Trong lòng Diệp Mặc âm thầm cảm thấy may mắn đã để Mục Tiểu Vận đi. Nếu Tiểu Vận ở trong này, hắn chỉ có thể lựa chọn một cách là liên tục trốn. Mà dưới sự ngăn cản của Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy, hắn căn bản không trốn được bao lâu.
Nhưng hiện tại hắn căn bản không muốn trốn. Muốn mạng của hắn, vậy phải dùng mạng để hoàn lại.
Lúc này thần thức của Diệp Mặc lớn mạnh. Phi kiếm của hắn dưới khống chế của thần thức, tiến vào đám người, như vào chỗ không người. Mà trong tay hắn lại xuất hiện một thanh trường đao dài hai mét, cũng tiến vào đám người.
Diệp Mặc động thủ trong nháy mắt, rất nhiều người đều sửng sốt. Bọn họ hoàn toàn không hiểu trường đao trong tay Diệp Mặc là từ đâu ra. Bọn họ chỉ nhìn thấy Diệp Mặc hóa ra một thanh đoản kiếm. Đoản kiếm của hắn dường như có thể hóa thành ánh kiếm hồng. Nhưng hắn làm thế nào lại lấy ra được một thanh đại đao lớn như vậy?
Mặc dù thần thức của Diệp Mặc lớn mạnh, hơn nữa trường đao trong tay hắn mang theo chân nguyên cuốn lấy tất cả vũ khí đánh về phía hắn, nhưng một số lượng nhỏ vẫn đánh trúng hắn.
Nhưng lực sát thương của hắn còn lớn hơn. Diệp Mặc cũng biết nếu hắn muốn dùng phi kiếm giết chết cao thủ như Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy trong một thời gian ngắn tuyệt đối là không có khả năng. Cho nên hắn chỉ giết người còn lại, mà tránh Lăng Vô Thủy và Lãnh Thuyên. Thừa lúc đối phương nhiều người ngây ngẩn trong chốc lát, phi kiếm và trường đao của Diệp Mặc đã quét sạch.
Trong lúc nhất thời, máu tươi bắn ra, đao khí tung hoành. Đầu mấy tên cao thủ nửa bước Tiên Thiên bị trường đao của Diệp Mặc chém bay đi rất xa, nện trên mặt đất, óc văng tung tóe.
Vô số võ giả cấp thấp còn chưa xuống tới núi Thần Châu, đều chạy trốn. Loại đẳng cấp chiến đấu này bọn họ căn bản không thể nhúng tay vào.
Hơn ba mươi võ giả nhanh chóng phơi thây tại chỗ. Mà trên người Diệp Mặc cũng tăng thêm mấy vết thương.
Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy lập tức hiểu ra, nếu tiếp tục hỗn chiến như vậy đối với một bên nhiều người như bọn họ sẽ không có bất kỳ lợi ích nào. Hai cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong lập tức ngăn cản Diệp Mặc, không cho phép trường đao của hắn tiếp tục tàn sát bừa bãi võ giả dưới Tiên Thiên.
Cục diện dưới sự khống chế của Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy nhanh chóng trở nên bình ổn hơn. Ba người Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy, Tề Khải, lại thêm mười sáu cao thủ Tiên Thiên vây quanh Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc không thể rảnh tay. Những cao thủ nửa bước Tiên Thiên còn lại ở bên cạnh thử đánh lén. Mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, những võ giả Địa Cấp này gần như đã bị Diệp Mặc tàn sát không còn một người. Những võ giả Địa Cấp còn lại căn bản cũng không có biện pháp nhúng tay vào, dứt khoát rời khỏi, chặn đường lui, đề phòng Diệp Mặc chạy trốn.
Diệp Mặc cười lạnh. Cho dù như vậy thì thế nào, hắn còn có phi kiếm.
- Giết...
Lãnh Thuyên tức giận quát một tiếng, dẫn đầu bổ một búa xuống.
