Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 825: Truyền thuyết về Diệp Mặc



- Lý Trường Thanh, không ngờ mày lại âm hiểm như vậy, không ngờ lại dùng con trùng đôc khác giả mạo con trùng bổn mạng …

Ôn Cô chỉ vào Lý Trường Thanh, tức giận đến phát run, nhưng lại không thể nào đứng lên từ trên người Kế Lệ. Hai kẻ oan gia này, lúc chết không ngờ lại ở cạnh bên nhau mà ra đi.

Lý Trường Thanh lại khom người ôm quyền nở một nụ cười ôn hòa, nói:

- Ôn sư tỷ, sư tỷ nói oan cho tôi rồi. Tiểu đệ đúng là đã dùng con trùng độc bổn mạng của mình, chỉ có điều là tiểu đệ đã nghiên cứu ra cách nuôi được hai con trùng độc bổn mạng trong cơ thể mà thôi.

Tuy ngữ khí của Lý Trường Thanh rất khiêm tốn, nhưng vẻ kiêu ngạo và đắc ý trên mặt lại không thể che dấu được.

- Tốt, tốt… Tao vẫn tưởng rằng mình có thể bức đồng tâm tình cổ ra thì đã là cao thủ nuôi trùng độc đệ nhất của Vạn Cổ môn, thật không ngờ cao thủ chân chính lại là mày, nuôi được ra hai con trùng bổn mạng, tốt, tốt lắm…

Kế Lệ run rẩy chỉ vào Lý Trường Thanh liên tục kêu tốt, không biết là y thật sự cho rằng Lý Trường Thanh làm tốt hay là quá tức giận nên mới nói vậy.

Lý Trường Thanh ôm quyền cảm tạ thêm một lần nữa:

- Đa tạ sư huynh khích lệ, dưới sự trợ giúp của các sư huynh sư tỷ, tiểu đệ nhất định sẽ lấy Hoàng Kim thần cổ đi, đem Vạn Cổ môn chúng ta phát dương quang đại.

Vẻ mặt của gã rất thành khẩn, giống như thật sự đang cảm tạ Kế Lệ vậy.

Phụt!

Lại là một búng máu phun ra, không biết là vì Lý Trường Thanh kích thích hay bị thương quá nặng mà Kế Lệ lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc này y thậm chí chẳng có sức lực mà đẩy Ôn Cô đang ngồi trên người y ra.

Lý Trường Thanh giống như không nhìn thấy Kế Lệ hộc máu, gã nhặt lên thanh loan đao trên mặt đất, dứt khoát đi đến bên người Nhâm Hi Cường đang nằm hôn mê, một đao bổ đứt đầu.

Diệp Mặc thầm khen, tên họ Lý này thật có tâm cơ, biết rằng tuy Nhâm Hi Cường hôn mê nhưng nếu y tỉnh dậy thì rất có thể sẽ là người có sức chiến đấu mạnh nhất, cho nên lập tức liền giết Nhâm Hi Cường trước mà không hề có chút do dự nào. Tuy Diệp Mặc không có quá nhiều tiếp xúc với Vạn Cổ môn, nhưng qua thời gian ngắn ngủi này thì hắn đã nhìn ra mấy tên đệ tử còn lại của Vạn Cổ môn đều không hề dễ đối phó, tên này lại gian xảo hơn tên kia.

Chỉ là cho dù có gian xảo đến thế nào đi chăng nữa, trước mặt lực lượng tuyệt đối thì đều là mây bay mà thôi.

Giết Nhâm Hi Cường xong, Lý Trường Thanh cũng không quay sang Kế Lệ hay Ôn Cô mà đi về phía Diệp Mặc. Người thứ hai mà gã muốn giết dĩ nhiên lại là Diệp Mặc.

Không chỉ mình Diệp Mặc không hiểu đầu cua tai nheo gì, cho dù là ba người còn lại cũng chẳng biết vì sao người thứ hai mà Lý Trường Thanh muốn giết lại là Diệp Mặc.

Theo lý thuyết, Diệp Mặc mới là người không có uy hiếp nhất, Lý Trường Thanh cũng quá cẩn thận rồi.

