Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1944: Xuất Trần Thánh Đế



Lão gù cũng không giải thích mà trực tiếp lấy ra một miếng ngọc giản ném cho Diệp Mặc. Diệp Mặc dùng thần thức quét vào trong miếng ngọc giản thì thấy rằng đây thật sự là ngọc giản ghi chép phương thức chưng cất rượu. Bên trong ngọc giản có đủ các loại phương thức chưng cất các loại rượu, cả 'Đỗ nương tửu' cũng có ở trong đó.

- Xem ra ngươi rất tinh thông về rượu.

Diệp Mặc thu hồi lại miếng ngọc giản. Sát ý của hắn cũng tiêu tán, nhưng trong giọng điệu vẫn mang theo ý mỉa mai.

- 'Tửu điếm Đỗ Nương' thậm chí còn có một phần của ngươi sao?

Bà lão kia ở một bên lúc này lại có chút kinh ngạc hỏi lão gù một câu. Bà không thể ngờ rằng lời Diệp Mặc nói hoàn toàn đúng, không ngờ là lão gù này với cái 'Tửu điếm Đỗ Nương' kia lại là một.

Diệp Mặc lúc này lại lạnh nhạt nhìn về phía bà lão kia:

- Tiểu Thổ đã nộp lộ phí rồi, còn bà thì sao? Như thế nào còn chưa có biểu hiện gì cả thế?

Diệp Mặc gọi lão gù kia là Tiểu Thổ, nhưng chính lão gù và bà lão kia cũng không hề cảm thấy hắn đáng buồn cười.

Lão gù kia nghe thấy Diệp Mặc nói thế, thì lại bực tức:

- Diệp Mặc, ta đưa cho ngươi phương thức chưng cất rượu, cũng không hề muốn lấy 'Đế mộc lam quả' của ngươi, sao ngươi lại còn tham lam nữa? Ta chỉ là thay thế cho cả hai chúng ta biểu đạt một chút sự áy náy đối với ngươi mà thôi, vì sao hiện giờ lại trở thành lộ phí rồi.

Lúc này lão đã vô cùng hối hận rồi. Sớm biết như vậy thì lúc ở trong 'Tửu điếm Đỗ Nương' đã lấy ra phương thức chưng cất rượu kia đổi lấy 'Đế mộc lam quả' với Diệp Mặc cho xong. Hiện tại thì phương thức vẫn phải đưa đi, nhưng 'Đế mộc lam quả' thì lại không tới tay được. Không những thế, tên Diệp Mặc kia sau khi lấy được đồ của lão xong, còn nói rằng đó là tiền lộ phí mà lão phải nộp nữa chứ.

- Ta mở ra lối vào Lôi Sát Thần Điện, các người thì một chút khí lực cũng không cần dùng đã có thể đi vào rồi, chẳng lẽ còn không cần nộp lộ phí sao? Các người sau khi tiến vào đây, không những là không cảm kích, mà còn muốn cướp đoạt Tiên sủng của ta nữa. Cảm thấy rằng ta dễ bị khi dễ sao?

Diệp Mặc lạnh giọng.

- Ngươi muốn cái gì?

Bà lão kia nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Bà biết rõ nếu bản thân chọc tới Diệp Mặc, thì bà thực sự sẽ phải chết. Cho dù là bà vứt bỏ đệ tử của mình, sử dụng 'Độn không phù' để chạy trốn, thì cơ hội cũng chỉ là 50 - 50 mà thôi.

- Tiên đan cửu phẩm cùng với Tiên khí cực phẩm với ta mà nói chính là rác rưởi. Tiên linh thảo cấp chín ta cũng chẳng thèm, vậy ngươi hãy tự nghĩ xem mình có thể lấy ra thứ gì đi?

Diệp Mặc thì làm ra vẻ bất cần, còn Vô Ảnh đứng một bên nhìn chằm chằm vào bà lão kia.

Sắc mặt của lão gù và bà lão kia lập tức biến đổi. Những thứ linh vật cấp chín đối với hắn chính là rác rưởi sao? Vậy đến cùng là hắn muốn cái gì?

