Thời tiết dần trở nên ấm áp, Đường Dục lười biếng thích nằm liệt trên sô pha nhìn trần nhà phát ngốc.
Chuông cửa vang lên, cậu cũng không hiếu kỳ người đến là ai, dì Trương đi mở cửa, theo đó là một trận tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà đi vào.
Đường Dục lao lực trở mình, vịn lên tay vịn sô pha nâng người lên, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn người vừa mới đi vào, giống như con mèo lười trốn trong góc hé mắt nhìn.
Lâm Nghi dừng bước chân, hai người một đứng một nằm, không ai lên tiếng nói chuyện.
Dì Trương cũng không biết vì sao Lâm Nghi lại tới nữa, mấy năm nay cộng lại cũng không đến được bao nhiêu lần, sao bây giờ còn chưa được hai tháng đã tới tận hai lần?
Dì Trương nhìn Đường Dục vẫn còn giữ nguyên tư thế, hai mắt to tròn không ngừng chớp chớp, đành phải nhỏ giọng gọi cậu một tiếng: "Tiểu Đường thiếu gia."
Đường Dục nghiêng nghiêng đầu, ngốc ngốc nhìn về phía dì Trương: "Dạ?"
Dì Trương muốn nói cậu hãy mau đứng lên, Lâm Nghi rất coi trọng mặt mũi, thấy cậu không có hình tượng nằm liệt ở đây sẽ nổi giận mất.
Nhưng hôm nay thái độ của Lâm Nghi có chút khác thường, chẳng những không tức giận, còn bình tĩnh hỏi Đường Dục: "Đang ngủ?"
Đường Dục ngửa cổ nhìn bà: "Không phải, đang ngẩn người."
Lâm Nghi: "......"
Bà thật sự chưa từng thấy người nào như vậy, nằm phát ngốc cũng nói ra được, lời này kêu bà phải nói tiếp thế nào đây?
Lâm Nghi cạn lời: "Cậu không có chuyện gì làm sao?"
Đường Dục lắc đầu: "Không có."
"......" Thôi, Lâm Nghi cũng không trông cậy vào cậu có thể làm gì để mở mang kiến thức, "Lên lầu thay quần áo đi, đi dạo phố với tôi."
Đường Dục như không hiểu bà đang nói cái gì, vẫn nằm đó nửa ngày không nhúc nhích.
Dì Trương không thể tin được nhìn về phía Lâm Nghi — Phu nhân kêu Tiểu Đường thiếu gia đi dạo phố cùng? Hay là bà ấy muốn bán Tiểu Đường thiếu gia đi!!
3
Lâm Nghi thấy Đường Dục giống như con lười vậy, tốc độ bò dậy khỏi sô pha chậm gấp mấy lần người bình thường, sau đó lại ngồi ở kia bất động, bà có chút bực bội: "Cậu không hiểu tôi đang nói gì sao?"
Đường Dục không xác định: "Hình như con nghe không rõ, ngài có thể lặp lại lần nữa không?"
Lâm Nghi hít sâu một hơi, nghĩ đến mục đích bà đến đây hôm nay, vì thế nhẫn nhịn nói: "Tôi nói cậu lên lầu thay quần áo rồi đi dạo phố với tôi, không phải cậu không có việc gì làm sao?"
Đường Dục có chút muốn sửa miệng, kỳ thật cậu cũng có việc mà, phát ngốc cũng là việc đó nha.
Lâm Nghi ngồi xuống bên cạnh cậu, ngữ khí không vui thúc giục: "Nhanh lên đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi."
Đường Dục chậm chạp đi lên lầu, Lâm Nghi nhìn thoáng qua dì Trương thần sắc bất an đứng bên cạnh: "Bà cứ đi làm việc của bà đi, không cần nói với Tần Thời Luật, buổi tối tôi sẽ đưa nó về."
Dì Trương vừa định gọi điện thoại cho Tần Thời Luật...... Bà nhìn Lâm Nghi một cái, đành phải gật đầu, "Vâng."
Đường Dục thay quần áo xong đi xuống, Lâm Nghi liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì, đứng lên đi ra ngoài.
