Vân Tử Y không dám nhìn tiếp nữa, cô ta lại vô tình rùng mình một cái, nhìn vào ánh mắt của Diệp Mặc mà trở nên kính sợ. Trong tay Diệp Mặc đang cầm thanh bảo kiếm sau lưng hắn, đứng một mình giữa đám thi thể đầy máu, không hề nhúc nhích.
Khắp người hắn đều là máu, ngay cả tóc cũng dính máu, những giọt máu kia men theo tóc nhỏ xuống, lộ ra sát khí lẫm liệt, Vân Tử Y cũng không biết đây là máu của hắn hay của người khác.
Không ngờ hắn lại lợi hại như thế, trong tình trạng bị nhiều cao thủ Tiên Thiên bao vây tấn công như vậy, hắn không những giết sạch mọi người, mà bản thân hắn vẫn hoàn hảo vô khuyết.
Nhìn Diệp Mặc đứng trước mặt, Vân Tử Y thậm chí cảm thấy hắn chính là Sát Thần, một chiến thần, không có gì không làm được, Tiểu Linh cùng đến với cô càng sững sờ hơn.
Diệp Mặc lúc này đương nhiên không thể xem là hoàn hảo vô khuyết, ít ra thì chân khí trong người hắn đã tiêu hao sạch, thần thức cũng được vận dụng triệt để, hắn đến lúc cuối cùng vì để giết Lãnh Thuyên mà gần như liều cả mạng.
Sở dĩ hắn đứng thẳng bất động, là vì để khôi phục chân nguyên.
Vân Tử Y bước đến, hắn đã nhìn thấy ngay từ đầu, nhưng hắn không động đậy, mãi đến khi chân nguyên của hắn khôi phục được chút ít, hắn mới nhìn về phía Vân Tử Y vẫn đang ngẩn người ra mà nói:
- Cô tới đây đi.
Do Lăng Vô Thủy và Lãnh Thuyên không tổ chức tốt trong việc vây đánh Diệp Mặc, đồng thời kinh nghiệm chiến đấu cũng không phong phú bằng Diệp Mặc. Tuy sức chiến đấu của bọn họ cộng lại mạnh hơn Diệp Mặc rất nhiều, nhưng vẫn bị Diệp Mặc kích phá dần, giết chết từng người, cuối cùng chỉ có một mình Lăng Vô Thủy trốn thoát, những người còn lại trên núi Thần Châu đều bị giết sạch. xem tại TruyenFull.vn
Còn Diệp Mặc tuy đã bị thương, nhưng những thương tích này không ảnh hưởng nhiều đến hắn, tổn thất lớn nhất của hắn chính là chân nguyên hao tổn quá nhiều. Hơn nữa đan dược ăn quá nhiều. Không hỗ trợ gì nhiều cho sự hồi phục của hắn, mà ngược lại càng làm chậm thêm.
- Diệp đại ca…
Vân Tử Y nghe thấy tiếng kêu của Diệp Mặc, vội chạy tới, nói với giọng kính cẩn. Cô ta chưa từng nghĩ rằng con người bình thường bị cô ta khinh khi ở Hàng Thủy Thành lúc trước, hiện nay khi cô đối mặt, còn phải cung kính gọi một tiếng Diệp đại ca. Hơn nữa còn là cô cam tâm tình nguyện.
Tao ngộ trong đời người luôn vô thường, trước đây tuy cô không nói gì, nhưng trong lòng đã nhiều lần đồng ý với quan điểm của Tiểu Linh. Mục Tiểu Vận ở bên cạnh tên Mạc Ảnh lúc trước kia, đúng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.
Nhưng giờ đây Vân Tử Y mới hiểu ra, ánh mắt của Mục Tiểu Vận lợi hại như thế nào, cô ta lại có thể tìm được loại người vô cùng lợi hại như Diệp Mặc. So với Mục Tiểu Vận, Vân Tử Y phát hiện ánh mắt của mình kém rất xa.
- Bây giờ đưa tôi đến Băng Hồ, ngay lập tức.
Giọng điệu của Diệp Mặc gọn gàng dứt khoát, hắn tin rằng, chờ khi hắn đến Băng Hồ, thì chân nguyên của hắn đã khôi phục không ít rồi. Sở dĩ để Vân Tử Y đưa đi, là vì Diệp Mặc cho rằng ở trong xe có thể vừa chạy vừa hồi phục, không cần phải ở lại đây khôi phục chân nguyên, lãng phí thời gian.
Vân Tử Y nghe xong lời nói của Diệp Mặc hơi sửng sốt, nhưng liền hiểu ra ngay, mừng rỡ trong lòng, liền gật đầu nói:
- Vâng. Diệp đại ca bây giờ em đưa anh đến Băng Hồ ngay.
Nói xong Vân Tử Y lấy ra viên đan dược mà Diệp Mặc tặng đưa cho Diệp Mặc, nói:
- Diệp đại ca, viên đan dược này em không cần nữa.
