y một câu đó là 'Vô trần quả' có trên người của y không, thì y đã biết rằng mình không thể giữ lại 'Vô trần quả' rồi.

Một người tu vi Tiên Đế trung kỳ như y, muốn bảo trụ 'Vô trần quả' thì tuyệt đối là không thể. Tuy rằng trong tim nhỏ máu, nhưng Tật Lôi Tiên Đế cũng không thể không lấy ra 'Vô trần quả' đưa cho tên Táp Không Đại Đế cực độ vô sỉ kia. Cũng may tên Táp Không Đại Đế còn lấy ra một loại Tiên quả mầu xanh nhạt và nói với y rằng loại Tiên quả này có thể giúp y tấn cấp từ Tiên Đế trung kỳ lên Tiên Đế hậu kỳ.

Loại trái cây này khiến cho y không bị công dã tràng. Nhưng trong lòng của y lại không thể bỏ đi sự bất mãn đối với Táp Không Đại Đế được. Cũng vì y không dám quá mức đắc tội với Táp Không Đại Đế, cho nên mới không giết tên Uyên Tương Tiên Tôn kia.

Sau khi Táp Không Đại Đế lấy được 'Vô trần quả', thì lập tức tổ chức tất cả các Tiên Đế công kích cái trận môn hư không kia. Kết quả là sau vài năm công kích của hơn mười Tiên Đế, cái trận môn hư không kia đã ầm ầm mà rạn nứt.

Đồng thời một cơn lốc xoáy lập tức xuất hiện bên cạnh cái trận môn hư không. Sau khi đạo lốc xoáy này xuất hiện, thì rất nhanh trở nên nhỏ dần. Một số tên Tiên Đế lập tức không nhịn được mà vọt vào trong cái lốc xoáy đó. Tật Lôi Tiên Đế cũng vọt vào theo. Sau khi tiến vào lốc xoáy, thì y mới biết rằng mình lần nữa được truyền tống đến hư không.

Trải qua mấy chục năm lưu lạc trong hư không, thì y đã lần nữa trở về được Thiên Vực Tiên Giới. Lần này đi ra ngoài, thì đầu tiên là y tới đây để tìm Diệp Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.