Khách mà Tiền Chấn Hùng mời đã đến rồi, Chủ tịch Tiền dẫn theo một thằng nhóc như Đường Dục giới thiệu với bọn họ, mà không phải là Đường Vĩ Hoành - người cũng có có địa vị ngang hàng với bọn họ.
Đường Vĩ Hoành đứng ở bên cạnh có chút xấu hổ.
Ông ta liếc mắt nhìn Đường Dục một cái, rốt cuộc thì sự tự tin thành thạo lão luyện kia của nó là từ đâu mà có? Là Tần Thời Luật mang lại cho nó hay sao?
Lúc rời đi, Tần Chấn Hùng còn dặn đi dặn lại Đường Dục đừng có quên hội chợ vào tuần sau, Đường Dục gật gật đầu, rồi quay về chỗ cũ ngồi ăn cơm.
Đường Vĩ Hoành ngồi trước mặt nhìn cậu hỏi: "Làm sao mà cháu quen biết với Chủ tịch Tiền?"
Đường Dục cũng không ngẩng đầu lên nói: "Gặp qua một lần ở cửa hàng đồ cổ."
Đường Vĩ Hoành: "..."
Dáng vẻ thân thuộc vừa rồi của Chủ tịch Tiền, nào giống mới gặp một lần?
Đường Vĩ Hoành cau mày: "Cháu đi cửa hàng đồ cổ làm gì?" Đó là chỗ mà mày nên đi à?
Đường Dục nói: "Đi chơi thôi."
Phải vậy chứ, từ "chơi" này phải được nói ra từ trong miệng Đường Dục mới là bình thường, nghe cậu nói vậy xong, Đường Vĩ Hoành cũng không nghĩ nhiều nữa: "Lão Chu mà vừa nãy Chủ tịch Tiền nói ấy, là Chủ tịch Chu của Phòng Thương mại phải không?"
Đường Dục không có ý định cho ông ta cơ hội làm phiền cậu, do vậy cậu chớp chớp mắt, ngây ngốc nói: "Cháu không quen biết Chủ tịch Phòng Thương mại nào hết." Cậu chỉ quen biết một ông lão thích chơi đồ cổ thôi.
Đường Vĩ Hoành cảm thấy hỏi cũng như không, thế là trong nháy mắt ông ta lại có cảm giác nuôi dạy Đường Dục thành quá ngốc cũng không tốt lắm, để lỡ mất bao nhiêu chuyện của ông ta!
Nhưng mặc kệ người đó có phải là Chủ tịch Chu hay không, Đường Vĩ Hoành cũng muốn thử một chút: "Tiểu Dục à, gần đây bác dự định đầu tư vào một dự án, nhưng bác không có người quen bên Phòng Thương mại, cháu xem xem, cháu có thể nói chuyện với lão Chu mà cháu quen biết kia một chút không..."
Đường Dục không suy nghĩ gì đã ngắt lời ông ta, nói: "Không thể."
Đường Vĩ Hoành bị chặn họng: "Tại sao lại không thể?"
"Bởi vì không thân, với lại cháu cũng không có cách liên lạc với ông ấy." Cậu chỉ biết nhà lão Chu ở đâu thôi.
Khi Tần Thời Luật đến đón Đường Dục, Đường Vĩ Hoành đang trưng ra vẻ mặt "cháu có tác dụng gì" nhìn Đường Dục, người đang cúi đầu yên lặng ra sức ăn cơm. Thấy Tần Thời Luật đến, Đường Vĩ Hoành lập tức thu lại cảm xúc chán ghét vừa rồi của ông ta lại.
Chỉ thấy Đường Vĩ Hoành niềm nở nói: "Tiểu Tần đến rồi à, ăn cơm chưa, có muốn cùng ăn luôn không?"
Đường Dục ngẩng đầu lên nhìn sang. Bởi vì cậu không muốn phải nói chuyện nhiều với Đường Vĩ Hoành, nên đã nhét đầy thức ăn vào miệng mình. Hai bên quai hàm của cậu phồng lên, hai mắt thì tròn vo nhìn anh như đang lên án anh đến muộn.
Tần Thời Luật đi đến chỗ hai người Đường Dục và Đường Vĩ Hoành ngồi, nâng cằm Đường Dục lên nói: "Không ăn được nữa thì nhổ ra."
Trong khoảng thời gian này, khi ăn cơm với nhau Tần Thời Luật thường xuyên quan sát cậu, anh biết bình thường cậu ăn cơm rất có giáo dưỡng, từ trước tới nay không bao giờ nhét nhiều hơn một loại đồ ăn vào miệng, hiện giờ cậu lại nhét nhiều đồ vào miệng như này, cậu, không muốn nói chuyện với bác mình nhiều đến mức nào vậy?
