Vút… vút….
Hai nắm đấm còn chưa giao nhau mà tiếng tay vung lên đã kêu lên từng tiếng vun vút trong không khí, giữa chỗ đứng của hai người bụi đất tung bay mù trời, trong nháy mắt mặt đất chỗ đó đã bị xẻ thành một khe rãnh rất lớn.
Uỳnh… Rắc rắc….
Quả đấm của Diệp Mặc và của lão già cuối cùng cũng đã giao nhau, một cảm giác đau ghê gớm truyền lên từ bàn tay, Diệp Mặc biết xương bàn tay của hắn đã bị đánh rạn.
Nhưng Diệp Mặc biết lão già kia cũng không khá hơn hắn là mấy, mặc dù nội công của lão khá thâm hậu, nhưng dù gì cũng không phải là tu chân, khí huyết có phần suy nhược, e rằng còn bị thương nghiêm trọng hơn của hắn. Diệp Mặc cười gằn, nuốt một viên Liên Sinh Đan, dưới sự kết tụ của chân nguyên, hắn lại sắp sửa xuất quyền.
- Khoan đã…
Lão già đột nhiên khoát tay nói:
- Ta già rồi, không nhận thua không được, nếu mà đánh tiếp thì hai tay ta tàn phế mất!
Diệp Mặc dừng ra đòn, đột nhiên mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì tôi muốn đốt đại điện này ông cũng không có ý kiến gì chứ?
Lão gì cười khổ nói:
- Cậu diệt Thái Ất Môn tôi hầu như không có ý kiến gì, nhưng đại điện này tôi vẫn xin cậu không được đốt, đại điện này không phải của Thái Ất Môn, là di sản của Thần Châu. Nơi đây đã từng có một quá khứ huy hoàng, chỉ có điều quá khứ ấy đã quá xa xưa mà thôi.
Nói tới đây, lão già bỗng nhiên ngừng lại rồi nhìn Diệp Mặc nói:
- Loại võ mà cậu tu luyện chắc hẳn không phải là cổ võ? Nếu như tôi không nhìn lầm thì loại võ mà cậu tu luyện là một công pháp tu chân, hoặc nói cách khác là vô thượng đại đạo, so với những người luyện cổ võ ở đẳng cấp như tôi thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Diệp Mặc sửng sốt, chuyện lão già nói hắn tiêu diệt Thái Ất Môn ông ta không ý kiến đã khiến hắn rất ngạc nhiên rồi, bây giờ ông ta lại còn biết cả chuyện loại võ mà hắn tu luyện không phải là cổ cõ, như thế thì xong rồi, chỉ một lời đã chỉ ra chuyện loại võ mà hắn tu luyện là tu chân, lẽ nào thực sự lão già này biết được điều gì đó?
- Ông cũng biết về tu chân?
Diệp Mặc bất chợt hỏi.
Trong mắt của lão già lộ ra niềm vui thích, ông ta nhanh chóng đáp lời:
- Quả nhiên, quả nhiên cậu là một người luyện võ tu chân chứ không phải là một người luyện cổ võ, được, đã gần một trăm năm rồi, cuối cùng tôi cũng đã tìm được một người luyện tu chân chân chính!
Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Diệp Mặc, lão già đột nhiên nói:
- Tôi tên Ly Thành, nếu cậu không ngại thì mời đến chỗ tôi chơi!
- Được!
Diệp Mặc dường như không chút suy xét đồng ý với Ly Thành, hắn nhận ra được Ly Thành không có ý muốn giết hắn. Mặc dù không hiểu tại sao nhưng Diệp Mặc biết cảm giác của hắn từ trước tới giờ luôn rất chuẩn, hơn nữa cho dù Ly Thành có muốn động thủ với hắn thì hắn cũng không sợ. Huống hồ hắn còn có quá nhiều chuyện muốn hỏi ông ta.
Diệp Mặc không nhắc đến chuyện thiêu hủy đại điện của Thái Ất Môn nữa, Ly Thành cũng biết ý không nhắc lại. Ông ta biết Diệp Mặc muốn giữ lại cho ông một chút sĩ diện nên không muốn đốt chính điện nữa.
Nơi mà Ly Thành sống là một sơn cốc tĩnh mịch nằm trong núi phía sau Thái Ất Môn. Điều này Diệp Mặc không hề ngờ tới, thậm chí về sau hắn còn cho rằng Ly Thành không phải là người của Thái Ất Môn, bây giờ xem ra phán đoán của hắn hoàn toàn sai lầm. Nếu như không phải là người của Thái Ất Môn thì chắc không thể nào sống ở ngay ngọn núi phía sau của Thái Ất Môn.
Phía trong sơn cốc thậm chí còn có điểm giống với tiểu viện che phủ của Nông gia, không khí chẳng những trong lành mà còn đem lại cho người ta một cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Đây là linh khí, trong lòng Diệp Mặc ngạc nhiên, hắn không thể tưởng tượng được linh khí ở nơi này đậm hơn ở bên ngoài rất nhiều. Thần thức của Diệp Mặc quét một lượt, lập tức phát hiện bên ngoài sơn cốc có một Tụ Linh Trận đơn giản. Vì thời gian trôi qua đã lâu nên Tụ Linh Trận cũng bị lão hóa dần.
