"Con vội vàng giống như đòi mạng như vậy là vì muốn ta đến xem chú của nó ép nó xin lỗi?" Từ đồn cảnh sát đi ra, Lâm Nghi lên xe liền gọi cho Tần Thời Luật: "Sao ta lại sinh ra cái đồ vô dụng như con hả, người của mình ra cửa còn để cho người ta khi dễ, phế vật!"
Tần Thời Luật đã quen tính tình của Lâm Nghi, bất quá lần này hắn lại im lặng vài phút ngắn ngủi.
Đường Vĩ Hoành đến đó là chuyện mà hắn không nghĩ tới, lúc trước Đường Dục còn nói Đường Vĩ Hoành đối với cậu không tốt, vậy mà khi cần tới nộp tiền bảo lãnh, cậu cư nhiên không gọi cho hắn, ngược lại tìm Đường Vĩ Hoành?
Tần Thời Luật lẳng lặng nghe Lâm Nghi phát tiết xong: "Em ấy đâu?"
Lâm Nghi: "Sao không tự gọi cho cậu ta mà hỏi, ta là bảo mẫu của con hả?"
Tần Thời Luật thong dong nói: "Vậy cúp."
"Tần Thời Luật!" Lâm Nghi nhắc nhở hắn: "Ta đã mang người ra ngoài rồi, chuyện con đáp ứng tốt nhất nên làm được!"
Dì Trương đang chuẩn bị lên xe, liền nghe thấy Lâm Nghi rống lên một câu như vậy.
Bà biết mà, Tần phu nhân ngày đó còn muốn đuổi Đường thiếu gia đi, làm sao hôm nay lại đến đồn cảnh sát giúp cậu được, cũng không biết Tần tiên sinh đã đáp ứng phu nhân cái gì rồi.
Một bên khác, Đường Dục bị Đường Vĩ Hoành ngăn lại, ép cậu tới chỗ Lâm Nghi nói với bà là ông ta muốn mời bà ăn cơm.
Đường Dục bị hù chết, muốn nói thì chú tự đi nói đi!
Năm đó Tần gia và Lâm gia liên hôn, toàn bộ thành phố Phú Dương đều nháo đến ồn ào huyên náo, Lâm gia hắc - bạch đều ăn, gia thế không hề thua kém Tần gia, mấy năm gần đây Lâm gia mang lại cho Tần gia không ít tiện nghi.
Hiện giờ Đường Dục và Tần Thời Luật kết hôn, nghĩa là về sau Đường gia cũng sẽ theo đó thơm lây, Đường Vĩ Hoành sao có thế buông tha một cơ hội tốt như vậy?
Thấy cậu bất động, Đường Vĩ Hoành thúc giục: "Con đứa nhỏ này, kết hôn rồi liền không nghe chú nữa phải không, bất quá chỉ là một câu mời mẹ chồng con ăn cơm thôi mà."
Đường Dục nhíu mày, chỉ một câu vậy sao chú không đi nói đi.
Đường Dục nói: "Bà ấy không thích con."
Đường Vĩ Hoành không tin: "Không thích con mà tự mình tới nộp tiền bảo lãnh cho con?"
Đường Dục cũng không hiểu vì sao Lâm Nghi lại đến: "Đại khái là sợ con làm mất mặt nhà bọn họ đi."
...... Lời này nói có sách mách có chứng.
Đường Vĩ Hoành cũng không phản bác được.
Đường Dục tiếp tục đánh rớt ý niệm muốn lôi kéo làm quen của hắn: "Mấy ngày trước bà ấy biết con và Tần Thời Luật kết hôn, tới nhà đưa cho con một tấm chi phiếu, muốn con ly hôn với Tần Thời Luật."
Đường Dục nói chuyện chậm, nghe giống như đang ủy khuất.
Đường Vĩ Hoành nghe thấy hai chữ "ly hôn", chuông cảnh báo tức khắc reo vang: "Tất nhiên không thể ly hôn!"
Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Cho nên con không có nhận tấm chi phiếu đó."
Nếu thật sự ly hôn, 2 triệu lúc trước của hắn không phải đổ sông đổ biển hết sao!
Đường Dục như con giun trong bụng hắn, chuyên môn đánh vào chỗ hiểm: "Chú, đừng mời bà ấy ăn cơm, chú cho con tiền đi, con mua một phần lễ vật tặng cho mẹ Tần Thời Luật."
Đường Vĩ Hoành: "!"
Mua lễ vật làm sao cùng cấp bậc với mời ăn cơm được, cái đồ ngốc này!
