Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 109



Ra khỏi nhà cũ, Tần Thời Luật nhận được tin nhắn của Đường Dục, nói Khương Bá Ngôn và ông Chu đã tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, ông Chu ngồi ở mép giường, nhìn cả tay chân đều bị thương của cậu thì đau lòng không thôi: “Sao lại bị thương thành như vậy, ta đã nói họ Tần kia không được rồi mà, đây là thấy con một thân một mình nên mới bắt nạt đúng không, ta già rồi, nhưng ta còn chưa có chết đâu, ngày mai ta lập tức đi tìm bọn họ nói cho rõ ràng!”

Ông Chu quay đầu khiển trách Lâm Triết lần nữa: “Cậu cũng thật là, bảo cậu trông chừng thằng bé, bây giờ cho ta xem thành quả như vậy đúng không?”

Lâm Triết nói một tiếng “Xin lỗi” rồi yên lặng đứng đó, tùy ý để ông Chu khiển trách.

Đường Dục: “Ông Chu ơi, ngài đừng nóng giận, con không sao.”

Ông Chu đau lòng nói: “Đều thành như vầy mà còn nói không sao, con đúng là mạnh mẽ giống hệt cha con thời còn trẻ.”

Ông Chu tiếp tục cằn nhằn hồi lâu, Khương Bá Ngôn căn bản không thể chen vào, điện thoại ở trong túi rung lên, ông lấy ra nhìn thoáng qua, xem xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Ông đứng lên: “Khương Nghiêu, ra đây một chút.”

Đường Dục nhìn về phía ông Chu, ông Chu cũng không biết đã có chuyện gì, “Ta đi xem.”

Ông Chu chân trước vừa ra cửa, Đường Dục liền cho Lâm Triết một ánh mắt, Lâm Triết gật đầu đi về phía cửa……

Trên hành lang, Khương Bá Ngôn nói: “Đồng Minh về nước, ngày mai xử lí chuyện Tần gia với chú Chu xong thì ba sẽ tới Miến Giang, chú Chu sẽ tạm thời ở lại đây chăm sóc Tiểu Dục với con.”

Đồng Minh là người năm đó hại chết Cố Văn Lễ, sau khi Cố Văn Lễ chết thì ông ta liền chuyển hết tài sản ra nước ngoài.

Mấy năm nay Khương Bá Ngôn vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm ông ta, thế lực mà Cố Văn Lễ lưu lại đều ở trong nước, Khương Bá Ngôn cũng không nghĩ tới chuyện phát triển ra nước ngoài, cũng chính vì vậy, chỉ cần Đồng Minh không nhập cảnh, ông sẽ không có biện pháp làm gì ông ta.

Đồng Minh ở nước ngoài, nhưng không có nghĩa là ông ta không có tai mắt ở trong nước, nhiều năm qua Khương Bá Ngôn không dám lộ ra bất cứ tin tức nào có liên quan đến Đường Dục là vì trước khi dọn dẹp được Đồng Minh, ông không muốn Đường Dục phải đối mặt với bất cứ tình huống nguy hiểm nào.

Hiện tại Đồng Minh đột nhiên về nước, Khương Bá Ngôn không biết ông ta về nước với mục đích gì, nhưng ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lâm Triết trở lại bên cạnh giường bệnh: “Đồng Minh về nước.”

Đường Dục nghi hoặc xoay nhẫn hai vòng: “Sao lại trở về vào thời điểm này?”

Sau khi Tần Thời Luật chết, Tiêu thị đầu quân cho một công ty nước ngoài, hầu hết các hoạt động kinh doanh đều không sạch sẽ, mà sau lưng công ty đó lại chính là Đồng Minh.

Đồng Minh rất có hứng thú với đồ cổ, Đường Dục liền giả làm người buôn đồ cổ tiếp cận ông ta, cậu dùng hơn hai năm thu thập không ít chứng cứ phạm tội của Đồng Minh ở nước ngoài.

