Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 108



Tần Thời Luật trở lại công ty kiểm tra camera mới biết được Tần Hạo có bao nhiêu điên, sau khi lái xe đụng trúng Đường Dục thì ngày hôm sau liền tới Đằng Phong ứng tuyển vị trí bảo vệ, ra ra vào vào Đằng Phong ở dưới mí mắt hắn hơn nửa tháng.

Thời gian nửa tháng cũng đủ để Tần Hạo thăm dò tất cả các lối ra vào của Đằng Phong, ngay lúc Tần Thời Luật dẫn người đi lên sân thượng, Tần Hạo lại lần nữa thành công chạy thoát.

Nhưng không sao, lần trước là vì không biết hung thủ là ai, lần này Tần Thời Luật đã biết.

*****

Rạng sáng, trong phòng bệnh chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt, Đường Dục không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Thời Luật đang ngủ say ở bên cạnh.

Có lẽ điều hạnh phúc nhất trên thế gian này chính là tìm lại được những thứ đã mất.

Đường Dục nhớ lại ba năm cô độc kia, hốc mắt không khỏi cay cay, cậu lặng lẽ nhích sát lại gần, đặt lên môi Tần Thời Luật một nụ hôn: “Tần Thời Luật, em yêu anh.”

Trong phòng bệnh an tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói hơi khàn của Tần Thời Luật: “Anh cũng yêu em.”

Đường Dục ngơ ngác nhìn hắn: “Anh, anh không ngủ?”

Tần Thời Luật mở mắt, khóe miệng cong lên một độ cung rõ ràng: “Sao lại lén hôn anh?”

Đường Dục: “Chỉ là muốn hôn thôi, không được sao?”

Bị bắt quả tang tại trận, Đường Dục có chút mất mặt, cậu muốn né tránh, lại bị Tần Thời Luật giữ chặt eo, hắn lau giọt nước ướt át ở khoé mắt Đường Dục: “Được, muốn hôn thì hôn, cứ hôn thoải mái, chỉ cho một mình em hôn thôi.”

Đường Dục trừng hắn, cậu có rất nhiều lời muốn nói với Tần Thời Luật, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Cậu trách Tần Thời Luật bỏ cậu lại một mình, trách hắn một mình rời đi, trách hắn nói chuyện không giữ lời, nhưng những lời trách mắng đó cậu đều không thể nói nên lời.

Cậu lần nữa hôn lên, tay theo vạt áo Tần Thời Luật mò xuống dưới rồi vói vào trong, Tần Thời Luật cách một lớp vải quần nắm lấy tay cậu: “Bảo bối à, sao hôm nay em lại chủ động thế?”

Đường Dục rũ mắt: “Em muốn giúp anh.”

Tần Thời Luật lấy tay cậu ra: “Ngày thường lúc nào cũng sợ mệt, bây giờ bị thương thì lại nổi hứng cần mẫn?”

Đường Dục cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Dùng miệng.”

Tần Thời Luật đều sắp nổ tung rồi, hắn ấn Đường Dục vào trong ngực: “Đừng trêu chọc nữa tổ tông của anh ơi, sức chịu đựng của anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu.”

Đường Dục kiên trì: “Em có thể.”

Tần Thời Luật hôn lên tai cậu: “Anh biết em có thể, nhưng anh không nỡ.”

Người mỗi ngày đều ồn ào đòi đi ngủ đúng giờ mà hôm nay có nói gì cũng không chịu ngủ, Tần Thời Luật ôm Đường Dục dỗ nửa ngày mà cậu cũng không thèm nhắm mắt.

“Sao lại không ngủ? Có phải em có chỗ nào không thoải mái không?”

Đường Dục lắc đầu, gối đầu lên ngực hắn, ánh mắt dại ra nhìn về một chỗ, lẩm bẩm nói “Tần Thời Luật, em nằm mơ.”

Tần Thời Luật cười khẽ: “Lại nằm mơ thấy cái gì?”

