Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1974: Ta lại muốn xem



- Nếu mà cô không có chỗ đi, vậy hãy đi cùng ta.

Diệp Mặc thầm than một tiếng nói, Phong Mạch Thuần không có chỗ đi, còn không bằng cùng hắn đi tới Mặc Nguyệt Tiên Tông.

Về phần Phong Mạch Thuần vì sao không đi Cực Kiếm Tiên Môn, Diệp Mặc đã suy đoán ra một chút. Phỏng chừng Phong Mạch Thuần là rời khỏi Cực Kiếm Tiên Môn trước khi môn phái bị diệt, nếu như không trải qua sự tình Cực Kiếm Tiên Môn bị diệt môn, cô có lẽ còn có thể trở về, hiện tại cô là không có mặt mũi trở về nữa.

- Đa tạ Diệp đan sư.

Phong Mạch Thuần cảm tạ Diệp Mặc một câu sau, do dự nửa ngày lại nói thêm:

- Diệp đan sư, anh có biết Cực Kiếm Tiên Môn tôi hiện tại thế nào không?

Tình hình Cực Kiếm Tiên Môn, Diệp Mặc coi như hiểu rõ, hiện tại Phong Mạch Thuần hỏi tới, hắn liền đáp:

- Cô không cần lo cho Cực Kiếm Tiên Môn, Cực Kiếm Tiên Môn có hai Tiên Vương, hiện tại đã là Tiên Vương tông môn, dù là ở Hạ Thiên Vực cũng là một trong những đại tông môn có tiếng.

- Vậy tôi an tâm rùi.

Phong Mạch Thuần thở dài một câu, giọng nói trầm xuống:

- Không biết Niệm Mân cùng Băng Du sư tỷ có khỏe không?

Cô biết Cực Kiếm Tiên Môn bị diệt môn, cũng biết sau đó Cực Kiếm Tiên Môn xây dựng lại, về phần tình hình cụ thể thế nào, cô cũng không dám đi hỏi thăm.

Diệp Mặc về điều này thì không có cách nào trả lời, Chân Băng Du hắn còn có chút tin tức, về phần Tần Niệm Mân hắn là nửa điểm đều không biết.

- Chúng ta trước đi Bỉ Dực tiên thành đã, vừa lúc đi ngang qua nơi này, ta muốn đi thăm hỏi một người quen.

Diệp Mặc thấy Phong Mạch Thuần chỉ là tự nói một câu, không có bất kỳ chủ kiến nào, không thể làm gì khác hơn là chủ động nói.

Phong Mạch Thuần giật mình tỉnh lại, vội vã xuất ra hai cái mặt nạ, đưa cho Diệp Mặc một cái nói:

- Đi tiên thành nhất định phải mang vật này, có người luôn một mực đuổi giết tôi

Diệp Mặc vốn muốn nói ai dám truy sát đến trên đầu hắn, vậy đơn giản chính là không muốn sống, nhưng nghĩ đến mình đi Bỉ Dực tiên thành là muốn nghe ngóng tin tức Viêm Hồng Trung, nhất định phải đi vài thương lâu mà hỏi. Vạn nhất dùng diện mạo như trước, tiểu nhị thương lâu nói không chừng lập tức liền nhận ra hắn là người có Giác Hồn Tảo trước kia.

Diệp Mặc lúc này đương nhiên sẽ không sợ người khác gây sự với hắn, thế nhưng hắn thật sự là không muốn rắc rối thêm

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc tiếp nhận mặt nạ Phong Mạch Thuần đưa cho, tiện tay đội lên:

- Đi thôi, ta đi Bỉ Dực tiên thành hỏi một chút, nếu như không có tin tức gì, chúng ta sẽ trực tiếp trở về.

...

Diệp Mặc theo Phong Mạch Thuần đi vào thương lâu trước đây hắn đưa Giác Hồn Tảo cho Viêm Hồng Trung, lại phát hiện tiểu nhị Kim tiên của cái thương lâu kia đã đổi người khác, lúc này tiểu nhị tuy rằng cũng là một gã Kim tiên, cũng không phải người trước đây

Mặc dù có chút thất vọng, Diệp Mặc vẫn là đi tới ôm quyền nói:

- Vị Tiên hữu này, ta muốn hỏi một chút, anh có biết Viêm Hồng Trung không?

