Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 25-3



Editor: Lạc

Buổi sáng ngày hôm sau, mặt Tần Thời Luật đen sì, anh không hôn Đường Dục, cũng không ôm cậu, ăn sáng xong cũng không nói câu nào với cậu đã rời đi rồi.

Đường Dục ngồi trước bàn ăn chậm rãi ăn đồ ăn sáng, ánh mắt nhìn chằm chằm bát chè mè đen mà anh không đυ.ng tới.

Tần Thời Luật cố ý trốn tránh việc uống chè mè đen phải không?

Đường Dục thở dài.

Đã một bó tuổi rồi mà còn khiến người ta bận lòng!

Thấy Tần Thời Luật đi rồi, Thím Trương lại gần hỏi Đường Dục: "Có phải hai cậu cãi nhau không?"

"Không có ạ." Đường Dục hùng hồn nói, nói xong cậu hỏi lại thím Trương: "Tần Thời Luật tức giận ạ?”

Thím Trương gật gật đầu: "Rất rõ ràng."

Đường Dục khó hiểu, sao đang yên đang lành anh lại tức giận vậy?

Đường Dục cầm điện thoại lên mạng tra cứu một chút về… “Nguyên nhân người lớn tuổi vô duyên vô cớ tức giận.”

Đáp án trên mạng đưa ra là...Có thể là do đến thời kỳ mãn kinh, người lớn tuổi đều sẽ có tình trạng như vậy, là người một nhà thì phải học cách thấu hiểu và khuyên bảo.

Đường Dục bừng tỉnh, cậu nói với thím Trương: "Trên mạng nói anh ấy đến thời kỳ mãn kinh, thím Trương, thời kỳ mãn kinh nên ăn đồ gì thì tốt?"

Thím Trương: "..." Cậu lên mạng nào thế?

Nếu cậu tiểu Tần mà thấy trang web này chắc chắn sẽ mua đứt nó cho coi.

***

Buổi chiều, Đường Dục đi gặp Tần Nguyên, vào lúc hai người đang uống trà trong phòng làm việc, thì bỗng dưng Đường Dục nhận được điện thoại của Tần Thời Luật.

[Buổi tối có tiệc sinh nhật của một vị tiền bối lớn tuổi, em đi cùng anh.]

Thực ra Đường Dục không muốn đi lắm, nhưng nghĩ tới chuyện buổi sáng Tần Thời Luật tức giận...Trên mạng có nói, cố gắng hết sức không chọc giận người trong thời kỳ mãn kinh.

Vì vậy Đường Dục miễn cưỡng nói: "Được."

Tần Thời Luật hỏi: "Em không ở nhà?"

Anh vừa bảo người đưa quần áo về nhà, người đưa quần áo nói không thấy cậu ở nhà.

Trước đây Tần Thời Luật không thích cậu ra ngoài bởi vì anh sợ cậu đi rồi sẽ không trở lại, giờ anh vẫn không muốn cậu ra khỏi cửa như cũ, anh muốn nhốt cậu ở trong nhà, để cậu trong tầm mắt của mình, anh muốn biết mọi chuyện của cậu, muốn biết cậu gặp gỡ kiểu người nào, làm cái gì.

Sau khi có được Đường Dục thì tính chiếm hữu cố chấp của anh dường như càng nghiêm trọng thêm, có lẽ gần đây cậu rất ngoan, anh nói gì cậu cũng đồng ý, làm anh không có chỗ để giải tỏa cảm xúc.

Đường Dục thành thật nói: "Tôi đang bên ngoài, lát nữa sẽ về nhà ngay."

Tần Thời Luật cũng không truy hỏi đến cùng xem cậu đang ở chỗ nào: "Em ở nhà chờ anh, lát nữa anh về nhà đón em."

Thấy cậu cúp điện thoại, Tần Nguyên cười hỏi: "Bạn trai cậu quản chặt vậy?"

"Không phải bạn trai." Bạn trai là chỉ quan hệ tìm hiểu, có cơ sở tình cảm, hai người đều thích nhau, nhưng cậu với Tần Thời Luật không phải như vậy, cậu nói: "Là chồng."

Tần Nguyên bị sặc, kinh ngạc hỏi: "Cậu kết hôn rồi?"

Đường Dục gật gật đầu: "Ừm."

Tần Nguyên không thể tưởng tượng nổi, mặc dù khí chất của Đường Dục rất được, nhưng trông cậu thực sự vẫn còn nhỏ tuổi: "Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?"