Đường Vĩ Hoành mặt già cứng đờ: "...... Lại, lại mua lễ vật?"
Đường Dục vô cùng đáng thương chớp chớp đôi mắt: "Bà ấy không thích con, con muốn lấy lòng bà ấy."
Đường Vĩ Hoành: "......"
Nội tâm Đường Vĩ Hoành vô cùng rối rắm, Tần phu nhân không thích Đường Dục xác thật không phải chuyện tốt, nếu không làm tốt quan hệ, nói không chừng ngày nào đó bà ta thật sự ép Đường Dục ly hôn với Tần Thời Luật, lấy lòng là điều cần thiết, chính là......
Lần trước chuyển cho nó 2 triệu đi mua lễ vật cho Tần Thời Luật, hiện tại lại mua cho Tần phu nhân, tất nhiên không thể thấp hơn 2 triệu được.
Đường Vĩ Hoành chỉ nghĩ thôi tâm đã muốn đổ máu.
Đường Vĩ Hoành hỏi: "Lần trước cho con tiền tiêu hết rồi?"
Đường Dục nhớ tới dự định mua giống hoa cùng đồ tráng men, trong lòng còn sợ hãi nói: "Thiếu chút nữa không đủ."
Đường Vĩ Hoành: "......"
Hơn hai trăm vạn còn không đủ?
Mua cái thứ lễ vật gì? Đất sao? Bại gia tử!
Trong xe, Lâm Nghi thấy bọn họ còn chưa nói xong, không kiên nhẫn nói: "Ở đó lề mề cái gì, còn không mau lên xe?"
Đường Dục hoảng sợ, cậu nhìn về phía Lâm Nghi...... cho nên xe ngừng ở kia không đi là đang đợi cậu?
Đường Dục ngượng ngùng nghĩ: Kỳ thật cậu có thể tự mình bắt xe mà.
Đường Vĩ Hoành nhìn ra Đường Dục đang kháng cự, vừa đẩy cậu về hướng xe bên kia, vừa nhỏ giọng dặn dò: "Nếu bà ta nhắc lại chuyện ly hôn, con nhất định không được đáp ứng biết không?"
Đường Dục chất phác gật đầu: "Dạ, còn lễ vật......"
Đường Vĩ Hoành khóe miệng hơi giật giật, tâm nói thằng nhóc này sao còn chưa quên chuyện này!
Đường Vĩ Hoành cắn răng: "Chút nữa sẽ chuyển tiền cho con."
Vừa vặn đi đến trước cửa xe, Đường Dục cười cười nhìn về phía Đường Vĩ Hoành, mắt mèo cong cong, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Cảm ơn chú."
Đường Vĩ Hoành: "......" Chú cảm ơn con, về sau làm ơn đừng có mua lễ vật cho ai nữa.
Dì Trương ngồi ở ghế phó lái, Đường Dục chỉ có thể ngồi ở phía sau, cửa sổ xe vẫn chưa đóng lại, Lâm Nghi ngồi ở trong xe thần sắc lãnh đạm nhìn cậu, Đường Dục tay run một chút, cửa xe kéo mãi không ra.
Đường Vĩ Hoành tri kỷ giúp cậu mở cửa xe, đẩy cậu vào trong: "Tần phu nhân đi thong thả, Tiểu Dục không hiểu chuyện, phiền ngài lo lắng rồi."
Lâm Nghi có lệ "Ừ" một tiếng, là cái kiểu nếu không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe được.
Nhìn xe rời đi, Đường Vĩ Hoành nhịn không được mắng Đường Lạc là sao Tang Môn, không có việc gì làm hay sao mà gọi điện thoại kêu hắn tới đây cho mất mặt, không chỉ không được thông gia yêu thích, còn phải cho không!
*Sao Tang Môn: Sao Tang Môn đóng ở cung nào thì làm cho cung đó gặp nhiều chuyện buồn phiền, lo lắng, lo toan và chịu nhiều thiệt thòi
Trong xe, Đường Dục ôm bọc vải đỏ dính sát vào cửa xe, cách Lâm Nghi thật xa.
Lâm Nghi liếc mắt nhìn cậu: "Chú của cậu đối tốt với cậu như vậy, sao không đi cùng hắn đi." Còn cảm ơn, cảm ơn hắn bắt cậu xin lỗi người ta sao?
Dì Trương cho rằng bà lại muốn nói đến chuyện ly hôn, nhanh chóng nói: "Phu nhân, Tần tiên sinh nói đưa Đường thiếu gia về nhà."
