Cốc Quỳnh Anh đơ người nhìn rừng tro vẫn âm u tĩnh mịch sau lưng, có chút ngây người nói một câu.
Diệp Mặc cảm nhận khí tức xung quanh có nơi nồng đậm hơnh chút, trong lòng ngược lại cũng không còn lạc lòng như trước. Hắn nhắm mắt cảm nhận pháp tắc thiên địa xung quanh, một lúc lâu sau, hắn mở mắt, âm thầm gật đầu.
Tiên nhân đến Tu chân giới đều sẽ bị áp chế tu vi, thậm chí sẽ cưỡng chế phi thăng. Nhưng pháp tắc thìen địa trong Tu chân giới này tất cả đều trong ý niệm của hắn, vô cùng rõ ràng, hắn không cảm nhận được chút áp chế tu vi nào. Trong nơi này, hắn có thể tùy ý viết ra một công pháp cao nhất phù hợp với pháp tắc xung quanh nhất. Cái này không liên hệ gì đến tài trí, chỉ là có quan hệ đến thực lực.
Mặc dù lúc này thần thức của hắn mới phóng được hơn nghìn dặm, đảng cấp thần thức cùng lắm chỉ tương đương với một tu sĩ Nguyên anh mà thôi, nhưng thực lực của hắn cũng có thể giết chết một Đại Ất tiên dẽ dàng. Sau khi hắn cảm ngộ được pháp tắc thiên địa của Tu chân giới này. Diệp Mặc lại càng chắc chắn hơn, cho dù tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục đến Tố đạo Thánh đế. Hắn cũng sẽ không chịu sự áp chế của pháp tắc thiên địa trong này, vì cảm ngộ của hắn với pháp tắc thiên địa sớm đã vượt qua giới diện này, thậm chí vượt qua Tiên giới rồi.
Đối với một Tố đạo Thánh đế hoặc là một Dục đạo Thánh đế mà nói, Tu chân giới cho dù có thể luyện chế thành tiểu thế giới hoặc thế giới chân linh, bọn họ cũng sẽ không coi ra gì, vì đẳng cấp của Tu chân giới quả thực quá thấp, chỉ có Tiên giới, đối với Thánh đế dưới cấp Tố đạo mới có sức hấp dẫn nhất định.
Thấy Diệp Mặc nhắm mắt trầm tư, Cốc Quỳnh Anh đứng một bên không dám nói lời nào.
Diệp Mặc sau khi hiểu ra pháp tắc trong này vô hiệu với hắn, lập tức gật đầu nói với Cốc Quỳnh Anh:
- Cô dẫn toi đến Tu chân thành thị mà cô ở là được rồi.
Nói xong Diệp Mặc tiện tay phóng ra một linh khí phi hành cực phẩm. Tiên khí trên người hắn quá nhiều, linh khí cực phẩm đối với hắn mà nói quả thực giống như rác vậy. Nhưng Diệp Mặc cũng không muốn giết người nhiều. Trong một nơi như này, một khi lấy ra đồ tốt, chắc chắn sẽ có người đến cướp, một khi có người đến cướp, thì hắn lại phải giết người. xem tại TruyenFull.vn
Cho dù hắn đã là Tố đạo, bản tâm của hắn vẫn không thay đổi. Cho dù mình làm theo ý mình, những người cướp đồ của hắn đều bị giết chết. Nhưng sau khi hắn đi rồi, Cốc Quỳnh Anh và em trai của cô ấy sẽ gặp họa.
Diệp Mặc có linh khí phi hàng thượng phẩm, Cốc Quỳnh Anh thấy rất bình thường, cho dù Diệp Mặc lấy ra linh khí phi hành cực phẩm, cô cũng không lấy gì làm lạ.
- Quỳnh Anh tiên tử, tôi muốn hỏi thăm cô mấy người.
Khi Cốc Quỳnh Anh và bé trai kia bước lên linh khí phi hành rồi, Diệp Mặc lúc này mới hòa hoãn nói.
- Tiền bối chỉ cần gọi tôi là Quỳnh Anh là được rồi, Tiên tử quả thực không dám nhận.
Cốc Quỳnh Anh vội vàng đứng lên nói.
- Vậy cũng được.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cô nghe nói đến Mục Tiểu Vận không?
Mục Tiểu Vận chắc chắn phi thăng Tiên giới rồi, nếu không sẽ không xuất hiện ở Vô Già Âm Hà. Diệp Mặc ở đại lục Lạc Nguyệt cũng không tìm được tung tích của Mục Tiểu Vận, chứng tỏ Mục Tiểu Vận không phải phi thăng từ đại lục Lạc Nguyệt, mà là từ đại lục Tu chân khác phi thăng lên. Bây giờ hắn đúng lúc xuất hiện ở đại lục Thần Khung, đương nhiên muốn tiện miệng hỏi.