Diệp Mặc nhìn Vân Tử Y một cách kì lạ, bèn nói:
- Nội thương của cô không nhẹ, nếu cô không dùng đan dược này, thì nội thương của cô sẽ càng nặng hơn. Cuối cùng cũng có khả năng hủy mất tu vi.
Vân Tử Y lại cúi đầu ảm đạm nói:
- Ngày trước Diệp đại ca hứa với em, nói nợ em một ân tình, em muốn xin Diệp đại ca giúp em một chuyện.
Diệp Mặc khoát tay, hắn đã hiểu suy nghĩ của Vân Tử Y. Tuy Vân Tử Y cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng Diệp Mặc rất không thích sự tính toán của cô ta. Cô ta và An Ngưng là một loại người, mọi thủ đoạn đều phục vụ cho mục đích.
- Cô cứ ăn đan dược đi, chỉ cần cô đưa tôi đến Băng Hồ, tôi sẽ giúp cô một chuyện. Có điều chuyện này phải đợi sau khi tôi đi Băng Hồ đã.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
- Vâng, Diệp đại ca.
Vân Tử Y rất thông minh, không nhắc chuyện đan dược nữa.
Diệp Mặc nhặt chiếc búa của Lãnh Thuyên ở dưới đất lên, hắn cảm thấy chiếc búa này không tầm thường, phi kiếm của hắn sau khi kèm thêm chân nguyên, lại không làm gì được chiếc búa này, điều này rất không bình thường.
Lúc này Diệp Mặc không có tâm tư nhìn búa, hắn ném búa vào trong nhẫn trữ vật, đi thẳng đến xe ngựa của Vân Tử Y ở dưới núi.
Vân Tử Y tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc làm biến mất một chiếc búa, trong lòng càng kinh ngạc, nhưng lại càng trở nên kính sợ. Thậm chí vừa nãy gọi Diệp đại ca cũng cảm thấy có chút sợ hãi, cô ta có phải nên gọi hắn một tiếng tiền bối không.
Nhưng Vân Tử Y rất nhanh gạt chuyện đó sang một bên, sau khi xuống dưới núi, cô ta bảo võ sĩ bán Tiên Thiên và Tiểu Linh đến Đàn Thành chờ mình. Còn bản thân cô ta lại đích thân làm phu xe, vội một mình thúc xe ngựa đưa Diệp Mặc tiến đến Băng Hồ.
Tuy Diệp Mặc không biết tại sao Vân Tử Y phải làm phu xe, nhưng hắn cũng không để tâm. Người trên xe càng ít càng tốt, hắn khôi phục chân nguyên sẽ càng nhanh hơn. Từ điều này có thể thấy, Diệp Mặc cảm thấy cô gái Vân Tử Y này coi như là làm được việc.
…
- Bà ngoại, cám ơn bà.
Mục Tiểu Vận ngồi trên xe ngựa đang tiến đến Băng Hồ, thật sự rất biết ơn Phượng Mỗ.
Nếu không phải là Phượng Mỗ dẫn cô đi, thì lúc này cô đã trở thành gánh nặng của tướng công. Mình chết thì cũng đành rồi, nhưng chẳng may liên lụy đến tướng công, thì dù cô có chết cũng không yên lòng.
Phượng Mỗ vì để cô sớm rời
khỏi, không những đối chọi với môn phái lớn như Thái Ất Môn, Côn Càn Môn, mà còn đích thân đánh xe ngựa.
Phượng Mỗ khẽ mỉm cười:
- Tiểu Vận, trong tim ta, con chính là đệ tử Băng Hồ của ta, bất luận thế nào cũng là đệ tử Băng Hồ của ta. Tuy trước đó ta nói với Thái Ất Môn, sau khi thi đấu xong, sẽ đưa con đến Thái Ất Môn, đó chỉ là mê hoặc bọn chúng mà thôi. Giờ tướng công của con đã trở về, cũng làm ta thở phào nhẹ nhõm. Trong tim ta, chỉ cần là đệ tử Băng Hồ của ta, thì ta sẽ đối xử bình đẳng.
Phí Trăn, Tề Sóc Á trong xe ngựa nghe xong lời của Phượng Mỗ, đều lộ vẻ kích động cảm kích.
Kỷ Y Lan liền nói:
- Phải đó, ngoại ở đây, thì Băng Hồ sẽ không sao đâu, em cũng sẽ không sao mà.
Xe ngựa của Phượng Mỗ chạy rất nhanh, nhưng hai tiếng sau, Mục Tiểu Vận liền cảm thấy có chút không ổn, hướng chạy của xe ngựa hình như không phải là Băng Hồ.
Trong lúc Mục Tiểu Vận muốn lên tiếng hỏi, Phượng Mỗ đã đánh xe vào một sơn cốc bí mật. Xe ngựa rẽ ngoặt, tiến vào khe núi với tốc độ nhanh hơn.
Lúc này một võ sĩ bình thường đang thu thập dược liệu nhìn thấy xe ngựa của Băng Hồ liền né qua một bên, mãi đến khi xe ngựa của Băng Hồ hoàn toàn tiến vào sơn cốc, anh ta mới đứng dậy vỗ ngực nói:
- Mình phải đi nhanh thôi, chẳng may phá vỡ chuyện của người trong Ẩn Môn, thì mình sẽ chết không chốn chung thân rồi.
