Đường Vĩnh Hoành đã mua lại mảnh đất ở vùng ngoại ô phía Tây kia, vì lúc trước Tần Thời Luật chỉ chuyển một nửa tiền cho ông ta nên tối đến ông ta gọi điện cho Tần Thời Luật hỏi về số tiền còn lại.
Tần Thời Luật nói với Đường Dục: "Anh đi nghe điện thoại, em tự mình tắm đi."
Đường Dục đang nằm trên giường bấm điện thoại kéo dài giọng trả lời: "Biết rồi."
Tần Thời Luật tới thư phòng nghe điện thoại, Đường Dục cũng không nhúc nhích, chỉ thấy hai ngón tay cậu nhảy nhanh trên màn hình điện thoại.
Đường Dục:【Cứu mạng, cô ấy đẹp trai quá!】
1
Lý Hi Nhã thuộc phái hành động, sau khi trở về từ đồn cảnh sát thì lập tức gửi tin nhắn hẹn Cát Phi đi ăn, tính cách của Cát Phi cũng ngay thẳng như vẻ bề ngoài của cô ấy, nhưng nơi mà họ đến không phải là một nhà hàng cao cấp mà là một quán ăn ven đường.
Lý Hi Nhã lén chụp một tấm ảnh của Cát Phi lúc cô ấy gọi món đăng lên vòng bạn bè, đồng thời gửi cho Đường Dục một vài bức ảnh riêng tư, trong đó có một tấm là Lý Hi Nhã giả vờ selfie, kết quả Cát Phi ở phía sau đã mỉm cười nhìn vào camera.
1
Lý Hi Nhã:【Lau nước miếng đi, hãy nghĩ đến tờ giấy kết hôn của cậu, đừng nhìn hình của tôi rồi chảy nước miếng.】
Đường Dục:【Tôi đâu có nhìn hình cô chảy nước miếng, cô ấy thật sự quá đẹp trai. 】
Lý Hi Nhã cũng cảm thấy như vậy:【Không có sức lực để chống đỡ, cô ấy chính là kiểu tôi thích! Cậu nói xem nếu tôi theo đuổi cô ấy, cô ấy có đồng ý không?】
Đường Dục: 【 A...... Cái này......】
Đường Dục đánh chữ rất nhanh, nhưng sau khi nhắn mấy chữ "A...... Cái này" xong, một lúc lâu sau cũng không gửi thêm cái gì nữa.
Lý Hi Nhã:【Sao lại không nhắn nữa?】
Đường Dục:【Nhưng cô ấy là nữ mà.】
Lý Hi Nhã:【Là nữ thì đã sao? Tôi cũng không ghét bỏ cậu, cậu lại dám ghét bỏ tôi?】
Đường Dục:【Không phải, đối tượng xem mắt mà người nhà cô giới thiệu cho cô là nam, giờ cô lại tìm một người là nữ, như vậy có ổn không?】
Lý Hi Nhã:【Nực cười, không phải người nhà tên họ Tần kia cũng giới thiệu đối tượng là nữ cho hắn hay sao, nhưng hắn vẫn kết hôn với cậu đấy thôi?】
Đường Dục:【Nhưng chúng tôi là tiền trảm hậu tấu* nha.】
*Chém trước tâu sau: ở đây có nghĩa là Đường Dục và Tần Thời Luật kết hôn trước rồi mới báo cho người nhà.
Lý Hi Nhã:【[Buông tay] Tôi đây cũng tiền trảm hậu tấu. 】
Đường Dục:【A...... Hai người mới gặp mặt lần đầu tiên mà cô đã quyết định kết hôn với cô ấy rồi sao? 】
Lý Hi Nhã: 【......】
Một lát sau, Lý Hi Nhã gửi tới tin nhắn thoại: "Anh bạn à, cậu thật là biết cách nói chuyện đấy, không phải cậu là người đề cập đến chuyện này trước hay sao? Sao lại kéo đến chuyện kết hôn rồi."
Đường Dục cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, cậu nói chuyện vừa điền đạm vừa chậm rãi: "Vậy cô không muốn kết hôn? Chỉ muốn đùa giỡn cô ấy thôi sao?"
Lý Hi Nhã tức đến không thở nổi: "Đừng có nói tôi giống như vị kia nhà cậu được không?"
Đường Dục ngoan ngoãn: "...... Ồ."
