Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 437: Bị đánh lén



Được quân đoàn trưởng Lý đưa tới trưực thăng, đám người Lô Lâm vẫn không dám tin, như vậy là không cách nào cứu vãn được nữa rồi. Lô Lâm nghe lời Quách Khởi và Phương Vĩ, không hề do dự chọn gia nhập vào Lưu Xà. Mặc dù không hiểu gì nhiều về Diệp Mặc, nhưng Dược phẩm Lạc Nguyệt thì không ai không biết tới.

Úc Diệu Đồng cũng không dám tin, Diệp Mặc mới ra ngoài đánh một vòng đã đưa được người về, hơn nữa còn có thể hủy bỏ lệnh truy nã. Dường như chuyện hắn giết sĩ quan quân sự cũng không hề có chút ảnh hưởng nào. Úc Diệu Đồng cảm thấy cô không cách nào có thể hiểu hết về ông chủ này của cô.

Chỉ có Ninh Khinh Tuyết là cảm thấy bình thường, cô tin tưởng Diệp Mặc. Diệp Mặc đến thứ thần bí như Tu chân còn biết, thì còn chuyện gì có thể làm khó được cơ chứ.

Diệp Mặc phát hiện ra khuôn mặt Úc Diệu Đồng hơi khó coi, lập tức hỏi:

-Xảy ra chuyện gì sao?

Ninh Khinh Tuyết lại gần nhẹ giọng nói:

-Sản phẩm Dưỡng nhan hoàn của chúng ta bị đưa tin rằng có tác dụng phụ, trong nước đã phát hiện ra bốn trường hợp, bệnh chứng này ngày một tăng.

-Tác dụng phụ?

Diệp Mặc nhíu mày, hắn không tin Dưỡng nhan hoàn lại có tác dụng phụ, điều này là không thể. Loại thuốc này mặc dù không phải là đan dược, nhưng là thành quả trải qua trên vạn năm tích lũy của đại lục Lạc Nguyệt, sao lại có tác dụng phụ được?

Có kẻ đang ngầm ra tay với Dược phẩm Lạc Nguyệt, đây là suy nghĩ duy nhất của Diệp Mặc, nhất định có kẻ đang đánh lén công ty của hắn. Diệp Mặc thầm cười lạnh, không đánh chính diện được thì đánh lén, được, ta sẽ khiến cho anh muốn đánh lén cũng không được.

-Chị Úc, là ai muốn đánh lén công ty chúng ta?

Diệp Mặc hỏi thẳng, hắn đương nhiên không tin sản phẩm của mình có vấn đề.

-Chủ tịch Diệp, sao anh biết chúng ta bị đánh lén?

Úc Diệu Đồng kinh ngạc hỏi, cho dù có tin tưởng vào thuốc của mình thế nào, thì cũng phải có chút nghi ngờ chứ.

Diệp Mặc khẽ cười, không trả lời, nếu quả thực dây chuyền sản xuất của mình có vấn đề, thì sẽ không có chuyện bốn trường hợp lại xảy ra tại bốn nơi trong cả nước. Vì Dưỡng nhan hoàn của Dược phẩm Lạc Nguyệt đều phân phối theo một tuyến, một đợt hàng sẽ phân phối tới cùng một địa điểm, không có chuyện ở đây bán một ít, ở kia bán một ít. Cho dù bán trong cả nước cũng không thể cùng lúc xuất hiện ở bốn phía được, mà sẽ xảy ra ở rất nhiều nơi.

Ninh Khinh Tuyết lại trả lời:

-Có lẽ là Tập đoàn y dược Viễn Bắc, bọn họ không phải đánh lén chúng ta trong bóng tối, mà là đánh lén một cách lộ liễu, thậm trí còn sợ rằng chúng ta không biết rằng bọn họ đang đánh lén chúng ta nữa.

-Ồ!

Diệp Mặc nhíu mày, lại có công ty kiêu ngạo như vậy sao? Chuyện của Khinh Tuyết, hắn còn chưa có thời gian tính sổ với chúng, đám người này đã chủ động tìm tới rồi.

