Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 704: Mục Tiểu Vận



- Em sao rồi?

Diệp Mặc lại đưa tay ra muốn nắm lấy cổ tay cô ta xem có phải cô ta bệnh rồi không, Mục Tiểu Vận đột nhiên xuống giường vội đi ra ngoài.

Thậm chí không kịp trả lời Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy Mục Tiểu Vận có gì không ổn.

Với sự dịu dàng của Mục Tiểu Vận, cô ta tuyệt đối sẽ trả lời câu hỏi của hắn.

Diệp Mặc liền đi theo, dù thần thức của hắn có thể thấy Mục Tiểu Vận, nhưng hắn cảm thấy Mục Tiểu Vận nhất định không bình thường.

Đây chắc chắn không phải là do bị bệnh, nếu ngã bệnh, hắn vừa nhìn là có thể nhìn ra ngay.

Mục Tiểu Vận đi rất nhanh, cô ta mím chặt môi không nói lời nào, chỉ đi về bên bếp lò cầm lấy cái kéo, gần như không chút chần chừ liền đâm ngay vào cổ họng của mình.

Cô ta muốn tự tử sao?

Diệp Mặc liền hiểu ra, nhất định là Mục Tiểu Vận phát hiện mình và chồng cô ta không giống nhau, nên mới làm như vậy.

Ở trước mặt Diệp Mặc, hắn đương nhiên không để cô ta tự sát.

Diệp Mặc đưa tay chặn lại kéo của cô ta, kéo đâm vào lòng bàn tay của Diệp Mặc, bị Diệp Mặc giựt lấy.

- Sao em lại muốn tự tử hả?

Giọng điệu của Diệp Mặc rất bình tĩnh, tuy hắn mạo nhận là chồng của cô ta, nhưng cũng không phải là do hắn khởi xướng, chỉ là do Mục Tiểu Vận nhận lầm người, hắn tiện thể lợi dụng cô ta một chút mà thôi.

Còn về kích động buổi sáng, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa hắn cũng đã kịp thời phản ứng lại rồi.

Dù cũng coi như xâm phạm cô ta, nhưng ở bên ngoài mà nói, thì tình hình cũng có thể chưa tính là rất nghiêm trọng nhỉ.

- Anh, anh không phải là Mạc Lang, anh không phải là Mạc Hữu Thâm, anh, anh… Em… Em,…

Nói nửa chừng, do kéo đã bị Diệp Mặc lấy mất, cô ta chỉ có thể ngồi xổm xuống không ngừng khóc lóc.

Người chồng khiến cô yêu thích cuối cùng vẫn là người chồng giả mạo.

Mạc Lang kia của cô có lẽ đã không được như ngày trước rồi.

Diệp Mặc thầm lắc đầu, cuối cùng bị nhận ra rồi, dù hắn không biết làm sao Mục Tiểu Vận lại nhận ra được, nhưng hắn lại biết muốn âm thầm đưa Mục Tiểu Vận đến một nơi an toàn, rồi bỏ đi, bây giờ xem ra là không được rồi.

Hắn phải lập tức rời khỏi Mục Tiểu Vận.

Chỉ là với tình trạng này của Mục Tiểu Vận, hắn bỏ lại cô ta ở bất kì nơi nào cũng không thích hợp.

Dù Diệp Mặc tự hỏi không thẹn với lòng, nhưng dù gì cũng đã lợi dụng người ta.

Hơn nữa còn sờ vào ngực người ta, nghĩ đến khích động hồi sáng, Diệp Mặc vô cùng phiền muộn.

Nếu không đụng chạm vào cô ta, bản thân hắn muốn đi thì đi.

Bây giờ nếu bỏ đi, cô ta mà muốn tự tử, coi như do mình mà ra rồi.

Nghĩ ngợi nhiều như vậy, liên tưởng đến chuyện vừa nãy, lúc này Diệp Mặc đã có chút ít manh mối.