Lý Hi Nhã lại gửi một tin nhắn:【Cậu vẫn nên nhắn tin đi, cậu làm gì mà nói chuyện vừa chậm vừa tức chết người như vậy hả!】
Tốc độ nhắn tin của Đường Dục như tốc độ lên dây cót của đồng hồ vậy:【Tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ kĩ càng mới được, tôi kết hôn với Tần Thời Luật là vì tôi không có người nhà, cũng không có ai quản tôi, nhưng cô thì khác, lỡ như người nhà cô không đồng ý thì sẽ rất phiền phức.】
Sự tận tình khuyên bảo này lại giống như đang dạy dỗ Lý Hi Nhã. Vốn dĩ Lý Hi Nhã cũng chỉ nói đùa thôi, cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thích phụ nữ, tuy rằng cô có hảo cảm với Cát Phi nhưng bọn họ mới chỉ gặp mặt hai lần, nên chỉ dừng lại ở mức có hảo cảm mà thôi.
Nói đùa vài câu lại khiến Đường Dục trở nên nghiêm túc như vậy, Lý Hi Nhã bất lực:【Con người cậu, có chút đề phòng nào không vậy, cứ như vậy kể chuyện nhà cậu cho tôi nghe.】
Tần Thời Luật nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy Đường Dục không chỉ có không đi tắm rửa mà ngay cả tư thế nằm bấm điện thoại cũng không đổi: "Đang nói chuyện với ai vậy?"
Đường Dục cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Với Hi Nhã."
"...... Hi Nhã?" Tần Thời Luật nghe thấy xưng hô này thì nhíu mày: "Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào?"
"Hôm nay." Đường Dục nói: "Hôm nay chúng em đã là bạn với nhau rồi."
Tần Thời Luật xách Đường Dục từ trên giường lên, cởi q.uần áo cho cậu: "Đừng tùy tiện kết bạn loạn."
Đường Dục để im cho hắn cởi: "Em không có kết bạn loạn."
Cậu kết bạn cũng rất kén chọn đấy, không phải là nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, cũng không phải là người từng hại cậu trong tiểu thuyết, chỉ lựa chọn kết bạn với những người vô danh, chưa từng lộ mặt.
Lý Hi Nhã trả lời:【Biết rồi, đồng chí đạo đức mẫu mực!】
Thật đúng là thích quản chuyện đạo đức của người khác, đến phục cậu ấy luôn rồi!
Đường Dục buông điện thoại, quần áo đã bị Tần Thời Luật cởi gần hết, cậu hỏi: "Chú em đã nói gì với anh?"
Tần Thời Luật: "Sao em biết là chú em?"
Đường Dục lẩm bẩm kéo dài giọng phân tích: "Gọi trễ như vậy nên em đoán là ông ta, hôm qua Tiêu Sí Hành đồng ý bán đất, thủ tục làm một ngày thì cũng gần xong rồi, mà anh chỉ đưa một nửa số tiền cho ông ta, đương nhiên ông ta sẽ gấp gáp tìm anh lấy nốt nửa còn lại rồi."
Không thể không thừa nhận, sự thông minh của Đường Dục đều được ẩn giấu bên trong, nhìn vẻ ngoài non nớt của cậu không ai có thể nhận ra cậu thông minh đến vậy.
Tần Thời Luật: "Ừ, là chú của em gọi đến, vậy nên ngày mai có lẽ chúng ta phải đến nhà ông ta ăn bữa cơm."
Nghe nói phải đến nhà Đường Vĩ Hoành, lông mày của Đường Dục bắt đầu nhíu lại: "Em không muốn đi."
Tần Thời Luật ôm người vào phòng tắm: "Việc này là em đề nghị, cũng do em xử lí, em không đi thì ai đi."
Đường Dục lại nói: "Tiền là anh đưa, đất cũng là anh muốn, em không đi thì anh đi."
*****
Buổi tối ngày hôm sau, lúc Tần Thời Luật trở về đón Đường Dục thì mới phát hiện người đã chạy mất, hỏi dì Trương mới biết được, vì không muốn tới nhà chú cậu mà Đường Dục đã chủ động hẹn Lâm Nghi ăn cơm.
Tần Thời Luật có chút bối rối, ở trong mắt Đường Dục, chẳng lẽ mẹ hắn dễ đối phó hơn Đường Vĩ Hoành hay sao?
Tình nguyện ăn cơm với mẹ hắn cũng không chịu tới nhà chú ruột.
Trong phòng bao của nhà hàng, món ăn được lên đầy đủ, bữa cơm này là Đường Dục hẹn ăn, nhưng cũng không hoàn toàn là vì trốn tránh việc đến nhà Đường Vĩ Hoành, là do ba người họ hẹn hôm khác cùng ăn một bữa cơm, mà hôm khác là khi nào Đường Dục cũng không rõ, thế nên cậu liền hỏi hai người họ đổi thành hôm nay được không.
Lâm Nghi được chủ động mời cơm cũng cảm thấy rất vui, tuy rằng con trai bà chưa từng mời bà đi ăn cơm nhưng con rể hiếu kính như vậy cũng được.