- Mạc Ảnh, là tôi hại cậu, tôi không nên dẫn cậu tới đây mới phải, xin lỗi.

Ngoài dự đoán của Diệp Mặc, lúc này Phong Yên Kỳ không ngờ lại xin lỗi hắn.

Chỉ là máu trước ngực ả đã biến thành màu đỏ sậm, mắt thấy đã sống không được lâu nữa.

Nói xong câu đó với Diệp Mặc, ả lại chuyển hướng sang Lý Trường Thanh:

- Lý sư huynh, giết tôi trước đi, tôi đã sớm không muốn sống nữa rồi.

Lý Trường Thanh cười khiêm tốn nói:

- Phong sư muội, đừng nóng vội thế chứ, đợi lát nữa làm xong chút chuyện thì sư muội mới chết được. Tinh huyết tốt như vậy, sao sư huynh đây cam lòng phung phí cơ chứ?

Lúc này mọi người mới hiểu được, chỗ này chỉ còn Diệp Mặc có thể cử động. Gã muốn làm việc với Phong Yên Kỳ, đương nhiên là phải giết Diệp Mặc trước rồi.

Nói xong, Lý Tường Thanh lại quay sang nhìn Ôn Cô nói:

- Ôn sư tỷ, sư tỷ cũng không cần gấp. Nếu tôi thăng cấp thì tất nhiên sẽ ôn tồn một phen với sư tỷ. Tôi rất muốn biết, nếu cởi sạch quần áo của sư tỷ ra thì bên trong có giống như trên mặt không, nhưng cho dù có giống thì tôi cũng không ngại đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng Diệp Mặc vô cùng ghê tởm, tên Lý Trường Thanh này đen như than còn chưa tính, không ngờ khẩu vị lại lạ đời như vậy. Nhìn trúng Phong Yên Kỳ thì cũng không có gì là lạ, Phong Yên Kỳ vốn vô cùng xinh đẹp, nhưng ngay cả Ôn Cô mà gã cũng thích thì quá ghê tởm rồi. Đệ tử Vạn Cổ môn, quả nhiên không thể đánh giá theo lẽ thường được.

Nhưng điều Diệp Mặc cảm thấy kỳ quái chính là lời nói của Phong Yên Kỳ. Hắn đứng thẳng dậy, trên người đã không còn vẻ rét run cầm cập nữa.

Diệp Mặc chẳng thèm ngó tới Lý Trường Thanh, chỉ nhìn Phong Yên Kỳ một cách kỳ quái, hỏi:

- Tôi nghĩ cô cũng không phải loại người lương thiện như vậy chứ? Đêm hôm đó cô hút khô Trần Ngân Trụ rồi đột phá lên Địa cấp, sau đó quẳng hắn xuống vách núi, không hề mềm lòng như vậy mà. Ngày hôm sau cô lại hút khô Cát Lương Trung trong một sơn động, cũng rất sát phạt quyết đoán, sao hôm nay lại nói xin lỗi như vậy, đây cũng không phải tính cách của cô.

Nói xong Diệp Mặc còn lắc lắc đầu, thật sự không thể hiểu nổi mục đích nói chuyện của Phong Yên Kỳ.

Sau khi Diệp Mặc nói xong, hiện trường nhất thời sửng sốt. Không chỉ nói Kế Lệ và Ôn Cô còn chưa chết đi, mà ngay cả Phong Yên Kỳ và Lý Trường Thanh đều ngơ ngác nhìn Diệp Mặc.

Một hồi lâu sau Phong Yên Kỳ mới hoảng sợ nói:

- Quả nhiên cậu không phải người bình thường. Đêm hôm đó tôi không hề phát hiện ra cậu đang quan sát. Hơn nữa lại còn biết được sau khi hấp thụ tinh huyết của Trần Ngân Trụ xong thì tôi mới đột phá Địa cấp, rốt cuộc cậu là ai?