Đường Dục ung dung uống một ngụm trà, trà chỗ Tần Nguyên rất ngon, cậu rất thích uống: "Tôi hai tư rồi."

Tần Nguyên cũng không biết mình đang tiếc hận cái gì, chỉ là cô cảm thấy rất đáng tiếc khi cậu kết hôn sớm: "Nhỏ như vậy đã kết hôn rồi, chồng cậu cũng bằng tuổi cậu à?"

Đường Dục lắc đầu: "Anh ấy ba mươi tuổi." Đã bước vào thời kỳ mãn kinh rồi.

Tần Nguyên nhíu mày, vẻ mặt kiểu "uổng phí": "Già quá."

Đường Dục: "..."

Cô nói lời này bảo cậu phải tiếp lời thế nào?

Chẳng lẽ nói cháu trai cô già sao?

Đường Dục cảm thấy mình phải ngụy biện cho Tần Thời Luật, do vậy cậu nói: "Trông anh ấy rất trẻ, tóc cũng rất dày rậm, không già."

Tần Nguyên: "?"

Tóc dày rậm là cái quy tắc gì? Tóc ông cụ nhà bọn họ cũng rất dày rậm đấy.

Tần Nguyên chê đối phương lớn tuổi, đặc biệt là sau khi nghe thấy Đường Dục ngụy biện cho “người kia” xong, cô càng cảm thấy đối phương già: "Ba mươi tuổi rồi còn không già sao, cậu mới có hai tư tuổi thôi đấy, vậy mà anh ta cũng ra tay được."

Có lẽ Tần Nguyên chưa nhận ra, Tần Thời Luật mà cô muốn giới thiệu cho Đường Dục năm nay cũng ba mươi tuổi rồi, sau khi Đường Dục rời đi, Tần Nguyên lập tức gọi điện thoại châm biếm với Tần Thời Luật.

Ở đầu bên kia điện thoại, nghe thấy Tần Nguyên hết câu này đến câu khác đều "người đàn ông ba mươi tuổi", thái dương Tần Thời Luật giật giật, nếu Tần Nguyên không phải là cô anh thì anh đã cúp điện thoại từ lâu rồi.

Sao hết người này đến người khác đều đυ.ng chạm đến tuổi tác của anh vậy!

"Ba mươi tuổi rất già sao?"

Tần Nguyên châm chọc: "Ba mươi không già, nhưng ba mươi tuổi so với hai mươi mấy tuổi thì rất già! Cháu nói xem chồng cậu ấy có phải là biếи ŧɦái không, cô vừa nghe cậu ấy nói chuyện điện thoại với chồng cậu ấy xong, cậu ấy ngoan ngoãn như con cừu nhỏ vậy đó, cô thật sự không dám nghĩ, mỗi tối thằng cha già kia sẽ bắt nạt cậu ấy như thế nào nữa."

“Thằng cha già Tần Thời Luật” đột nhiên lại nhớ đến cảnh tối qua anh bắt nạt Đường Dục, hình như đến lúc cậu nhỏ giọng khóc nấc rồi anh cũng không dừng lại.

Tần Thời Luật không muốn nghe Tần Nguyên nói tiếp nữa: "Một người phụ nữ chưa kết hôn như cô, còn để ý đến chuyện buổi tối nhà người ta làm gì, có bản lĩnh thì cô tìm ai đó gả đi được không?"

Tần Nguyên khó hiểu nói: "Cháu tức giận cái gì chứ, cũng không phải cô nói cháu."

Chỉ thấy giọng Tần Nguyên hơi ngừng lại một chút, bỗng dưng cô ấy nhớ ra gì đó, Tần Nguyên hỏi: "Tiểu Xán Lạn trong nhà cháu...Có phải cũng mới hai tư tuổi không?"

Đáp lại câu hỏi của Tần Nguyên là một sự im lặng...

Từ trong sự im lặng này Tần Nguyên nghe ra được ý muốn “đại nghĩa diệt thân” của Tần Thời Luật, cô nhanh chóng hiểu ra.

Chỉ thấy Tần Nguyên phụt một tiếng: "Cô xin lỗi, thật sự là cô không có nói cháu đâu, mặc dù cháu cũng là trâu già gặm cỏ non, nhưng cháu cô đẹp trai như vậy, không nói tuổi ra thì ai nhìn ra cháu đã ba mươi chứ."

