Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2038: Thái sơ thần văn



Một ngày sau, Diệp Mặc mới tiếp tục dùng thần thức kiểm tra bên ngoài Thế giới trang vàng. Như lúc trước, thần thức của hắn vừa mới đi ra ngoài, đã bị cắn nuốt không còn.

Diệp Mặc lúc này chỉ nghe theo mệnh trời, hắn biết rõ, một khi lúc này có Đại năng nào nhìn thấy Thế Giới trang vàng của hắn, hắn chỉ có thể chờ chết.

Sau đó Diệp Mặc cách một ngày liền dùng thần thức tra xét một lần, thẳng đến ngày thứ tư lúc thần thức của hắn không bị cắn nuốt, Diệp Mặc mới mừng rỡ phát hiện Thế Giới trang vàng đã mang theo hắn từ trong tường chắn lốc xoáy phép tắc ra ngoài.

Diệp Mặc lập tức liền ra khỏi Thế Giới trang vàng, Thế giới trang vàng có chứa khí tức hỗn độn, ở lại bên ngoài đúng là cực kỳ nguy hiểm.

Khí tức tang thương viên cố đập vào mặt, vô số khí tức đạo vận vờn quanh quanh thân, Diệp Mặc nhất thời ngây người ra. Đây là chỗ nào? Lẽ nào chính là Thần Phần Vực chân chính? Nơi này nhiều khí tức đạo vận như vậy, muốn Chứng Đạo so với bên ngoài dễ dàng hơn không chỉ mấy lần.

Diệp Mặc còn chưa kịp dùng thần thức đi thăm dò nhìn xung quanh, lại có từng đạo khí tức tang thương băng hàn cổ xưa xẹt qua thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc ngừng thở thậm chí động cũng không dám động. Hắn cảm giác dùng chút tu vi của hắn, bị loại khí tức phong cách cổ xưa này quét trúng, chỉ có khả năng hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

Keng keng... Nguồn tại http://Truyện FULL

Vài tiếng tiếng chuông từ chỗ xa xôi truyền đến, tiếng chuông này xa xôi mênh mông, ưu thương viễn cổ, như muốn đoạt lấy hồn phách người khác, từng tiếng một gõ vào tâm thần Diệp Mặc. Diệp Mặc không có chút biện pháp nào ngăn cản, trái tim của hắn trong nháy mắt liền rạn nứt, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Cây Hỗn độn cũng trong lúc đó liền tản mát ra sinh cơ vô tận bù đắp thương thế của Diệp Mặc, Diệp Mặc chậm rãi hít một hơi. Nơi này nếu như là bên trong Thần Phần Vực, quả thực quá mức đáng sợ. Nếu như không có cây Hỗn độn, hắn làm sao sinh tồn ở chỗ này được?

Tiếng chuông thật giống như xuyên qua vũ trụ, tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ mấy lần hô hấp, liền biến mất.

Tiếng hí gọi của yêu thú, tiếng chuông, tiếng trống, thanh âm pháp bảo đánh nhau nổ vang...

Từng đạo truyền đến, Diệp Mặc dần dần thích ứng hoàn cảnh đáng sợ nơi này, nếu mà không phải có cây Hỗn độn, hắn đã chết mấy lần rồi.

Diệp Mặc quay người lại, muốn tìm lại lốc xoáy phép tắc hỗn loạn kia, hắn cảm giác lốc xoáy phép tắc tuy rằng hỗn loạn đáng sợ, hắn còn có thể hiểu được, còn những thứ này hắn lại không thể lý giải chút nào.

Thế nhưng mặc cho thần thức của hắn truy tìm, vẫn không tìm được bất cứ dấu vết gì, cái tường chắn phép tắc hỗn loạn mang hắn tới kia không ngờ đã biến mất không thấy.

Diệp Mặc thận trọng đi mấy bước, bước chân của hắn dừng trên mặt đất cứng rắn đen kịt, dường như mỗi một bước đều có thể mang theo từng trận âm thanh oong oong...

Hai vết nứt hình sóng cuộn khắc rõ ràng ở trên mặt đất cứng rắn đen kịt, thần thức Diệp Mặc quét lên phía trên kia, lại có từng đợt cảm giác choáng váng cùng sát phạt.