Đường Dục buồn rầu đi đến bên cạnh dì Trương, dì Trương thấy Lâm Nghi đã đi ra ngoài, nhỏ giọng an ủi cậu: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì cậu cứ gọi điện thoại cho Tần tiên sinh, kêu ngài ấy tới đón cậu."
Đường Dục gật gật đầu: "Con biết rồi."
*****
Lâm Nghi nói đi dạo phố thì thật sự đi dạo phố, bất quá bà không mua đồ cho bản thân, mà là mua cho Đường Dục.
Đầu tiên bà dẫn Đường Dục tới một cửa hàng chuyên may quần áo đặt riêng, đặt cho cậu mười mấy bộ từ đầu đến chân, giày, đồng hồ, trang sức phụ kiện, chỉ cần có thể khoác lên người Đường Dục bà đều mua hết toàn bộ.
Đường Dục hai tay trống trơn, tất cả đồ đều nằm trong tay tài xế của Lâm Nghi, cậu chỉ cần đi theo Lâm Nghi, lúc Lâm Nghi hỏi cậu thích món nào, cậu chỉ tượng trưng chọn vài món, sau đó Lâm Nghi kêu nhân viên gói hết tất cả đồ cậu chọn lẫn không chọn lại hết.
Đường Dục: "......"
Cho nên rốt cuộc ngài hỏi tôi để làm gì?
"Mua bao nhiều rồi?" Lâm Nghi hỏi.
Đường Dục nhìn đống túi chất đầy hai tay tài xế: "Khá nhiều."
Lâm Nghi đương nhiên biết nhiều, bà nhìn Đường Dục nói: "Đều mua cho cậu."
Đường Dục gật đầu, cậu biết.
Thấy Lâm Nghi có vẻ vui, Đường Dục nghĩ thầm, nhìn đi, tiêu tiền quả nhiên là một chuyện vô cùng vui vẻ, không phải chỉ có mình cậu tiêu tiền vui vẻ, mẹ Tần Thời Luật tiêu tiền cũng rất vui vẻ nha.
Lâm Nghi cũng không phải vui vẻ, mà là có chút đắc ý: "Cho nên, có phải cậu nên nói chút gì đó hay không?"
Đường Dục: "Cảm ơn."
Lâm Nghi đợi nửa ngày cũng không chờ được từ phía sau, bà không hài lòng nhíu mày: "Cảm ơn ai?"
Đường Dục hơi dừng một chút: "Cảm ơn ngài."
Lâm Nghi: "......"
Nhất định là tiêu tiền chưa đủ!
Tay tài xế không thể cầm thêm đồ được nữa, Lâm Nghi bảo tài xế quay lại xe chờ.
Đường Dục hỏi: "Chúng ta còn đi mua sắm nữa không?" Cậu mệt mỏi quá.
Lâm Nghi liếc mắt nhìn cậu: "Mua thêm một thứ nữa rồi về."
Đến gần một tiệm vàng, xung quanh chiếu ra ánh kim chói lọi, Lâm Nghi đi đến trước quầy, nhìn chiếc vòng tay chạm khắc rồng phượng, lại nhìn về phía Đường Dục.
Đường Dục tìm một cái ghế ngồi xuống, thấy Lâm Nghi nhìn qua, cho rằng Lâm Nghi cũng muốn ngồi, cậu chỉ chỉ sau lưng Lâm Nghi: "Chỗ đó của ngài cũng có ghế."
Lâm Nghi không để ý đến cậu, nói với nhân viên trong quầy: "Lấy hai con sư tử kia cho tôi nhìn thử."
Đường Dục quay đầu lại nhìn về phía tủ kính, bên trong quả thật có hai con sư tử nhỏ ánh vàng rực rỡ.
Nhân viên mang găng tay trắng, cẩn thận lấy hai con sư tử ra, Lâm Nghi hỏi Đường Dục: "Thích không?"
Hai con sư tử vàng này cũng không nhỏ, lớn khoảng hai nắm tay, tinh xảo thì tinh xảo, nhưng hình như không có chỗ để dùng.
Lâm Nghi hỏi cậu có thích hay không, Đường Dục miễn cưỡng gật gật đầu, "Phải mua sao? Nhưng mua về để làm gì?"