- Mời ngồi!
Ly Thành đưa Diệp Mặc vào trong sân, chỉ vào một phiến đá nói.
Diệp Mặc ngồi xuống, Ly Thành lại quay người đi vào trong nhà, ông ta lấy ra hai chén đựng một thứ chất lỏng màu trắng ngà đưa cho Diệp Mặc một chén.
Diệp Mặc nhận lấy cái chén, chỉ khẽ hít một hơi lập tức thấy run tay, ngạc nhiên nói:
- Đây là tủy mầm đá vạn năm sao?
Ly Thành thở dài một tiếng nói:
- Quả nhiên cậu biết đây là thứ gì.
Diệp Mặc suýt chút nữa rơi nước mắt, thứ này sao hắn có thể không biết? Ở đại lục Lạc Nguyệt, đây là thứ vô giá, thậm chí còn không thể nói đây là thứ đồ vô giá, vì tủy mầm đá vạn năm chính là thứ chỉ có trong truyền thuyết, không phải là thứ có thể nhìn thấy.
Duẩn Tủy Đan do tủy mầm đá vạn năm luyện chế thành còn có hiệu quả lớn hơn rất nhiều lần so với Liên Sinh Đan. Nhưng rất hiếm có người dùng tủy mầm đá vạn năm để trị thương, vì thứ này còn có những tác dụng khác, nó có thể được dùng để luyện chế Ngũ Nguyên Đan. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Sự quý hiếm của Ngũ Nguyên Đan không ai có thể tưởng tượng được hết, cho dù là ở đại lục Lạc Nguyệt thì đó cũng chỉ là những điều truyền tai nhau mà thôi. Vì Ngũ Nguyên Đan là một đan dược có thể dẫn xuất linh căn, ở Tu Chân Giới chỉ có bốn năm loại, mà tủy mầm đá vạn năm là một trong số đó.
Ngũ Nguyên Đan ngoài tác dụng dẫn xuất linh căn thì những người lần đầu tiên dùng Ngũ Nguyên Đan còn có thể nâng cao linh căn, ngoại trừ các dị linh căn.
Một thứ quý giá như thế này lại bị ông già đang đứng trước mặt hắn dùng như một thức uống, Diệp Mặc có cảm giác như đang khóc không ra nước mắt.
Thấy Diệp Mặc nâng chén tủy mầm đá vạn năm có chút sững sờ, Ly Thành lại lần nữa quay người bước vào trong nhà, lần này ông ta lấy ra một chiếc vò khoảng bốn năm cân, ông ta đến trước mặt Diệp Mặc nói:
- Tất cả trong này đều là tủy mầm đá vạn năng mà cậu nói, tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, cho cậu hết.
Diệp Mặc run rẩy nhận lấy cái bình, bên trong còn khoảng nửa bình tủy mầm đá vạn năm. Đối với Diệp Mặc, đây là món quà đáng giá nhất mà trong hai kiếp người hắn nhận được. Hắn rất muốn nói thứ này rất quý báu, nhưng không làm cách nào để cất lên lời.
- Thứ này thực sự quá quý giá...
Mặc dù không muốn nói ra miệng nhưng Diệp Mặc phải nói, vì thứ này thực sự là vô cùng quý hiếm.
Ly Thành khoát tay nói:
- Thứ này đối với cậu là quý, đối với tôi thì chỉ như một thứ giải khát thôi. Hoặc cũng chỉ làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn một chút mà thôi, tôi tu luyện võ công đã hơn 120 năm rồi, mặc dù khí huyết không đủ nữa nhưng sức khỏe vẫn khá, vậy nên cũng không cần dùng đến thứ này.
Diệp Mặc nghe Ly Thành nói thế cũng không nhiều lời, hắn cẩn thận lấy ra một bình ngọc lớn để đặt tủy mầm đá vạn năm vào, thậm chí cất luôn cả chiếc chén được rót ban nãy, sau đó thu lại vào trong chiếc nhẫn trữ đồ.
- Nhẫn không gian, quả nhiên là có thứ này.
Ly Thành sau khi nhìn động tác của Diệp Mặc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ là một chút chứ không có biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
Sau khi thu tủy mầm đá vạn năm lại, Diệp Mặc lại lấy ra một lọ Liên Sinh Đan cho Ly Thành:
- Ly tiền bối, đan dược này tuy không thể so sánh được với tủy mầm đá vạn năng, nhưng dù sao thì cũng trị được tất cả các loại vết thương, xin tặng cho tiền bối.
Vì Ly Thành đã tặng cho mình một bình tủy mầm đá vạn năng, Diệp Mặc liền bất giác đổi cách gọi từ lão già sang thành tiền bối. Hắn cũng cảm thấy hơi đỏ mặt, xem ra hắn vẫn là một người phàm tục mà thôi. Không phải không thích quà tặng mà vì bình thường hắn không để tâm lắm đến những món quà người khác tặng.