- Viêm Hồng Trung?

Tiểu nhị quan sát Diệp Mặc một chút, lắc đầu nói:

- Tôi không biết, cũng không có nghe nói qua người này.

Thần thức của Diệp Mặc ở Bỉ Dực tiên thành quét một lần, không có bóng dáng Viêm Hồng Trung, trước đây đám người Ly Hoành, Cao Noãn hắn quen biết ở Bỉ Dực tiên thành cũng không còn ở đây, hiển nhiên là từ sau khi rời đi, thì chưa có trở về qua.

- Nếu anh ta không ở đây, lại không có người quen anh ta, chúng ta đi thôi.

Diệp Mặc và Phong Mạch Thuần lên tiếng chào, xoay người ra khỏi thương lâu.

Diệp Mặc mới vừa đi tới cửa thương lâu, liền gặp Dặc Nghiên tiên tử cùng nam Đại Ất Tiên kia. Ở phía sau Dặc Nghiên tiên tử lại thêm một gã Đại Chí Tiên, Đại Chí Tiên này Diệp Mặc đã gặp qua, lúc trước hắn lần đầu tiên tiến nhập Bỉ Dực tiên thành, Đại Chí Tiên này chính là người đi theo sau lưng Dặc Nghiên tiên tử. Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, người này vẫn là đi theo phía sau Dặc Nghiên tiên tử. Chỗ bất đồng là, Dặc Nghiên tiên tử đã là Đại Ất Tiên, Đại Chí Tiên này vẫn là là Đại Chí Tiên như cũ.

Mặt nạ Diệp Mặc đeo chính là Phong Mạch Thuần cho, Phong Mạch Thuần có thể có được mặt nạ tốt ư? Hơn nữa tóc, mắt Diệp Mặc đều không thay đổi, thậm chí ngay cả giầy còn chưa đổi. Dặc Nghiên tiên tử lại vừa gặp Diệp Mặc không lâu, cô vừa nhìn liền nhận ra Diệp Mặc, vội vã ngạc nhiên ngăn cản Diệp Mặc nói:

- Diệp Mặc, không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã đến Bỉ Dực tiên thành, ta đang muốn cảm tạ anh

Diệp Mặc mỉm cười, kéo mặt nạ trên mặt xuống, nói với Phong Mạch Thuần:

- Mặt nạ này bỏ quách cho rồi, thứ này mang thật đúng là không thoải mái.

- Được

Phong Mạch Thuần cũng bỏ mặt nạ của mình ra, đứng ở bên cạnh Diệp Mặc, đồng thời đề phòng nhìn chằm chằm Dặc Nghiên tiên tử cùng nam tu Đại Ất Tiên kia, một câu cũng không nói. Những năm này trốn chạy, làm cho cô rất là cẩn thận.

- Cảm tạ cũng không cần, ta hiện tại phải đi, có duyên sẽ gặp lại.

Diệp Mặc cùng Dặc Nghiên tiên tử lên tiếng chào hỏi, tránh đường cho Dặc Nghiên tiên tử liền đi.

Đại Chí Tiên hộ vệ không ngờ so với nam Đại Ất Tiên bên cạnh Dặc Nghiên tiên tử kia khó nói chuyện hơn, y thấy Diệp Mặc không ngờ tùy tiện nói một câu muốn đi thì liền đi, lập tức liền ngăn trước mặt Diệp Mặc,

- Chờ một chút rồi đi, không nể mặt Dặc Nghiên tiên tử sao? Năm đó Dặc Nghiên tiên tử tâm tính thiện lương, giúp ngươi ra không ít tiên tinh, sao điều này đảo mắt liền quên mất?