Lâm Nghi cầm lấy một con sư tử vàng, cố ý nói: "Cậu là nam, vòng tay vòng cổ long phượng gì đó cậu cũng không dùng được, dù sao kết hôn xong cũng phải mua chút vàng cho có không khí vui mừng chứ."
Đường Dục chớp chớp mắt, cậu quả thật không thể đeo vòng tay vòng cổ gì gì đó, nhưng con sư tử này......
Đây là hai sư tử được làm bằng vàng thật, một con nặng đến 4 kí, bán một con thôi đã thấy khó khăn, chứ đừng nói đến vị phu nhân này còn định mua đến hai con.
Nhân viên nhân cơ hội lên tiếng nịnh hót: "Phu nhân, ngài thực sự rất tinh tường, chọn quà quá chuẩn, con trai ngài lớn lên đẹp giống như minh tinh vậy."
Lâm Nghi dừng một chút, cố ý vô tình đề cao giọng: "Không phải con trai, là con rể."
Nhân viên vừa nghe, càng nói hăng say hơn: "Quả nhiên không phải người một nhà thì không đi cùng một cửa mà, có một vị mẹ chồng như ngài đây thật sự quá có phúc."
Lâm Nghi vui vẻ nghe nhân viên gọi bà là "mẹ chồng", bà nhìn Đường Dục, dùng ánh mắt nhắc nhở cậu nên gọi bà là gì.
Đường Dục lại ngốc ngốc nhìn hai con sư tử vàng kia, đang cân nhắc trong lòng, mua hai con sư tử vàng này về để làm đồ chặn giấy cũng khá tốt.
Lâm Nghi đợi nửa ngày, Đường Dục một xíu phản ứng cũng không có, Lâm Nghi thở d.ốc lấy thẻ ra, "Quẹt thẻ."
Tiết kiệm được chút tiền mua đồ chặn giấy - Đường Dục ngọt ngào nói với Lâm Nghi: "Cảm ơn ngài."
Lâm Nghi: "......"
Bà sắp bị một tiếng "ngài" này làm cho hộc máu rồi, ngay cả một tiếng mẹ cũng không biết gọi?
Đúng là không hiểu chuyện y như Tần Thời Luật!
Mua cho một đống đồ cũng không đổi được một tiếng gọi "mẹ" từ Đường Dục, lúc xuống lầu, khuôn mặt Lâm Nghi hiện rõ vẻ không vui, bà quyết định lúc trở về sẽ trích ra 5% cổ phần đưa cho Đường Dục, bà không tin, không nghe được Tần Thời Luật gọi bà là mẹ, chẳng lẽ còn không nghe được con rể gọi sao!
Đường Dục vui vẻ ôm hai con sư tử vàng, mua nhiều đồ như vậy, chỉ có duy nhất hai con sư tử này là hữu dụng.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Nghi gọi điện thoại cho tài xế, kêu hắn tới cửa đón bọn họ, Đường Dục đứng ở trước cửa, đột nhiên nghe thấy một trận xôn xao từ trong sảnh trung tâm thương mại truyền ra......
"Có trộm! Bắt hắn lại!"
Lý Hi Nhã mang giày cao gót chạy với tốc độ như gắn hoả tiễn, nhưng tên ăn trộm kia là đàn ông, mang một đôi giày bệt bình thường, một người phụ nữ như cô tất nhiên sẽ không đuổi kịp.
Dưới sảnh có rất nhiều người, một số người lùi lại nép sang một bên, một số thì thờ ơ lạnh nhạt, không một ai đứng ra giúp đỡ.
Đường Dục đứng ở trước cửa, là con đường duy nhất tên ăn trộm có thể chạy ra, Lý Hi Nhã từ xa đã nhìn thấy cậu đang ngẩn ngơ ôm một cái túi từ tiệm vàng.
Lý Hi Nhã kêu to: "Ngăn hắn lại, hắn là ăn trộm!"
Đường Dục cực kì sợ hãi, cậu chưa từng bắt trộm, cũng không dám bắt trộm, nhìn tên ăn trộm đang lao thẳng về phía mình, trong tay còn cầm một con dao nhỏ, vung vung tay ra hiệu kêu cậu cút.
Cậu cũng rất muốn cút, nhưng cậu quá mức sợ hãi, chân không động đậy nổi.