Nói xong Tần Nguyên còn cười một trận cho đến khi điện thoại vang lên tiếng tắt máy tức giận.

Tần Nguyên ngẫm nghĩ một cách cẩn thận, nếu chồng của Đường Tự cũng có vẻ ngoài như Tần Thời Luật, thì ba mươi tuổi cũng không phải quá già, ít nhất nhìn còn xứng đôi.

Nhớ đến vừa rồi Tần Thời Luật nghe cô lải nhải lâu như vậy mà không bùng nổ. Nhưng đoán chừng lúc này chắc Tần Thời Luật không kìm nén được nữa rồi, nghĩ vậy Tần Nguyên không nhịn được lại bật cười thành tiếng.

Haizz, ông già.

***

Buổi tối, Tần Thời Luật về nhà đón Đường Dục. Sau khi lên xe, Đường Dục quan sát vẻ mặt của Tần Thời Luật trước…Kỳ quái, sao trông anh còn khó chịu hơn lúc đi ra khỏi nhà vào sáng sớm thế?

Tần Thời Luật nhịn đầy bụng hờn dỗi: "Nhìn cái gì?"

Đường Dục thật cẩn thận hỏi: "Anh vẫn còn tức giận sao?"

Tần Thời Luật không nói gì, thầm nghĩ thì ra em cũng biết anh đang tức giận!

Đường Dục ân cần nói: "Không sao, tôi biết anh cũng không khống chế được loại chuyện này, tôi hiểu mà, tôi không ghét bỏ anh đâu."

Tần Thời Luật liếc mắt nhìn cậu một cái: "Em hiểu gì chứ?”

Đường Dục dẫn dắt từng bước một, ý đồ muốn giải quyết chuyện anh hay cáu kỉnh trong thời kỳ mãn kinh: "Đây là chuyện mà ai cũng phải trải qua, anh không cần quá để tâm đến nó, nhưng tốt nhất là không nên tức giận nha, tôi thấy trên mạng nói, tức giận ảnh hưởng đến gan, người lớn tuổi phải biết cách dưỡng sinh, tức giận không tốt cho cơ thể."

Tần Thời Luật: "?"

Em cố ý chọc giận anh phải không?

Rốt cuộc thì em hiểu cái gì hả?

Tần Thời Luật đưa tay ra bóp bóp cái miệng cậu, bóp thành cái mỏ vịt: "Em đừng nói nữa."

Miệng Đường Dục bị anh bóp lại, chỉ thấy cậu mở to hai mắt rưng rưng hỏi: "Vì sao chứ?"

Vì sao?

Tần Thời Luật cảm thấy trái tim của anh không được tốt cho lắm, nếu để cậu nói tiếp chắc anh tức chết mất, đến lúc đó lại trở thành chứng cứ chứng minh anh lớn tuổi như cậu nói thì phải làm sao?

Tần Thời Luật buông tay ra không để ý đến cậu nữa, Đường Dục vẫn còn tiếp tục nói không ngừng: "Tôi đọc được trên mạng, người lớn tuổi phải chịu khó vận động nhiều."

Tần Thời Luật sắp miễn dịch với ba chữ "người lớn tuổi".

"Nếu anh nhớ không lầm, thì đêm qua người mệt mỏi đến mức ngủ trước là em mà?" Tần Thời Luật liếc nhìn cậu một cái: "Em mới là người nên vận động rèn luyện, hoặc là cả hai người chúng ra cùng nhau vận động."

"!!!"

Làm cá mặn mà phải vận động là ngược đãi đó!

Vì vậy Đường Dục vội vàng nói: "Vậy bỏ đi."

Khóe miệng Tần Thời Luật nhếch nhếch lên.

Anh biết cậu lười, cả ngày lười biếng y như một con mèo.

Buổi tiệc mà bọn họ đi trong buổi tối hôm nay không phải là bữa tiệc chính thức, đó là sinh nhật của một vị giáo sư già, Tần Thời Luật được mời với tư cách là bạn của con trai vị giáo sư đó.

Tần Thời Luật chuẩn bị cho Đường Dục nguyên một set đồ, Đường Dục sợ lạnh, nên anh đổi áo sơ mi bên trong thành một chiếc áo len mỏng cổ đứng, phối với mái tóc đen mềm rủ xuống tự nhiên của cậu, trông cậu tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật.