- Bà ngoại, đây là một nơi trú quân khác của Băng Hồ chúng ta sao?
Mục Tiểu Vận vẫn chưa lên tiếng hỏi, thì Kỷ Y Lan đã hỏi dùm cô rồi.
Phượng Mỗ không nói gì, nhưng Kỷ Y Lan đã chủ động giải thích:
- Bà ngoại hẳn là lo cho Tiểu Vận, nên mới đưa cô đến trước, dì Miên bọn họ có lẽ không có chuyện gì đâu. Ai biết được sau khi chúng ta trở về Băng Hồ, liệu có ai gây bất lợi với Tiểu Vận không? Lỡ bọn họ dùng Tiểu Vận sư muội uy hiếp tướng công của Tiểu Vận thì không hay rồi.
Nghe xong lời giải thích của Kỷ Y Lan, mấy người trên xe đều hiểu ra.
Phải đó, dù không uy hiếp tướng công của Tiểu Vận, lỡ Thái Ất Môn đến Băng Hồ chặn đường thì sao?
Sự lợi hại của Thái Ất Môn không phải Băng Hồ có thể đối phó được.
Lại một tiếng sau, xe ngựa băng qua khe núi chật hẹp ẩm ướt đến chỗ đất trống có chút bằng phẳng.
- Bà ngoại, sao trước giờ con chưa từng nghe qua nơi này vậy? Có điều quả thật rất bí mật.
Sau khi mấy người bọn họ xuống xe, Kỷ Y Lan nhìn ngó xung quanh, lên tiếng nói đầu tiên.
- Ừ, chờ chút là các con sẽ biết thôi, Băng Hồ chúng ta muốn phát triển lớn mạnh, thì nhất định phải có thêm vài nơi trú quân.
Phượng Mỗ nói xong, cầm năm viên đá trắng lên nhìn kỹ khắp nơi, rồi mới ném năm viên đá trong tay ra.
Năm viên đá như có mắt vậy, rơi ở năm hướng.
Mục Tiểu Vận trong lòng kinh ngạc, cô đương nhiên biết đây là đá gì, đây chính là linh thạch.
Tướng công nói đây là linh thạch, nhưng người ở đây nói là "Khí Cơ Thạch", không ngờ bà ngoại lại có nhiều như vậy.
Trong nhẫn của cô tuy có mấy viên, nhưng đều là của tướng công cho.
- Bà ngoại, thứ bà ném lúc nãy là "Khí Cơ Thạch" sao?
Kỷ Y Lan nhận ra "Khí Cơ Thạch", liền kêu lên ngạc nhiên.
Cô ta đương nhiên biết được sự quý giá của "Khí Cơ Thạch", dù đem hết toàn bộ tài sản của Băng Hồ ra cũng chưa chắc có thể mua được hai viên, mà bà ngoại trong chốc lát đã ném ra năm viên, bà ngoại điên rồi sao?
Phượng Mỗ vẫn chưa trả lời, vách núi bám đầy rong rêu vốn bình thường không có gì lạ đột nhiên nứt ra một thông đạo.
Bọn người Kỷ Y Lan há hốc mồm ra nhìn, cảnh tượng trước mắt quá kinh ngạc. Vốn là một thân núi bình thường đột nhiên lại có thêm một thông đạo, thật sự rất kì quái.
Phượng Mỗ lại khẽ nói:
- Thời gian mở ra của thông đạo này rất ngắn, mọi người mau lên xe, ta sẽ cho xe tiến nhanh vào thông đạo.
Tuy mọi người không biết tại sao bà ngoại lại phải trả giá lớn như vậy để che dấu, và cũng không biết tại sao ở đây có một thông đạo như vậy, nhưng mọi người vẫn lên xe ngựa, để Phượng Mỗ đánh xe tiến vào thông đạo.
Sau khi mấy người bọn họ tiến vào thông đạo, quả nhiên giống với lời của bà ngoại nói, cửa thông đạo đã nhanh chóng đóng lại, bọn người Mục Tiểu Vận không cần ra ngoài xem, cũng biết rằng lúc này đứng ở ngoài nhìn nhất định là một vách núi kín, điều này quá thần kỳ rồi.
Sau khi Phượng Mỗ tiến vào, mãi không lên tiếng, chỉ dẫn bốn người đến một thạch thất.
Nếu không bước vào, không ai ngờ rằng trong sơn động này còn có một thạch thất sạch sẽ đến vậy. Hơn nữa đây còn là một thạch thất hình tròn, trong cả thạch thất ngoài năm chỗ lõm kì lạ dựa vào vách đá ra, thì không còn thứ gì khác.
Phía trên mặt đất của thạch thất có rất nhiều đường vân kì quái, nhìn như sống vậy, nhưng nhìn kĩ lại giống như chỉ là đường vân bình thường mà thôi.!!!