Lâm Nghi thấy Đường Dục đứng bất động ở đó, cho rằng cậu muốn giúp, còn nhắc nhở cậu: "Cẩn thận một chút."
Mắt thấy tên trộm sắp chạy đến trước mặt, vung dao chém loạn không chừng sẽ trúng lên người cậu, Đường Dục nhắm mắt lại: "A a a, tránh ra!"
Lý Hi Nhã suýt nữa thì trẹo chân vì phanh gấp........
Chỉ thấy Đường Dục giống như con quay xoay tròn tại chỗ, hai tay nắm chặt chiếc túi của tiệm vàng vung lên, "cốp" một tiếng đánh vào đầu tên trộm, tên trộm ngã ngửa ra sau, con dao trong tay xẹt qua ngón tay Đường Dục, cắt đứt sợi dây buộc trên túi, hai chiếc hộp nhung đựng hai con sư tử vàng bên trong theo quán tính lao thẳng ra ngoài.
Bang —— bang —— rầm ——
Cửa kính hai bên trái phải của trung tâm thương mại "rào" một tiếng vỡ vụn đổ xuống, tên trộm vỡ đầu chảy máu ngã trên mặt đất, còn chưa kịp bò dậy đã bị mảnh vỡ của cửa kính chôn vùi.
Lâm Nghi: "......"
Lý Hi Nhã: "......"
Tiếng kêu của Đường Dục đột nhiên im bặt cùng với tiếng vỡ cửa kính, thời điểm nhân viên bảo vệ "lên sân khấu", tên trộm đã bất tỉnh nhân sự.
Cảnh sát đến rất nhanh, bởi vì tên trộm bị thương quá mức nghiêm trọng, hành vi tự vệ này đã vượt quá mức quy định, cảnh sát yêu cầu nhóm người Đường Dục cùng về đồn lấy lời khai.
Đường Dục cũng không biết bản thân lên xe cảnh sát như thế nào, nghe thấy bên cạnh "phụt" một tiếng cậu mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn qua.
Cậu ngồi ở ghế sau, sát bên cửa xe, ở giữa là Lâm Nghi, bên cạnh bà là Lý Hi Nhã.
Lý Hi Nhã càng nghĩ càng cảm thấy dáng vẻ hạ gục tên trộm của Đường Dục khi đó quả thật rất buồn cười, thật sự không thể nhịn được.
Lý Hi Nhã cười như vậy, Lâm Nghi cũng không nhịn được cười.
Viên cảnh sát đang lái xe nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu: "Anh bạn trẻ, ra tay tàn nhẫn thật đấy, người thấy thì biết cậu đang bắt trộm, không thấy còn tưởng rằng cậu với hắn có thù riêng, hắn suýt chút nữa đã bị cậu đánh chết rồi."
Lý Hi Nhã nghiêng người về phía trước, lướt qua Lâm Nghi hỏi Đường Dục: "Ai, trước kia cậu từng học ném tạ sao?"
Đường Dục lẩm bẩm: "Không phải."
Lý Hi Nhã cười đến không nhịn được: "Tư thế xoay người của cậu nhìn rất chuyên nghiệp nha."
Đường Dục không biết tại sao cô vẫn còn cười được, bọn họ đều bị bắt tới Cục Cảnh Sát, cậu nhìn Lý Hi Nhã nói: "Chắc cô không biết gì về ném tạ rồi, ném tạ là sẽ ném bay đi, tôi không có buông tay."
Viên cảnh sát lái xe nói: "Cũng đúng, nếu là tôi tôi cũng không buông tay, vừa rồi tôi đã nhìn thoáng qua, hay lắm anh bạn trẻ, là hai con sư tử vàng."
Lý Hi Nhã vô cùng mừng rỡ: "May mắn là nó rắn chắc, nếu không sẽ bị đập tới biến hình mất."
Đường Dục xuống xe mới phát hiện cậu lại bị đưa tới đồn cảnh sát lần trước, cậu nhìn thoáng qua vị cảnh sát vừa dẫn cậu tới, lúc này mới phát hiện hình như người này có chút quen mắt.
Cảnh sát cười cười: "Sao, nhận ra tôi rồi à? Lần trước tôi cũng là người dẫn cậu tới đây đấy."
Đường Dục: "......" Thật trùng hợp.
