Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 41: Mình rất tin tưởng hắn



Ninh Hải.

Thời gian hai ngày rất nhanh đã trôi qua, Ninh Khinh Tuyết tuy rằng mỗi ngày đều đứng ở cổng khu nhà trọ trông mòn con mắt, nhưng không cần nói đến Diệp Mặc, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Hai ngày sau, Ninh Khinh Tuyết rốt cục hiểu được Diệp Mặc đã đi rồi, im hơi lặng tiếng biến mất rồi. Không có cùng nàng chào hỏi một câu, thậm chí ngay cả đồ đạc của hắn đều không mang đi. Nếu không phải hắn có việc gấp, thì trong mắt hắn mình thật sự không là gì cả. Có lẽ ở trong mắt Diệp Mặc, mình là một người vô lễ vôtình lại tự cho là đúng.

- Khinh Tuyết, hai ngày thời gian đã đến, dượng và cô đã gọi điện thoại cho em nói muốn tới đây, em nói là hai người chúng ta sẽ trực tiếp đi Du Châu.

Lý Mộ Mai nhìn Ninh Khinh Tuyết hoang mang lo sợ lại nhắc nhở.

Ninh Khinh Tuyết hai ngày này biểu hiện rất không bình thường, thậm chí có chút mất hồn mất vía, cô dường như rất để ý việc Diệp Mặc chưa trở về, Lý Mộ Mai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ giữa Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc đã có chuyện gì đó mà côkhông biết.

Nhưng nếu nói Khinh Tuyết đã thích Diệp Mặc, Lý Mộ Mai tuyệt đối sẽ không tin.

- Đã hai ngày sao?

Ninh Khinh Tuyết theo bản năng trả lời, dường như có chút thất thần.

Sau một lúc lâu, Ninh Khinh Tuyết lại nói:

- Mộ Mai, chị muốn mua lại ngôi nhà này. Đúng vậy, đem ngôi nhànày mua lại, bất kể là bao nhiêu tiền.

- Khinh Tuyết, chị làm sao vậy?

Lý Mộ Mai cảm giác hành động của Ninh Khinh Tuyết dường như cóchút tùy ý, mua ngôi nhà này, chưa nói tới là người ta có bán haykhông, cho dù người ta bán, ngôi nhà này mua về cho ai ở chứ?

- Mộ Mai, cứ như vậy đi, đem ngôi nhà này mua lại, nói với chủ cho thuê nhà, bảo họ không được động vào bồn hoa này.

Ninh Khinh Tuyết hạ quyết tâm.

- Vì sao? Khinh Tuyết, vì sao chị muốn mua ngôi nhà này, cũng phải có một lý do chứ, hơn nữa dượng và cô cũng sẽ hỏi tới đấy.

Lý Mộ Mai lại không hiểu mà hỏi.

- Không có lý do gì cả, Mộ Mai, chị chỉ là cảm giác có một vật bị bỏ rơi ở nơi này, chị nghĩ có lẽ mua lại, thì chị còn có cơ hội tìm lại. Nếu không đem ngôi nhà này mua lại, có lẽ cả đời này chị đều không thể tìm lại được. Mộ Mai, chị đã quyết định, nếu ba của chịkhông đồng ý, chính chị sẽ đi nói với ông ấy.

Ninh Khinh Tuyết thanh âm có chút êm dịu giống như truyền từchân trời tới.

... truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Mau nhìn đi, mỹ nữ kia lần trước tìm Diệp Mặc lại tới nữa rồi.

- Diệp Mặc người này thật đúng là có vận khí, không ngờ quen biết loại mỹ nữ này, hơn nữa còn không đi học, để cho người khác tìm không thấy.

- Thứ dữ, loại người này, năm nay từ khi khai giảng đến nay tôi chỉgặp được hắn hai ba lần.

- Hừ...

...

Trong phòng học mọi người đang bàn luận, cuối cùng một tiếng hừvang lên, cũng là từ người tài đức tươi đẹp vọng lại. Cô đối với mỹnữ xinh đẹp hơn cô luôn cảm giác rất là khó chịu, hơn nữa lần trước còn làm cho cô chịu nhục.