Sở dĩ cô ta nhận ra mình, hẳn là do sờ vào chỗ đó, rất có thể tên Mạc Hữu Thâm kia không có bản lĩnh này, nên mới khiến cô ta hoài nghi.

Có điều tâm địa của Mục Tiểu Vận thật sự rất tốt, bây giờ cô ta biết rõ mình đã sớm biết không phải là chồng cô ta, giả mạo làm chồng cô ta.

Nhưng lại không chất vấn lời nào.

Càng không cần nói là quát mắng một trận.

Nếu Mục Tiểu Vận quát mắng ầm ĩ một trận, thì hắn còn dễ xử lý một chút, nhưng cô ta lại không la mắng gì hắn, chỉ cầm kéo để tự tử.

Bây giờ phải an ủi cô ta một chút, Diệp Mặc chưa từng an ủi người ta.

Hắn vắt nát óc cũng không nghĩ ra cách nào hay.

Đột nhiên Diệp Mặc nghĩ đến một chuyện, chính là lúc Mục Tiểu Vận vừa nhìn thấy mình ở trấn Từ Tây, sự sợ hãi trong mắt cô ta dường như nhiều hơn nỗi nhớ nhung dành cho hắn.

Nói chính xác hơn, là cô ta đang né tránh tên mắt tam giác kia, gặp phải hắn chỉ là chuyện ngẫu nhiên.

Hoàn toàn không có khát vọng và niềm vui bất ngờ thật sự.

Hoặc là nói sự quyến luyến của cô ta với hắn là sau khi dùng xong cơm ở tửu lâu, Diệp Mặc hơi hồi tưởng lại khoảng thời gian từ tửu lầu ăn cơm đến đi Vu Gia, rồi trở về.

Mục Tiểu Vận càng lúc càng quyến luyến, càng không nỡ rời xa hắn, nỗi quyến luyến và tình ý này thậm chí còn sâu đậm hơn lúc mới gặp mặt.

Hẳn là không sai, chính là như vậy đó.

So sánh đôi chút, lúc cô ta vừa coi mình là Mạc Lang của cô ta, trong biểu hiện thê lương thương tâm kia hoàn toàn không có bất kì niềm vui mừng bất ngờ khi trùng phùng, mà là nỗi xót xa cho vận mạng.

Sự quyến luyến và yêu thương dành cho hắn là chuyện sau này.

- Em và Mạc Hữu Thâm đính hôn chưa? Hai người đã cử hành hôn lễ chưa? Nói cách khác em đã là người của Mạc Hữu Thâm chưa? Hay là có thân mật về thể xác chưa?

Diệp Mặc hỏi liền mấy câu.

Sở dĩ hỏi như vậy, là vì Diệp Mặc thông qua tiếp xúc với Mục Tiểu Vận, đoán được Mục Tiểu Vận và Mạc Hữu Thâm nhất định chưa từng có sự thân mật về thể xác.

Mục Tiểu Vận vô thức lắc đầu, vẻ mặt có hơi ngỡ ngàng, nhưng đã ngừng khóc.

Diệp Mặc thầm nghĩ cô gái này quả là cố chấp, ở ngoài không cần nói là chưa kết hôn, có vài cô gái dù đã kết hôn nằm chung một giường, muốn đi là đi, đâu có chuyện phải đắn đo do dự thế này?

Đừng nói gì bên ngoài, cứ lấy Vu Vũ Yến ra mà nói, theo lý luận của Mục Tiểu Vận, thì Vu Vũ Yến càng phải đi tự tử rồi.

- Tốt lắm, hôn ước giữa em và Mạc Hữu Thâm cùng lắm chỉ là lời thỏa thuận bằng miệng của các trưởng bối mà thôi, không những không có bất kì nghi thức nào, mà thực chất em và Mạc Hữu Thâm cũng không có bất kì liên quan gì.

Cho nên nói, bây giờ em hoàn toàn không phải là vợ của Mạc Hữu Thâm, em còn gì phải đắn đo chứ?