Nói đến dây, cho dù Phong Yên Kỳ biết mình sắp chết thì vẫn cảm thấy sợ hãi. Lúc mình đang kích tình trên người đàn ông, thậm chí có một người khác đang ở cạnh quan sát, mà ả không hề phát hiện ra. Người kia thậm chí còn biết ả hấp thu tinh huyết của Trần Ngân Trụ xong thì mới đột phá.

Cái này còn chưa tính, ngay cả một số tình tiết nhỏ mà mình làm hắn cũng biết. Chẳng lẽ hắn là quỷ sao? Tuy Phong Yên Kỳ không sợ quỷ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phát lạnh. Một người như vậy thì sao sẽ sợ ả? Khó trách đến bây giờ mà hắn vẫn bình tĩnh như vậy.

- Rốt cuộc mày là ai?

Mà ngay cả Lý Trường Thanh cũng dừng bước, trong tay cầm theo loan đao, nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cách cẩn thận, lúc này gã đã không dám tùy tiện tiến lên nữa.

Lúc này, nếu gã còn không nhận ra Diệp Mặc không phải người thường thì ngay cả heo cũng chẳng bằng rồi. Huống chi gã còn cho rằng, bàn về mưu kế thì Lý Trường Thanh gã sẽ không thua bất cứ kẻ nào.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Mười mấy năm trước tao giết một thằng tên là Nhâm Sát ở Hồng Kông, ở trên biển lại giết một thằng tên là Nghiêm Vô Lượng. Mấy ngày trước, ở bờ sông Yến Thủy, lại giết một thằng tên Hồng Nghiễm Bình, nghe nói bọn nó đều là người của Vạn Cổ môn. Vì tránh sau này không gặp đám rác rưởi đó nữa nên lần này tao đến đây tất nhiên là để nhổ cỏ tận gốc. Đáng tiếc, không cần tao ra tay mà chúng mày đã tự giải quyết nhau rồi…

- Mày là Diệp Mặc?

Khi Diệp Mặc còn chưa nói xong, bốn người Kế Lệ gần như bật thốt lên tên hắn.

Sau khi kêu tên Diệp Mặc lên, loan đao trong tay Lý Trường Thanh bắt đầu run rẩy không dứt. Gã biết, ở trước mặt Diệp Mặc, thậm chí gã chẳng bằng một con kiến.

- Không sai, tao chính là Diệp mặc.

Câu trả lời của Diệp Mặc làm cho mấy người như lạc vào hầm băng. Phong Yên Kỳ tự nhận lần này chết chắc thì không nói, nhưng Kế Lệ, Ôn Cô và Lý Trường Thanh còn có hậu chiêu thì gần như đã mất hết niềm tin.

Hoa Hạ, không, là cả thế giới. Truyền thuyết về Diệp Mặc thật sự có rất nhiều.

Gần như tất cả các thế lực đốt nghịch với hắn đều đã hóa thành tro bụi. Bất kể thực lực của đối phương mạnh đến thế nào, lai lịch đáng sợ ra sao, chỉ cần đối nghịch với Diệp Mặc thì đều không có kết cục tốt. Diệp Mặc chẳng những quét ngang toàn bộ thế giới cổ võ, còn thành lập quốc gia, vài lần đánh bại kẻ địch cường đại.

Trong tất cả các gia tộc và thế lực trên thế giới, trong tất cả Ẩn môn của Hoa Hạ, lệnh cấm đầu tiên chính là không được phép đắc tội Diệp Mặc. Bởi vì chẳng những tu vi của hắn kinh khủng, mà còn ân oán rõ ràng, có thù tất báo. Có thể nói là không hề có phong độ hay lòng nhân ái nào cả.

Mấy người không cần tu luyện trong núi như Lý Trường Thanh, Kế Lệ hay Ôn Cô đều rõ ràng gần đây Diệp Mặc vừa làm điều gì.