Tô Tĩnh Văn đã tới đại học Ninh Hải mấy lần, nhưng tìm không thấy Diệp Mặc. Cô nghĩ Lý Mộ Mai biết được chỗ ở Diệp Mặc, nhưng côkhông muốn việc mình tìm Diệp Mặc bị cô ta biết, về phần suy nghĩgì, Tô Tĩnh Văn cũng hiểu được. Cô thích tìm Diệp Mặc, là vì cô cảm giác ở bên cạnh Diệp Mặc thật nhẹ nhàng, hơn nữa tâm tình rất thoải mái, không có chút áp lực nào.

Kể từ ngày Diệp Mặc cùng nàng khiêu vũ tại buổi tiệc sinh nhật của nàng về sau, Tô Tĩnh Văn vẫn không nhìn thấy hắn, hôm nay đã làlần thứ ba Tô Tĩnh Văn đến đây. Lần này cô quyết định nếu không phát hiện Diệp Mặc trong phòng học, cô cũng muốn hỏi một chút.

Đang lúc Tô Tĩnh Văn quyết định như vậy, thì đâm đầu đi tới một vịthiếu phụ vẻ mặt lạnh như băng.

Tô Tĩnh Văn lập tức nhìn rõ thiếu phụ này là ai, chính là cô giáo màlần trước khi cô và Diệp Mặc rời đi đã nhìn thấy, cô lập tức vui vẻ chào hỏi:

- Chào cô giáo, xin hỏi cô có biết Diệp Mặc mấy ngày nay đi đâu không ạ?

- Diệp Mặc? Tôi không quen biết con người vô liêm sỉ đó.

Nói xong câu này thiếu phụ xoay người rời đi.

Người thiếu phụ này đương nhiên chính là Vân Băng, hiện tại người cô hận nhất chính là Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc xuất hiện ở trước mặt cô ta, cô không dám khẳng định có phải sẽ lập tức đem sách trong tay đập tới hay không.

Hôm nay lại có người hỏi cô Diệp Mặc đi nơi nào, hơn nữa bộ dạng người phụ nữ này rất xinh đẹp, cô còn nhận ra, chính là người lần trước cùng Diệp Mặc ở một chỗ. Người như thế cùng Diệp Mặc ở một chỗ đấy, tuyệt đối cũng không khá hơn chút nào, Vân Băng đương nhiên không có sắc mặt tốt để cho Tô Tĩnh Văn xem.

Tô Tĩnh Văn sững sờ nhìn nữ giáo viên nghênh ngang rời đi, trong lòng tự nhủ hiện tại tố chất giáo sư trong đại học thấp như vậy sao. Nói không biết, còn nói đồ vô liêm sỉ, Diệp Mặc đã làm cái gì đối với cô? Nếu người khác không biết tình trạng của Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn cô còn không biết sao? Phế nhân bị đuổi ra khỏi Diệp Gia, hơn nữa còn là cái kia.

Một người phụ nữ hận người đàn ông không phải là chuyện kia sao? Diệp Mặc căn bản cũng không có khả năng làm loại chuyện đó, người phụ nữ này dựa vào cái gì muốn hận Diệp Mặc? Ấn tượng Vân Băng ở trong mắt Tô Tĩnh Văn lập tức xuống dốc không phanh.

- Chị họ Tĩnh Văn, sao chị lại ở chỗ này?

Thanh âm của Tô Mi truyền đến.

- Ồ, là Tô Mi à. Cô giáo phía trước là ai vậy, làm sao tố chất lại kém như vậy, chị hỏi một câu, cô ta không ngờ lại mắng chửi người.

Tô Tĩnh Văn chỉ vào chỉ vào bóng dáng Vân Băng hỏi.

Tô Mi nhìn lại, có chút kỳ quái nói:

- Là cô giáo tiếng Anh tên là Vân Băng, mặc dù là người có chút lạnh như băng, nhưng lại không phải là người tố chất kém đâu. Làm sao vậy? Chẳng lẽ cô giáo Vân mới vừa nói cái gì sao?

- Không phải, chị hỏi cô Diệp Mặc tại sao lại không có ở đây, còn hỏi Diệp Mặc đi nơi nào, không ngờ cô ta lại mắng Diệp Mặc là đồ vô liêm sỉ. Thật là, còn có cô giáo như vậy sao.