Lý Hi Nhã hỏi Đường Dục: "Lần trước? Cậu thường xuyên tới đây sao?"
Đường Dục thở dài: "Cũng không phải thường xuyên, chỉ mới tới lần thứ hai."
Đường Dục lần thứ hai tới lấy lời khai, cùng một đồn cảnh sát, cùng một vị cảnh sát tiếp đãi cậu.
Sau khi nắm rõ tình huống, nữ cảnh sát trả lại hai con sư tử vàng cho cậu: "Lần trước là nghiên mực, lần này là sư tử vàng, mỗi lần cậu ra cửa đều mang theo vật nặng như vậy sao?"
Đường Dục rũ đầu thấp giọng nói: "...... Không phải mỗi lần đều mang."
Từ trước đến nay cậu chưa từng đánh nhau.
Chưa từng có!
Đường Dục để lại cho họ ấn tượng vô cùng sâu sắc, dáng vẻ cực kì hiền lành ngoan ngoãn, kết quả lần nào người ra tay cũng là cậu.
Mới vừa làm xong bản ghi chép Tần Thời Luật đã tới rồi, nhận được điện thoại của Lâm Nghi, hắn đã lao thẳng vượt qua mấy cái đèn đỏ.
Hắn vừa vào cửa đã trực tiếp vọt tới trước mặt Đường Dục, nữ cảnh sát đang đứng trước mặt Đường Dục suýt chút nữa đã cho rằng hắn tới báo thù thay tên trộm, sắp bước ra ngăn cản, kết quả lại thấy gương mặt sắc lạnh kia vừa tới gần Đường Dục đã lập tức mềm xuống.
"Bị thương ở đâu?" Tần Thời Luật thậm chí còn không dám lớn tiếng, sợ làm Đường Dục bị tổn thương.
Lâm Nghi gọi cho hắn, nói Đường Dục bắt ăn trộm bị thương, kêu hắn tới đồn cảnh sát đón người, bị thương như thế nào Lâm Nghi không nói, Tần Thời Luật cũng không hỏi, cũng không dám hỏi.
1
Đường Dục nâng tay lên, Tần Thời Luật thật cẩn thận nắm lấy cổ tay cậu nhìn nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy miệng vết thương nhỏ xíu gần như sắp lành trên đầu ngón tay......
Lý Hi Nhã nhịn cười đến cơ mặt đều tê liệt, cô cố ý chỉ chỉ lỗ tai Đường Dục: "Đây, còn chỗ này nữa."
Trên lỗ tai có một vệt máu đã khô, là bị mảnh vỡ cửa kính cứa qua.
Hai vết thương nếu không nhìn kĩ thì gần như đều không thấy, nhưng chân mày Tần Thời Luật vẫn nhíu chặt, không biết còn tưởng rằng Đường Dục sắp "tèo" đến nơi.
Lý Hi Nhã biết hai người này lại bắt đầu khoe ân ái, lần đầu tiên gặp mặt đã biết, ở sinh nhật của giáo sư Vương ngày đó, Đường Dục lùi về sau cọ cọ lên người Tần Thời Luật, người khác có lẽ sẽ không phát hiện, nhưng vừa lúc cô đang đứng trên lầu với Vương Niệm, đồng thời cũng nhìn thấy hành vi không biết xấu hổ của hai người kia.
Lý Hi Nhã nói đùa với nữ cảnh sát: "Cô mau đi lấy hai cái băng cá nhân tới đây, chậm chút nữa là tìm không ra miệng vết thương đâu."
3
Nữ cảnh sát phụt một tiếng.
Lý Hi Nhã nói xong, thật sự có một người đưa băng cá nhân tới, là một viên cảnh sát vóc người mảnh khảnh, lớn lên khá đẹp trai, mày rậm sắc bén, trong mắt lại mang theo một tia lười nhác, ngậm cây kẹo que, đưa băng cá nhân cho cô: "Cầm đi."
3
Lý Hi Nhã nhìn chằm chằm viên cảnh sát kia, ngơ ngác nhận lấy băng cá nhân, băng cá nhân bị Tần Thời Luật lấy đi, hắn cẩn thận băng hai vết thương trên ngón tay và lỗ tai Đường Dục, sau đó hỏi cảnh sát: "Bọn họ có thể đi được chưa?"