Diệp Mặc biết ở chung quanh cái chỗ này đều là thứ quỷ dị, hắn không dám nhảy qua trên đường nứt sóng gợn này. Mà là lấy ra một kiện tiên khí thượng phẩm cẩn thận ném qua trên hai đường nứt sóng gợn kia, kiện tiên khí thượng phẩm bay ngang qua trên đường nứt sóng gợn thì trong nháy mắt đã bị xé nát trở thành bột mịn, biến mất không còn.

Diệp Mặc cũng hít một hơi lãnh khí, thật là sóng gợn lợi hại. Loại sóng gợn này không biết là ai lưu lại, cũng không biết trải qua đã bao nhiêu năm, lại vẫn đáng sợ như thế. Hắn thận trọng ngồi xuống, thần thức từ từ cắt vào sát biên sóng gợn.

Cảm giác choáng váng cùng sát phạt lại lần nữa truyền đến, thế nhưng có nhiều thứ hơn cũng xen lẫn trong sóng gợn này truyền tới Diệp Mặc.

Không gian vũ trụ bao la tựa hồ cũng nén lại trên hai đường nứt sóng gợn này, sau đó biến mất, vũ trụ bị cắn nuốt, xung quanh tựa hồ bị hai đường nứt sóng gợn trực tiếp đánh giết, tạo thành một mảnh hư không u tối.

Diệp Mặc cũng hình như bị hai đường nứt sóng gợn cuốn vào, cả người đều chìm vào trong bóng tối.

- Ta đạo thái sơ, thái thủy giả, hình chi thủy, thái sơ thần văn, xé trời xé đất, hủy hết vạn vật...

Không ngờ là đại thần thông Thái Sơ Thần Văn, Diệp Mặc dưới sự kinh hỉ, hoàn toàn đắm chìm trong cái Thần văn này. Đây chỉ là một mảnh nhỏ Thần văn sau chiến đấu lưu lại, thế nhưng đối với Diệp Mặc mà nói lại như là lấy được chí bảo. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự tiếp xúc với Đại thần thông, còn có thể chạm đến đến Đại thần thông. Đạo đại thần thông này ở ngay trước mặt của hắn, để cho hắn đi trải nghiệm, rồi lĩnh ngộ.

Dù cho cái thần thông này đã là sứt mẻ không chịu nổi, Diệp Mặc lại không thèm để ý chút nào.

Hai đạo vận trong đạo Thái sơ thần văn cùng khí tức thần thông cường đại được Diệp Mặc nhè nhẹ hấp thu, chậm rãi biến thành đồ của Diệp Mặc. Một tia đạo vận ở giữa ý thức của Diệp Mặc dần dần rõ ràng, Diệp Mặc lại bất động tại chỗ mà cảm ngộ.

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Diệp Mặc giật mình tỉnh lại. Hắn giơ tay lên chính là hai đạo Thần văn đi ra ngoài, hai đạo Thần văn này ở không gian cứng rắn, rắn chắc này không hề để lại bất cứ dao động gì, thế nhưng Diệp Mặc lại biết rõ, hai đạo Thần văn này của hắn đã chiếm được một tia tinh túy của Thái Sơ Thần Văn. Theo đó hắn hoàn thiện thần thông của mình trong tương lai, cái Thần văn này sẽ là sát chiêu hữu lực của hắn.

- Đây quả nhiên là đại đạo chi địa.

Diệp Mặc cảm thán tự lẩm bẩm.

Lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu, tiếng chuông, tiếng trống, tiếng rống còn có tiếng đánh nhau của đại năng lúc trước, đây đều là các loại các dạng đạo vận thần thông, các loại các dạng khí tức phép tắc. Chỉ cần có bản lĩnh, có thể ở chỗ này lĩnh ngộ được các loại các dạng thần thông phép tắc, học được các loại các dạng bí kíp đỉnh cấp.

Diệp Mặc nhìn hai đạo Thái Sơ Thần Văn trước mắt, hai đạo Thần văn dường như dần dần mờ đi, không còn rõ ràng như trước. Diệp Mặc lần nữa lấy ra món tiên khí thượng phẩm ném qua, không có nửa phần phản ứng. Diệp Mặc hiểu được, đạo vận và khí tức trên hai đạo Thái Sơ Thần Văn đã bị hắn hút đi. Từ giờ khắc này, hai đạo Thần văn này sẽ từ từ mờ nhạt, cuối cùng biến mất ở trong Thần Phần Vực.

