Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 396: Tống Tiểu Vân



Rời khỏi hội quán Ngô Đồng, thủ tục điều nhiệm Thi Tu đã có người tự động đi làm.

Người cảm giác không thể tưởng tượng được nhất chính là Thi Tu. Anh ta vĩnh viễn không tưởng tượng được, chỉ trong mấy giờ, anh ta từ một người nghèo túng lang thang đầu đường xó chợ, lại nhanh chóng biến thành một đại diện Phó chủ tịch huyện. Chuyện như vậy cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng lại xảy ra ở trên người anh ta.

- Diệp Mặc, mình...

Trong lòng Thi Tu cảm thấy quá kích động. Trong lúc nhất thời không ngờ không biết nên làm thế nào để biểu đạt được sự cảm kích của mình.

Anh ta biết với Diệp Mặc biểu hiện ra vẻ cường thế, muốn giúp anh ta báo thù là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng Diệp Mặc không nói giúp anh ta báo thù, chỉ thu xếp cho anh ta tới vị trị Phó chủ tịch huyện này. Điều này trực tiếp biểu lộ, thù của anh ta, anh ta cần phải tự mình đi báo.

Trong lòng Thi Tu thật sự cảm kích. Cho dù tất cả bằng hữu đều đi hết, anh ta vẫn có một người bằng hữu có thể giúp anh ta. Mối thù của cha mẹ, để bản thân anh ta tự mình báo thù, đó là kết quả tốt nhất. Điều Thi Tu không thể tưởng tượng được chính là, mối thù này thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng không cần chủ động nhúng tay vào. Bởi vì một câu nói của Diệp Mặc, Khâu Trung Hành đã đánh Đồng Kiệt và người nhà của gã xuống địa ngục.

Diệp Mặc vỗ vỗ vào vai Thi Tu.

- Đừng khách khí. Lúc trước khi còn học ở đại học Ninh Hải, chỉ có cậu giúp mình. Hiện tại mình làm chút chuyện giúp cậu là chuyện nên làm. Chuyện trên quan trường mình không hiểu. Về sau toàn bộ phải dựa vào bản thân cậu. Nhưng có oan ức gì có thể trực tiếp nói cho mình biết. Làm quan để giỏi người khác, mình không có cách. Nếu ám toán tính kế với người khác, mình lại thể giúp cậu. nguồn TruyenFull.vn

Thi Tu âm thầm xiết chặt nắm tay. Quan trường chính là ám toán. Nếu mình tiến vào chỗ này, không thể không tính kế ám toán người khác.

- Diệp Mặc, kỳ thật mình chưa giúp được cậu cái gì. Chỉ có điều khi nào rảnh mình muốn mời cậu tới Tụ vị lâu ăn một bữa. Tuy rằng mình đã không còn phiếu ăn miễn phí, nhưng chút tiền này mình vẫn là có thể lấy ra được.

Bóng ma trong lòng Thi Tu dần dần tan biến. Anh ta nhớ tới lúc trước anh ta và Diệp Mặc ở đại học Ninh Hải đã cầm phiếu ăn miễn phí tới ăn ở Tụ vị lâu, trong người cũng trở nên cởi mở hơn.

- Đương nhiên không có vấn đề. Tên quan Ngô Trạch lõi đời kia, nếu gã hỗ trợ thì tốt rồi. Nếu gã tìm cách chèn ép cậu, thì đừng khách khí với gã.

Diệp Mặc nhắc nhở Thi Tu. Hắn cảm giác đôi khi Thi Tu không thể giác ngộ chính trị được.

Thi Tu gật đầu. Anh ta hiếu ý của Diệp Mặc. Tuy rằng ở hội quán Ngô Đồng anh ta có chút bối rối, đâu dám nghĩ đến chủ động đi kết giao với đám người Lý Xuân Sinh và Chu Bình. Nhưng sau này anh ta sẽ từ từ bổ sung sau.

- Đúng rồi, Diệp Mặc, sao cậu có thể đem dược phẩm Lạc Nguyệt tới huyện Tây Đồng vậy?

Thi Tu nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi về vấn đề này.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Bởi vì dược phẩm Lạc Nguyệt chính là công ty do mình mở. Nếu cậu không muốn làm quan, có thể đến công ty mình.