Nữ cảnh sát nói: "Anh tới đây ký tên xác nhận cho họ."
Nữ cảnh hỏi quan hệ giữa Tần Thời Luật với ba người, Tần Thời Luật nói: "Mẹ tôi. Đây là bạn đời của tôi."
Lý Hi Nhã thò qua: "Anh cũng ký giúp tôi đi."
Tần Thời Luật nhìn cô một cái.
Nữ cảnh sát nói: "Bạn bè cũng có thể ký tên."
Lý Hi Nhã nói: "Không phải bạn bè, là đối tượng xem mắt."
Nữ cảnh sát sửng sốt, biểu tình phức tạp nhìn ba người bọn họ, Lý Hi Nhã cười nói: "Cô đừng hiểu lầm, hắn không muốn lấy tôi làm vợ, hắn chỉ dẫn theo bạn đời tới buổi xem mắt với tôi mà thôi."
2
Nữ cảnh sát: "???"
Càng không hiểu.
Lý Hi Nhã đi xem mắt không phải một hai lần, chuyện lạ gì cũng đều gặp qua, Tần Thời Luật không phải là người đầu tiên từ chối xem mắt, nhưng lại là người đầu tiên vì muốn từ chối mà mang theo bạn đời tới xem mắt.
Ngày đó Tần Thời Luật nói vì không muốn để cô leo cây nên mới bất đắc dĩ tới, cô cảm thấy hắn đang đánh rắm, nhưng nghĩ đến vấn đề này...... Cô chuẩn bị cả một buổi sáng, nếu thật sự bị cho leo cây, có khi còn tức giận hơn việc nhìn hai người bọn họ khoe ân ái.
Thấy ánh mắt nữ cảnh sát nhìn Tần Thời Luật đã biến thành ánh mắt nhìn tra nam, Lý Hi Nhã có chút hả hê: "Bất quá hắn cũng không phải loại hình tôi thích, tuy rằng lớn lên cũng được, nhưng khí chất cứ như ông cụ non, chả có miếng sức sống nào, sống với một người như vậy thời gian dài sẽ rất dễ sinh ra hậm hực, tôi càng thích anh trai cảnh sát này hơn."
Nghe vậy, viên cảnh sát đang ngậm kẹo que lập tức quay qua nhìn, hơi nhướng mày.
1
Ông cụ non Tần Thời Luật như bị chạm đến vảy ngược: "......" Lại nói hắn già!
1
Đường Dục cũng cảm thấy viên cảnh sát này rất đẹp trai, tuy không cao bằng Tần Thời Luật, nhưng cũng không phải quá thấp, cậu rất hiếm khi nhìn thấy người đàn ông nào có làn da tốt như vậy, không biết ngày thường anh ta đã chăm sóc da như thế nào.
Đường Dục chỉ lo nhìn viên cảnh sát đẹp trai, không chú ý tới sắc mặt Tần Thời Luật đã đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Nữ cảnh sát nhìn về phía viên cảnh sát ngậm kẹo que, cười cười: "Cát Phi, cậu không định giải thích một chút sao?"
"Anh cảnh sát đẹp trai" Cát Phi lấy kẹo que trong miệng ra, nhìn Lý Hi Nhã nói: "Tôi là nữ."
19
"!"Lý Hi Nhã mở to hai mắt nhìn.
Hai mắt Đường Dục dường như còn mở to hơn cả cô: "!!"
Lý Hi Nhã nhìn nữ cảnh sát kia một lúc lâu, kinh ngạc thốt ra tiếng: "Ôi đệch!"
Đường Dục lời gì cũng học theo: "Ôi đệch."
2
Tần Thời Luật nhíu mày nhéo nhéo eo Đường Dục, "Nói cái gì đó?"
Đường Dục giống như chết máy, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Tần Thời Luật: "......"
Em giỏi lắm, nhìn "anh" cảnh sát đẹp trai tới mức chạm vào eo cũng không sợ.
Lý Hi Nhã lấy điện thoại ra muốn add WeChat, Cát Phi cũng không câu nệ, trực tiếp quét bạn tốt.