Giấc mơ kia rất dài, Đường Dục không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu trầm mặc một lát mới nói: “Anh còn nhớ giấc mơ trước đó của em không, chính là cái giấc mơ mà em nói anh chết đấy, anh muốn biết diễn biến lúc sau không?”

Tần Thời Luật: “Thế nào, lại là một giấc mơ nối tiếp à?”

Đường Dục chua xót cười cười: “Đúng vậy, thần kỳ không?”

Tần Thời Luật: “Thần kỳ.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của Đường Dục thong thả mềm mại, nếu không nghiêm túc nghe nội dung thì giọng của cậu khiến người ta cảm thấy cực kì thoải mái, nhưng nội dung cậu nói lại giống như kim, mỗi một từ đều giống như mũi kim bén nhọn, mạnh mẽ đâm vào tim Tần Thời Luật.

“Vào trước ngày chúng ta đi lãnh chứng, em bị người ta bắt cóc, xe của anh bị động tay động chân, anh vì đuổi theo em mà lao ra khỏi vách núi, anh chết, để lại em một mình, em rất khổ sở, cũng rất tức giận, rõ ràng anh đã nói sẽ ở bên em cả đời.”

“Ngày diễn ra hôn lễ, em một mình đi trên thảm đỏ, hiện trường chẳng có lấy một người khách, em sống những ngày tháng không có anh trong ba năm, cũng dùng ba năm đó để báo thù cho anh.”

Tần Thời Luật không nghe nổi nữa, hắn nằm mơ đều là hạnh phúc tốt đẹp, tại sao đến Đường Dục thì lại mơ thấy ác mộng?

Trong lòng Tần Thời Luật cực kì khó chịu: “Sau đó thì sao?”

Đường Dục rũ mắt lắc lắc đầu: “Không có sau đó, mơ đến đây là hết rồi.”

Hãy để giấc mơ này kết thúc ở đó đi, Đường Dục nghĩ.

Cậu không muốn để Tần Thời Luật biết cuối cùng cậu đã đưa ra lựa chọn gì.

Tần Thời Luật một đêm không ngủ, trong đầu đều là giấc mơ mà Đường Dục kể, tuy chỉ là giấc mơ, nhưng chỉ cần hắn nghĩ sâu hơn một chút, thì dường như hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ sở mà Đường Dục nhắc đến khi nãy, hắn chỉ nghĩ đến thôi mà còn khó có thể chịu đựng, thì không biết Đường Dục ở trong mơ sẽ có bao nhiêu đau đớn.

Sáng sớm Lâm Triết mang theo bữa sáng tới, ăn xong thì Tần Thời Luật nhận được điện thoại của Lê Thành, lát sau mới rời đi.

Trong phòng bệnh, Đường Dục và Lâm Triết đang quan sát lẫn nhau, Lâm Triết ngồi ở trên sô pha đối diện giường bệnh, còn Đường Dục thì dựa vào đầu giường rũ mắt, liên tục xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái.

Lâm Triết nhìn động tác quen thuộc này của cậu.

Đây là thói quen mà sau khi Tần Thời Luật chết Đường Dục mới có, bất kể là ngẩn người hay là suy nghĩ chuyện gì, cậu đều thích xoay nhẫn, tuy nhiên, cho đến nay Lâm Triết cũng chưa từng thấy cậu có thói quen đó ở đời này.

“Anh Tiểu Lâm.” Đường Dục ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh tin chuyện trọng sinh không?”

Lâm Triết trầm mặc một lát, “Tin.”

Một tiếng “Tin” này làm hai người lần nữa lâm vào trầm mặc, qua hồi lâu, Đường Dục thở dài: “Có phải anh đã sớm phát hiện rồi không?”

Lâm Triết gật đầu: “Bắt đầu từ lúc em nói em xuất hiện ảo giác.”