Vũ khí của Lãnh Thuyên là một cây búa lớn. Diệp Mặc rất ít khi nhìn thấy loại vũ khí này, huống gì là một đạo sĩ. Một đạo sĩ dùng một cây búa lớn, thoạt nhìn hoặc là nghe ra rất buồn cười. Nhưng Diệp Mặc biết đạo sĩ này tương đối lợi hại. Ngay cả hắn cũng không có cách nào giết Lãnh Thuyên trong thời gian ngắn được.
Không đợi trường đao của Diệp Mặc đánh tới, Lăng Vô Thủy nhân cơ hội đó đâm một kiếm. Nếu nói hoá ra tên võ giả Tiên Thiên của Côn Càn Phái đã đâm lén Diệp Mặc một kiếm còn mang theo kiếm quang sắc bén, và cuồn cuộn sát khí. Như vậy một kiếm này của Lăng Vô Thủy lại không có bất kỳ sức sống gì. Giống như linh dương treo sừng, không hề theo quỹ tích, dường như nhìn thấy nó đâm tới, lại giống như đâm tới từ vô số hướng.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, may mắn hai người này không có thần thức. Nếu bọn họ cũng có thần thức, như vậy hôm nay bất kể thế nào mình cũng không có kết quả tốt. Hắn có thể khẳng định hai người này ngoại trừ không có thần thức, không thể phóng pháp thuật ra, sức chiến đấu của bọn họ thực tế đã không kém bất kỳ tu sĩ luyện khí tầng chín nào.
Hắn có thần thức, tuy rằng trường kiếm của Lăng Vô Thủy không theo bất kỳ quỹ tích nào, nhưng Diệp Mặc vẫn tìm được vị trí trường kiếm của hắn.
Diệp Mặc cũng biết, đối phương đang loạn thành một đoàn có thể tấn công tới trình độ này, hắn sẽ phải chịu đựng áp lực lớn hơn nữa. Lúc trước tuy rằng hắn giết rất nhiều người, nhưng trong đó chỉ có một gã Tiên Thiên mà thôi. Phần lớn số còn lại đều là võ giả Địa Cấp.
Người lĩnh hội được ý của Lãnh Thuyên ngoại trừ Lăng Vô Thủy ra, chính là Tề Khải. Gã gọi một câu.
- Kỳ Chưởng môn, Kim trưởng lão, chúng ta cùng nhau tấn công.
Gã biết sau đợt tấn công đầu tiên, Diệp Mặc sẽ mệt mỏi, y sẽ tấn công đợt thứ hai. Nếu phía sau có người có thể lĩnh hội được ý của Lãnh Thuyên, như vậy khẳng định sẽ có đợt tấn công thứ ba, thậm chí là đợt thứ tư.
Lúc trước, tuy Diệp Mặc bị thương rất nhiều, nhưng đều là những vết thương ngoài da, cũng không nghiêm trọng. Nhưng hắn biết lần này nhất định phải trả giá một chút. Đối phương có mấy chục người. Một khi bọn họ hình thành công kích loại bậc thang, chân nguyên của hắn có lớn mạnh đến mấy, phỏng đoán cũng không chịu nổi.
Nghĩ đến đây trong tay Diệp Mặc bỗng nhiên xuất hiện thêm một thanh đao. Thanh đao này mới vừa xuất hiện đã bị hắn dùng chân nguyên bắn ra ngoài. Đồng thời trường đao trong tay hắn lại lướt nhanh về phía trường kiếm của Lăng Vô Thủy. Đối với hắn mà nói, uy hiếp lớn nhất chính là thanh kiếm của Lăng Vô Thủy.
Leng keng
Một tiếng động vang lên. Tia lửa văng ra khắp nơi. Thanh đao của Diệp Mặc bay ra lại đúng lúc chặn được búa của Lãnh Thuyên. Tay Lãnh Thuyên chấn động. Gã kinh hãi nhìn Diệp Mặc. Vừa rồi trong tay Diệp Mặc xuất hiện đại đao đã khiến rất khiến người ngạc nhiên. Hiện tại không ngờ hắn lại lấy ra thêm một thanh đao nữa. Ban đầu gã tính cho dù Diệp Mặc lúc này có thể đỡ được một nhát búa của mình nhưng cũng sẽ bị Lăng Vô Thủy đâm bị thương. Mà Tề Khải có thể hiểu được ý của gã, tổ chức đợt công kích thứ hai, khẳng định sẽ khiến Diệp Mặc càng khó tránh thoát được. Nhưng hiện tại có thêm một thanh đao xuất hiện, gã hoàn toàn không ngờ được.