Kỳ thật Diệp Mặc cũng không có ý định là sẽ lấy được thứ gì tốt trên người bà lão kia, bởi vì mục đích chính của hắn là muốn xem xem bà lão kia có cái bí mật cụ thể gì của Lôi Sát Thần Điện kia hay không thôi. Bà ta đã chủ động đưa ra ý kiến cùng mình lập đội tiến vào Lôi Sát Thần Điện, cho nên hắn không tin là bà ta lại không có chút bí mật nào. Ngay cả Dụ Nhạc Sinh cũng có được bản đồ, thì bà lão này ở Thanh Vi Minh Giang này không biết bao nhiêu năm rồi, sao có thể một chút bí mật cũng không có chứ?

Thấy bà lão kia trầm mặc không nói, nên Diệp Mặc đang muốn nhắc khéo một câu. Nhưng lúc này bà lão kia đột nhiên lại lấy ra một cây 'Cốt tiễn' ném cho Diệp Mặc rồi nói:

- Mũi tiễn này tuyệt đối là cùng một bộ với Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung, không phải thứ linh vật cấp chín bình thường có thể so sánh được. Nếu như ngươi vẫn còn có dị nghị, thì cho dù ta liều chết cũng phải cùng ngươi đánh một trận. xem tại TruyenFull.vn

Diệp Mặc đưa tay bắt lấy mũi 'Cốt tiễn' kia. Khi bà lão kia vừa lấy ra mũi 'Cốt tiễn' này, thì hắn đã cảm ứng được rằng mũi 'Cốt tiễn' này giống với mũi 'Cốt tiễn' trên người hắn. Hắn thậm chí còn nhịn không được tâm tình kích động của mình. Không ngờ rằng bản thân còn chưa bắt đầu tìm, thì đã có được mũi 'Cốt tiễn' thứ hai rồi. Có chút đơn giản quá mức à…

- Vật này không tệ, ta sẽ thu hồi.

Diệp Mặc cố nén sự kích động của mình, bình tĩnh mà đùa nghịch mũi 'Cốt tiễn' này một lúc, sau đó mới thu nó lại.

Bà lão kia thấy Diệp Mặc đã thu lấy đồ của mình, thì mới thở nhẹ ra một hơi. Dưới sự vận chuyển của Tiên nguyên, thì đoạn cánh tay bị đứt kia giờ khắc này cũng đã liền lại với thân người rồi.

- Xem ra bà vẫn tính là thành tâm, cho nên ta sẽ cho bà biết một sự kiện.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua bà lão kia, đột nhiên lại cười hắc hắc.

- Sự kiện gì?

Bà lão cẩn trọng mà nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc.

- Theo ta đoán, thì lão Tiểu Thổ này ở lại Thanh Vi Minh Giang nhiều năm như vậy, chỉ sợ là vì muốn khôi phục lại tu vi của mình. Đương nhiên là bằng vào 'Lệ sát chi khí' và 'Đỗ nương tửu'. Và cái 'Đỗ nương tửu' đó nói không chừng là chính do lão chưng cất ra.

Diệp Mặc nhìn lướt qua lão gù kia rồi nói.

Lão gù hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người muốn rời đi.

Diệp Mặc cười nhạt:

- Ta nghe chuyện xưa kể rằng có một người dùng một khối Tiên Vực bị phân liệt đập chết một Thánh Đế, không biết là cái tên Thánh Đế kia đã chết thật hay chưa nhỉ?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lão gù đột nhiên xoay người lại, lần nữa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người Diệp Mặc. Nếu như không phải là lão kiêng kỵ Diệp Mặc, thì lúc này đã sớm lấy pháp bảo ra giết chết Diệp Mặc rồi. Lão đoán rằng mình và Diệp Mặc đánh nhau, thì dù là thắng nhưng lão cũng sẽ nguyên khí đại thương. Mà lão hiện tại, thì đã quá mức thấm thía cái loại thương tổn đó rồi.

- Ta đã sớm nói rằng ta là ai rồi. Ta là tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông, sao nào?

Lão gù kia mặc dù chỉ ra tay một lần, nhưng cũng đủ để Diệp Mặc nhận ra lão là ai rồi.

Cái loại khí tức tang thương tới cực điểm trên người của lão rất giống với Khai Nỉ, hơn nữa vừa rồi một bức tường vụ khí mầu hồng kia tuyệt đối là tiện tay hình thành, mức độ nặng nhẹ trong đó Diệp Mặc chưa từng thấy qua. Đối với khả năng vận dụng thần thông bậc này, thì ngoại trừ Thánh Đế ra chỉ có Đại Đế cao cấp mới có thể làm được.

