- Đúng rồi, chính là chỗ này.
Trì Uyển Thanh cũng cao hứng trở lại, dường như cô đã giúp Diệp Mặc làm một việc rất quan trọng.
Diệp Mặc buông Trì Uyển Thanh xuống, đi đến giữa hai cây vạn niên thanh, quả nhiên phát hiện ở bên trong có một bao đất. Tìm một cây gỗ, Diệp Mặc cẩn thận đào mở bao đất. Một khối xương khô bị mấy tảng đá vây quanh, còn có một cái túi ni lon được bọc rất chặt, nhưng trên cái túi ni lon có nhiều chỗ đã bị mục nát.
Diệp Mặc từ từ đem túi ni lon vén ra, nhìn kỹ một chút xương khô bên cạnh, không có cái gì khác. Túi ni lon này hẳn là do Lạt Ma trước khi chết đã dắt bên người, sau do thi thể mục nát mới rơi xuống, cho nên lúc nãy không phát hiện ra.
Đem túi ni lon rách nát chậm rãi mở ra, bên trong chỉ có một tấm bản đồ bằng da dê cũng đã bắt đầu mục nát, tuy nhiên bản đồ da dê này không biết dùng cái gì bào chế qua, tuy rằng đã mục nát hư thối, nhưng những thứ ở mặt trên của nó dường như có thể thấy rõ ràng. Diệp Mặc cẩn thận nhìn chằm chằm tấm bản đồ da dê, mặt trên bức tranh hình như là một sa mạc, có một vài chữ cái, chỉ có điều Diệp Mặc một chữ cũng không biết.
Diệp Mặc đang nhìn chằm chằm sa mạc và những chữ cái kỳ quái trên bản đồ, một cỗ mùi thơm thản nhiên tiến vào mũi hắn, vài sợi tóc dừng ở trên cổ của hắn khiến hắn có chút ngứa ngáy. Diệp Mặc lập tức biết là Trì Uyển Thanh đang đứng ở phía sau hắn xem bản đồ này.
Diệp Mặc nhường ra một chút, có chút buồn rầu nói:
- Những chữ này tôi không biết, hiện tại tấm bản đồ da dê này vẫn không thể động tới, vừa động vào, phỏng chừng toàn bộ liền vỡ vụn.
Bởi vì Diệp Mặc tránh ra, Trì Uyển Thanh lập tức cũng cảm giác được tư thế mờ ám của chính mình, đang có chút xấu hổ, nghe được Diệp Mặc nói như vậy, cô vội vàng nói:
- Anh Diệp, những chữ này tôi biết, đây đều là văn tự Tây Tạng, ông nội của tôi trước kia ở Tây Tạng khá lâu, văn tự Tây Tạng chính là do ông nội dạy tôi đấy.
- Uyển Thanh, cô thật sự biết những chữ này? Nhanh lên nói cho tôi biết.
Diệp Mặc vốn là định đem những chữ này toàn bộ nhớ kỹ, hiện tại Trì Uyển Thanh biết nó, hắn lập tức rất vui mừng.
- Chữ cái ở đây không đầy đủ lắm, có "Khố hồ " 'Takla Makan' còn có 'Rob", 'Thánh môn' chỉ thế thôi. Nhưng tôi nghĩ 'Takla Makan' chính là sa mạc lớn nhất nước ta "sa mạc Takla Makan", sa mạc này cũng được gọi là 'Biển chết", vị trí ở lưu vực Tarim của nam Tân Cương. Trên bản đồ có lẽ là chỉ chỗ này, hơn nữa tuyến đường trên bản đồ đúng là chỉ lưu vực Tarim.
Trì Uyển Thanh đem chữ cái trên bản đồ phiên dịch ra, chỉ là bởi vì bản đồ không trọn vẹn nên cô phiên dịch cũng không đầy đủ, tuy nhiên cô còn thêm vào lý giải của chính mình.
Diệp Mặc nghe xong Trì Uyển Thanh nói, lầm bầm nói một câu:
- Lại là nơi đó, tuy nhiên xem bản đồ chỉ hướng đúng là nơi đó. Tôi đã biết, cảm ơn cô, Uyển Thanh.
Trì Uyển Thanh tự nhiên cười nói:
- Kỳ thật tôi rất vui vì có thể giúp anh làm chút chuyện đấy, không cần cảm ơn đâu, vừa rồi tôi cũng không có gì cảm ơn anh mà.
- Điều này cũng đúng.
Diệp Mặc ha hả cười, đem bản đồ và túi ni lon cất vào trong hầm, lại đem khối xương khô kia chôn đi.
Lúc Diệp Mặc cõng Trì Uyển Thanh đi ra, Quách Khởi ba người đã đem chiến lợi phẩm sửa sang xong, đang chờ bọn họ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trì Uyển Thanh bỗng nhiên cảm giác ánh mắt của vài vị đồng đội nhìn về phía nàng có chút không giống nhau, có muốn giải thích một câu, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Diệp Mặc đem Trì Uyển Thanh để xuống nói:
- Tôi phải đi, chúng ta chia tay ở chỗ này nhé.
- A, anh Diệp, anh muốn đi sao?
Nghe Diệp Mặc nói phải rời khỏi bọn họ, Trì Uyển Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Lô Lâm nhìn thoáng qua Trì Uyển Thanh, bỗng nhiên nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, anh đi rồi, Uyển Thanh cần tôi cõng, nhưng đến thời điểm tôi cõng không nổi, thì phải nhờ Phương Vĩ và Quách Khởi cõng đó nha.
- Việc này liên quan gì tới tôi...