Biết trước vậy thì anh đã không cho cậu đến.
Từ khi Đường Dục nói với ông ta cậu đã đăng ký kết hôn với Tần Thời Luật thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp Tần Thời Luật, lúc trước ông ta có bảo Đường Dục đi hỏi xem khi nào thì hai bên gia đình gặp mặt, nhưng Đường Dục vẫn một mực từ chối.
Khó có khi gặp mặt, Đường Vĩ Hoành hỏi: "Tiểu Tần à, cháu xem cháu với Tiểu Dục nhà bác đã đăng ký kết hôn được một khoảng thời gian rồi, hai đứa dự định khi nào tổ chức hôn lễ, còn có, cũng nên sắp xếp cho hai gia đình gặp mặt chứ?"
Tần Thời Luật không có ý định ngồi xuống, anh đến là để đón Đường Dục, vì vậy anh nhìn về phía Đường Vĩ Hoành nói: "Người nhà tôi không có gì tốt đẹp để mà gặp cả, còn hôn lễ..." Tần Thời Luật đưa mắt nhìn Đường Dục: "Xem ý em ấy."
Một câu nói của anh đánh tan cả hai yêu cầu của Đường Vĩ Hoành, Đường Dục ngửa đầu nhìn anh, trong lòng không thể không nói một câu khâm phục.
Quả nhiên nhân vật phản diện là người không có phép lịch sự mà.
Mà người mất lịch sự còn không cần phải nói dối để thoái thác chuyện mình không muốn làm, bỗng dưng Đường Dục cũng muốn làm người mất lịch sự.
Tần Thời Luật không muốn làm cho tình hình trở nên quá xấu hổ, nên anh chuyển sang chủ đề khác, nói đến chuyện mảnh đất ở ngoại ô phía Tây.
Đường Vĩ Hoành nói bên nhà họ Tiêu vẫn chưa nghĩ xong, còn phải chờ thêm vài ngày nữa, Tần Thời Luật cũng không gấp gáp: "Để bọn họ từ từ suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ cho người gửi tiền vốn cho ông."
Nhắc đến tiền, Đường Vĩ Hoành nào còn để ý đến chuyện hai gia đình gặp mặt nữa? Đều cười đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện hết ra luôn rồi, một bên ông ta nói không cần vội, một bên lại nói mình sẽ nhanh chóng mua được đất.
Lúc đi từ trong nhà hàng ra, nhìn thấy Đường Dục đi khập khiễng, Tần Thời Luật kéo cậu hỏi: "Chân em bị sao vậy?"
Đầu gối Đường Dục có chút đau, nhưng giờ cậu không vạch ra xem được nên cậu cũng không biết đầu gối thế nào rồi, vì vậy cậu nói: "Không sao."
Tần Thời Luật không nghĩ nhiều, vốn dĩ cậu đi đường cũng rất “vất vả” rồi, đi được mười mét mà như bò đến đỉnh núi Everest vậy đó.
Lên xe rồi, Đường Dục nói: "Trở về anh lập tức chuyển tiền cho ông ta à?"
Tần Thời Luật: "Ừm, sao vậy, em còn ý tưởng gì khác?"
Đường Dục lắc đầu: "Không có, chủ động chuyển tiền cho ông ta để đổi lấy quyền chủ động, rất tốt."
Từ sau khi biết Đường Dục tính kế bác cậu, Tần Thời Luật không thấy cậu nhắc lại chuyện này nữa, thật ra anh vẫn còn muốn xem cậu chơi kỹ xảo.
Tần Thời Luật nở nụ cười: "Ai nói em ngốc chứ, bọn họ không có mắt hay sao?"
Đường Dục sửa lại cho anh: "Không ai nói tôi ngốc cả, họ chỉ nói tôi vô dụng thôi."
Tần Thời Luật nhướng mày.
Như vậy mà gọi là vô dụng?
Làm người khác “hoang phí” hơn một tỷ mà như chơi trò chơi vậy đó, có thể tìm được người thứ hai cũng vô dụng như này trên đời hay không?
Bỗng dưng Tần Thời Luật có chút không thỏa mãn khi chỉ có mình anh biết cậu tài giỏi như vậy: "Em có muốn gặp người nhà anh không?"