- Cái gì?

Cho dù Thi Tu biết Diệp Mặc không đơn giản, nhưng vẫn bị lời nói của hắn làm kinh hãi không ít. Tên tuổi dược phẩm Lạc Nguyệt nổi tiếng thế nào, Thi Tu đương nhiên biết, so với máy in tiền còn lợi hại hơn.

Thật lâu sau, Thi Tu mới thở dài một tiếng.

- Diệp Mặc, không ngờ được cậu chỉ ở đây trong một thời gian ngắn ngủi đã tạo ra thành tích lớn như vậy. Mình thật sự cảm thấy tự hào thay cho cậu.

Diệp Mặc yên lặng sờ sờ cằm. Nếu không phải vì thu thập dược liệu, chắc là hắn thật sự sẽ không thành lập xí nghiệp dược phẩm Lạc Nguyệt này. Đối với hắn mà nói, ngay cả một công ty dược phẩm này thật sự chẳng tính là gì.

- Diệp Mặc, mình muốn đi Đại học Yến Kinh.

Thi Tu nói xong, trong mắt lộ ra chút giằng co.

Diệp Mặc biết ý của Thi Tu. Anh ta có hứng thú như vậy, nhất định là vì Vân Vân đang ở đại học Yến Kinh. Hiện tại anh ta coi như là đã qua ngày khổ cực, đến ngày sung sướng, có phần không bỏ được người con gái mình đã từng thích. Cho dù người con gái kia đã phản bội anh ta.

- Có cần mình đi cùng cậu không?

Diệp Mặc nhận ra tình cảm của Thi Tu đối với Vân Vân. Nếu là trước kia, hắn khẳng định không chút do dự khuyên Thi Tu không nên đi. Loại phụ nữ như vậy còn có gì tốt để muốn. Diệp Mặc không thích nhất chính là loại con gái phản bội này.

Chỉ có điều hiện tại, Diệp Mặc không ngăn cản Thi Tu. Giống như tình cảm của hắn đối với Ninh Khinh Tuyết. Tuy rằng Ninh Khinh Tuyết đã quên chuyện giữa cô và hắn, thậm chí còn có chút chán ghét hắn. Nhưng Diệp Mặc đã không thể quên cô. Tuy rằng điều đó và phản bội là hai chuyện khác nhau, nhưng ít nhất hắn có thể hiểu được tình cảm của Thi Tu. So với thái độ của Ninh Khinh Tuyết đối với mình, có lẽ cô gái tên Vân Vân kia đã khiến Thi Tu bị tổn thương rất sâu.

- Sao cậu không khuyên mình không nên đi tìm Vân Vân?

Thi Tu có chút kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi. Anh ta tưởng rằng Diệp Mặc khẳng định sẽ ngăn cản anh ta đi tìm người phụ nữ này.

Tuy rằng biết rõ mình không nên đi tìm Vân Vân, nhưng anh ta vẫn không nhịn được, muốn đi tìm cô. Trong thời điểm mình khó khăn nhất, Vân Vân cũng không phản bội anh ta. Anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao khi hai người đã dần dần tốt hơn, cô lại muốn phản bội anh ta.

- Mình nghĩ, có lẽ cô ấy cũng có lý do riêng của mình...

Diệp Mặc trầm mặc xuống, bỗng nhiên hắn rất muốn đi gặp Ninh Khinh Tuyết. Có lẽ hắn thật sự nên nghiêm túc nói chuyện với cô.

Dường như Lạc Ảnh thật sự đã biến mất. Nếu Khinh Tuyết lại rời khỏi hắn, bỗng nhiên Diệp Mặc cảm giác có chút cô độc. Cho dù cô không nhớ mình thì thế nào? Ít nhất hắn vẫn nhớ rõ Ninh Khinh Tuyết từng một mình tìm đến Thần Nông Giá. Vậy cũng đã đủ rồi.

- Coi như đi thăm cô ấy một chút...

Diệp Mặc thì thào tự tìm ly do nói với chính mình.

- Thăm ai?

Thi Tu có chút run sợ nhìn Diệp Mặc, đột nhiên hỏi.