Đường Dục hỏi Lý Hi Nhã: "Hôm nay cô đã theo đuổi cô ấy chưa?"
Lý Hi Nhã thở dài một tiếng: "Đừng nói bậy, dì Lâm và mẹ tôi quen nhau, đừng để bà ấy nghe thấy."
Đường Dục nhìn Lâm Nghi một cái: "Nhưng tôi cũng không nói là cô theo đuổi ai, nghe thấy thì cũng có sao đâu."
Lý Hi Nhã: "..." Là tôi có tật giật mình được chưa.
Lâm Nghi nhìn hai người họ: "Hai đứa nói gì vậy?"
Lý Hi Nhã chỉ lên bàn: "Cậu ấy hỏi món này có đắt không, cậu ấy muốn mua về cho Tần Thời Luật uống."
Đường Dục nhìn món canh mà cô chỉ vào, cậu không uống, cũng không biết uống có ngon không, nhưng vì để gạt Lâm Nghi, cậu cũng thuận theo lời của Lý Hi Nhã mà gật đầu.
Mí mắt Lâm Nghi run lên một cái..... Đó là canh ba ba mà!
11
Lâm Nghi xấu hổ khụ một tiếng.
Tuổi trẻ, ờm, thật là......
Bữa cơm này của ba người họ ăn rất lâu, ngược lại bên phía Tần Thời Luật lại kết thúc rất nhanh.
Lúc Đường Dục trở về, Tần Thời Luật đã tắm rửa thay quần áo ngồi ở dưới lầu chờ cậu. Đường Dục cầm túi canh ba ba đi từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy anh liền nhe răng cười nịnh nọt.
Nhìn cậu cười đến thấy răng không thấy mắt, Tần Thời Luật cũng không biết nên nói gì với cậu nữa: "Cầm cái gì vậy?"
Đường Dục giống như dâng bảo vật nói: "Canh, đóng gói mang về cho anh."
Vừa hay buổi tối Tần Thời Luật chưa ăn gì: "Đem qua đây anh nếm thử."
Lúc này Đường Dục cực kì chăm chỉ nhanh nhẹn, vừa lấy muỗng vừa lấy chén. Đến lúc mở hộp ra, nhìn thấy cái đầu ba ba ở bên trong, niềm vui khi được người thương nhớ đến chuyện mình chưa ăn tối của Tần Thời Luật bỗng chốc tụt xuống...... Con mẹ nó, đây là cái gì?
...... Đêm dài không cô tịch.
2
Đầu ba ba không ăn không trả tiền.
Lúc này chỉ thấy nửa hộp canh ba ba còn thừa đã nguội lạnh, chiếc xe lăn bên cạnh giống như đang chờ đợi sự sủng hạnh của chủ nhân vào ngày mai.
Trên lầu, có người chống cự đến mức yếu ớt cầu xin tha thứ.
Đường Dục khóc.
Vì sao? Chẳng lẽ là do canh ba ba uống không ngon sao?
Hôm sau, Đường Dục không sủng hạnh chiếc xe lăn điện của cậu như thường lệ nữa, ngay cả xuống giường cũng không muốn xuống, Tần Thời Luật đem những chiếc gối linh tinh của cậu ra đặt trên tấm tatami ngoài ban công rồi ôm cậu qua đó ngồi, cùng ăn cơm với cậu xong Tần Thời Luật mới đi làm.
Đường Dục vừa phơi nắng vừa thiu thiu ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
1
Cậu nhắm mắt với lấy điện thoại, cũng không nhìn là ai đã nghe máy: "Ai vậy?"
"Đường Dục." Giọng Đường Vĩnh Hoành nghe như thể ông ta đang nhẫn nhịn, rồi lại có thêm một tia giận dữ và xen lẫn chút ấm ức.
Đường Dục cau mày, hối hận trước khi nghe điện thoại không nhìn xem là ai gọi tới, hiện giờ cậu rất buồn ngủ, rất muốn ngủ, không muốn nói chuyện cùng ông ta.
Đường Vĩ Hoành không cho cậu cơ hội cúp máy, vừa bắt đầu liền như súng trường tấn công: "Đường Dục, chuyện của Tần Thời Luật là thế nào hả, không phải đã nói rõ là để chúng ta mua lại sao, tại sao lại muốn chú chuyển nhượng đất mới đưa nửa số tiền còn lại?"
Tối qua cậu có hỏi Tần Thời Luật bàn chuyện đến đâu rồi, Tần Thời Luật chỉ mơ hồ nói rằng cũng gần bàn bạc xong rồi, cậu còn tò mò sao lần này Đường Vĩ Hoành lại dễ nói chuyện như vậy.
Kết quả anh nói gần xong là vậy đó hả?