Tô Tĩnh Văn rõ ràng rất mất hứng khi thấy Vân Băng mắng Diệp Mặc như vậy.

- Nói Diệp Mặc, chẳng trách, bởi vì Diệp Mặc ức hiếp cô giáo Vân quá, em tận mắt nhìn thấy đấy. Ngày đó phỏng chừng Diệp Mặc đắc tội với cô giáo Vân cái gì đó, cô giáo Vân muốn đánh Diệp Mặc, bị Diệp Mặc nắm được tay, cuối cùng cô giáo Vân Băng còn mắng Diệp Mặc là đồ vô lại, vô liêm sỉ. Chị Tĩnh Văn, chị về sau không nên lui tới cùng tên Diệp Mặc kia, người kia căn bản chính là một người da mặt dày đấy, hắn và chị quen biết, phỏng chừng chính làvì tiền.

Tô Mi đối với Diệp Mặc đương nhiên không có chút thiện cảm nào, thêm mắm thêm muối đem Diệp Mặc giáng chức không đáng một đồng.

Tô Tĩnh Văn hơi không rõ cho lắm nghe Tô Mi nói cho hết lời, một hồi lâu mới nhíu mày lại nói:

- Diệp Mặc không phải là người như thế, chị tin tưởng cảm giác đầu tiên của mình, hơn nữa chị cùng hắn cũng đã gặp nhiều lần, trên người hắn không có cái loại cảm giác mà chị chán ghét. Tô Mi, em có phải nhìn lầm người rồi hay không? Chị cảm thấy đôi khi em nhìn người không nên võ đoán.

- Cái gì? Chị Tĩnh Văn, em làm sao có thể nhìn lầm, ngày đó ở bên trong rừng cây nhỏ Ninh Hồ, em tận mắt nhìn thấy hành động của Diệp Mặc và cô giáo Vân Băng. Hơn nữa, cho dù em nhìn lầm, chẳng lẽ vừa rồi cô giáo Vân mắng Diệp Mặc là giả hay sao?

Tô Mi vội vàng khoa trương nói.

Tô Tĩnh Văn kỳ thật vừa hỏi lên, liền biết câu hỏi của mình có chút vấn đề, nếu Tô Mi nhìn lầm, người phụ nữ kia tại sao phải vô duyên vô cớ mắng Diệp Mặc? Chẳng lẽ cảm giác của mình thật sự sai rồi sao? Nhưng Diệp Mặc không có ấn tượng gì xấu với nàng. Tuy rằng hắn nghèo một chút, nhưng Diệp Mặc ở trước mặt nàng cho tới bây giờ đều là thái độ đúng mức, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tri nhân tri diện bất tri tâm, hay là Diệp Mặc thật là cái loại người này, chỉ có điều hắn ẩn núp vô cùng sâu? Hoặc là nói hắn tiếp xúc với mình là có mục đích của hắn? Nhưng trời đất chứng giám, từkhi vừa mới bắt đầu, chính là mình luôn luôn tìm Diệp Mặc, nhưng hắn cho tới bây giờ đều không có đi tìm mình lấy một lần, cho dùhắn biết số điện thoại của mình cũng giống như vậy.

Sờ sờ chiếc lắc trên cổ tay, Tô Tĩnh Văn trong lòng có chút loạn, côkhông phải là vì nảy sinh tình cảm gì đó đối với Diệp Mặc, mà là côcho tới bây giờ đều không có một người bạn khác phái nào xấp xỉtuổi, hơn nữa nói chuyện lại khá vui vẻ. Thiện cảm của cô đối với Diệp Mặc là trong lúc bất tri bất giác mà sinh ra, hiện tại không ngờphát hiện hắn trong mắt người khác và ở trong mắt của nàng có sai biệt lớn như vậy, cô có chút bực bội, hơn nữa có gì đó còn là mình tận mắt nhìn thấy đấy.

Không được, mình phải tới chỗ ở của hắn để xem qua, Lý Mộ Mai không phải là biết sao, đi hỏi Mộ Mai một chút. Mình không tin Diệp Mặc là người như vậy, họ nhất định là hiểu lầm Diệp Mặc rồi, mình rất tin tưởng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.