Diệp Mặc đã quyết định, bỗng nhiên cười.

- Mình đã kết hôn. Mình đi thăm Ninh Khinh Tuyết. Hẳn là cậu không xa lạ gì đối với cô ấy.

Thi Tu đâu chỉ không xa lạ. Tuy rằng anh ta chưa từng gặp Ninh Khinh Tuyết, nhưng Ninh Khinh Tuyết là vị hôn thê của Diệp Mặc. Anh ta hiểu rất rõ. Chỉ có điều anh ta không ngờ Ninh Khinh Tuyết đã kết hôn với Diệp Mặc?

- Không ngờ hai người thật sự kết hôn?

Trong lòng kinh ngạc, Thi Tu lập tức hỏi. Anh ta thật sự không thể tin được, Ninh Khinh Tuyết người đẹp đứng đầu Yến Kinh trong truyền thuyết lại thật sự kết hôn với Diệp Mặc.

- Chúng mình thật sự đã kết hôn rồi. Cho nên mình muốn đi Du Châu thăm cô ấy.

Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ ra, lần trước mình đi Du Châu không phải chỉ vì muốn nhìn thấy cô ấy một lần sao? Chỉ có điều không gặp mà thôi.

Thi Tu không hỏi lại. Anh ta biết trong thời gian qua khẳng định đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bằng không Ninh Khinh Tuyết sao có thể kết hôn với Diệp Mặc?

- Mình nghĩ hẳn là cậu không cần đi tới trường học Yến Kinh nữa. Vân Vân đang ở ngay trong chiếc thể thao đằng kia.

Bỗng nhiên Diệp Mặc chỉ vào chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa.

Thi Tu "A" một tiếng, lập tức nhận ra người ngồi trên chiếc xe thể thao kia chính là Vân Vân. Anh ta không hề nghĩ ngợi liền chặn một chiếc xe taxi, sau đó đi theo.

Diệp Mặc sợ Thi Tu xảy ra chuyện không may, cũng đi theo.

Chiếc xe thể thao màu đỏ bảy rẽ tám ngoặt rồi dừng lại ở trước cửa một quán bar. Bỗng nhiên Diệp Mặc cảm giác quán bar này có chút quen thuộc. Chỉ có điều hắn nhanh chóng nhớ ra. Lúc trước hắn và Vân Băng đi tới đây, Vân Băng đã chạy vào trong quán bar này. Sau đó hắn còn đang đứng ở cửa thì gặp Nhiếp Song Song và Trác Ánh Tình.

Chiếc xe thể thao màu đỏ đã dừng lại. Một gã đàn ông to béo mặt thô kéo Vân Vân đi vào quán bar. Diệp Mặc nhìn thấy Thi Tu xiết chặt nắm tay cũng đi theo vào. Hắn thở dài, đành đi phía sau.

Cửa phòng còn chưa đóng kín, giọng nói của người đàn ông béo mập kia truyền ra:

- Tống Tiểu Vân, một người đàn bà dâm đãng như cô cũng đáng nhiều tiền như vậy sao...

Rầm.

Cửa phòng bị đóng lại. Dường như mơ hồ truyền ra kêu la lớn của cô gái.

Thi Tu rốt cuộc không nhịn được, đá một cước vào cánh cửa phòng. Cửa phòng bị Thi Tu đá văng ra. Trên mặt cô gái tên Vân Vân hằn lên dấu tay đỏ bầm. Quần áo trên người đã bị xé rách.

Nhưng dường như tên mập kia cũng không may mắn hơn. Y bị Tống Tiểu Vân nện gạt tàn thuốc vào trán. Xem ra hai người này bởi vì vấn đề tiền bạc mà cãi nhau rồi trở mặt.

- Sao anh lại tới đây. Cút đi. Anh cút đi...

Tống Tiểu Vân vừa thấy Thi Tu đứng ở cửa sắc mặt xanh mét, chợt có chút điên cuồng quát lớn. Cô không muốn bị Thi Tu thấy mình trong bộ dạng này.

Thi Tu lại một câu nói cũng không nói, cầm lấy cái thùng rác ở bên cạnh cửa đập xuống đầu tên mập. Tên mập thấy Thi Tu không thèm liếc mắt nhìn y cái nào đã động thủ với y, y liền bỏ Tống Tiểu Vân lại, muốn phóng về phía Thi Tu.