Trong nháy mắt, khi trường đao của Diệp Mặc chém trúng trường kiếm của Lăng Vô Thủy, hắn cũng cảm giác được tay bị chấn động. Hắn lập tức hiểu được nội khí của Lăng Vô Thủy vô cùng tinh thâm. Điều càng khiến Diệp Mặc kinh ngạc là, thanh đao của hắn bắn ra tuy có thể chặn được búa lớn của đạo sĩ Thái Ất Môn, nhưng không ngờ thanh đao cũng vỡ vụn. Phải biết rằng những thanh đao này đều được hắn chế luyện vào những lúc rảnh rỗi. Tuy rằng chúng kém xa so với phi kiếm của hắn, nhưng vẫn được coi như là pháp khí. Không ngờ chỉ bị một búa đập vào đã bị vỡ nát.
Nhưng Diệp Mặc lại không kịp nghĩ nhiều. Hắn phải giết người đúng lúc này. Hắn ngăn cản trường kiếm của Lăng Vô Thủy, đồng thời thần thức cuốn phi kiếm quét qua sau lưng phần lớn những cao thủ nửa bước Tiên Thiên. Lại cùng lúc đó, chiêu thức ngăn cản của hắn cũng không có dùng hết, liền thu hồi trường đao. Mà trường đao mang theo một ánh đao dài, bỏ Lăng Vô Thủy lại mà bổ về phía Tề Khải.
Lăng Vô Thủy còn đang âm thầm khâm phục Diệp Mặc phản ứng nhanh chóng, năng lực đối phó vô cùng kinh người. Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được trường kiếm của ông ta, đồng thời còn chặn lại được. Nhưng ông ta nhanh chóng kinh ngạc. Sau khi Diệp Mặc ngăn cản trường kiếm của ông ta, không ngờ chiêu thức chưa hết đã rút trường đao về. Có phải hắn muốn chết hay không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nghĩ đến đây trong lòng Lăng Vô Thủy lập tức vui vẻ, càng không đổi hướng đâm. Tuy rằng một kiếm này đã bị Diệp Mặc ngăn cản một chút, uy lực chỉ còn một phần mười so với ban đầu, nhưng nếu đâm trúng Diệp Mặc, hắn vẫn sẽ bị thương không nhẹ.
Đương nhiên Diệp Mặc không phải tự tìm cái chết. Hắn thu hồi trường đao, một khắc đánh xuống Tề Khải, chẳng những sử dụng phi kiếm, hơn nữa còn ném ra mười mấy hỏa cầu. Tuy rằng thần thức của hắn và chân nguyên bị tiêu hao lợi hại, nhưng Diệp Mặc đã bất chấp tất cả.
Răng rắc.
Trường kiếm trong tay Tề Khải trực tiếp bị chém gẫy. Tề Khải hoảng hốt, lập tức muốn lui về phía sau, nhưng ánh đao từ xa vươn tới, gần như cùng lúc gã nhìn thấy, nó đi tới mi tâm của gã.
- Thật là lợi hại. Đây chính là thực lực thật sự của hắn sao...
Sâu trong nội tâm Tề Khải bắt đầu run rẩy từng đợt. Nếu lại cho bản thân gã được lựa chọn, gã chắc chắn sẽ không lựa chọn mang Nguyên Trọng ra ngoài. Sau ý niệm cuối cùng thoáng hiện trong đầu gã, gã lập tức liền chìm vào trong bóng tối.
Nhưng một đao này Diệp Mặc lại không dừng lại, mà quay một vòng, trực tiếp từ trong bụng Tề Khải đi ra, chém đôi Kỳ Hữu Tân còn đang tránh né hỏa cầu. Kỳ Hữu Tân bởi vì muốn tránh né hỏa cầu, giống như tự đưa mình cho Diệp Mặc chém, bị Diệp Mặc chém ngang lưng.
Phụt.