Tần Thời Luật mặc vest đứng đắn âm thầm so sánh cậu với mình, anh, có vẻ thực sự già.

Tần Thời Luật không biết dây thần kinh nào của anh bị lỗi rồi nữa, chỉ thấy anh hỏi cậu một câu bằng giọng điệu chua lòm: "Em thấy Tiêu Sí Hành có già không?"

Đường Dục chớp chớp mắt nhìn anh: "Tiêu Sí Hành? Anh ta bao nhiêu tuổi?"

Tần Thời Luật đưa mắt nhìn cậu: "Em không biết?"

Vẻ mặt Đường Dục đầy mờ mịt: "Làm sao tôi biết được?"

Thực ra cậu có biết, trong tiểu thuyết có viết, Tiêu Sí Hành nhỏ hơn Tần Thời Luật hai tuổi, nhưng cậu có thể nói ra câu này à? Muốn chết sao?

Tiêu Sí Hành giống như quả bom hẹn giờ của cậu vậy đó, mỗi lần Tần Thời Luật nhắc tới Tiêu Sí Hành, trong lòng Đường Dục lại vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Tần Thời Luật nhìn cậu.

Cậu không biết tuổi của Tiêu Sí Hành sao?

Thực ra Tần Thời Luật không tin, nhưng anh bằng lòng lún sau vào lời nói dối của Đường Dục, kể cả khi câu nói này của cậu, chỉ là vì để dỗ anh vui vẻ.

Có đôi khi anh cảm thấy Lê Thành nói rất đúng, anh bị che mờ mắt rồi, làm thế nào cũng không thoát khỏi Đường Dục được.

Lúc nghe thấy Tần Thời Luật hỏi tuổi của Tiêu Sí Hành, cuối cùng thì mạch não ngắn ngủi của Đường Dục cũng được kết nối.

...Thế nên, nguyên nhân anh tức giận là vì cậu nói anh già à?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Hình như vừa rồi cậu còn nói mấy lần cơ!

Đường Dục dùng khóe mắt lén lút nhìn anh, sợ rằng anh tức giận thì tính mạng của cậu sẽ có gì đó nguy hiểm, nhưng Tần Thời Luật lại chỉ yên lặng lái xe, không nói gì, cũng không để ý đến cậu.

Đường Dục mấp máy miệng, mềm giọng gọi anh: "Chồng à."

Cả người Tần Thời Luật cứng đờ.

Đây là lần thứ hai Đường Dục gọi anh như vậy.

Tần Thời Luật quay đầu nhìn cậu, thấy đôi mắt mèo của Đường Dục cong cong, cười giống như nở hoa.

Đường Dục nghiêng người sáp đến gần bên người anh, đưa tay ngoắc lên cánh tay anh: "Anh không già chút nào hết, anh đẹp trai nhất."

Trời còn chưa tối hẳn, ai chịu nổi kiểu này hả?

Tần Thời Luật đạp chân phanh dừng xe vào ven đường, chỉ thấy anh mở dây an toàn, ngay sau đó, bàn tay to của anh nắm lấy gáy Đường Dục kéo cậu lại gần bắt đầu một nụ hôn thật sâu.

Hôn môi giống như một thói quen với Đường Dục, cậu sẽ thở gấp, sẽ có cảm giác, nhưng trong lòng lại không kích động, cậu có thể cảm nhận được, ở mỗi thời điểm khác nhau Tần Thời Luật sẽ hôn cậu theo các cách khác nhau, nhưng đây là lần đầu anh hôn làm miệng cậu đau.

"Ưm ~" Cậu khẽ đẩy Tần Thời Luật: "Đau."

Tần Thời Luật đang mυ"ŧ cánh môi bị hôn sưng lên của cậu: "Lần sau lúc lái xe không được dụ dỗ anh."

Đường Dục bị oan.

Cậu chỉ muốn khen anh một chút thôi, chính anh muốn hôn môi thì có!

Tần Thời Luật ngồi trở lại chỗ cũ, tâm trạng buồn bực cả ngày bỗng dưng tốt lên.

Đường Dục sờ sờ miệng mình...nghĩ vất vả cho mày rồi.

***

Vương Hưng Hải là giáo sư khoa tài chính nổi tiếng trong nước, hiện giờ đã không còn giữ chức nữa, nhưng học trò của ông trải rộng khắp nơi, hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông, mấy người con trai của ông muốn tổ chức cho ông một buổi tiệc tưng bừng vui vẻ, nhưng Vương Hưng Hải không đồng ý làm lớn phung phí, ông nói làm đơn giản thôi, mời mấy người bạn đến nhà làm khách là được rồi.