Đường Dục học đi đôi với hành, cậu cũng mất lịch sự giống như Tần Thời Luật, vô cùng thẳng thắn lắc đầu: "Không muốn."
Tần Thời Luật: "..."
Vốn dĩ anh cũng chỉ hỏi chơi chơi thôi. Cậu có gặp hay không gặp người nhà anh, thì anh đều thấy không sao cả, nhưng nghe thấy cậu từ chối trực tiếp như vậy, làm cho anh không nhịn được mà nghĩ, cậu không muốn gặp người nhà anh có phải là vì cậu không có ý định ở bên anh lâu dài không?
Trong lòng Tần Thời Luật có chút khó chịu: "Chúng ta kết hôn đã lâu rồi, ngay cả người nhà anh em cũng chưa từng gặp."
"Không phải, tôi từng gặp mẹ anh rồi mà." Vốn Đường Dục cũng không có hứng thú với người nhà anh: "Nhưng bà ấy không thích tôi, lỡ như những người khác trong nhà anh cũng không thích tôi, thì chẳng phải là anh sẽ rất khó xử hay sao?"
Tần Thời Luật hoàn toàn không để bụng đến chuyện người nhà anh có thích Đường Dục hay không, nhưng nghe thấy Đường Dục nói vậy, chút khó chịu anh “tự kiếm cho mình” cũng lập tức tan biến luôn.
Vì vậy anh nhìn Đường Dục nói: "Cho nên em sợ anh khó xử à?"
Đường Dục nói: "Đúng vậy, tôi thấy trên tivi đều diễn thế, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, nếu người chồng xử lý không tốt sẽ dẫn đến ly hôn."
Đường Dục không muốn ly hôn, mà Tần Thời Luật lại càng ghét hai chữ này hơn.
Chỉ thấy Thời Luật hỏi cậu: "Em không muốn ly hôn với anh đến vậy à? Em chưa từng nghĩ đến tình cảnh của mình nếu bọn họ không thích em à?"
Đường Dục chưa từng nghĩ đến, cũng không quan tâm, cậu tưởng tượng một chút, rồi cau mày: "Chẳng lẽ bọn họ sẽ đánh tôi?"
Tần Thời Luật bật cười: "Bọn họ không dám đâu."
Có dám thì Đường Dục cũng không sợ: "Nếu bọn họ đánh tôi, tôi sẽ trốn sau lưng anh."
Cậu cũng không tin có người còn điên rồ hơn cả nhân vật phản diện.
Tần Thời Luật bị cậu chọc cho bực đến bật cười: "Trốn sau lưng anh? Để anh bị đánh hả?"
Đường Dục lắc đầu: "Ai bị đánh cũng không tốt, cho nên là đừng gặp, an toàn."
Nói đi nói lại, lại vòng về ban đầu, Tần Thời Luật cảm thấy cậu thông minh chết đi được, hình như những gì bọn họ nói nãy giờ cũng chỉ để giải thích vì sao cậu không muốn đi gặp người nhà anh.
Bỏ đi, không muốn thì không gặp vậy.
Anh cũng không muốn dẫn cậu về nhìn vẻ mặt của những người đó.
"Không gặp thì thôi." Tần Thời Luật nói: "Bọn họ có thích em hay không không quan trọng, cho dù ngày nào đó gặp mặt, em cũng không cần để ý đến cái nhìn của bọn họ."
Đường Dục cảm thấy cậu không thể làm chuyện đó được, dù sao cậu cũng không thể không có lễ phép như Tần Thời Luật được, hơn nữa, cậu cũng đã gặp cô của Tần Thời Luật rồi.
***
Buổi tối, tắm rửa sạch sẽ xong, Đường Dục đi từ trong phòng tắm ra. Tần Thời Luật liếc mắt nhìn một cái, bỗng anh cau mày lại kéo cậu ấn lên giường, chỉ thấy anh nắm lấy mắt cá chân cậu lật người cậu lại nhìn xuống chỗ đầu gối chân trái của cậu.
Làn da của Đường Dục được cậu chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ nên rất mịn màng mềm mại, trắng sáng từ trên xuống dưới, cho nên chỗ đầu gối có vết tím bầm kia, rất “loá mắt”.
"Chỗ này bị làm sao đây?"
Khi nãy tắm rửa Đường Dục cũng nhìn thấy, lúc ở nhà hàng cậu chỉ cảm thấy đầu gối bị va đập rất đau, không nghĩ đến vết bầm lại to như vậy, cậu nói: "Hôm nay, Đường Vĩ Hoành kéo tôi đứng dậy nên bị va đập vào cạnh bàn."