Hiện tại ngẫm lại, Đường Dục cuối cùng cũng biết vì sao lần nào Lâm Triết cũng có thể hiểu và trả lời những gì cậu nói, Đường Dục hỏi hắn: “Anh trở về lúc nào?”

Lâm Triết: “Năm trước.”

Đường Dục tính tính thời gian: “Sớm hơn em mấy tháng, em là tháng 3, làm sao anh trở về được? Anh cũng nhảy lầu?”

“Không.” Lâm Triết nói: “Anh chết tự nhiên.”

Đường Dục kinh ngạc: “Sống thọ, sau đó chết tại nhà?”

Lâm Triết: “Bị sét đánh chết.”

“???”

Đường Dục không biết nên kinh ngạc trước hay là nên cạn lời trước: “…… Bị sét đánh chết không được tính là chết tự nhiên nhỉ?”

Lâm Triết nói: “Tính chứ, thiên nhiên ban cho cái chết.”

Được rồi, Đường Dục lựa chọn cạn lời: “Anh Tiểu Lâm, anh vẫn hài hước như vậy.”

Lâm Triết mặt không đổi sắc: “Em là người duy nhất trong cả hai đời nói anh hài hước đấy.”

“Sự hài hước của anh không giống với người khác lắm, người bình thường không ‘thưởng thức’ được.” Đường Dục nghĩ nghĩ, nhịn không được tò mò: “Bị sét đánh đau không?”

“Cũng được, một chút là xong, không có cảm giác gì.” Lâm Triết cũng hỏi: “Nhảy lầu thì sao, đau không?”

Đường Dục trầm mặc……

Ngày mà cậu nhảy lầu đã lừa Lâm Triết, Lâm Triết theo cậu ba năm, đến cuối cùng lại bị cậu lừa, cậu chỉ đơn giản là muốn kết thúc mọi thứ, cũng muốn kết thúc chính mình.

Lâm Triết cố ý, hắn cố ý hỏi vấn đề này, kỳ thật là muốn hỏi Đường Dục tại sao lại làm như vậy, ba năm đó hắn đã ngăn cản vô số lần, vốn tưởng rằng sau khi báo thù thì cậu sẽ từ từ mở lòng, kết quả cậu lại lừa hắn, nhảy từ tầng thượng của tập đoàn Đằng Phong xuống.

Đường Dục cúi đầu: “Xin lỗi, anh Tiểu Lâm.”

Lâm Triết thở dài: “Tang lễ của em là do một tay Kỷ tiên sinh xử lý, cậu ta không cho phép bất cứ ai hỗ trợ, sau khi em chết thì cậu ta không biết ngày đêm tấn công Đằng Phong, cậu ta muốn phát tiết, nhưng bởi vì em tự sát nên cậu ta không có cách nào báo thù cho em, nên mới tự hành hạ chính mình, hành hạ Tần gia, sau khi Đằng Phong phá sản, ông cụ Tần gia cũng tức đến muốn đột quỵ, ông ta rời nước, về sau cũng chưa từng quay lại.”

Đường Dục có thể tưởng tượng được sự điên cuồng của Kỷ Bạch, dù sao ba năm kia, Kỷ Bạch đối với cậu có thể nói là đào tim móc phổi.

Lâm Triết nói chuyện này ra cũng không có ý khác, chỉ là cảm thấy nên cho cậu biết.

Kỳ thật Kỷ Bạch và Đường Dục là cùng một loại người, một khi đã yêu thì sẽ trao hết tình cảm, nhưng không phải cứ yêu hết mình thì sẽ được như ý nguyện, tình cảm không được đáp lại tựa như hoa rơi nước chảy, vội vàng trôi qua mà không lưu lại một chút dấu vết gì, Kỷ Bạch chính là loại người này.

Nói xong chuyện này, Lâm Triết liền đổi qua chủ đề khác: “Làm sao em phát hiện ra anh?”