Đại Chí Tiên giọng nói bất thiện, ý tứ vô cùng rõ ràng, Diệp Mặc là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Cút

Đại Chí Tiên biến sắc, y nghĩ không ra Diệp Mặc chỉ là một tên mới phi thăng một hai trăm năm, cũng dám bảo y cút. Trên người của y sát ý lập tức liền dâng lên, đại thủ đã vươn ra.

Dặc Nghiên tiên tử vội vã ngăn cản Đại Chí Tiên này nói:

- Mộc Trực dừng tay, Diệp Mặc đối với ta có ân tình, ngươi làm sao có thể như vậy? Ngươi đứng sang một bên trước.

- Vâng

Dặc Nghiên tiên tử lên tiếng, tên Đại Chí Tiên này không dám vi phạm lời của Dặc Nghiên tiên tử, mau chóng đứng sang một bên.

Dặc Nghiên tiên tử áy náy nói với Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, thật có lỗi, tên hộ vệ này của ta có chút vô lễ, tôi xin lỗi anh. Đúng rồi Diệp Mặc, năm đó Bỉ Dực tiên thành tổ chức đại hội luyện khí. Trước đại hội, còn tặng một giọt Văn Phong Nhưỡng, vì sao anh không uống một giọt Văn Phong nhữơng đấy? Có phải cảm thấy không tốt không?

Theo Dặc Nghiên tiên tử thấy, Diệp Mặc không có khả năng cảm thấy Văn Phong Nhưỡng không tốt. Về phần tại sao không uống một giọt Văn Phong Nhưỡng, cô đến bây giờ vẫn không hiểu rõ.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Không sai, ta quả thực cảm thấy Văn Phong Nhưỡng không ra gì, mùi vị thanh đạm, tài liệu bình thường. Cho nên mới không có tâm tình uống.

Diệp Mặc lời này còn là ăn ngay nói thật, Văn Phong Nhưỡng trước đây đúng là dùng 'Vạn niên thạch duẫn tủy' làm ra, hơn nữa rất là cắt xén, hắn nào có hứng thú uống Văn Phong Nhưỡng không ra gì đấy chứ?

Dặc Nghiên tiên tử hiển nhiên thật không ngờ Diệp Mặc trả lời như vậy, cô nhất thời ngây ngẩn cả người.

Diệp Mặc cũng mặc kệ Dặc Nghiên tiên tử, ra hiệu mắt với Phong Mạch Thuần, đảo mắt đã đi xa.

Nam tu Đại Ất Tiên đứng bên Dặc Nghiên tiên tử người nhìn Diệp Mặc đi xa, như có điều suy nghĩ, chỉ chốc lát, lập tức hắn đã gọi tiểu nhị Kim tiên kia ra hỏi, Nguồn tại http://Truyện FULL

- Vừa rồi tên đeo mặt nạ ẩn tu vi vào để làm gì?

Tiểu nhị Kim tiên hiển nhiên nhận biết Đại Ất Tiên này là ai, nhanh chóng khom người nói,

- Hồi bẩm Duệ công tử, người nọ tiến đến chỉ là vì hỏi thăm Viêm Hồng Trung, nhưng tôi chưa từng nghe nói qua Viêm Hồng Trung.

Dặc Nghiên tiên tử nghe được tên gọi Viêm Hồng Trung, lập tức liền tỉnh ngộ, nhanh chóng hướng về phía bóng lưng Diệp Mặc kêu lên,

- Diệp tiên hữu, tôi biết Viêm Hồng Trung, cũng biết tung tích của anh ta

Diệp Mặc chỉ là cảm kích Viêm Hồng Trung trước đây tiện tay trợ giúp mà thôi, đối với Viêm Hồng Trung mà nói ban đầu là tiện tay trợ giúp, với hắn mà nói đó là trợ giúp lớn. Lần này hắn vừa lúc đến Bỉ Dực tiên thành, nghĩ đến Viêm Hồng Trung cũng chỉ là thuận tiện đến cảm tạ một câu. Bởi vì Viêm Hồng Trung người này cũng không tệ lắm, nếu quả như thật tìm không được Viêm Hồng Trung cũng chả sao, dù sao hắn và Viêm Hồng Trung cũng chỉ là bình thủy tương phùng.