Úc Diệu Đồng gật đầu nói:

-Đúng vậy, Khinh Tuyết nói đúng, tin tức Dưỡng nhan hoàn của chúng ta có vấn đề vừa được truyền ra, Tập đoàn y dược Viễn Bắc đã lập tức lên tiếng. Họ nói họ sẽ không hợp tác với công ty bán thuốc hại người. Hơn nữa các doanh nghiệp hợp tác với công ty bán thuốc hại người này đều là đối tượng công kích của họ. Thậm trí còn lên tiếng nghiêm khắc trách móc công ty sản xuất thuốc có thêm các thành phần hóa học để hại người, Tập đoàn y dược Viễn Bắc bọn họ coi thường những công ty này. Bọn họ không chỉ đích danh nhưng mọi hành động, lời nói đều ám chỉ tới Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta, hơn nữa tin tức này còn truyền đi rất nhanh, đều do bọn họ đứng sau thúc đẩy.

Diệp Mặc trong lòng thầm cười lạnh, quả nhiên là đánh lén một cách lộ liễu. Bọn họ lên tiếng như vậy, Dược phẩm Lạc Nguyệt sẽ lập tức biết được là do Tập đoàn y dược Viễn Bắc bọn họ đánh lén. Làm như vậy giống như việc Diệp Mặc đã làm với Hứa Thạch, là do Tập đoàn y dược Viễn Bắc đánh lén các người đấy, các người làm được gì nào?

-Chuyện này vừa xảy ra, đã có cả đám phóng viên bu tới Lưu Xà, chúng còn định xới tung xào huyệt của Dược phẩm Lạc Nguyệt lên. Chiều hôm nay, lượng tiêu thụ Dưỡng nhan hoàn và Kiện thể hoàn của chúng ta đã giảm mạnh. Mặc dù vẫn tiêu thụ hết trong ngày, nhưng không còn xu thế vừa tung ra đã bán hết sạch như trước nữa. Đây mới là hôm đầu tiên, tôi nghĩ tình trạng này sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.

Úc Diệu Đồng lo lắng nói.

-Tác dụng phụ có triệu chứng như thế nào?

Diệp Mặc tiếp tục hỏi.

-Cả người nổi mụn lấm tấm đỏ, hơn nữa sẽ càng ngày càng tập trung lên mặt, đây mới là thời kì đầu. Rất nhiều người cho rằng, thời kì sau của tác dụng phụ, sẽ khiến cho khuôn mặt người ta bị hủy hoại.

Úc Diệu Đồng biểu hiện không được lạc quan, mặc dù biết là bị người khác hại, nhưng lại không có cách giải quyết.

Diệp Mặc đã hiểu, hắn lập tức nói:

-Mọi người tiếp tục kế hoạch phát triển của công ty, chuyện này giao cho tôi giải quyết là được rồi. Chị Úc, lần trước tôi có bảo chị xây dựng một đại lý tiêu thụ ở huyện Tây Đồng chị đã làm xong chưa?

Úc Diệu Đồng lập tức nói:

-Chi nhánh ấy trước mắt đang trong giai đoạn chuẩn bị, vẫn chưa bán ra sản phẩm nào.

-Được, vậy phải tranh thủ thời gian, Quách Khởi và Phương Vĩ, còn có Lô Lâm ba người họ sau này sẽ là người của Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta. Khinh Tuyết, lát nữa em sắp xếp cho Lô Lâm và mấy người đó phụ trách xây dựng Lưu Xà, còn cả quản lí an ninh ở Lưu Xà cũng giao cho cô ấy là được, để Dương Cửu và Phương Nam tạm thời trợ giúp cho Lô Lâm.

Diệp Mặc nói xong, liền quay sang nói với Lô Lâm:

-Đợi sau khi Hư Nguyệt Hoa tới Lưu Xà, cô sẽ trực tiếp phụ trách với Hư Nguyệt Hoa.