Ba năm đó, Lâm Triết vẫn luôn đi theo bên cạnh Đường Dục, những việc này Lâm Triết rất rõ ràng: “Sau khi em và Tần tổng xảy ra chuyện ở Lâm Giang, anh đã bắt đầu cung cấp thông tin cho cảnh sát nước ngoài, nhưng một số tin tức không khớp với thời gian, ông ta còn chưa kịp làm gì thì cảnh sát đã biết trước, có thể ông ta nghi ngờ bên cạnh mình có nội gián nên mới về nước để trốn.”

Đời trước Đường Dục vì xử lý Tiêu Sí Hành nên mới tiếp cận Đồng Minh, lần này Tần Thời Luật còn sống, Tiêu Sí Hành và Đồng Minh cũng chưa có cấu kết, Đường Dục nói: “Lần này cứ để chú Khương xử lý đi, em đây tay tàn chân cũng tàn, không thích hợp để xa nhà.”

Tần Thời Luật từ bên ngoài bước vào, Đường Dục cười tủm tỉm vươn hai tay.

Tần Thời Luật đi tới ôm cậu, “Ăn cơm chưa em?”

Đường Dục cọ mặt lên áo khoác của hắn, ngửi mùi hương thân thuộc: “Vẫn chưa ăn, em muốn đợi anh tới ăn cùng.”

Ông Chu đi vào, nhíu mày ho khan một tiếng: “Tém tém lại một chút, còn đang bị thương kìa.”

Tần Thời Luật buông Đường Dục ra, quay đầu gọi một tiếng “ông Chu”.

Ông Chu không nhìn hắn, chỉ “Ừm” một tiếng, lúc quay qua nhìn Đường Dục thì lập tức đổi sắc mặt, cười nói: “Muốn ăn cái gì thì cứ nói với ông Chu, ông gọi người đi mua cho con.”

Ông Chu tuổi lớn, cứ ở trong bệnh viện thế này thì sợ ông sẽ không chịu nổi, Tần Thời Luật bảo ông về nhà nghỉ ngơi, ông Chu không chịu, nhất quyết phải ở lại khách sạn gần bệnh viện.

Buổi tối, Tần Thời Luật rửa mặt xong, lên giường kéo Đường Dục vào trong lòng, Đường Dục hỏi hắn: “Anh Tiểu Lâm nói là anh mời ông Chu đến, tại sao vậy?”

Nhìn ông Chu cả một buổi trưa cứ nhìn Tần Thời Luật không vừa mắt, Đường Dục liền nhịn không được nhớ tới đời trước, đời trước ông Chu cũng không thích Tần Thời Luật, nói đến lý do thì cũng hơi buồn cười, ông Chu ghét bỏ hắn không có biện pháp nối dõi tông đường cho Cố gia.

Đây cũng coi như phong thuỷ luân chuyển đi, đời trước ông Chu ghét bỏ Tần Thời Luật không thể sinh con, hiện tại ông nội Tần Thời Luật cũng ghét bỏ cậu không thể sinh.

Chuyện bạn gái mối tình đầu của Tần Chung gặp tai nạn trước khi ông ta kết hôn Đường Dục biết, lần trước tại tiệc sinh nhật cậu cũng đã nói với Khương Bá Ngôn rằng Tần Kính có thể là người đứng sau màn, nhưng cậu không biết lần này ông Chu đến là để hỏi tội Tần gia hay là để xác nhận Tần Kính.

Không biết đến lúc đó Tần gia sẽ ra sao, chỉ có Tần Thời An đáng thương nhất định không thể ngờ được, người cha mà cậu ta luôn mồm bảo vệ, nói cha của cậu ta tuyệt đối sẽ không ngoại tình, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy.

Tuy đã hơn ba mươi năm trôi qua, nhưng nạn nhân của thế hệ trước lại liên lụy tới thế hệ sau, Tần Thời Luật mới là người vô tội nhất.

Nghĩ đến bao nhiêu năm qua hắn phải chịu đựng sự căm hận của cả hai bên cha mẹ, Đường Dục liền nhịn không được đau lòng, tay quấn băng vải nâng mặt Tần Thời Luật lên, “Cha của anh sẽ trở mặt với bọn họ sao?”