Khi Diệp Mặc chém ngang lưng Kỳ Hữu Tân, đồng thời trường kiếm của Lăng Vô Thủy đâm tới dưới xương sườn của Diệp Mặc, đồng thời mang theo một chùm mưa máu.
Mà Diệp Mặc dường như không nhận thấy mình bị thương. Trường đao trong tay vẫn không dừng lại, ngược lại rời tay bay ra ngoài.
- A...
Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Mấy tên võ giả Tiên Thiên và võ giả nửa bước Tiên Thiên bị phi kiếm và hỏa cầu của Diệp Mặc dồn lại một chỗ, dưới một đao này máu bị bay tung tóe. Trong chớp mắt trở thành một đống thịt. Những võ giả tránh được trường đao của hắn cũng bị phi kiếm và hỏa cầu tiêu diệt.
Diệp Mặc khẽ vẫy tay. Lúc này hắn mới cầm lấy phi kiếm trong tay, đồng thời lấy ra vài viên đan dược bỏ vào trong miệng. Tiếp đó hắn sẽ không cần dùng đồng thời cả phi kiếm và trường đao nữa. Loại sách lược này chỉ có thể dùng một lần. Dùng nữa cũng không có tác dụng.
Những người còn lại kinh hãi nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, dường như còn không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Thời gian ngắn ngủi vừa rồi, mười sáu cao thủ Tiên Thiên bao vây tấn công Diệp Mặc chỉ còn lại mười một người. Mà gần hai mươi cao thủ nửa bước Tiên Thiên, không ngờ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thời gian này quá ngắn, gần như chỉ trong nháy mắt. Mà trong nháy mắt này, Diệp Mặc đã giết hơn hai mươi cao thủ. Bản thân hắn chỉ bị trúng một kiếm dưới xương sườn mà thôi.
- Ngươi... Ngươi...
Rốt cuộc, một gã cao thủ Tiên Thiên trong số đó không nhịn được trước cục diện máu tanh giết chóc trước mặt, gã chỉ vào Diệp Mặc nói hai chữ ngươi, rồi bất ngờ xoay người bỏ chạy.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Bỗng nhiên trong tay hắn lại có thêm một thanh đao. Thanh đao mang theo tiếng rít gào bay ra ngoài, trực tiếp đâm vào lưng võ giả Tiên Thiên đang chạy trốn. Cho tới bây giờ, hắn còn chưa dùng tới đao gió. Hiện tại, dùng đao gió không mấy hiệu quả, nhưng bỗng nhiên dùng đến, đôi khi có thể tạo được tác dụng lớn.
Tên võ giả Tiên Thiên kia ngã trên mặt đất, nhất thời còn chưa chết, vẫn cố bò lên phía trước. Gã đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho vỡ mật.
Từng đợt mệt mỏi truyền đến. Diệp Mặc biết hắn đã sử dụng thần thức và chân nguyên quá độ. May mắn hắn còn có Tinh Nguyên Đan. Nếu không nhờ có Tinh Nguyên Đan và Hồi Nguyên Đan, hắn căn bản không dám làm như lúc nãy.
Sắc mặt Lãnh Thuyên xanh mét. Trong mắt gã thậm chí có một tia sợ hãi. Gã thấy Diệp Mặc bị thương không nghiêm trọng lắm, cho nên không dám động thủ trước.
- Không ngờ được anh lại lợi hại tới như vậy. Tôi biết anh tu luyện không phải là Cổ Võ.
Lời nói của Lãnh Thuyên đương nhiên Diệp Mặc hiểu được. Lãnh Thuyên đã sớm biết mình tu luyện không phải là Cổ Võ, sở dĩ bây giờ gã mới nói ra, bởi vì gã sợ lại có người nảy sinh ý nghĩ muốn rời đi. Mục đích của lời nói này, chính là trên người mình có công pháp tu luyện còn lợi hại hơn so với Cổ Võ. Điều này sẽ thu hút lòng tham của người khác.
Lãnh Thuyên vì muốn cổ vũ sĩ khí, không vội tấn công, đương nhiên Diệp Mặc vui mừng nghỉ ngơi. Hắn cần có thời gian để khôi phục chân nguyên của hắn.