Tần Thời Luật cau mày: "Ông ta kéo em làm gì?"
Đường Dục kể lại chuyện gặp được Tiền Chấn Hùng ở nhà hàng cho anh nghe.
Sau khi nghe xong vẻ mặt Tần Thời Luật càng thêm khó coi, bởi vì Đường Dục nói "ông chủ Tiền muốn nói chuyện với tôi, bác tôi lập tức đẩy tôi đi."
Đẩy đi...
Nhớ lại ngày trước, Đường Vĩ Hoành đã làm thế nào để đưa Đường Dục đến bên cạnh anh, lại kết hợp với vết thương ở đầu gối của cậu, Tần Thời Luật nhanh chóng đoán được mục đích của Đường Vĩ Hoành khi đẩy cậu đi.
Lá gan của Đường Vĩ Hoành thật là lớn, dám đánh chủ ý lên người của anh.
Tần Thời Luật nhíu mày nhìn chân Đường Dục: "Ông ta coi em là gì chứ?"
Cẳng chân bị Tần Thời Luật nắm giơ lên một lúc ở tư thế này khiến Đường Dục có chút mỏi, vì thế cậu thả lỏng cánh tay, nằm thẳng ra giường như con cá muối, nói: "Là cây rụng tiền của ông ta."
Chỉ thấy áo tắm mỏng manh của cậu lập tức trượt xuống theo đùi, bên dưới áo tắm là cảnh xuân vô hạn, sau đó, vì tư thế này mà trong giây lát Tần Thời Luật không biết có nên buông tay ra hay không.
Anh nhìn Đường Dục ngoan ngoãn nằm ở kia: "Em không định phản kháng sao?"
Đường Dục híp mắt lắc đầu: "Ở dưới loại tình huống đó, nếu phản kháng sẽ chỉ bị té ngã thôi."
Tần Thời Luật thở dài: "Anh nói bây giờ ấy, cái dáng vẻ mặc người chà đạp này của em, là đang mời gọi anh à?" Bàn tay Tần Thời Luật trượt theo chân cậu sờ lên trên: "Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc?"
Bỗng dưng Đường Dục nhớ ra, vừa rồi khi đi tắm cậu quên lấy qυầи ɭóŧ, cậu đi ra là muốn tìm qυầи ɭóŧ để mặc vào, bị anh chen ngang nên quên mất.
Cậu muốn kẹp chân lại nhưng Tần Thời Luật không cho: "Giờ còn trốn cái gì nữa?"
Thấy vậy Đường Dục cũng không xấu hổ, giãy giụa để đứng lên: "Tôi quên lấy quần."
Chỉ thấy Tần Thời Luật ấn cậu nằm xuống rồi cởi bỏ đai lưng đang thắt hờ của chiếc áo tắm kia nói: "Vậy thì không cần mặc nữa, mặc rồi lại phải cởi, phiền phức."
Một giờ sáng, khóe mắt Đường Dục ửng hồng, buồn ngủ đến mức không mở nổi hai mắt, bởi vì Tần Thời Luật không muốn để cho cậu ngủ quên khi đang làm, nên anh ra sức có chút hung ác.
Chờ anh tắm rửa cho cậu xong, Đường Dục quấn chăn vùi mặt vào trong gối đầu, giọng nghèn nghẹn nói: "Anh còn quá đáng hơn Đường Vĩ Hoành."
Trách móc xong, còn chưa kịp nghe Tần Thời Luật nói gì thì cậu đã ngủ mất rồi.
...
Lê Thành đang ngủ say ở nhà, bỗng dưng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu bên kia nói muốn anh ta đi đưa thuốc.
Anh ta nhìn tên người gọi đến, lời mắng chửi ở cổ họng trong chớp mắt lại bị nuốt vào.
Ông chủ làm thế này là muốn hủy diệt nhân loại sao? May mà anh ta không có bạn gái, nếu không chuyện tốt đang làm một nửa, lại có điện thoại gọi đến, lúc đó anh ta nên nhịn hay là tiếp tục?
Chỉ thấy Lê Thành nghiến răng: "Vâng thưa chủ tịch Tần, ngoài thuốc bị thương ra thì anh còn cần gì nữa không?"
Tần Thời Luật nghĩ nghĩ rồi nói: "Mua thêm một ít thuốc tiêu sưng giảm đau."
Lê Thành: "..."
Thời điểm này, muốn tiêu sưng giảm đau.
Lê Thành thật sự thật sự không muốn biết, ông chủ của mình đang làm gì trước khi gọi cho anh ta.