Không đề cập tới Tần Thời Luật còn tốt, nhắc tới hắn ngữ khí Lâm Nghi càng kém: "Nó có năng lực như vậy sao không tự mình tới?"
Dì Trương ậm ừ: "Tần tiên sinh đang bận chuyện công tác."
"Bận? A!" Lâm Nghi cười lạnh, "Đàn ông nói bản thân bận đều là một lũ vô dụng, ngay cả gia đình mình mà còn không bảo vệ nổi, nên cả đời độc thân mới đúng."
Miệng Lâm Nghi thật sự không buông tha ai, có khi cảm xúc còn cực đoan ác liệt giống như người điên, Đường Dục nhớ rõ, tính tình này là do tình cảm giữa bà và cha Tần Thời Luật không tốt tạo thành.
Lâm Nghi quay đầu, thấy Đường Dục đang nhìn chằm chằm bà, rống cậu: "Nhìn cái gì?"
Đường Dục lần này không sợ, nhìn Lâm Nghi nói: "Con cố ý."
Lâm Nghi không biết vì sao lại nghe hiểu những lời không đầu không đuôi này, cậu bỏ qua màn tranh chấp vừa rồi giữa bà và dì Trương, từ lời âm dương quái khí của bà lấy ra vấn đề chân chính, trả lời câu hỏi vừa rồi.
Cậu cố ý, cố ý nói cảm ơn, cố ý cười làm người ta bắt không được tật xấu nào, cho nên, cậu cũng không ngốc như vậy.
Lâm Nghi há miệng thở dốc, khó có được không nói gì.
Trong lòng dì Trương dâng lên, còn tưởng Lâm Nghi sẽ tức giận với Đường Dục, kết quả bà chỉ hừ một tiếng, tức giận cũng tiêu tan.
Dì Trương không thể tưởng tượng được quay đầu nhìn Đường Dục.
Đường Dục chớp chớp mắt, một bộ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Nghi dùng khóe mắt nhìn Đường Dục, đánh giá từ đầu đến chân, so với lần trước ở nhà Tần Thời Luật còn nhìn nghiêm túc hơn, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bọc vải đỏ Đường Dục đang ôm, "Cậu dùng cái này đánh người?"
Đầu ngón tay Đường Dục hơi rụt lại, nắm chặt bọc vải: "Dạ."
Lâm Nghi nhớ tới đầu con trai của trứng bồ câu, có chút tò mò: "Bên trong là cái gì?"
Đường Dục mở bọc vải ra cho bà xem: "Nghiên."
Sau khi thấy rõ là cái gì, Lâm Nghi tức khắc hít sâu một hơi, ánh mặt bà nhìn cậu có chút kinh sợ, rất có cảm giác "Sao thằng nhóc này còn không đáng tin cậy bằng Tần Thời Luật vậy".
"Cậu không biết đánh nhau?"
Lâm Nghi nghĩ mà sợ, như thế nào thứ gì cũng dám đánh lên đầu người ta?
Nhìn khối nghiên mực đen nhánh kia, bà cũng không biết nên nói đầu người kia cứng hay thứ này chất lượng tốt.
Đường Dục trung thực nói: "Lần sau sẽ không."
Lâm Nghi chưa từng làm mẹ hiền, ngay cả người mẹ nghiêm khắc cũng chưa từng làm qua, giờ phút này lại có cảm giác vô lực như dạy học sinh tiểu học làm bài tập: "Còn có lần sau?"
Đường Dục vội vàng lắc đầu: "...... Không có."
Xe ngừng ở cửa tiểu khu, Lâm Nghi không tính đưa bọn họ vào tận nhà.
Đường Dục xuống xe, ngoan ngoãn đứng ở trước cửa xe, nói với Lâm Nghi ở trong xe: "Hôm nay cảm ơn ngài."
Lâm Nghi liếc mắt nhìn cậu: "Không cần cậu cảm ơn, ta đã bán nhân tình này cho Tần Thời Luật, không liên quan đến cậu."
Đường Dục tuy rằng không hiểu, nhưng cậu vẫn "Dạ" một tiếng, chưa từng làm cho bản thân mình không thoải mái.
Đường Dục lấy chuyển phát nhanh rồi cùng dì Trương về nhà, Dư Nhạc Dương đang ngồi xổm ở trước cửa nhà, nhìn thấy Đường Dục trở về, hắn lập tức đứng lên: "Sao bây giờ cậu mới về?"