Thấy Lô Lâm và mấy người còn lại tán đồng với sắp xếp của mình, Diệp Mặc mới nói với Úc Diệu Đồng:

-Cô đi kiếm giùm tôi một cái máy ảnh kĩ thuật số cao về đây. Tôi chuẩn bị tới Hà Phong một chuyến, tôi muốn xem Tập đoàn y dược Viễn Bắc rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Nói xong, Diệp Mặc dường như nhớ ra chuyện gì, lập tức nói với Úc Diệu Đồng:

-Chúng ta hiện tại đã có người đi HP và KL thương nghị chuyện đất đai chưa?

Úc Diệu Đồng lập tức gật đầu, nói:

-Hội nghị đã xong rồi, bên chúng ta chỉ cần phái người đi tới hai quốc gia này làm thủ tục là được.

Chuyện này không chỉ có Diệp Mặc sốt ruột, đến Úc Diệu Đồng cũng cảm thấy rất sốt ruột.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Mặc mới yên tâm.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Diệp Mặc đi một vòng quanh Lưu Xà. Dưới sự sắp xếp của Dương Cửu và Phương Nam, Lưu Xà đã trở nên tốt hơn trước, mặc dù Lưu Xà vẫn phức tạp như vậy, nhưng chuyện ép bán, cướp bóc đã không còn xảy ra nữa.

Một thanh kiếm gãy? Khiến cho Diệp Mặc dừng chân, đây là một cửa hàng vỉa hè. Người bán hàng là một thanh niên khoảng 30 tuổi, không có tu vi, có lẽ chỉ là một người bình thường. Nhưng trên người cậu ta có mùi của đất, có lẽ là một tên trộm mộ. Trong cửa hàng có một ít đồ cổ và một ít trang sức, nhưng cái thu hút Diệp Mặc nhất chính là thanh kiếm gãy.

Chuôi kiếm này Diệp mặc biết, vì thanh kiếm này là do hắn dánh gãy. Đấy là lúc hắn luyện thành phi kiếm ở Vô Lượng sơn, thì gặp phải Trương Chi Hối, phi kiếm của hắn đã đánh gãy thanh trường kiếm của Trương Chi Hối.

Đây chính là chuôi kiếm của Trương Chi Hối, lúc ấy hắn không giết Trương Chi Hối, mà bảo cậu ta tới Đoạn Quyền Đường, mục đích là để cậu ta diệt Đoạn Quyền Đường. Còn chuôi kiếm này chính là chuôi kiếm mà Trương Chi Hối mang theo lúc ấy.

Chỉ là sau khi Trương Chi Hối đi, hắn không còn gặp lại cậu ta nữa. Thậm trí hai người còn hẹn nhau đi Trương gia ở Tuyên Giang một chuyến, nhưng lại không hề gặp lại Trương Chi Hối, hơn nữa tộc trưởng nhà họ Trương cũng nói không thấy Trương Chi Hối quay lại.

Sau đấy vì hắn bận nhiều chuyện, nên không có thời gian đi Đoạn Quyền Đường xem mọi chuyện thế nào. Thật không ngờ hôm nay lại thấy được thanh kiếm gãy của Trương Chi Hối trong một quán vỉa hè ở Lưu Xà này.

DiệpMặc khẳng định Trương Chi Hối rất quý cái chuôi kiếm này, vì lúc Diệp Mặc đánh gãy kiếm của cậu ta, Trương Chi Hối vẫn mang theo chuôi kiếm. Bây giờ lại được bày bán ở một quán vỉa hè ở Lưu Xà này, chuyện này là sao?

Thấy Diệp mặc lấy thanh kiếm gãy, người thanh niên bán hàng lập tức nói:

-Thanh kiếm này rất cổ đấy, mặc dù chỉ là một thanh kiếm gãy, nhưng giá trị sưu tầm chắc chắn không nhỏ, tôi không hiểu về thanh kiếm này nên mới đem ra bán. Nếu anh có hứng thú, tôi có thể giảm giá.

Diệp Mặc gật đầu nói:

-Không tồi, tôi rất có hứng thú với thanh kiếm gãy này, nhưng cậu nhất định phải nói về lai lịch của thanh kiếm này cho tôi biết, tôi mới mua nó.

Nghe Diệp Mặc nói muốn biết lai lịch của thanh kiếm này, chàng thanh niên lập tức thao thao bất tuyệt.