Thấy tên mập muốn đánh Thi Tu, Tống Tiểu Vân càng giống như nổi điên nhặt gạt tàn thuốc lên tiếp tục đập vào người tên mập.

Diệp Mặc nhìn cảnh tượng đánh nhau cả đoàn như vậy, không hề nói câu nào.

Nhân viên bảo vệ trong quán bar nhanh chóng chạy tới, kéo mấy người tên mập và Thi Tu đang đánh nhau ra.

- Diệp Mặc, cậu cũng đến đây sao?

Thi Tu thấy Diệp Mặc đứng ở cửa liền hỏi.

Diệp Mặc gật đầu, không nói gì. Bởi vì cảnh sát đã đến đây.

- Sao lại thế này...

Một người cảnh sát thấp lùn vừa mới nói được mấy câu, giọng nói chợt trở nên nhỏ dần. Anh ta đã nhìn thấy Diệp Mặc. Chuyện một năm trước anh ta còn nhớ rất rõ. Lúc trước Diệp Mặc bảo anh ta cút, nếu không phải người đồng nghiệp nhanh chóng nhận ra tình hình lúc đó, nói không chừng anh ta cũng ăn cơm nhà lao rồi. Không ngờ được hôm nay mình lại gặp người mà mình không muốn thấy nhất.

Tên mập kia lau trán, thấy có chút máu, sau đó chỉ vào Tống Tiểu Vân nói:

- Con kỹ nữ này tống tiền muốn lừa của tôi bốn trăm tám chục ngàn, còn dùng gạt tàn thuốc đập vỡ đầu tôi.

- Nói rõ ràng một chút.

Người cảnh sát đứng bên cạnh người cảnh sát thấp bé kia thoáng nhìn sang người đồng nghiệp của mình, cảm thấy có chút kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy người đồng nghiệp không uy phong như thế. Thấy người đồng nghiệp không hỏi, anh ta không thể làm gì khác hơn là đứng ra hỏi.

Tên mập ổn định tinh thần một chút, sau đó nói:

- Cô ta đồng ý theo tôi nhưng trước khi lên giường lại yêu cầu tôi cho cô ta bốn trăm tám chục ngàn. Dạng đàn bà nào ngủ một đêm cần nhiều tiền như vậy. Cô ta tưởng mình là Lý Sư Sư sao?

- Nói như vậy, anh chính là đi chơi gái sao?

Người cảnh sát tùy ý hỏi. Vừa rồi, anh ta nhìn thấy ánh mắt người đồng nghiệp nhìn về phía Diệp Mặc có chút nao núng. Mà Diệp Mặc và Thi Tu đứng chung một chỗ. Rất rõ ràng Thi Tu tham gia đánh nhau. Cho nên lúc anh ta hỏi chuyện, cố ý thiên vị Tống Tiểu Vân.

Tên mập lập tức lớn tiếng kêu lên:

- Cái gì mà chơi gái. Chúng tôi tình nguyện cho nhau đấy chứ.

- Nếu là tự nguyện, vì sao quần áo bị xé rách như vậy?

Người cảnh sát này tiếp tục hỏi.

-...

Tên mập nhất thời nghẹn lời. Chỉ có điều, ngay lập tức y lại nói:

- Cô ta muốn nhiều tiền như vậy, đương nhiên tôi không chấp nhận.

- Cho nên anh chuẩn bị cưỡng hiếp đúng không?

Người cảnh sát thấp bé, đã phục hồi lại tinh thần, nghiêm khắc nói.

- Các anh hỏi như vậy là có ý gì? Các anh có tin tôi lột trang phục cảnh sát của các anh xuống không?

Tên mập thẹn quá hóa giận, kêu lên.

Thi Tu lại đi đến trước mặt Tống Tiểu Vân, kéo Tống Tiểu Vân lại, đôi mắt đỏ bừng hỏi:

- Vân Vân, em muốn gom góp bốn trăm tám chục ngàn, để trả nợ cho anh phải không?

Tống Tiểu Vân cúi đầu, chỉ biết dụi mắt, một câu cũng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.