Tần Thời Luật nắm lấy tay Đường Dục: “Từ lúc anh bắt đầu có ký ức, ông ta chưa từng để tâm đến bất cứ điều gì, anh cũng chưa từng thấy ông ta trở mặt với ai, cũng không biết nếu biết được sự thật thì ông ta sẽ thế nào, người Tần gia đều rất vô tình.”

Đường Dục lại lần nữa ôm mặt hắn, nói: “Anh và bọn họ không giống nhau.”

Tần Thời Luật nhìn cậu, cười: “Không giống chỗ nào?”

“Chỉ là không giống thôi.” Đường Dục muốn nói hắn rất nặng tình, nhưng nghĩ đến đời trước hắn đã bỏ cậu lại một mình, Đường Dục liền không nói ra được: “Hơn nữa không phải tất cả người trong nhà anh đều vô tình, em thấy Tần Thời An cũng rất trọng tình nghĩa.”

Thời điểm này mà lại đi khen người khác, Tần Thời Luật tất nhiên không tha cho Tần Thời An: “Nó là không tim không phổi.”

“Đừng nói cậu ấy như vậy, chỉ hơi ngốc một chút, nhưng người lại không xấu.” Đường Dục ghé vào ngực Tần Thời Luật: “Hơn nữa không phải Tần Thời An còn một người anh nữa sao, chắc anh ta cũng là người tốt nhỉ.”

Nói đến Tần Thời Kiệt, bàn tay đang vuốt tóc Đường Dục hơi dừng lại: “Em không nói thì suýt chút nữa anh đã quên mất cậu ta.”

*****

Ngày hôm sau, Lâm Nghi và Lâm Miễn tới bệnh viện thì gặp ông Chu, sau khi nghe ông Chu kể lại ngọn nguồn sự tình năm đó, Lâm Nghi chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Kết thúc cuộc hôn nhân này đối với Lâm Nghi mà nói là giải thoát, nghe được đáp án đã oan uổng mình hơn ba mươi năm, bà giống như dỡ xuống được gông cùm xiềng xích trên người nhiều năm qua, khiến bà cảm thấy vô cùng vui sướng.

Tay chân Đường Dục không tiện, không thể đi theo xem náo nhiệt, nhóm người Tần Thời Luật rời đi, Đường Dục ở trong phòng bệnh liền cảm thấy nhàm chán, cậu bảo Lâm Triết đưa thuốc lá cho mình.

Lâm Triết đưa điếu thuốc tới: “Tần tổng sẽ ngửi thấy.”

Đường Dục ngậm thuốc lá nhìn hắn một cái: “Mở cửa sổ là được mà.”

Lâm Triết bật lửa, đưa tới: “Ồ, vậy em đừng có hôn hắn.”

Đường Dục lập tức tránh đi, lấy điếu thuốc trong miệng ra: “Thôi, khó quá.”

Điện thoại liên tục vang lên vài tiếng, vừa nghe âm thanh là Đường Dục biết chắc chắn không phải Tần Thời Luật, Tần Thời Luật sẽ không có như động kinh gửi tin nhắn liên tục như vậy.

Cậu còn nghĩ có phải là Dư Nhạc Dương hay không, cầm điện thoại lên mới phát hiện, là Tần Thời An.

Tần Thời An:【Anh Tiểu Dục! Xong rồi!】

Tần Thời An:【Ba em thành hung thủ giết người rồi!】

Tần Thời An:【Anh cả dẫn theo bác dâu cả cùng hai người em không quen biết tới chỉ trích ba em.】

Tần Thời An:【Xong phim, bác cả em tức giận thật rồi.】

Tần Thời An:【Bác cả đánh ba em một quyền……】

Đường Dục thích thú xem ‘phát sóng trực tiếp’ của Tần Thời An, nhưng không biết bị làm sao, ‘phát sóng trực tiếp’ đột nhiên bị ngắt.

Đường Dục:【Cậu đâu rồi? Sao không nhắn gì nữa?】

Hai phút sau, Tần Thời An gửi tới mười mấy emoji hoảng sợ…..

Tần Thời An:【Xong rồi, lần này thật sự xong rồi! Anh em trở về rồi!!!】

Đường Dục chớp chớp mắt.