Trên thực tế Diệp Mặc hỏi thăm Mục Tiểu Vận cũng không ôm nhiều hi vọng, một đại lục Tu chân thực sự quá lớn. Cốc Quỳnh Anh chỉ là tu vi Kim đan, rõ ràng không thể nào biết tất cả nhưng Tiên nhân phi thăng.
Vượt khỏi dự liệu của Diệp Mặc chính là Cốc Quỳnh Anh lại lập tức nói:
- Mục tiên tử tôi cũng đã từng nghe nói qua, cô ấy là một trong ba đại thiên tài trong nghìn năm này của đại lục Thần Khung, Liên Hoa tông vì xuất hiện một Mục tiên tử, bây giờ cũng là một trong những tông môn chín sao tốt nhất rồi.
- Hả, Mục Tiểu Vận đúng là đến tư đại lục Thần Khung.
Diệp Mặc cũng kinh ngạc sung sướng, hắn quyết định đến chỗ Mục Tiểu Vận tu luyện xem sao.
- Đúng vậy, nhưng Mục tiên tử đã phi thăng rồi, ba đại thiên tài của đại lục Thần Khung chúng tôi Mục tiên tử đứng thứ hai.
Cốc Quỳnh Anh sắc mặt tràn đầy sự tôn kính sùng bái.
Diệp Mặc cũng đã kìm nén sự xúc động của mình lại, hắn nghi ngờ hỏi:
- Tốc độ tu luyện của Tiểu Vận nhanh như vậy, không ngờ chỉ có thể đứng thứ hai thôi sao? Vậy người đứng thứ nhất kia sẽ nghịch thiên như nào?
Cốc Quỳnh Anh nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức liền hiểu ra quan hệ của Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận không tầm thường, nếu không sẽ không dùng xưng hô là Tiểu Vận để gọi Mục tiên tử.
Bây giờ Diệp Mặc hỏi đến, Cốc Quỳnh Anh mau chóng đáp:
- Người đứng thứ nhất là một Tán tu, tiền bối đó tên Đông Phương Vượng, lai lịch của gã rất thần bí, nhưng tư chất tu luyện vô cùng nghịch thiên, căn bản không bái nhập vào bất kỳ tông môn nào, chỉ trong thời gian ngắn ngủi liền phi thăng Tiên giới rồi...
- Cái gì?
Diệp Mặc suýt nữa thì đứng bật dậy, Đông Phương Vượng hắn trước giờ vẫn chưa tìm thấy, không ngờ tên khốn này lại chạy tới đại lục Thần Khung. Không chỉ vậy, còn phi thăng Tiên giới nữa rồi, đợi hắn đến Tiên giới rồi, người đầu tiên muốn giết chính là Đông Phương Vượng.
Diệp Mặc biết rõ lai lịch của Đông Phương Vượng này, ba anh em nhà Đông Phương là nhà mưu lược số một, hơn nữa tâm cơ của Đông Phương Vượng là lợi hại nhất. Bây giờ gã đến tốc độ tu luyện cũng nhanh như vậy, uy hiếp sau nàu sẽ càng ngày càng lớn hơn. Chỉ có thừa dịp khi phe cánh của gã còn chưa lớn mạnh liền giết chết gã, nếu không cuối cùng là một đại họa, là một cây gai độc.
Thấy Diệp Mặc nghe đến Đông Phương Vượng, sắc mặt liền vô cùng âm trầm, Cốc Quỳnh Anh cũng không dám nói gì, trong lòng lại thầm đoán Diệp Mặc có thù oán gì đó với Đông Phương Vượng.
Diệp Mặc thấy Cốc Quỳnh Anh có chút sợ hãi, khua tay nói:
- Cô không cần sợ hãi, cũng đừng gọi tôi là tiền bối nữa, cứ gọi tôi là Diệp Mặc.
- Vâng, Diệp sư huynh.
Cốc Quỳnh Anh nói chuyện vẫn kính cẩn.
- Cô nói còn một thiên tài nữa là ai?
Diệp Mặc lại hỏi.
Cốc Quỳnh Anh đáp:
- Còn một thiên tài nữa là Mang Thương của Lăng Tiêu phái, Mang Thương tiền bối mặc dù hơi thua kém, nhưng cũng là một trong những thiên tài cao cấp của đại lục Thần Khung, bây giờ ba vị tiền bối cũng đã phi thăng Tiên giới hết rồi.
Diệp Mặc có chút im lặng, hắn không ngờ ba người này đều là người hắn biết, hơn nữa còn có mối quan hệ không tầm thường với hắn. Tiểu Vận là vợ của hắn, cái này không cần nói nữa. Mang Thương là đệ tử của hắn, bây giờ đang ở Mặc Nguyệt Tiên tông. Còn Đông Phương Vượng là kẻ địch lớn của hắn, hai người đều thấu hiểu nhau. Vũ trụ này vô cùng rộng lớn, vô số giới diện vô số thành thị nhân loại, nhưng bây giờ xem ra, vũ trụ này cũng quá bé nhỏ.