Diệp Mặc đột nhiên phát hiện tài ăn nói của mình cũng không tệ, hắn thậm chí nghĩ cũng không thèm nghĩ thì đã tiếp tục nói:

- Mạc Hữu Thâm bỏ em và mẹ hắn ở nhà, hoàn toàn không bận tâm đến, đây đã là bất trung bất hiếu rồi.

- Hắn ra đi là đi mất mấy năm, ngay cả phí sinh hoạt của em và mẹ hắn cũng không cầm về, mẹ của hắn phải hoàn toàn dựa vào một cô gái yếu đuối không có quan hệ gì với hắn chăm sóc, đây rõ ràng là bất nhân rồi, loại người này không cần nhìn cũng biết không dính được đến chữ nghĩa.

- Hạng bất nhân bất nghĩa bất hiếu này, có đáng để một người không có bất kì danh phận và liên can gì như em hứa hẹn điều gì không?

- Được rồi, em nói cô hắn ta cứu em một mạng, em nuôi mẹ hắn ta nhiều năm như vậy, còn chăm lo cho bà ta đến lúc lâm chung. Điều này đã đủ để báo đáp ơn cứu mạng của cô hắn ta rồi, hơn nữa em trả ơn cứu mạng, không có liên quan gì đến hắn ta, chỉ vì cô hắn ta mà thôi. Thế nên, em không nợ tên Mạc Hữu Thâm này điều gì, nếu nói nợ, cũng là hắn nợ em.

Mục Tiểu Vận ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Diệp Mặc, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ đến những chuyện này.

Sau khi bị tên mắt tam giác phát hiện, cô ta đã chuẩn bị trốn khỏi Hoàng Bình rồi, chỉ là không ngờ lại trùng hợp gặp được Diệp Mặc mà thôi.

Bây giờ cô ta nghĩ trong lòng, trước khi gặp được Diệp Mặc, quả thật chưa từng nghĩ đến người chồng mấy năm không gặp là Mạc Hữu Thâm kia.

Càng ngày càng quyến luyến chồng, đó là vì Diệp Mặc khiến cô ta quyến luyến mà thôi, có liên quan gì đến danh phận kia sao?

Hơn nữa thân phận kia quả thật không được thông qua nghi thức để định, sở dĩ cô ta ở nhà họ Mạc, là vì trùng hợp gặp phải họa lớn được cô y cứu sống mà thôi.

Diệp Mặc đột nhiên lạnh lùng nói:

- Nếu nói phải thủ danh phận, dù anh cũng không có lễ nghĩa gì với em, nhưng anh mới là người có quan hệ thân mật với em. Em bỏ rơi người có quan hệ thân mật với mình, lại vì một kẻ bất nhân bất nghĩa bất chung bất hiếu, không có quan hệ gì với mình mà tự tử, sao em lại không nghĩ tới người thật sự có quan hệ thân mật với mình chứ? Nếu em còn muốn tự tử, thì anh cũng không ngăn cản nữa, em cứ làm đi.

Diệp Mặc nói xong mấy lời này trong lòng vô cùng hổ thẹn, mấy lời mặt dày như vậy chỉ có thể lừa được cô em tiểu Vận này, nếu nói mấy lời này ở Hoa Hạ, thì nước miếng cũng có thể dìm chết hắn rồi.

- A…

Mục Tiểu Vận nghe xong lời của Diệp Mặc, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Cô ta bỗng nhiên nhanh chóng đứng lên, đầu đâm thẳng vào một cối đá to ở góc phòng, nếu đâm vào rồi, thì Diệp Mặc cũng cứu không được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Diệp Mặc hoảng hốt, nhanh chóng chặn ở trước mặt cô ta.

Đầu của Mục Tiểu Vận vừa lúc đâm vào bụng của Diệp Mặc, Diệp Mặc không dám dùng chân khí, lần này bị đụng quả là không nhẹ.

Hắn thật không hiểu, sao cô gái này lại nghĩ không thông đến thế.

- Tướng công…

Mục Tiểu Vận phát hiện mình va vào bụng của Diệp Mặc, liền kinh ngạc, vội ôm lấy Diệp Mặc kêu lên, giọng điệu vô cùng hoảng hốt.