Anh của Tần Thời An…… Tần Thời Kiệt?

*****

Tần Thời Kiệt cũng không ngờ mình lại may mắn như vậy, năm sáu năm không về, vừa về là gặp phải chuyện lớn trong nhà.

Một quyền này của Tần Chung không hề nhẹ, nửa cái mạng của Tần Kính suýt chút nữa bay mất vì cú đấm đó.

Tần Thời Kiệt ngồi trên vali xem náo nhiệt, thím hai túm lấy anh ta: “Thời Kiệt, con cũng nói một câu đi chứ!”

Tần Thời Kiệt: “Chuyện này quả thật là ba con sai, báo cảnh sát đi.”

Thím hai: “……”

Tần Kính: “……”

Thím hai ngẩn người: “Con đang nói cái gì vậy? Đó là ba của con đó!”

Tần Thời Kiệt chí công vô tư nói: “Ba con giết người, đấy là phạm pháp. Nhưng mà mẹ cứ yên tâm, chuyện này đã qua ba mươi năm, thời hạn truy tố cũng đã qua rồi, mẹ không cần phải gấp như vậy đâu.”

Tần Kính không thể tin được đây là lời do chính con trai ruột mình nói ra, nó muốn đưa ông ta vào con đường chết sao?

Tần Thời Luật liếc Tần Thời Kiệt một cái.

Làm sao hắn có thể không rõ cái tên khốn khiếp này chứ? Ngoài mặt thì tỏ ra chính trực, nhưng thực tế thì chẳng phải là sợ Lâm gia vì cái nồi to úp trên đầu ba mươi năm mà tới tìm bọn họ tính sổ hay sao?

Tần Thời Kiệt thật sự đã nghĩ như vậy, so với việc giao người cho Lâm gia, giao cho cảnh sát xử lý mới là biện pháp tốt nhất và đơn giản nhất, hơn nữa anh ta chắc chắn, nếu đem người giao cho cảnh sát, Tần Thời Luật sẽ không nói gì nữa.

Lâm Nghi nhìn Tần Thời Kiệt báo cảnh sát, quả thật không nói gì thêm, bà đưa đơn ly hôn cho Tần Chung: “Ký đi, chuyện nhà các người mà để một người ngoài như tôi đây đứng xem thì cũng không thích hợp lắm.”

Tần Chung nhìn tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của Lâm Nghi, trầm mặc một lát, cầm bút ký tên: “Lâm Nghi, xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi tôi.” Lâm Nghi lấy lại tờ đơn, “Tôi không có ý định tha thứ cho ông, từ nay về sau tôi và ông nước sông không phạm nước giếng.”

Khương Bá Ngôn xử lý xong chuyện này thì còn phải đến sân bay, Lâm Nghi nói: “Tôi đưa mọi người ra sân bay.”

Lâm Nghi đi rồi, Tần Chung suy sút ngồi xuống sô pha, cúi đầu lẩm bẩm hỏi: “Các người có còn là con người không? Đó là một mạng người đấy!”

Tần Phương Xung hận rèn sắt không thành thép, nói: “Làm như vậy còn không phải là vì mày hay sao!”

Cuộc điện thoại báo cảnh sát đã được thực hiện, Tần Kính vừa mới bị đánh một quyền hiện đang ngã ngồi dưới đất, không biết nên làm gì.

Tần Chung: “Vì tôi? Hay là vì chính các người? Ông vì mượn sức Lâm gia mà khiến tôi với Lâm Nghi căm hận nhau suốt ba mươi năm, cô ấy đã làm gì sai mà phải gánh chịu hận ý của tôi thay các người, còn phải nâng đỡ Tần gia!”

Tần Chung nhìn Tần Thời Luật đang ngồi ở một bên, nghĩ đến lời Lâm Nghi nói trước khi đi, nước sông không phạm nước giếng, sao có thể không phạm đây? Giữa bọn họ còn có một đứa con chung.