Mà khí tức trên thân của lão gù kia đã khiến cho Diệp Mặc biết rõ rằng lão đã từng là một Thánh Đế. Lão ở lại bên dòng Thanh Vi Minh Giang này tuyệt đối là vì muốn lợi dụng 'Lệ sát chi khí' nơi đây khôi phục lại tu vi của mình. Nguyên nhân thứ hai có lẽ là do tu vi của lão đã mất, cho nên không có cách nào để ẩn nấp khí tức Thánh Đế của mình, chỉ có thể lợi dụng 'Lệ sát chi khí' ở nơi này để ẩn dấu nó đi, sau đó dần tu luyện lại theo thời gian.

Cộng thêm 'Đỗ nương tửu' và 'Uấn sát thạch', còn có cả phương thức chưng cất rượu của lão gù này nữa, thì Diệp Mặc sao có thể đoán không ra được chứ.

Biệt hiệu Tiểu Thổ của lão gù này lại khiến cho Diệp Mặc lập tức nhớ tới Xuất Trần Thánh Đế mà Khai Nỉ đã từng nói. Lúc ấy Khai Nỉ nói rằng Xuất Trần Thánh Đế bị vị đại năng kia đập chết, lúc đó Khai Nỉ cũng không có cách nào chú ý tới Xuất Trần Thánh Đế được, cho nên hiển nhiên cũng không thực sự biết rằng Xuất Trần Thánh Đế có thực sự đã chết rồi hay chưa

Hiện tại xem ra Xuất Trần Thánh Đế thật đúng là không chết, và Diệp Mặc cũng từ khí tức trên người y mà biết chắc rằng y chưa từng 'Đoạt xá' ai cả. Nếu như người này thật sự là Thánh Đế, lại cộng thêm cái biệt hiệu kia, thì lão chắc chắn là Xuất Trần Thánh Đế không thể nghi ngờ.

Thấy Diệp Mặc cũng không có ý định giữ mình lại, thì khí thế của lão gù kia lập tức giảm xuống, lưng cũng lại còng xuống như bình thường.

- Ngươi thật sự là một Thánh Đế sao?

Bà lão kia khiếp sợ thốt lên. Từ lời nói của Diệp Mặc cho đến biểu hiện của lão gù kia, thì bà cũng đã biết rằng Diệp Mặc nói không sai.

Lão gù kia thờ dài:

- Đúng thế, ta chính là Xuất Trần Thánh Đế, bất quá bây giờ đã không còn là Thánh Đế nữa rồi. Diệp Mặc, là ai nói cho ngươi biết ta bị người khác dùng một khối Tiên Vực đập chết thế?

Quả nhiên là mình đoán đúng. Lúc này Diệp Mặc lại cảm thấy có chút hứng thú với Xuất Trần Thánh Đế này, nhưng hiện tại thì hắn lại không có thời gian mà dong dài ở đây, vì hắn cần phải đi Lôi Sát Thần Điện để tìm 'Cốt tiễn'. Cả mũi 'Cốt tiễn' mà bà lão kia đưa cho nữa, hắn cũng cần thời gian để đi luyện hóa một lượt.

- Là ta nghe một trưởng lão trong tông môn nói.

Diệp Mặc cũng không nói lung tung, vì hiện tại Khai Nỉ đúng là một trưởng lão trong Mặc Nguyệt Tiên tông của hắn.

- Không có khả năng, một trưởng lão trong tông môn thuộc Hạ Thiên Vực sao có thể biết được nguyên nhân ta biến mất chứ?

Xuất Trần lập tức khinh thường phản bác lại.

Diệp Mặc cười hắc hắc:

- Vị trưởng lão trong tông môn của ta tên là Khai Nỉ, nghe nói trước kia y cũng là một Thánh Đế.

- Khai Nỉ? Y còn chưa chết sao?

Xuất Trần Thánh Đế lập tức khiếp sợ, sau đó lão cũng cảm giác được không đúng:

- Khai Nỉ sao có thể gia nhập vào tông môn của ngươi được?

- Bởi vì y thấy tông môn của ta có tiềm lực phát triển, cho nên mới chủ động gia nhập.

Khai Nỉ hiện đã là Tiên Đế trưởng lão của Mặc Nguyệt Tiên tông, cho nên Diệp Mặc đương nhiên là không vạch trần ra nội tình của Khai Nỉ.