Nói là mừng thọ cho Vương Hưng Hải, nhưng người đến phần lớn là bạn bè của con trai hoặc cháu trai ông, mấy người học trò của Vương Hưng Hải đều được gọi lên phòng sách trên tầng hai.

Tần Thời Luật được Vương Hành mời đến, Vương Hành là con trai út của Vương Hưng Hải, Vương Hưng Hải có ba nam một nữ, hai người con trai lớn và con gái đều đã kết hôn sinh con rồi, chỉ còn lại thằng nhóc già Vương Hành cô đơn lẻ loi một mình.

"Cậu đến rồi?" Vương Hành nhìn thoáng qua Đường Dục đứng bên cạnh Tần Thời Luật: "Vị này chính là người nhà họ Đường hả?”

Vương Hành là bạn đại học của Tần Thời Luật, quan hệ của hai người vẫn rất tốt, Vương Hành cũng biết chuyện Tần Thời Luật dùng mánh khóe tóm Đường Dục đến bên cạnh anh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp Đường Dục.

Tần Thời Luật giới thiệu: "Đây là Đường Dục, vợ của tớ."

Vương Hành nhướng mày nhìn anh: "Vợ?"

Tần Thời Luật: "Đúng vậy, đã lãnh giấy đăng ký kết hôn rồi, loại được pháp luật bảo vệ ấy."

Vương Hành có chút bất ngờ, không phải vì Tần Thời Luật âm thầm đi đăng ký giấy đăng ký kết hôn, mà là anh ta nghe nói ai cũng không quản được cái cậu Đường Dục này, Tần Thời Luật đăng ký kết hôn với cậu ta, không sợ trên đầu có cả cái thảo nguyên xanh à?

"Cậu..." Vương Hành muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Đường Dục, anh ta lại nuốt câu định nói về: "Được, tư tưởng của cậu thật thoáng."

Đường Dục lười đứng đối đáp người quen với Tần Thời Luật, cậu chỉ muốn tìm chỗ ít người trốn ở đó, khi nào về thì gọi cậu là được.

Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: "Tôi có thể sang bên kia xem xem không?"

Tần Thời Luật không muốn để cậu rời xa mình, Vương Hành lại nói một câu: "Xin mời, cứ tự nhiên."

Chuyện Đường Dục trưng cầu ý kiến cũng chỉ như thông lệ mà thôi, nên nghe thấy Vương Hành nói "cứ tự nhiên", thậm chí cậu còn không chờ Tần Thời Luật đồng ý đã đi rồi.

Tần Thời Luật muốn gọi cậu, nhưng lại bị Vương Hành ngăn cản: "Cậu không yên lòng như vậy, người ở trong nhà tớ còn sợ mất được sao?

Tầm mắt của Tần Thời Luật vẫn theo sau Đường Dục: "Sợ em ấy không quen."

Vương Hành cũng nhìn theo một cái: "Tớ thấy cậu ấy rất quen thuộc đấy chứ, à, hình như Chính Đình có quen với cậu ấy, chắc là đến đi chào hỏi đó, đừng nhìn chằm chằm mãi thế."

Hồ Chính Đình là cháu ngoại của Vương Hưng Hải, hôm nay hắn cũng đến.

Chỗ ở của nhà họ Vương lớn hơn nhà Tần Thời Luật rất nhiều, nên Đường Dục cũng không có gặp mặt Hồ Chính Đình, nhưng lại gặp phải Tiêu Ngạn Thu.

Tiêu Ngạn Thu phải dùng chút mánh lới mới có được thư mời, khi nhìn thấy Đường Dục, anh ta rất bất ngờ.

Đường Dục muốn giả bộ không nhìn thấy anh ta, đang định rời đi, nhưng Tiêu Ngạn Thu lại gọi cậu lại: "Tiểu Dục?"

Tiêu Ngạn Thu vờ như không thấy chuyện Đường Dục nhìn thấy anh ta nhưng không chào hỏi mà định chuồn đi, anh ta đi đến chỗ cậu, thân thiết hỏi: "Em đến đây với ai?"

Đường Dục quay người lại: "Tôi đến cùng Tần Thời Luật."

