Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 819: Khẩu vị của Phong Yên Kỳ thật nặng



- Không ngờ là hai linh căn thổ mộc.

Diệp Mặc nhìn linh căn của Hoàng Mân, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Theo lý thuyết trên địa cầu thiếu linh khí. Người có linh căn không nhiều lắm. Nhưng hắn đã phát hiện rất nhiều linh căn. Hơn nữa còn là hai linh căn cùng lúc. Chỉ có điều không biết linh căn của Lạc Ảnh và Khinh Tuyết là gì.

- Cái gì mà hai linh căn thổ mộc?

Hoàng Mân lại cảm thấy kỳ lạ hỏi một câu.

Diệp Mặc không giấu diếm Hoàng Mân, trực tiếp nhìn cô nói:

- Hoàng Mân, cảm ơn cô năm đó đã cứu tôi một mạng. Hiện tại cô tu luyện Cổ Võ. Nếu như cô vẫn muốn tu luyện Cổ Võ, tôi có một bộ công pháp tu luyện cao nhất tuyệt đối có thể khiến cô tu luyện đến trên Tiên Thiên.

Hoàng Mân tuyệt đối là một người có trí lực tuyệt đỉnh. Sau khi cô nghe Diệp Mặc nói xong, lập tức biết trong lời nói của Diệp Mặc còn có ngụ ý. Tuy rằng ở sâu trong nội tâm cô cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi.

- Vậy có phải nói nếu tôi không muốn tu luyện Cổ Võ thì vẫn còn có biện pháp khác sao?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu như cô không muốn tu luyện Cổ Võ, vậy thì giống tôi, tu chân.

- Tu chân?

Hoàng Mân lặp lại một câu. Cô chưa bao giờ nghe nói qua cái gì là tu chân.

Diệp Mặc chần chừ một lát mới lên tiếng:

- Cô đã từng nghe nói về tiên nhân chưa? Đó không phải là truyền thuyết. Hiện tại sở dĩ không có tiên nhân, đó là bởi vì linh khí ở địa cầu ít, không có cách nào tu luyện đến mức lên trời. Nói đơn giản, mục đích cuối cùng của tu chân chính là lên trời thành tiên. Đương nhiên, cơ hội này đã ít còn ít hơn. Cho dù là tu chân, trong một trăm trăm nghìn người cũng không chắc có được một người có thể lên trời.

Lúc Diệp Mặc nói câu này hắn nghĩ tới đại lục Lạc Nguyệt. Hắn ở Lạc Nguyệt cũng đã sống hai ba mươi năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người nào tu chân lên trời. Chỉ có điều hắn không biết ở địa cầu có người có thể lên trời hay không. Theo lý thuyết, nếu như không có bất cứ kẻ nào có thể lên trời, tiên giới cũng không tồn tại. Nhưng không cần phải nói lời này với Hoàng Mân.

- Cái gì?

Hoàng Mân nghe Diệp Mặc nói liền chấn động thừ người ra. Sau một lúc lâu cô vẫn nói không nên lời.

Qua một lúc lâu, cô mới run rẩy nói:

- Tôi muốn tu chân, tôi nhất định phải tu chân...

Bản thân Hoàng Mân vốn là một ngừơi đầy nhiệt huyết. Cô căn bản không chịu ngồi yên, cho nên mới lựa chọn bày mưu tính kế cho thế lực khác. Cho dù là hắc bang cũng sẽ không tiếc. Hiện tại có tu chân càng thích hợp với cô hơn là mưu đấu. Cô sao có thể không đồng ý được. Không cần chờ Diệp Mặc nói tới lần thứ hai, cô lập tức liền yêu cầu Diệp Mặc dạy cô tu chân.

Diệp Mặc gật đầu. Hắn vừa định nói cho Hoàng Mân nghe tỉ mỉ về kiến thức tu chân, hắn lại thấy Phong Yên Kỳ làm chuyện đó với anh Trần kia.

Đúng là một người phụ nữ điên cuồng. Anh Trần kia vốn không chịu được sự khiêu khích của cô ta, ôm lấy Phong Yên Kỳ từ phía sau. Nhưng không đợi anh Trần tiến vào, Phong Yên Kỳ đã chủ động quay đầu đẩy anh Trần ngã xuống đất, đồng thời cố gắng hết sức khích thích trên người anh Trần. Cô ta hoàn toàn là một người phụ nữ điên cuồng.