Hiện tại Dặc Nghiên tiên tử nói biết Viêm Hồng Trung, hắn lập tức liền ngừng lại. Nếu biết, vậy thuận tiện hỏi một chút cũng tốt.

- Ha ha, Diệp Mặc tiên hữu ở nơi nào?

Một tiếng cười to hạ xuống, lại là một nam tử trung niên rơi xuống trước người Diệp Mặc.

- Ta chính là Diệp Mặc, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn nam tử trung niên trước mắt này, hắn căn bản cũng không quen biết người này. Người này thoạt nhìn đã là Đại La tiên hậu kỳ, cách Đại La tiên đỉnh phong còn cách một đoạn.

Nam tử trung niên kia lập tức ôm quyền nói,

- Ta là Thiên Chủ Văn Cử Thiên - Dặc Bách Văn, nghe nói cậu và tiểu nữ Dặc Nghiên là bằng hữu, cố ý tới mời Diệp tiên hữu qua phủ chơi một chút.

Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống, vùng xung quanh lông mày nhất thời nhíu lại. Dặc Nghiên tiên tử này thật sự là không thức thời, trước đây cô ta chỉ là giúp mình ra 5 viên tiên tinh mà thôi. Mình hồi báo cô ta hai miếng Giác Hồn Tảo, loại hồi báo này có thể nói là hậu hĩnh cực kỳ.

Hơn nữa hắn còn nói với cô ta, Giác Hồn Tảo là lấy được từ Tu Chân Giới. Lại thật không ngờ người phụ nữ này còn chưa thỏa mãn, không ngờ gọi phụ thân mình tới. Một Thiên Chủ tới tìm hắn, mục đích không cần hỏi cũng rất rõ ràng, chính là vì Giác Hồn Tảo.

- Mời thì không cần, ta còn có chuyện.

Diệp Mặc giọng nói bình thản sau khi nói xong, nhìn Dặc Nghiên tiên tử nói,

- Dặc Nghiên tiên tử, nếu mà cô biết Viêm Hồng Trung chỗ nào thì nói cho ta biết, nếu mà không biết, ta phải đi đây

- Viêm Hồng Trung cậu nói chẳng lẽ là con trai Viêm Thiệu Nguyên? Nếu như là hắn ta, phụ thân hắn bây giờ còn có chút phiền phức

Dặc Bách Văn căn bản cũng không chờ Dặc Nghiên tiên tử trả lời, liền chủ động tiếp lời

Dặc Nghiên tiên tử lập tức tiến lên nhỏ giọng nói:

- Đúng vậy phụ vương, Viêm Hồng Trung đúng là con trai của bác Viêm Thiệu Nguyên.

- Diệp tiên hữu, ta không biết cậu có đúng là bằng hữu của anh ta hay không, nhưng phụ thân Viêm Hồng Trung hiện tại đúng là có chút phiền phức. Nếu mà cậu là bằng hữu của Viêm Hồng Trung, vậy tới phủ thành chủ nói chuyện chút, ta cũng đang cố gắng hỗ trợ, aiz, chuyện này lại có chút phiền phức.

Dặc Bách Văn nhìn Diệp Mặc thở dài một câu nói, lo âu trong giọng nói rất rõ ràng.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, mình muốn tìm Viêm Hồng Trung, phụ thân anh ta lập tức có phiền toái. Chỉ hy vọng tên Dặc Bách Văn này nói là sự thật, nếu mà lão có dũng khí nói láo, vậy cũng chớ trách mình hạ thủ độc ác. Lập tức nhìn lướt qua Dặc Bách Văn nói,

- Đã như vậy, xin mời dẫn đường. Ta lại muốn xem, là phiền phức lớn gì.

Lo lắng trên mặt Dặc Bách Văn giả tạo đến không thể giả tạo hơn, Diệp Mặc đập vào mắt liền nhìn ra, đối với tên này, Diệp Mặc không có nửa phần hảo cảm.

Nghe được Diệp Mặc giọng nói bất thiện, một gã Đại La tiên sơ kỳ hộ vệ sau lưng Dặc Bách Văn sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.