Tần Thời Luật không thích Đường Dục cứ nhìn người khác như vậy, dùng tay che hai mắt cậu lại, hỏi nữ cảnh sát còn lại: "Chúng tôi có thể đi rồi chứ?"
Nữ cảnh sát thấy thế vội vàng gật đầu: "Có thể."
Đường Dục kéo nửa ngày vẫn không kéo được tay hắn ra: "Anh buông tay, em không nhìn thấy."
Tần Thời Luật xoay bả vai Đường Dục đi ra ngoài, tay vẫn luôn che trên mắt cậu, "Cứ như vậy đi, đi ra ngoài anh sẽ buông."
"Chờ một chút." Lý Hi Nhã gọi bọn họ lại.
Đường Dục thừa dịp Tần Thời Luật quay đầu lại, tránh thoát khỏi tay hắn, sau đó liền thấy Lý Hi Nhã đưa điện thoại tới trước mặt cậu: "Quét tôi."
Đường Dục mờ mịt nhìn cô.
"Nhanh lên." Lý Hi Nhã liếc mắt một cái đã nhìn ra "ánh sáng" trong mắt Đường Dục cùng một loại "ánh sáng" với cô, cô nhỏ giọng nói: "Lát nữa tôi gửi WeChat cô ấy cho cậu."
1
"Cô ấy" là ai, hai người không cần nói cũng biết, hai mắt Đường Dục sáng lên, lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng mới vừa lấy ra đã bị Tần Thời Luật cướp mất.
Đường Dục: "?"
Lý Hi Nhã nhìn về phía Tần Thời Luật: "Anh làm gì?"
Tần Thời Luật đen mặt: "Không được add."
Tưởng hắn điếc hả!
Đường Dục cực kì ủy khuất, Lý Hi Nhã nói một câu keo kiệt: "Rồi rồi rồi, tôi không gửi cho cậu ấy là được chứ gì, anh để cậu ấy add tôi đi."
Tần Thời Luật nghi ngờ nhìn cô một cái.
Lý Hi Nhã nói: "Nếu anh thấy cậu ấy add người khác thì cứ xoá đi. Tôi hứa sẽ không gửi cho cậu ấy đâu."
Tần Thời Luật bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Đường Dục một cái, Đường Dục chớp chớp mắt gật đầu, trong lòng lại nói: Trở về mình sẽ cài mật khẩu điện thoại.
Sau khi hai người thêm bạn tốt, Lý Hi Nhã thật sự không gửi bất cứ thứ gì cho Đường Dục: "Hắn không cho cậu add, đến lúc đó cậu cứ lên vòng bạn bè của tôi xem đi, sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây." Nói xong cô nháy mắt với Đường Dục.
Đường Dục vui vẻ gật gật đầu, dư quang thấy Tần Thời Luật còn đang nhìn chằm chằm cậu, khoé miệng đang chuẩn bị nhếch lên lập tức bị cưỡng chế đè xuống, "À thì, cô còn chưa có ai ký tên đúng chứ, tôi ký giúp cô nhé."
Lý Hi Nhã sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, nhớ tới nữ cảnh sát vừa rồi có nói bạn bè cũng có thể ký giúp.
Hai người bọn họ đều đã thêm bạn tốt, bạn tốt còn không phải là bạn bè sao.
Lý Hi Nhã vui vẻ: "Được, cám ơn cậu."
Có chút kì lạ, hai người cùng nhau bị mời đến đồn cảnh sát, người được bảo lãnh lại đi ký tên bảo lãnh cho người còn lại.
Từ đồn công an đi ra, Lâm Nghi hỏi Lý Hi Nhã: "Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi." Buổi xem mắt lần trước là do bà sắp xếp, để con gái nhà người ta rơi vào tình thế xấu hổ như vậy, Lâm Nghi vẫn luôn rất băn khoăn.
Lý Hi Nhã lắc đầu cự tuyệt: "Không được, lần trước tôi đi ăn cơm với bọn họ vẫn còn để lại chút bóng ma, hẹn ngày khác ba người chúng ta lại cùng nhau ăn."
Đường Dục chăm chỉ gật gật đầu, cậu một chút cũng không ngại bỏ Tần Thời Luật ở nhà.
Lâm Nghi liếc mắt nhìn Tần Thời Luật, tâm nói một câu "Xứng đáng".