Diệp Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, hình như cô ta đã hiểu ra rồi. Nếu là như vậy, bị đụng vào một cái cũng không thiệt.

Bây giờ vẫn phải tiếp tục chỉnh sửa quan điểm của cô ta, tránh khi hắn đi rồi, cô ta lại nghĩ ngợi vẩn vơ, hoặc bị người khác lừa gạt.

- Tiểu Vận à, thật ra anh cũng không được coi là chồng của em. Anh đến từ phía bên ngoài của Thần Châu, nơi đó được gọi là Hoa Hạ. Ở Hoa Hạ, đừng nói là tụi mình chỉ có thân mật về thể xác mà thôi, dù là vợ chồng chính thức cũng có thể ly hôn. Hơn nữa nam nữ bình đẳng, không có ai thôi ai. Nên về chuyện giữa em và anh, không cần phải quá để tâm. Còn về chuyện em và tên Mạc Hữu Thâm kia, loại quan hệ đó hoàn toàn có thể lơ đi, không đáng kể.

Nói đến đây, Diệp Mặc nhìn ánh mắt dao động của Mục Tiểu Vận, càng đắc ý nói:

- Chính là nói, em chính là em, không có bất kì ai xứng đáng để em tự tử vì người đó. Thế nên đừng nói là Mạc Hữu Thâm, ngay cả quan hệ giữa em với anh cũng không cần phải để tâm.

Dường như cảm thấy lời của mình không ổn lắm, Diệp Mặc sờ sờ mũi, nói:

- Này, chuyện buổi sáng cho anh xin lỗi nhé, vì em rất đẹp, nên anh nhất thời không kìm lòng được.

Mục Tiểu Vận lắc đầu, chỉ ôm chặt lấy eo của Diệp Mặc, vùi đầu vào lòng Diệp Mặc. Thật lâu sau, cô ta mới ngẩng đầu lên nói với Diệp Mặc:

- Tướng công, anh nói đúng. Anh và em đã có quan hệ thân mật với nhau, cũng chính là nói anh đã là chồng em rồi.

Nhưng em lại vì có quan hệ thân mật với chồng mình mà tự tử, sau khi em hiểu ra, càng thêm hổ thẹn, nên em không còn mặt mũi nào để nhìn anh.

Nói xong cô ta lại vùi mặt vào lòng Diệp Mặc.

Diệp Mặc im lặng nhìn Mục Tiểu Vận, đây là đạo lý gì chứ, hóa ra bản thân hắn nói nãy giờ, cô ta vẫn không hiểu được là ý gì sao?

Thì ra cô ta tự tử lần thứ hai là vì có lỗi với mình, sự thay đổi này cũng nhanh quá rồi.

Chỉ trong chốc lát mà cô ta đã tự tử vì hai người. Như vậy thì có bao nhiêu mạng cũng không đủ để tự tử đâu nhỉ?

Diệp Mặc lắc đầu, không biết nên nói gì nữa.

Nếu Mục Tiểu Vận đến thế giới bên ngoài, bị người ta lừa một tí là hoàn toàn mất phương hướng rồi.

Thế này không được đâu, dù để cho cô ta sống một mình, sau này vẫn sẽ chịu thiệt thôi, không phải nơi nào cũng là thôn Hoàng Bình.

Nhưng cảm thấy cô ta không phải là người ngốc như thế, nếu cô ta ngốc thật, thì sẽ không dùng tro bụi che giấu dung mạo rồi.

- Này, Tiểu Vận, em đứng lên nghe anh nói đi, em vẫn chưa hiểu được ý của anh. Ý anh nói ở bên ngoài…

Diệp Mặc chưa nói dứt lời, lần đầu tiên bị Mục Tiểu Vận cắt ngang rồi. Dường như cô ta đã bình tĩnh lại, cô ta lại nhìn Diệp Mặc nói:

- Có phải tướng công thấy em rất ngốc không? Ai nói sao thì nghe vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.