Diệp Mặc mất tích mười mấy năm, lúc trở về chuyện đầu tiên làm chính là nhổ tận gốc Đông Phương gia vốn đang diễu võ dương oai ở Lạc Nguyệt. Sau đó, ở thư viện Cửu Minh, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Vương Kỳ Kiếm, sau đó lại chém giết Bàng Húy có tu vi cực kỳ kinh khủng. Rồi trước mặt tất cả Ẩn môn, lấy đi bộ công pháp tu luyện cổ võ lợi hại nhất, mà cả thế giới không có bất cứ ai dám mon men đến cướp công pháp này. Có thể khiến cho người ta không dám muốn, thậm chí không dám nói đến loại bảo vật như vậy thì cũng chỉ có Diệp Mặc mà thôi.

Mà ngay tại mấy ngày hôm trước, "Bắc sa" trước giờ vẫn đối nghịch với Lạc Nguyệt đã bị nhổ tận gốc, tất cả cao tầng của "Bắc Sa" đều bị giết hết. Toàn bộ cơ sở sản xuất công nghiệp và quân sự đều lâm vào trạng thái đình trệ. Nghe nói chính biến Adams Austinđã kết thúc, hiện tại chính phủ địa phương của Adams Austinđã nắm lại chính quyền một lần nữa, tiếp nhận tất cả cơ sở mà Bắc sa để lại.

Có thể nói, ở Adams Austinhiện giờ đã không còn gì liên quan đến Bắc Sa nữa. Chuyện đầu tiên mà chính phủ Adams Austinlàm sau khi thành lập chính là thành lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp với Lạc Nguyệt.

Bắc Sa tung hoành thế giới cả mấy chục năm bị diệt sạch trong vòng một đêm. Người thông minh chỉ cần suy nghĩ một chút là biết nguyên nhân bởi vì Bắc Sa đắc tội Lạc Nguyệt. Có thể nói, vì đắc tội Diệp Mặc nên công sức mấy chục năm của Bắc Sa đã trở thành lót đệm cho người khác.

Không chỉ như thế, nghe nói ngay cả Bắc Sa vương đều bị Diệp Mặc giết, bởi vậy cóc thể thấy được uy thế của Diệp Mặc. Mà hiện giờ, hắn không ngờ lại đến đây, đám người Lý Trường Thanh khỏi phải nghĩ nữa, cho dù họ có nghĩ nát óc cũng chẳng có cách nào thoát khỏi tay Diệp Mặc được.

"Cụp" một tiếng, Lý Trường Tanh vứt bỏ thanh loan đoan trong tay, trực tiếp quỳ xuống với Diệp mặc, ngay cả dũng khí phản kháng gã cũng chẳng có.

Vừa rồi Lý Trường Thanh còn đắc ý nói gã là người thắng cuối cùng, nhưng giờ chỉ đảo mắt một cái gã đã phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Trường hợp như vậy có chút buồn cười, nhưng mấy người Kế Lệ thì lại chẳng cười nổi, bọn họ chỉ cảm thấy bi ai cho Vạn Cổ môn vì bị Diệp Mặc cho vào tầm ngắm.

- Xin Diệp tiền bối tha mạng, vãn bối nguyện làm một con chó cho ngài. Tiền bối nói đi hướng đông, tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây…

Lý Trường Thanh đầy bụng kế sách, nhưng ở đây thì không có một cái nào thích hợp cả. Gã rốt cuộc cũng cảm giác được, trước thực lực tuyệt đối, kế sách chỉ là vàng trong sa mạc mênh mông mà thôi. Kỳ vọng duy nhất của gã hiện giờ là Diệp Mặc thấy gã thông minh, cho nên tha mạng cho gã làm một chân chạy việc.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, căn bản không cần giải thích, đưa tay phóng ra một đường đao gió. Đầu Lý Trường Thanh rời khỏi cổ, máu tươi phun ra tung tóe, nhưng rất nhanh liền đông lại thành những vệt đỏ.

Đối với Diệp Mặc mà nói, cho dù là Lý Trường Thanh biết làm việc thì hắn cũng sẽ giết mà không chút do dự. Một kẻ như vậy chính là rắn độc, lúc nào cũng muốn cắn người.

Thì ra chính là Diệp Mặc, Phong Yên Kỳ cười tự giễu. Khó trách mình không nhìn ra được tu vi của hắn, nhưng nếu là Diệp Mặc thì mình nhìn ra được mới là lạ ấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.