-Lai lịch của thanh kiếm này không hề bình thường chút nào, lúc ấy tôi và vài người bạn phát hiện ra di chỉ của thành cổ Lâu Lan ở sa mạc…

Cậu thanh niên còn muốn tự biên tự diễn ra câu chuyện, nhưng đã bị Diệp Mặc cười cắt ngang.

-Nếu như cậu tiếp tục bịa chuyện, tôi sẽ lập tức tống cậu ra khỏi Lưu Xà, hoặc cho cậu ngồi ở đáy của nhà tù Lưu Xà.

Diệp Mặc ngữ khí đầy uy hiếp nói.

Sau khi nói xong, Diệp Mặc giật mình, hắn biết ở Lưu Xà không có nhà tù, nhưng nếu dựng một cái nhà tù ở Lưu Xà này cũng không phải là quá tệ? Nhưng làm như vậy thì có khác nào xây dựng một thành phố của một quốc gia, Diệp Mặc lắc đầu, bỏ qua chuyện này.

Cậu thanh niên rùng mình, mặc dù Lưu Xà khắp nơi đều có hoàng kim, nhưng pháp luật ở đây lại không kiện toàn, một khi ngồi tù ở đây, thì cậu ta cả đời cũng đừng mong được ra ngòai. Người này đã dám nói như vậy, nhất định phải là người có chỗ đứng ở Lưu Xà này.

-Tôi nói.

Mặc dù Diệp Mặc biết ở đây không có nhà tù, nhưng tên thanh niên này lại không biết, lập tức nói:

-Khi tôi và mấy người bạn lên núi Thanh Tiễu ở Tứ Xuyên làm chút chuyện, thì nhặt được chuôi kiếm này ở thung lũng.

-Xung quanh thanh kiếm gãy này có thứ gì không?

Diệp Mặc trầm giọng hỏi. xem tại TruyenFull.vn

Chàng thanh niên không dám giấu diếm, vội vàng nói:

-Quanh thanh kiếm gãy này còn có vết máu, với một ít vải bị xé rách. Tôi nghĩ có lẽ là có người đi một mình lên núi và gặp phải dã thú.

Diệp Mặc vừa nghe đã biết Trương Chi Hối lành ít dữ nhiều, lúc ấy hắn có nói xào huyệt của Đoạn Quyền Đường là trên núi Thanh Tiễu, như vậy tên thanh niên này không hề nói dối.

Nhưng Diệp Mặc biết bản lĩnh của Trương Chi Hối, tu vi Địa cấp trung kì, đừng nói tới chủ lực của Đoạn Quyền Đường đã bị Diệp Mặc giết, cho dù Diệp Mặc chưa giết chúng thì với tu vi của Trương Chi Hối, cũng sẽ không bị giết bởi Đoạn Quyền Đường? Xem ra Trương Chi Hối đã gặp phải kẻ hung ác nào đó rồi.

Trương Chi Hối vì làm việc giúp hắn mà xảy ra chuyện, hắn phải đi điều tra chuyện này.

-Thanh kiếm này bao nhiêu tiền? Tôi mua.

Diệp Mặc cầm kiếm nói.

-Một ngàn… không, năm trăm đồng là được rồi.

Tên thanh niên lập tức thay đổi, cậu ta sợ Diệp Mặc là lưu manh ở Lưu Xà.

Diệp Mặc lấy ra một ngàn ném cho tên thanh niên:

-Một ngàn đi, cậu vẽ nơi cậu nhặt được thanh kiếm này cho tôi xem.

Thấy Diệp Mặc không quan tâm tới tiền, tên thanh niên vội lấy tiền, cũng đúng, quanh Lưu Xà này đều là người có tiền, làm gì có ai để ý tới mấy trăm đồng bạc làm gì.

Diệp Mặc cầm thanh kiếm và tấm bản đồ mà tên thanh niên ấy vẽ, lòng đầy nghi hoặc trở về công ty Lạc Nguyệt. Hắn nghĩ Trương Chi Hối là một trong mấy người có tu vi tốt nhất trên trái đất này rồi, sao lại có thể bị một kẻ vô danh nào đó giết chết được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.