Giọng điệu của Đường Dục vẫn chậm rì rì như cũ: “Ngày hôm qua em bảo anh Khương Nghiêu phái người theo dõi Tiêu Sí Hành và Đường Lạc, nhưng anh Khương Nghiêu nói anh cũng đã làm như vậy, em suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra được lý do anh làm điều đó, cho nên mới muốn thử xem thế nào.”

Hai người đều nghĩ cùng một hướng, Lâm Triết cũng không ngạc nhiên.

Đường Dục hỏi: “Anh phát hiện ra điều gì không?”

Lâm Triết: “Có.”

Đường Dục lập tức ngồi thẳng dậy: “Cái gì?”

Lâm Triết nhìn cậu, nói: “Phát hiện lần này em trở về đã thay đổi rất nhiều chuyện, mọi chuyện xảy ra có thể sẽ có chút khác biệt.”

Đường Dục chớp chớp mắt: “Khác biệt mà anh nói là……”

Lâm Triết nói: “Trước kia Tiêu thị bị Tần tổng tấn công, Tiêu Sí Hành vì trả thù nên mới liên thủ với Đường Lạc làm ra những chuyện đó, hiện giờ Tiêu thị chưa gượng dậy nổi là vì Đường Lạc, tuy Tiêu Sí Hành và Đường Lạc đính hôn, nhưng hiện tại lại xảy ra xung đột như vậy, chắc là sẽ không liên thủ đối phó em với Tần tổng giống như quá khứ.”

Tuy đã nói như vậy, nhưng Đường Dục vẫn không yên tâm: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”

“Phải.” Lâm Triết gật đầu, “Nhưng anh còn phát hiện, Tiêu Sí Hành đối với em rất khác với lúc trước.”

Đường Dục vẫn luôn kiêng dè Tiêu Sí Hành, sợ hãi và kháng cự từ tận đáy lòng, không phải vì hắn là thủ phạm hại chết cậu, mà là vì hắn đã hại chết Tần Thời Luật.

Tuy cậu đã quên hết mọi thứ, nhưng vận mệnh đã chú định cậu vẫn đi theo trái tim của mình, giống như chuyện cậu vừa trở lại đã muốn đi lãnh chứng với Tần Thời Luật, cậu sẽ tức giận khi biết Tần Thời Luật đi xem mắt, cậu muốn Tần Thời Luật xây cho cậu một cái nhà ấm trồng hoa mà đời trước cậu đã hứa hẹn sẽ trồng cho hắn cả một vườn hoa lan băng……

Đường Dục hỏi: “Có cái gì khác?”

Lâm Triết không biết nên nói thế nào: “Hình như hắn…… có tình cảm với em.”

Khoé miệng Đường Dục cừng đờ, nhìn Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm, anh nên thu lại sự hài hước của mình đi, cái chuyện cười này em nghe xong là muốn nôn.”

Lâm Triết cũng đoán được cậu sẽ phản ứng như vậy: “Được, cứ coi như anh nói bậy đi, nhưng là chín trên mười.”

Đường Dục: “……” Ha, anh Tiểu Lâm đáng ghét thật đấy.

Nói về Tiêu Sí Hành xong, bọn họ lại nói đến Đường Lạc, Lâm Triết nói: “Đường Lạc ôm tiền chạy ra nước ngoài, Khương thiếu đã rút người theo dõi cậu ta về rồi, hiện tại không rõ hành tung.”

Thật ra Đường Lạc rời đi cũng không có vấn đề gì, nhưng mất dấu anh ta khiến cậu có chút bất an, “Vậy, người kia……”

Lâm Triết biết cậu nói đến ai, người bắt cóc Đường Dục cùng với Tiêu Sí Hành là do Đường Lạc liên hệ, nhưng tên đó chỉ là một tên côn đồ không đáng nhắc đến. Ngoài ra, người cuối cùng giúp Tiêu Sí Hành Đông Sơn tái khởi chính là Đồng Minh, cũng là người đã hại chết Cố Văn Lễ.