Khi Diệp Mặc lại tiếp tục hỏi đến Mông Kỳ và Mông Chẩm, Cốc Quỳnh Anh lại không biết. Những người cô có thể biết đều là những người nổi tiếng của đại lục Thần Khung, Mông Kỳ còn chưa đến trình độ này, còn Mông Chẩm lại phi thăng ở Vô Tâm Hải, lại càng không có người nào biết.
Sau khi hỏi Liên Hoa tông ở chỗ nào, Diệp Mặc cũng không tiếp tục hỏi nữa. Hắn quyết định sau khi đến Tân Hải thành rồi, trị thương của mình xong, sau đó lại đến Liên Hoa tông nghe ngóng tình hình của Mục Tiểu Vận một chút. Nhưng nếu như Tiểu Vận là thiên tài nổi tiếng của đại lục Thần Khung, thì mình cũng không cần phải lo lắng cô ấy trong này chịu oan ức gì không.
Diệp Mặc trong lòng hiểu rõ nguyên nhân mà Mục Tiểu Vận là thiên tài, thứ nhất đương nhiên là có liên quan đến mộc linh căn thuần khiết của cô, còn một nguyên nhân nữa có liên quan đến Hồng Mông tạo hóa quyết mà hắn đưa cho Mục Tiểu Vận.
Lúc trước khi hắn vừa mới lấy được Hồng Mông tạo hóa quyết, cũng không để ý lắm đến công pháp này, cho rằng Mông Tạm nói khóac, bây giờ hắn cũng đã Chứng đạo rồi, là một Tố đạo Thánh đế, lúc này hắn mới biết Mông Tạm không nói khoác chút nào. Mỗi một câu trong công pháp Hồng Mông tạo hóa quyết, đều uyên bác tinh thâm, ẩn chứa các loại pháp tắc tu luyện, khó trách đây là công pháp không thuộc tính. Vì công pháp này căn cứ theo lĩnh ngộ khác nhau của mỗi người, hiệu quả tu luyện cũng khác nhau. Nếu như năng lực lĩnh ngộ của anh mạnh, thì anh tu luyện công pháp này cũng càng mạnh hơn.
Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, là tổ tông thôi diễn công pháp, đối với ưu khuyết của bất kỳ công pháp nào cũng có thể nhìn ra.
Đồng thời Diệp Mặc cũng vô cùng cảm kích Liên Hoa tông, mặc dù hắn còn chưa đến Liên Hoa tông, nhưng lại có thể cảm nhận sự ưu ái bảo vệ Mục Tiểu Vận của Liên Hoa tông. Nếu không với công pháp cao cấp mà Mục Tiểu Vận mang trên người, người khác sớm đã ăn cô đến mảnh xương vụn cũng không còn. Cô có thể trở thành thiên tài rồi, còn phi thăng trong Liên Hoa tông, chứng tỏ Liên Hoa tông chẳng những không ngấp nghé công pháp của cô, còn bảo vệ cô nữa.
…
Diệp Mặc bây giờ phóng ra mặc dù chỉ là linh khí phi hành cực phẩm, trong sự điều khiển của Diệp Mặc, cũng không thua kém gì một Tiên khí. Chỉ trong nửa ngày, trong thần thức của Diệp Mặc lại xuất hiện một Tu chân thành thị quy mô tring đẳng. Trong mắt Diệp Mặc, thành thị này kém xe Mặc Nguyệt chi thành của hắn, cùng lắm cũng chỉ tương đương với Phi Hải thành mà thôi.
- Tiền bối, nơi này chính là Tân Hải thành. Chồng tôi vốn dĩ là người của Bích Viêm tông, cách đây không lâu đã ngã xuống trong đại hội tông môn Thần Khung. Chúng tôi chuyển ra khỏi Bích Viêm tông, bây giờ định cư ở Tân Hải thành.
Cốc Quỳnh Anh kìm nén sự kinh hãi trong lòng, cẩn thận nói.
Sau khi nói chuyện với Diệp Mặc nửa ngày, cô cảm thấy Diệp Mặc làm người rất ôn hòa, không có chút cường thế nào trong đó. Cô cũng dần dần thả lỏng, không e ngại như lúc trước nữa. Nhưng khi Diệp Mặc điều khiển Linh khí phi hành cực phẩm, chưa đến nửa ngày đã đến Tân Hải thành, quả thực khiến cô quá chấn kinh. Cô biết cho dù là Linh khí phi hành cực phẩm, từ trong rừng tro đến Tân Hải thành, cũng cần phải đến mấy ngày.
Diệp Mặc nghe đến chuyện người đàn ông của Cốc Quỳnh Anh đã chết, cô và em trai lập tức bị Bích Viêm tông đuổi ra ngoài, trong lòng cũng thầm than, tông môn chính là vô cùng thực tế như vậy.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, lập tức hỏi:
- Quỳnh Anh, cô có nghe nói đến một người con gái tên là Trì Uyển Thanh không?