Hiểu được chỗ tốt của Thần Phần Vực, Diệp Mặc không còn muốn rời đi nữa. Tu đạo vốn chính là đấu tranh trong nguy hiểm, hắn đối mặt loại đại cơ duyên này, nếu mà còn muốn lùi bước, hắn sẽ không có cơ hội thành tựu đại đạo.

Diệp Mặc lấy Tử Đao ra vác sau lưng, đồng thời cẩn thận di chuyển về phía trước, ở cái chỗ này tùy thời cũng có thể gặp phải nguy hiểm, hắn phải cẩn thận một chút.

Diệp Mặc vốn muốn tìm một chỗ có lốc xoáy phép tắc không mạnh Chứng Đạo trước, chờ Chứng Đạo xong, thực lực sinh tồn của hắn ở chỗ này sẽ trở nên mạnh mẽ, rồi hắn có thể từ từ tiến vào trung tâm Thần Phần Vực, đi cảm thụ đại thần thông vô thượng của nơi này.

Ầm...

Một tiếng nổ kinh khủng kịch liệt truyền đến, Diệp Mặc trong lòng cả kinh, đây là tiếng nổ của thần thông oanh tạc nhau. Đây không phải là vết tích Thần Phần Vực nguyên bản lưu lại.

Ở Thần Phần Vực còn có người đánh nhau? Diệp Mặc mới vừa nghĩ đến, hai thân ảnh liền nhanh chóng bay đến hướng của hắn. Diệp Mặc ngơ ngác nhìn hai thân ảnh đang đánh nhau, hai người kia hắn đều đã gặp.

Một thân ảnh màu vàng chính là Thần Nữ của Thần Nữ Thánh môn, tên còn lại là Dục Đạo Thánh Đế. Trước đây hắn chính là thấy Dục Đạo Thánh Đế kia đến, nên mới xoay người bỏ chạy. Không nghĩ tới tên này còn đuổi theo tới nơi này.

Diệp Mặc đầu tiên nhìn thấy Dục Đạo Thánh Đế chính là muốn xoay người bỏ chạy, nhưng hắn lập tức liền đem cái ý nghĩ này vứt sang một bên. Cái tên Dục Đạo Thánh Đế này khí tức hỗn loạn, hơn nữa thần thức dao động dị thường, hiển nhiên là bị trọng thương rất nặng. Đem so sánh, Thần Nữ váy màu vàng tuyệt mỹ kia tình cảnh càng tệ hơn.

Thần Nữ váy vàng kia, khí tức càng tán loạn không chịu nổi, Thần Nữ không phải nhân vật tầm thường, nhưng y phục trên người đều rách nát cả. Da thịt trắng nõn như tuyết bị từng vết máu tươi nhuộm đỏ, ngực còn có một vết thương cực kỳ đáng sợ. Lúc này cô hiển nhiên là đang ở thế hạ phong cực độ, thậm chí chỉ qua chốc lát, Thần nữ này cũng sẽ bị Dục Đạo Thánh Đế chém giết.

Diệp Mặc trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, không phải nói Thần Nữ đều sẽ được tôn kính sao? Vì sao tên Dục Đạo Thánh Đế này cùng Thần Nữ đánh nhau lợi hại như vậy?

Diệp Mặc lại không có nửa phần xem thường cái cô Thần Nữ này, cô chỉ có tu vi Tố Đạo, không ngờ có thể cùng một Dục Đạo Thánh Đế đánh thành lưỡng bại câu thương, có thể thấy được đúng là lợi hại vô cùng.

Thần Phần Vực không gian rắn chắc không gì sánh được, hai người đều là thần thông kinh người, một quyền tùy ý có thể mang theo vô số đạo vận cùng sát thế cả không gian. Diệp Mặc nghĩ đến thần thông của mình, muốn dẫn động sát thế nhất định phải kích phát thần thông, cùng hai người kia so sánh, thật sự là kém quá xa.

Diệp Mặc cũng không rời đi, tên Dục Đạo Thánh Đế kia hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà, thần thức của hắn đặt ở trên Tuyệt Tiên Kim cốt Cung. Hắn đang đợi cơ hội hai người này kiệt sức, chỉ cần Dục Đạo Thánh Đế giết Thần Nữ, hắn lập tức liền giương cung ra bắn tên Dục Đạo Thánh Đế kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.