Nghĩ đến bao nhiêu năm qua ông lạnh nhạt thờ ơ Tần Thời Luật, Tần Chung ngoại trừ hai chữ hối hận thì không tìm được từ ngữ nào khác để hình dung tâm tình lúc này: “Thời Luật đã làm gì sai, mà phải sinh ra trong một gia đình như vậy, phải lớn lên trong sự căm hận của cha mẹ.”

Tần Thời Luật có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, cũng không ấm lòng.

Ở trong cái nhà này, lòng hắn đã sớm lạnh lẽo.

Tần Chung suy sút nhiều năm như vậy, hiện giờ cũng không làm được gì hơn, ông ta nhìn về phía Tần Phương Xung: “Lâm Nghi đã vì Tần gia mà trả giá nhiều năm như vậy, không có Lâm gia cũng chẳng có Tần gia hiện tại, đã đến lúc phải trả lại rồi.”

Tần Kính vốn đang thất thần, nghe được lời này thì cuối cùng cũng có phản ứng: “Anh cả, anh có ý gì?”

Tần Chung nói: “Nợ với Lâm Nghi, tôi sẽ tự mình trả, nhưng nợ Thời Luật, các người phải lấy Tần gia để trả, tài sản của Tần gia một cắc tôi cũng không cần, nhưng công ty nhất định phải thuộc về Thời Luật.”

Nghe vậy, thím hai vội la lên: “Sao có thể như vậy được?”

Lúc Tần Thời Kiệt gọi điện thoại báo cảnh sát bắt Tần Kính thím hai cũng chưa có phản ứng lớn như vậy, vậy mà lúc này lại nhảy dựng lên ngăn cản Tần Chung.

Cả người Tần Kính đều choáng váng, ông ta cúi đầu phục tùng hơn nửa đời, hiện tại không chỉ bị con trai ruột đưa vào tù, còn rơi vào cảnh hai bàn tay trắng, ông ta bò tới trước mặt ông cụ: “Ba, ba đã đồng ý với con rồi mà, ba đã nói công ty chỉ là tạm thời giao cho Thời Luật xử lý, chờ Thời Kiệt trở về ba sẽ giao cho Thời Kiệt, ba không thể nói chuyện không giữ lời như vậy được.”

Mặc dù ông cụ không nói thẳng ra, nhưng chuyện này ngay cả Tần Thời An còn biết, huống chi là Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật đột ngột đánh gãy: “Vậy thì giao cho Tần Thời Kiệt cũng tốt.”

Mọi người nghe được lời này thì có chút bất ngờ, ngoại trừ Tần Thời Kiệt.

Tần Thời Kiệt lập tức nhảy dựng từ trên vali: “Tần Thời Luật, anh đừng có quá đáng, chuyện lúc trước anh đồng ý với tôi anh quên rồi sao!”

Tần Thời Luật nhìn anh ta một cái: “Lúc trước là cậu năn nỉ tôi, hiện tại là do ba mẹ cậu muốn thay cậu giành công ty về, tôi không có trái với ước định.”

Tần Thời An đang ngồi xổm bên cạnh tình báo, nghe được lời này thì động tác gõ bàn phím hơi khựng lại, hỏi: “Ước định gì?”

Ban đầu Tần Phương Xung bảo Tần Thời Luật và Tần Thời Kiệt tự thương lượng xem ai sẽ là người ngồi vào vị trí chủ tịch công ty, kết quả ngày hôm sau hai người liền chạy ra đánh một trận, Tần Thời Kiệt mặt mũi bầm dập trở về, chủ động ‘thoái vị nhường hiền’.

Tần Thời Luật dùng bạo lực giành được vị trí chủ tịch, hai vợ chồng Tần Kính vẫn luôn không phục, nhưng bọn họ lại sợ Tần Thời Luật, thời kỳ đó hắn cứ thấy ai không vừa mắt là bày ra bộ mặt hung tợn như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, hoàn toàn không nhận người thân, hệt như một con sói con hoang dại.

Tần Thời Kiệt thấy Tần Thời Luật thật sự muốn buông tay mặc kệ, anh ta cũng không chần chờ: “Con kết hôn rồi, đối tượng là nam.”