Lần xảy ra tai nạn xe ở Lâm Giang, ban đầu Lâm Triết đã nghĩ là do Đường Lạc tìm người, sau khi điều tra mới phát hiện không phải, bắt đầu từ khi đó hắn đã biết có lẽ mọi chuyện xảy ra sẽ khác với đời trước.

Lâm Triết nói: “Trước mắt Đường Lạc vẫn chưa liên hệ với những người đó, nhưng anh đã cho người theo dõi rồi, nếu em vẫn không yên tâm, anh sẽ tìm chút lý do để cảnh sát bắt giữ bọn họ.”

Hiện tại Đường Lạc không rõ tung tích, Đường Dục cảm thấy vẫn nên tiêu trừ hậu hoạ thì sẽ yên tâm hơn, cậu gật đầu: “Dù sao bọn họ cũng không phải người tốt lành gì, bắt lại hết đi.”

*****

Nhà cũ Tần gia, Tần Sùng hành động rất nhanh, hôm qua Tần Hạo gây chuyện, hôm nay ông ta đã không màng lửa giận chưa tan của ông cụ, chạy từ Đồng Dương trở lại.

Tần Sùng cũng không giấu giếm, ở trước mặt Tần Thời Luật thừa nhận Tần Hạo đang được ông ta che giấu, còn nói là dù thế nào thì Tần Hạo cũng là con ruột của ông ta, hôm nay ông ta tới là vì biết Tần Hạo đã gây họa, tới để cầu tình ông cụ.

Kể từ sau ngày sinh nhật của Đường Dục, Tần Phương Xung chỉ hận không thể tránh xa Đường Dục, đời này đều không tính trêu chọc gì đến cậu, kết quả cái đứa súc sinh do thằng ngu Tần Sùng này sinh ra lại chạy tới để gây rắc rối cho ông.

Tần Phương Xung hận không thể dùng đế giày đập chết cái thằng con ngu xuẩn này!!

Tần Sùng cứ liên tục kể lể bên tai ông cụ: “Nói thế nào thì Tần Hạo cũng là cháu ruột của ba, sao ba có thể nhìn nó ngồi tù vì một người ngoài được chứ, tuổi nó còn nhỏ, chỉ là nhất thời hồ đồ, ba không thể ngồi yên nhìn nó bị huỷ hoại như vậy được!”

Tần Thời Luật lạnh lùng nói: “Tuổi còn nhỏ? Nhỏ cỡ nào? Hai tuổi rưỡi sao?”

Tần Sùng có thể kịp thời chạy tới cầu tình như vậy, chứng minh những chuyện mà Tần Hạo làm, không phải ông ta không biết một chút gì, Tần Thời Luật đối với người chú này của hắn có thể nói là tận tình tận nghĩa, cho dù lúc trước ông ta chửi bới Đường Dục, hắn vẫn không đuổi cùng giết tận, hiện tại xem ra, là hắn quá lương thiện rồi.

Tần Thời Luật đứng dậy, Tần Sùng hoảng sợ: “Cậu muốn làm gì?”

Tần Thời Luật liếc ông ta: “Giao người ra đây, bây giờ giao người ra thì sẽ do cảnh sát xử lý, nếu để tôi tự tìm ra được, vậy thì tôi không chắc.”

Tần Sùng nuốt nước miếng: “Cậu, cậu muốn làm gì? Cậu muốn giết người sao?”

Tần Thời Luật không nói chuyện, nếu mà ép hắn nổi điên lên, thì chuyện gì hắn cũng dám làm.

Tần Sùng quay đầu nhìn về phía ông cụ: “Ba, ba xem nó đang nói cái gì kìa, đó là anh em của nó, là con cháu của Tần gia, làm sao nó có thể……”

Tần Thời Luật: “Chú cảm thấy tôi không thể?”