Diệp Mặc vừa mới nói phân nửa, cũng cảm giác được ánh mắt khẩn cầu của Trì Uyển Thanh, trong lòng nghĩ cũng đúng, cô giúp mình đại ân rồi. Bằng không dù là mình đem chữ cái nhớ kỹ, cũng không biết hẳn là đi nơi nào tìm một người hiểu văn tự Tây Tạng đến giúp hắn phiên dịch một chút. Hiện tại mình cũng không có chuyện gì, sẽ đưa cô một đoạn vậy.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói:
- Được rồi, nếu như vậy, tôi sẽ đưa mọi người một đoạn đường, Uyển Thanh tới đây, chúng ta đi thôi.
- Sư phụ, anh gọi thật là thân thiết.
Phương Vĩ vội vội vàng vàng nói.
Diệp Mặc dơ tay lên nói:
- Dừng lại, tôi cho tới bây giờ đều không có nói muốn thu nhận anh làm đồ đệ đấy.
Nghe nói Diệp Mặc đồng ý đưa cô thêm một đoạn đường, Trì Uyển Thanh trong lòng vui vẻ, cúi đầu ừ một tiếng, lập tức liền ghé vào trên lưng Diệp Mặc, thậm chí ngay cả một chút khách khí đều không có.
- Ôi, tôi nói này Uyển Thanh, cô ít nhất phải kiêu ngạo một chút đi, cô xem cô, không kịp liền dâng lên rồi, cô nói tôi nên nói cô như thế nào đây?
Lô Lâm một bộ cử chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Đội trưởng Lô không nên nói lung tung, tôi cùng Uyển Thanh không có gì, cũng giống như mọi người thôi đều là mới quen biết.
Trì Uyển Thanh trên mặt có chút đỏ bừng, không dám nói lời nào, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chính mình là thế nào. Nhưng cô hiểu được Diệp Mặc đúng là người khác phái đầu tiên làm cho cô có cảm tình ngoài cha nàng. Cô ở bộ đội đã ba năm rồi, trong ba năm chưa từng gặp qua người đàn ông ưu tú nào, nhưng chưa có ai lưu lại ấn tượng với nàng, nhưng hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Mặc đã để lại dấu vết trong lòng cô.
Tuy rằng cô đối với người khác rất lạnh nhạt, nhưng là chịu ảnh hưởng của gia đình từ nhỏ, cô cũng không phải một người kiêu ngạo. Cô không có sở trường ngụy trang nét mặt của mình, hoặc là nói cũng không muốn ngụy trang nét mặt của mình. Có thiện cảm sẽ là có thiện cảm, không có thì sẽ không có. Nếu không phải loại tính cách này, cô cũng sẽ không cãi nhau mà trở mặt với mọi người trong nhà, rồi một mình chạy đến gia nhập bộ đội.
Cho nên Diệp Mặc ở lại, cô cảm giác rất vui, nếu chị Lâm không mở miệng giữ hắn lại, mình cũng sẽ mở miệng nói. Khi lên đại học bà nội đã nói với cô, đừng bỏ lỡ cơ hội, sẽ hối hận vì từng đã bất ngờ gặp gỡ.
Ánh mắt Diệp Mặc rất trong suốt, không có cái loại ánh mắt mà cô không thích. Chủ yếu nhất là Diệp Mặc đã cứu cô, hơn nữa hắn dường như cũng rất có bản lĩnh.
Đối với Trì Uyển Thanh mà nói, Diệp Mặc chính là một viên trân châu được giấu ở trong bụi cỏ, nếu bị cô phát hiện, cô liền không có bất kỳ lý do cự tuyệt nó. Tuy rằng hiện tại hắn thoạt nhìn rất nghèo túng, nhưng một ngày nào đó, nhất định sẽ vút thẳng lên trời.
Đương nhiên đó cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cô có thiện cảm với Diệp Mặc, chủ yếu vẫn là trên người Diệp Mặc có một loại gì đó mà cô hướng tới, sự yên lặng, tự do còn có một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo nói không nên lời. Cô thích cái loại cảm giác cùng khí tức tự do tự tại trên người hắn, còn có cái cảm giác yên lặng kỳ ảo, đó là một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Dường như biết tính cách Trì Uyển Thanh lạnh như băng, khi Lô Lâm nói một câu, Quách Khởi và Phương Vĩ cũng không lấy cô làm trò đùa. Quách Khởi đối với Diệp Mặc rất là tôn kính, trong mắt anh ta, Diệp Mặc là một cao nhân chân chính có bản lĩnh ẩn thế.
Rừng rậm nguyên thủy ở biên giới Hoa Hạ vô cùng rộng lớn, ngoại trừ đội trưởng Lô Lâm chỉ có mang ba lô của Diệp Mặc nên nhẹ nhàng hơn một chút, còn Quách Khởi và Phương Vĩ trên lưng đều mang hơn mười khẩu súng chiến lợi phẩm, còn có tro cốt của hai chiến hữu, cũng đang cố hết sức. Mới đi hơn một giờ, trời đã tối, mấy người quyết định dừng lại một đêm rồi đi tiếp.
Bởi vì đội của Lô Lâm gặp phải phục kích, trên đường chạy trốn đã đánh mất rất nhiều thứ. Hiện tại chỉ có trong ba lô của Diệp Mặc có một lều trại, lều trại đành phải lấy ra cho Lô Lâm và Trì Uyển Thanh ở, Diệp Mặc ba người chỉ có thể ngủ ở bên ngoài.
Tuy nhiên Quách Khởi và Phương Vĩ rõ ràng cũng là cao thủ sinh tồn nơi hoang dã, rất nhanh liền làm sạch một miếng đất lớn, thậm chí còn dựng lên một cái lều gỗ.