- Tốt, tốt lắm, thứ đồ này rất hữu dụng.
Ly Thành không chút do dự cầm lấy bình ngọc Diệp Mặc tặng.
Diệp Mặc thấy Ly Thành đã nhận đồ của mình rồi mới ngồi xuống hỏi:
- Ly tiền bối, tôi ở nơi này đã được một thời gian không phải ngắn, tại sao người khác đều không biết đến tu chân mà tiền bối lại biết?
Ly Thành thở dài nsoi:
- Một trăm năm trước, khi tôi còn chưa đến ba mươi tuổi đã tu luyện đến đỉnh cao địa cấp, chỉ còn một bước nữa là lên được cảnh giới Tiên Thiên mà bên ngoài người ta vẫn thường nói đến, hơn nữa tôi có thể dễ dàng vượt cấp Tiên Thiên. Vì thế khí thịnh vô cùng, lại thêm vào đó năm ấy có đại hội các cấp Ẩn Môn. Tôi đại diện Thái Ất Môn đánh bại mười mấy đệ tử của Băng Hồ và Đô Thiên, đưa Thái Ất Môn vào hạng nhất Ẩn Môn.
- Sau sự kiện đó tôi lập được công lớn nhất, trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thái Ất Môn, hơn nữa còn là một trưởng lão chưa tấn cấp Tiên Thiên.
Diệp Mặc gật gật đầu, chưa đến 30 tuổi mà đã thăng đến đỉnh cao Địa Cấp thì đích thực là một kỳ tài, thảo nào có thể lãnh đạo Thái Ất Môn lên Ẩn Môn hạng nhất.
Nhưng Ly Thành lại lắc đầu, tiếp tục nói bằng giọng tang thương:
- Nơi đây vốn là chốn trú ngụ của một môn phái nhỏ, sau khi Thái Ất Môn trở thành Ẩn Môn hạng nhất thì liền chiếm đoạt nơi này. Nhưng tôi lại không thích ức hiếp kẻ yếu nên trong lòng không thấy vui. Nhưng sau khi tôi ở Thái Ất Môn thơi gian dài thì mới biết được rằng thì ra sở dĩ tôi có thể đánh bại được đệ tử của Băng Hồ và Đô Thiên đều là vì có sự ra tay của Thái Ất Môn và Côn Càn.
- Đệ tử giỏi của hai môn phái Băng Hồ và Đô Thiên trước trận đấu đã bị ngấm ngầm làm cho tàn phế, Thái Ất Môn và Côn Càn thậm chí còn khơi mào chuyện hỗn loạn bên trong Băng Hồ và Đô Thiên. Vì khi đó Từ Hàng Tĩnh Trai rất khó gây chia rẽ, sau đó Băng Hồ do bị khích bác mà dẫn đến mâu thuẫn nội bộ lớn, cuối cùng bị giáng xuống cấp môn phái tam đẳng.
Nói tới đây Ly Thành cầm chén tủy mầm đá vạn năm trước mặt uống cạn, Diệp Mặc nhìn thấy có chút đau lòng. Hắn sợ sau khi Ly Thành uống xong sẽ muốn uống thêm, hắn vội vàng lấy từ trong nhẫn ra mấy hòm rượu Mao Đài nói:
- Tiền bối, hay ta uống chút rượu, vị của thứ này còn ngon hơn tủy mầm đá vạn năm một chút.
- Ồ, lại là Mao Đài ư, thứ này trước năm 30 tuổi tôi từng uống một lần, không tồi, không tồi,...
Ly Thành nói xong lập tức nhấc một bình rượu Mao Đài tiện tay ra đòn, miệng bình rượu đã không thấy đâu nữa.
Sau khi rót cho mình một chén đầy, Ly Thành nói:
- Vì tôi rất bất mãn về âm mưu của môn phái nên trực tiếp chỉ trích trưởng môn. Kết quả cũng không bất ngờ, tôi bị nhốt ở nơi này.
- Tiền bối bị nhốt ở đây?
Diệp Mặc chỉ tay vào nơi trăm hoa đua sắc xung quanh, trong lòng tự nhủ nơi này là để nhốt người ư? Đây chính là nơi để nghỉ dưỡng!
Ly Thành khẽ mỉm cười:
- Cảnh vật như thế này là về sau này mới có, khi tôi mới đến đây, nơi này chỉ là một sơn cốc heo hút đìu hiu, phía sau là một hang động lạnh vô cùng. Thứ tủy mầm đá vạn năm mà cậu nói là tôi phát hiện ra ở trong hang động đó, tôi tìm thấy trong đó mấy vò tủy mầm đá vạn năm, chỉ là về sau tôi uống hết chỉ còn lại ngần ấy.
Diệp Mặc nghe thấy thế, khóe miệng co giật từng hồi, trong lòng lại tự đổi cách gọi tiền bối thành "lão già"...