Tần Sùng: “Cậu……”

Hôm nay Tần Chung rảnh rỗi không có việc gì làm nên ở nhà xem náo nhiệt, nhìn Tần Sùng giống như đang nghi ngờ sự tàn nhẫn của con ông, liền mở miệng đâm một dao: “Tôi cảm thấy có thể, chú hai, chú thấy sao?”

Tần Kính nhìn ông một cái, còn chưa kịp mở miệng, thím hai đã nói trước: “Cũng đâu phải anh ấy chưa từng trải qua chuyện này, trước đây lúc còn đang tranh quyền thừa kế công ty với Thời Kiệt, nó đã đánh Thời Kiệt đến mặt mũi bầm dập không ra hình người, chưa nói đến chuyện hai đứa còn là anh em cùng nhau lớn lên, một đứa con riêng ngay cả cửa Tần gia còn chưa từng bước vào thì đừng nghĩ tới chuyện được coi như anh em ruột, không phải là quá mơ mộng hão huyền rồi sao?”

Tần Sùng suýt chút nữa đã quên chuyện này, Tần Thời Luật đã ra tay thì chưa bao giờ biết thương xót.

Tần Sùng ấp úng: “Nhưng, nhưng cũng không thể để nó giết người như vậy được!”

Tần Chung nói: “Không phải nó đã nói rồi sao, bây giờ giao người ra thì sẽ để cảnh sát xử lý, nó cũng chưa nói sẽ giết ai, còn nữa, hết tìm người động tay động chân lên xe thì lại tới lái xe đâm người, cuối cùng còn bắt Đường Dục lên sân thượng công ty muốn đẩy người ta xuống chính là con trai của chú, bây giờ chú lại bô bô cái miệng bảo con trai anh giết người, kỳ lạ thật đấy.”

Nhiều năm qua Tần Chung chưa bao giờ ra mặt nói chuyện cho Tần Thời Luật, đột nhiên Tần Chung lên tiếng khiến Tần Sùng có chút bất an, ông ta nhìn về phía ông cụ cầu cứu: “Ba, ba nói gì đi!”

Tần Phương Xung nhìn về phía Tần Thời Luật: “Hiện tại Tiểu Đường thế nào rồi?”

Tần Thời Luật: “Đang ở bệnh viện.”

Tần Phương Xung rốt cuộc vẫn có chút ích kỷ: “Nếu nó bị thương không nghiêm trọng thì cứ để Tần Hạo tới đó xin lỗi, chuyện này cứ thế cho qua đi.”

“Như thế nào mới tính là nghiêm trọng?” Tần Thời Luật căn bản không trông cậy vào việc ông cụ sẽ thật sự quan tâm, nhưng nghe thấy lời này hắn vẫn không nhịn được tức giận: “Tay Đường Dục là dùng để vẽ tranh, hiện tại hai tay của em ấy đều bị thương mà ngài lại cảm thấy không nghiêm trọng? Vậy thế nào mới tính là nghiêm trọng? Đứt lìa tay? Hay là trực tiếp rơi xuống từ tầng 35 của Đằng Phong?”

Tần Thời Luật không cho ông cụ cơ hội mở miệng: “A, con quên mất, ông nội vẫn luôn không để tâm đến sống chết của người bên ngoài Tần gia, điểm này con và ngài không giống nhau chút nào.” Tần Thời Luật nhìn Tần Phương Xung, nụ cười châm chọc trên mặt hắn biến mất: “Con chưa từng để tâm đến người Tần gia.”

Sắc mặt Tần Phương Xung trắng nhợt: “Mày…..”

Tần Thời Luật lần nữa nhìn về phía Tần Sùng: “Chú ba yên tâm, chuyện của Tần Hạo tôi sẽ không tính lên đầu chú ba, tôi cũng chỉ có thể cho chú bao nhiêu đó mặt mũi, nhưng mà nếu chú ba vẫn không chịu giao người, ngày sau chú cũng đừng có trách tôi xuống tay tàn nhẫn, không chút lưu tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.