Tiêu Ngạn Thu cũng đoán thế: "Lâu rồi không gặp em, dạo này ổn chứ?"

Đường Dục nhìn khắp nơi, muốn nhìn xem có phải Tiêu Sí Hành cũng đến không, sau khi nhìn một vòng mới nhớ ra, cậu căn bản không quen biết Tiêu Sí Hành.

"Tốt lắm."

Tiêu Ngạn Thu nhận ra cậu đang tìm gì: "A Hành không đến, mấy ngày trước nó bị tai nạn xe, nó không nói với em sao?"

Đường Dục: "Anh ta có gửi tin nhắn cho tôi."

Giọng điệu của Tiêu Ngạn Thu rất mềm mỏng, như thể anh ta vẫn là anh trai tốt đối xử tốt nhất với Đường Dục trong suốt bộ truyện: "Nó gửi tin nhắn cho em, nhưng em không đi thăm nó, vì sao vậy?"

Đáng tiếc là Đường Dục nắm chắc kịch bản trong tay, cậu biết người anh trai tốt này cuối cùng vẫn vì lợi ích bỏ rơi “cậu”, nên cậu không có hứng thú qua lại với anh ta.

Ngữ điệu nói chuyện của Đường Dục chậm rì rì: "Bị thương thì nên tìm bác sĩ khám xem mới tốt."

Nghe vậy Tiêu Ngạn Thu khẽ sửng sốt, tất nhiên là bị thương thì nên tìm bác sĩ khám, nhưng cái anh ta muốn hỏi không phải cái này,Đường Dục học được kiểu nói vòng vo như này từ khi nào vậy?

Tiêu Ngạn Thu: "Nhưng nó rất hy vọng em đến thăm nó."

"Nhưng mà tôi không muốn đi." Đường Dục cảm thấy bản thân cường điệu chưa đủ, cậu muốn bóp chết hết tất cả nguy cơ từ trong nôi, vì vậy cậu nói thêm: "Tần Thời Luật cũng không muốn tôi đi."

Tiêu Ngạn Thu không ngờ cậu lại lôi Tần Thời Luật ra, càng không ngờ tới cậu không đi là bởi vì Tần Thời Luật không cho phép: "Em với Chủ tịch Tần, hai người kết hôn thật rồi à?"

"Anh không tin à?" Đường Dục nhìn Tiêu Ngạn Thư với ánh mắt kiểu "anh không rành thế sự", sau đó cậu nói: "Hôm nay tôi không mang giấy đăng ký kết hôn đến, nhưng tôi có thể cho anh xem ảnh chụp."

Đường Dục lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn cậu chụp lúc trước, rồi đưa cho Tiêu Ngạn Thu xem mà cứ như đang hiến bảo vật vậy đó.

Nhìn ảnh hai người Tần Thời Luật và Đường Dục trong giấy đăng ký kết hôn, đặc biệt là Đường Dục, cậu cười cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, trong nháy mắt Tiêu Ngạn Thu im lặng không biết nói gì.

Cho tới nay anh ta vẫn luôn cho rằng người mà Đường Dục thích là em trai anh ta, nên từ đầu đến cuối tình cảm của anh ta đối với Đường Dục, không có tình cảm gì khác ngoài tình anh em, nhưng vì sao, vì sao bỗng dưng cậu lại kết hôn với người khác rồi?

Lẽ nào người cậu thích không phải Tiêu Sí Hành, hay là nói, thực ra với cậu thì ai cũng được?

Tiêu Ngạn Thu nhìn chằm chằm bức ảnh trong điện thoại, tay Đường Dục giơ lên có chút mỏi, cậu thúc giục nói: "Anh xem xong chưa?"

Tiêu Ngạn Thu gật gật đầu: "Xem xong rồi, ảnh chụp rất đẹp."

Đường Dục cất điện thoại đi: "Tôi có thể đi chưa?"

Tiêu Ngạn Thu: "...Đi đi."

Đường Dục đang định đi, bỗng dưng Tiêu Ngạn Thu kéo tay cậu lại: "Tiểu Dục, nếu Tần Thời Luật đối xử không tốt với em, em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào."

Đường Dục rút tay ra nói: "Anh ấy cực kỳ tốt với tôi."

Nhưng sự thật câu mà Đường Dục không nói ra chính là: Nếu thật sự có một ngày Tần Thời Luật đối xử không tốt với tôi, anh cũng sẽ không giúp tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.