Diệp Mặc nhìn anh Trần kia nằm trên tảng đá cứng, không biết lúc này y đang hưởng thụ hay là chịu tội. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt của y, hẳn là hưởng thụ chiếm đa số.

- Sư phụ, vậy người nói đi.

Thấy Diệp Mặc cau mày dường như tâm tư đang suy nghĩ điều gì, Hoàng Mân cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Mặc hỏi.

- A. Tốt.

Diệp Mặc phục hồi lại tinh thần, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Hoàng Mân một cái.

- Cô không cần gọi tôi là sư phụ. Cứ gọi thẳng Diệp Mặc là được rồi. Kỳ thật Tu chân và tu luyện Cổ Võ khởi đầu đều đại khái giống nhau, đều thông qua kinh mạch, hình thành khiếu huyệt, sau đó lại không ngừng khai thông khiếu huyệt. Nếu cô biết tu luyện Cổ Võ, như vậy đối với kinh mạch toàn thân cô hẳn đã hiểu rất rõ...

Diệp Mặc nói tới đây lại dừng lại. Hắn kinh ngạc nhìn thẳng về phía anh Trần kia. Hắn rõ ràng thấy thân thể của anh Trần kia ở dưới thân Phong Yên Kỳ dần dần khô quắt xuống. Dường như máu trên người y tự động biến mất. Hoặc là nói, thân thể y thủng một lỗ, cuối cùng tất cả máu trên người đều chảy ra.

Diệp Mặc không sử dụng thần thức quét vào chỗ riêng tư của hai người, cũng biết máu toàn thân của anh Trần đều bị Phong Yên Kỳ thông qua sự giao hợp này hút vào thân thể.

Thân thể anh Trần càng ngày càng khô quắt, mà sắc mặt Phong Yên Kỳ lại càng ngày càng đỏ tươi. Hơn nữa khí thế trên người cũng càng ngày càng cao.

Diệp Mặc nhớ tới công pháp ác độc nam nữ song tu trong Tu Chân Giới. Song tu có khi là hai bên đều được lợi, cũng có khi là một bên trong đó được lợi, thông qua Song Tu hút khô máu của bên kia. Mà biện pháp của Phong Yên Kỳ và phương pháp thông qua giao hợp hút khô máu của bên kia căn bản cũng không bất kỳ khác biệt nào.

Phong Yên Kỳ không phải là Tu Chân giả, đương nhiên cô ta không có khả năng thông qua công pháp tu chân đi hút khô máu của anh Trần. Biện pháp duy nhất chính là thông qua trùng độc. Trong cơ thể của cô ta khẳng định có một con trùng độc. Thời điểm cùng người thanh niên kia giao phối, trùng độc thông qua chỗ riêng tư của cô ta hút khô máu của người thanh niên, sau đó giúp cô ta tu luyện.

Mới nghĩ tới đây, bỗng nhiên Diệp Mặc cảm giác buồn nôn. Phản ứng vừa nãy đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

Đồng thời hắn nghĩ tới, khẩu vị của người phụ nữ Phong Yên Kỳ này thật sự không chỉ nặng bình thường. Thân thể của anh Trần kia hiện tại giống như xác ướp, cô ta còn có hứng thú không ngừng kích thích trên người y. Có thể thấy được cô ta không ép khô anh Trần kia tới mức không còn chút dư thừa, thì tuyệt đối không cam lòng.

Rốt cuộc lúc này Diệp Mặc đã hiểu được. Xem ra đội thám hiểm này đều là do Phong Yên Kỳ tìm tới. Mục đích chỉ để cô ta tu luyện mà thôi. Thảo nào cô ta muốn tìm người tu luyện cổ võ.

Lúc này ngược lại Diệp Mặc đang sũy nghĩ, bên ngoài người tu luyện cổ võ ít như vậy, không ngờ cô ta lập tức tìm được bốn người. Thật không biết cô ta làm thế nào tìm được. Người phụ nữ này là một người có bản lĩnh.