Hôm nay Dư Nhạc Dương đánh nhau cũng không khá hơn là bao, một bên mắt bị đánh bầm xanh tím một mảng, lúc nãy vẫn chưa thấy rõ ràng, hiện tại xanh đến lợi hại.
Dư Nhạc Dương không sao cả, nghĩ đến đầu Vương Chính bị Đường Dục đập, hắn bị bầm một con mắt thì tính là cái gì!
Đường Dục hỏi hắn: "Không phải cậu về nhà với mẹ sao?"
Dư Nhạc Dương giống như phạm nhân vượt ngục: "Mẹ tôi phải đi làm, tôi liền trốn ra."
Dư Nhạc Dương không xem bản thân là người ngoài, túm Đường Dục đi vào trong, "Cậu lấy cái gì vậy?"
Gói hàng rất to, nhưng lại thấy Đường Dục cầm nó rất nhẹ nhàng, vào phòng, Đường Dục bắt đầu mở chuyển phát nhanh, sau khi mở ra tầng tầng lớp lớp bao bọc bên ngoài, Dư Nhạc Dương cẩn thân quan sát đống rác bên trong.......cậu đây là mua không khí hả?
Đường Dục bới bới bên trong nửa ngày, sau đó từ trong một đống túi khí lấy ra mấy cành cây khô dài cỡ ngón cái......
Dư Nhạc Dương: "?"
Dư Nhạc Dương: "Cậu mua nhánh cây khô về làm gì?"
Đường Dục nói: "Đây là hoa."
Dư Nhạc Dương bày ra vẻ mặt "Cậu đừng mơ lừa gạt được tôi, lão tử không phải đồ ngốc" nhìn bốn cây "củi khô" không có sức sống trong tay cậu, cạn lời nói: "Hoa? Cậu gọi cái thứ này là hoa?"
Nghĩ đến thói quen tiêu xài hoang phí của cậu, Dư Nhạc Dương ngập ngừng hỏi: "Cậu dùng bao nhiêu tiền mua?"
Đường Dục duỗi tay giơ hai ngón.
Dư Nhạc Dương: "Hai mươi?"
Đường Dục lắc đầu.
"200?"
Đường Dục vẫn lắc đầu.
"Hai ngàn?"
Đường Dục nhìn hắn một cái.
Hai ngàn còn không đủ mua mấy que gỗ gãy này?
Dư Nhạc Dương hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ đối với kẻ coi tiền như rác trước mặt: "Chắc là hai vạn nhỉ?"
Đường Dục trầm mặc một lát, đem cành hoa chôn xuống đất, sau đó mới nói: "Không phải."
Không biết vì cái gì, Dư Nhạc Dương không vì cậu trả lời mà thở phào nhẹ nhõm, đại khái là vì rất nhanh Đường Dục đã đánh một cú vào hiện thực và mộng ảo của hắn......
Đường Dục nói chuyện chậm, nói "Không phải" xong thì dừng hai giây, sau đó mới nói: "2 triệu."
Dư Nhạc Dương vội vàng đè trước ngực của mình, hít sâu: "......"
Dư Nhạc Dương đột nhiên có chút váng đầu, hắn đỡ cửa sổ đứng lên, gằn từng chữ hỏi: "Cậu lặp lại lần nữa, bao nhiêu tiền?"
Đường Dục ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đơn thuần như là đang tò mò hắn vì sao lại kinh ngạc như vậy: "2 triệu nha."
Dư Nhạc Dương đã không còn muốn đếm con số 2 triệu này có bao nhiêu số 0 nữa rồi: "...... Có phải cậu điên rồi không?"
Dư Nhạc Dương chỉ vào cái cành gãy trong chậu hoa: "Cái thứ này, 2 triệu? Cậu đây là có tiền không có chỗ tiêu hay là đầu bị kẹp cửa hả? Não của cậu đi nghỉ phép rồi đúng không? 2 triệu có thể mua mấy cái vườn hoa luôn đó!"
"Không giống nhau." Đường Dục bình tĩnh tiếp tục sửa sang lại cành hoa, "Đây là vua của các loài hoa."
Dư Nhạc Dương thật muốn đánh đầu cậu nở thành vua của các loài hoa luôn: "Con mẹ nó chắc chắn là lừa đảo! Cậu mau nói cho tôi biết cậu mua cái thứ này ở đâu, tôi lập tức gọi 315 báo cáo!"
Đường Dục đưa địa chỉ cho hắn, sau khi Dư Nhạc Dương tra xong liền trầm mặc.