Thím hai nghe được lời này thì suýt chút nữa ngất xỉu, bà ta không thể tin được nhìn Tần Thời Kiệt: “Con, con nói cái gì? Con kết hôn? Con kết hôn với ai, tại sao con kết hôn mà mẹ lại không biết?”

“Chính vì không muốn cho mọi người biết nên con mới ra nước ngoài.” Tần Thời Kiệt nói: “Lúc trước là con bảo Tần Thời Luật đánh con, nguyên nhân là do con không cần công ty, hắn cũng không cần, nên hai chúng con mới hẹn ra ngoài đánh nhau, ai đánh thắng thì công ty thuộc về người đó, con cố ý không đánh lại, cứ để mặc cho hắn đánh, coi như là để hắn trút giận cho những chuỗi ngày bức bối sau này.”

Tần Phương Xung có chết cũng không ngờ, công ty mà ông ta một tay thành lập, không tiếc dính đến mạng người cũng muốn củng cố, cái công ty mà hai đứa con trai của ông ta tranh nhau đến sức đầu mẻ trán, vậy mà ở trong mắt hai thằng nhóc này lại là một củ khoai lang nóng bỏng tay, vì không muốn lấy mà tình nguyện đánh nhau một trận!

Thím hai có chút thở không nổi, bà ta ôm ngực lớn tiếng chất vấn: “Tần Thời Kiệt! Con rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”

Tần Thời Kiệt nói: “Con nói con không cần công ty, từ lúc bắt đầu con và Tần Thời Luật đều biết, ai thừa kế công ty thì sẽ không thể tự quyết định con đường sau này của mình, chẳng lẽ ví dụ của bác cả và bác dâu còn chưa đủ để cảnh tỉnh sao? Ông nội lựa chọn con không phải là vì con có năng lực, mà là vì nhà mẹ đẻ của mẹ không có bối cảnh giống như bác dâu cả, so với việc để Tần Thời Luật liên hôn, có lẽ con dễ bị thuyết phục hơn nhiều, nếu không được thì sẽ bị đối xử giống như bác cả, nhưng chiêu này các người không dám dùng để đối phó Tần Thời Luật.”

Tần Thời An nghe xong thì sợ đến ngây người, cậu ta vẫn luôn biết gia đình của mình không hề yên bình, nhưng lại không biết mỗi người trong nhà đều đã sớm che giấu ác ý của mình, chỉ có bé thiên sứ ngây thơ đáng yêu như cậu ta sống ở giữa bọn họ nhưng vẫn không biến thành ác ma, cậu ta thật sự quá bội phục định lực của mình luôn.



Trong bệnh viện, Đường Dục đặt điện thoại xuống: “Nếu mỗi người đều có thể có một cơ hội để bù đắp tiếc nuối như em thì tốt quá.”

Lâm Triết: “Ý em là……”

Đường Dục nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ: “Anh Bạch Lâm.”

Lâm Triết trầm mặc một lát: “Hẳn là hiện tại cậu ấy vẫn còn sống.”

Đường Dục gật gật đầu: “Nếu nói không nhầm, anh ấy có thể sống đến tháng 3 năm sau, Tần Thời Kiệt ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy đều không chấp nhận lời cầu hôn, nhưng Tần Thời Kiệt vẫn luôn nói với người trong nhà rằng anh ta đã kết hôn, nói anh ta đã có người mình yêu.”

Cuộc sống vô thường, cho dù có trọng sinh thêm vài lần nữa thì Đường Dục cũng không có cách nào quen được, cậu lẩm bẩm: “Lúc trước em muốn kết hôn với Tần Thời Luật, chính là vì nhìn thấy bọn họ, kết quả vẫn là một hồi bi kịch.”

Lâm Triết không biết nên an ủi cậu thế nào: “Em muốn gặp Bạch Lâm không?”

Đường Dục lắc lắc đầu: “Không cần, em không có năng lực chữa khỏi bệnh cho anh ấy, em sợ nhìn thấy anh ấy, em sẽ buồn.”

Điện thoại rung lên một tiếng.

Đường Dục cầm lấy điện thoại, là tin nhắn của Tần Thời Luật:【Tần Thời Kiệt và bạn đời của cậu ta muốn tới gặp em.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.