Đồng thời Diệp Mặc lại nghĩ tới, Phong Yên Kỳ tìm người thanh niên này, muốn thông qua biện pháp này để hút máu huyết, vậy vì sao cô ta còn muốn tìm Hoàng Mân? Chẳng lẽ cô ta còn có thể có phương pháp tương tự với Hoàng Mân sao?

Nghĩ đến đây, theo bản năng Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Hoàng Mân.

Hoàng Mân cảm giác được ánh mắt của Diệp Mặc, theo bản năng cô cũng run rẩy một chút. Dương như cô cảm thấy ánh mắt của Diệp Mặc có chút cổ quái. Hơn nữa Diệp Mặc nói một chút lại ngừng. Dường như hắn lại đang suy nghĩ điều gì đó, hơn nữa còn thoáng nhìn về phía cô.

Diệp Mặc ý thức được mình có chút thất lễ. Hắn lập tức nói:

- Tối ngày mai tôi sẽ tới chỗ cô chính thức truyền cách tu luyện cho cô.

Hoàng Mân cảm giác được dường như buổi tối Diệp Mặc còn có một số việc khác. Sau khi cô nghe Diệp Mặc nói xong, cũng đứng lên. Cô nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh phải cẩn thận với Phong Yên Kỳ. Dù sao tôi cũng cảm giác cô ta có chút cổ quái. Chúng tôi đi một nhóm sáu người. Sau khi tiến vào ngọn núi này, một người đi cùng đã chết.

Diệp Mặc nghe Hoàng Mân nói xong thật ra có chút sửng sốt. Hắn không ngờ được Phong Yên Kỳ xuống tay nhanh như vậy. Đêm nay không ngờ anh Trần là người thứ hai rồi.

- Sao cô tìm được cô ta? Hoặc là nói sao các người lại đi với nhau? Hoặc là nói các người tới nơi này có mục đích gì?

Diệp Mặc kinh ngạc hỏi một câu.

Nhưng hắn vừa mới hỏi xong những lời này, liền cảm giác được khí thế trên người Phong Yên Kỳ lại dâng lên. Người phụ nữ này sau khi hút được máu của một võ giả Hoàng Cấp, không ngờ đột phá tới Địa Cấp.

Hoàng Mân vừa định nói chuyện, Diệp Mặc ngắt lời cô, lập tức nói:

- Cô về lều trại của cô trước đi. Những chuyện này để tối ngày mai nói sau. Phong Yên Kỳ sẽ lập tức trở lại?

- Sao anh biết?

Hoàng Mân theo bản năng hỏi một câu. Tuy nhiên cô không đợi Diệp Mặc trả lời, lập tức gật đầu với Diệp Mặc rồi đi ra ngoài. Cô là một người thông minh. Diệp Mặc có thể biết khẳng định liên quan đến tu chân của hắn.

Quả nhiên Hoàng Mân vừa trở lại lều trại, chợt nghe thấy một tiếng hét của Phong Yên Kỳ. Đồng thời cô ta cũng chạy trở về.

Diệp Mặc và Hoàng Mân còn có hai người đàn ông khác đều đi ra khỏi lều trại. Mọi người lại phát hiện Phong Yên Kỳ quần áo không chỉnh tề chạy trở về, vừa chạy còn vừa kêu:

- Nhanh đi cứu Ngân Trụ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Xảy ra chuyện gì vậy? Yên Kỳ.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi là người đầu tiên chạy đến hỏi.

Phong Yên Kỳ lập tức nói:

- Ngân Trụ rơi xuống vách núi. Nhanh, nhanh đi cứu anh ấy...

Trong mắt cô ta lộ vẻ sợ hãi và lo lắng khiến người ta hận không thể lập tức bay tới cứu Ngân Trụ trở về.

- Tiểu Trần bị làm sao vậy?

Người đàn ông trung niên vẫn không nói chuyện đột nhiên lại chủ động hỏi một câu. Dường như trong lòng anh ta điều này mới thật sự đáng quan tâm.

Mấy người vội vàng đi theo Phong Yên Kỳ tới khu vực gần một chỗ vách núi, lại dùng đèn pin chiếu xuống. Nơi này căn bản không nhìn thấy đáy. Đừng nói là cứu người, cho dù là ban ngày một người xuống đã rất khó.