Xuất Trần Thánh Đế há to miệng, nhưng cuối cũng cũng không nói được gì. Nếu như là người khác nói tông môn của mình ở Hạ Thiên Vực có tiềm lực phát triển, thì lão đã sớm tát cho một phát rồi. Nhưng Diệp Mặc nói ra lời này thì lão thật sự là không dám làm thế. Diệp Mặc không kém hơn lão, huống chi lão có chút tin tưởng vào lời nói của Diệp Mặc. Tuổi tác của Diệp Mặc tuyệt đối là không lớn, mà tu vi của hắn thì thoạt nhìn chỉ có Tiên Tôn hậu kỳ, nhưng thực lực chiến đấu lại không kém hơn Tiên Đế hậu kỳ. Đây tuyệt đối là chuyện mà chỉ nghe thôi đã thấy rợn người rồi.

Nếu như nói một Tiên Vương hậu kỳ đỉnh nghịch thiên có thể giết một tên Tiên Tôn trung kỳ, thì lão còn có chút tin tưởng. Nhưng Tiên Tôn cùng Tiên Đế cách biệt quả thực là như trời với đất, vì một Tiên Đế sơ kỳ có thể giết một tên Tiên Tôn hậu kỳ trong chớp mắt rồi.

Còn Diệp Mặc chỉ là một Tiên Tôn, vậy mà lại có thể giết một Tiên Đế trung kỳ dễ dàng. Đây mới thực sự là nghịch thiên, mà cho dù là hắn có Tiên sủng hỗ trợ, thì cũng quá mức kinh dị rồi.

- Xuất Trần, ta lúc trước nghe nói là lão đã tìm được một ít 'Hoạt giác' trong Lôi Sát Thần Điện, xem ra là lão có chút quen thuộc với Lôi Sát Thần Điện nhỉ. Có thể bán cho ta một cái ngọc giản được không?

Diệp Mặc cười cười muốn tiến lên vỗ vai Xuất Trần Thánh Đế.

Xuất Trần Thánh Đế liền lách người đi:

- Không bán.

Nói xong thì lão liền không để ý tới Diệp Mặc nữa, xoay người rời đi, biến mất vào trong Lôi Sát Thần Điện giống như những tên Tiên Tôn lúc trước.

Bà lão kia thấy như vậy cũng lập tức muốn đi, nhưng lúc này Diệp Mặc lại đột nhiên lên tiếng:

- Mũi 'Cốt tiễn' này bà từ đâu mà có được? Có phải cũng là lấy được từ trong Lôi Sát Thần Điện hay không?

- Không phải, là mấy ngàn năm trước, có một tên Tiên Đế trốn ra từ Thanh Vi Minh Giang, bất quá y lại bị trọng thương được ta cứu giúp, cho nên y mới dùng mũi 'Cốt tiễn' này để trả ơn ta.

Bà lão trả lời rất nhanh. Nói xong thì lại cảnh giác mà nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc có chút hoài nghi lời nói của bà lão này. Hắn hoài nghi chính là không phải bà lão này cứu được tên Tiên Đế kia, mà chính là giết người cướp của thì có. Nhưng bất luận là thế nào, thì hắn đều không quan tâm, cho nên hắn cũng chẳng có hứng thú mà hỏi tiếp nữa.

Bà lão kia thấy Diệp Mặc không làm phiền nữa, thì liền ôm quyền cáo từ Diệp Mặc, dẫn theo đệ tử kia tiến vào sâu trong Lôi Sát Thần Điện.

Diệp Mặc cũng nhanh chóng rời đi. Một phút sau thì hắn đã tìm được một chỗ kín đáo bố trí một cái trận pháp ẩn nấp, sau đó lấy ra trận bàn thời gian.

Trước tiên hắn phải luyện hóa mũi 'Cốt tiễn' này đã. Tại Lôi Sát Thần Điện này, thì hắn không lựa chọn việc tiến vào Thế giới trang vàng, mà chỉ lấy trận bàn thời gian ra. Bởi vì hắn chưa hề quen thuộc với cái Lôi Sát Thần Điện này. Nếu như không phải là vì muốn tăng cường thực lực của mình, thì hắn căn bản cũng không muốn luyện hóa mũi 'Cốt tiễn' này ở đây.

Đã có hai mũi 'Cốt tiễn', thì cho dù là gặp cao thủ cao cấp, hắn cũng bớt phải lo lắng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.