- Vì sao Trần Ngân Trụ lại rơi từ nơi này xuống?

Giọng điệu của người đàn ông khoảng ba mươi tuổi có chút kỳ lạ hỏi. Thần thức của Diệp Mặc quét đến sắc mặt anh ta cũng có chút khó coi.

Phong Yên Kỳ lau nước mắt nói:

- Buổi tối tôi tính đi tiểu tiện một chút. Nhưng đi một mình thì có hơi sợ, nên tôi nhờ anh Trần đi cùng tôi. Sau đó ở bên kia sau khi tôi tiểu tiện xong, vừa mới đứng lên, không cẩn thận xoay người một cái. Anh Trần vẫn đứng ở bên cạnh vội vàng đi lên ôm lấy tôi...

- Cô tiểu tiện ở chỗ vách núi này sao?

Hoàng Mân cảm thấy kỳ lạ hỏi một câu.

Phong Yên Kỳ nhăn nhó nói:

- Không phải, chỗ tôi tiểu tiện cách xa nơi này. Chỉ có điều khi tôi vừa mới đứng lên. Anh Trần liền ôm lấy tôi. Bởi vì quần tôi còn chưa buộc lại, anh Trần anh ta, anh ta...

Tất cả mọi người đều trầm mặc. Tất cả mọi người biết ý của Phong Yên Kỳ. Hơn nữa quả thật sự chú ý của Trần Ngân Trụ đối với Phong Yên Kỳ hiển nhiên không tầm thường.

Phong Yên Kỳ lại dường như không để ý tới suy nghĩ của người khác, vẫn nói tiếp:

- Tôi lắc vài cái, anh Trần lại càng ngày càng ông chặt. Sau lại tôi có chút không giữ được, liền, liền... Không ngờ được chúng tôi kích động, tới bên vách núi lúc nào cũng không biết. Kết quả anh Trần một cước đạp vào khoảng không không ngờ ngã xuống dưới. Huhu, là tôi hại anh Trần...

Trong lòng Diệp Mặc thầm than. Trình độ biểu diễn của người phụ nữ này quả thật không tầm thường. Nếu như không phải thần thức của hắn thấy rõ sau khi Phong Yên Kỳ giết chết anh Trần, liền xách y đến chỗ này bỏ xuống, hắn thậm chí sẽ tin lời người phụ nữ này nói.

Tuy nhiên chí ít người phụ nữ này nói hai câu đầu là thật. Đầu tiên chính là cô ta giữ không được, đã xảy ra quan hệ bất chính với anh Trần. Thứ hai chính là cô ta hại chết Trần Ngân Trụ.

Nghe Phong Yên Kỳ nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc. Tất cả mọi người bởi vì cùng một mục đích mà tới đây. Bảo đêm hôm khuya khoắt đi xuống phía dưới vách núi này tìm một người, thật sự không có bất kỳ ai nguyện ý làm.

Sắc mặt người đàn ông khoảng ba mươi tuổi kia lại trở nên âm trầm. Anh ta không thể tưởng tượng được Trần Ngân Trụ không ngờ lại lén lút, trốn anh ta chủ động quan hệ với Phong Yên Kỳ. Đồng thời anh ta cũng cảm thấy Phong Yên Kỳ có chút trơ trẽn. Rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp đầy đặn, lại thích người đàn ông như Trần Ngân Trụ. Khuya như vậy còn ra ngoài làm loạn.

- Chúng ta về trước đi. Khuya như vậy, căn bản cũng không biện pháp nào cứu Ngân Trụ. Để sáng mai rồi nói sau.

Cuối cùng người đàn ông trung niên kia phá vỡ sự trầm mặc của mọi người, chủ động nói.

Trên đường về, Hoàng Mân lại xen vào một câu:

- Tôi nghe nói trong núi lớn có một loại thần dẫn đường. Buổi tối sẽ khiến người đi trong núi vô tình đi đến chỗ mình không muốn tới. Đặc biệt là phụ nữ, dương khí không nặng, dễ dàng trúng chiêu...

- A...

Phong Yên Kỳ nghe Hoàng Mân nói xong, không ngờ kêu lên một tiếng sợ hãi, theo bản năng thoáng nhìn về phía Diệp Mặc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.