Đường Dục ngáp một cái nói: "A..... Vậy chú cứ chuyển nhượng đất cho anh ấy đi, dù sao chú lấy nó về cũng không có tác dụng gì."
Lúc nghe Đường Dục nói chuyện Đường Vĩ Hoành hận không thể bóp cổ cậu để hất văng những lời phía sau cậu chưa kịp nói hết ra ngoài.
Mà đến lúc nghe xong cậu nói, Đường Vĩ Hoành lại muốn nhét hết những lời đó vào trong.
Trong lòng ông ta nói: Mày thì biết cái gì, một mảnh đất lớn như vậy bán ra cũng là một đống tiền, sao lại không có tác dụng chứ!
Đường Dục lập tức kéo dài giọng điệu, chậm rãi nói: "Hơn nữa tiền là Tần Thời Luật đưa, nên đưa đất cho anh ấy cũng không có vấn đề gì cả, chú à, sao chú lại tức giận chứ, chú muốn mảnh đất đó sao? Vậy chú cứ trả lại số tiền lúc trước Tần Thời Luật đưa là được rồi, như vậy anh ấy sẽ không lấy lại mảnh đất đó nữa."
Đường Vĩ Hoành: "......"
Đường Vĩ Hoành bị cậu làm cho tức chết, nếu nói như vậy thì ông ta đi tìm hai anh em nhà họ Tiêu để làm gì?!
Đường Vĩ Hoành nói: "Lúc đầu con đâu có nói như vậy!"
Đường Dục giả ngu: "Hả? Vậy lúc đầu con nói thế nào nhỉ?"
Lúc đầu Đường Dục nói lấy tiền từ chỗ Tần Thời Luật đưa cho Đường Vĩ Hoành mua đất, nhưng cậu không nói Tần Thời Luật không cần mảnh đất đó, những lợi ích đó đều do Đường Vĩ Hoành tự nghĩ ra, cậu cùng lắm là xúi giục dụ dỗ, chứ chưa từng cho ông ta một câu thật lòng là "sau khi mua được thì mảnh đất đó sẽ là của chú."
Đường Vĩ Hoành tức điên lên mà không làm gì được: "Tốt tốt tốt, con lớn rồi, kết hôn rồi, khuỷu tay hướng ra ngoài rồi, chú không quản được con nữa, vậy công ty thì sao, công ty là do mẹ con để lại, cũng không phải là con không biết tình hình kinh doanh của công ty không tốt, chú vất vả nhiều năm quản lí công ty là vì ai? Còn không phải là vì con sao? Kết quả con lại đối xử với chú như vậy?"
Đường Dục nhìn nhà ấm trồng hoa bên ngoài cửa sổ, cau mày lại, đột nhiên cậu có chút buồn nôn: "Nếu chú vất vả như vậy thì cứ trả công ty cho con đi."
Đường Vĩ Hoành: "???"
Đường Dục nói: "Con sẽ bán nó đi, như vậy sau này chú không cần vất vả nữa."
Đường Vĩ Hoành tức đến phát run: "....Con, con điên rồi? Đó là công ty mẹ con để lại!"
Đường Dục hiếu thuận nói: "Mẹ con đã không còn, chú là người thân duy nhất của con, con không muốn để chú vất vả nữa, vì vậy chú à, chú trả công ty lại cho con đi, sau này chú cứ yên tâm dưỡng già, không cần phải làm gì nữa."
Não của thằng ngốc này sao lại nhảy số rồi, Đường Vĩnh Hoành không biết lời cậu nói là thật hay giả, lỡ như cậu thật sự bán công ty đi..... Nếu là lúc trước thì Đường Vĩ Hoành cho là cậu đang nói khùng nói điên, nhưng giờ có Tần Thời Luật chống lưng, nói không chừng sẽ làm thật!
Đường Vĩ Hoành đành phải nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Được rồi, chú cũng chỉ cằn nhằn hai câu mà thôi, con kết hôn rồi, lòng cũng không hướng về chú nữa, chú oán trách vài câu cũng không được sao? Công ty không thể bán, cho dù có vất vả thế nào, chú cũng phải giữ lại tâm huyết của mẹ con, con đừng có giận chú nữa."
Đường Dục cũng không thực sự giận ông ta, cậu muốn bán công ty là thật, lúc trước, khi đọc tiểu thuyết cậu cũng đã có suy nghĩ này.
Nhưng Đường Vĩ Hoành đã xuống giọng như vậy, cậu cũng không tiện nói gì thêm: "Ồ, vậy tạm thời không bán nữa."
Huyệt thái dương của Đường Vĩ Hoành không ngừng nảy lên.
Tạm thời..... cái gì, mày vẫn còn giữ suy nghĩ đó hả?
Đường Vĩ Hoành cố nuốt cơn tức xuống: "Vậy chuyện mảnh đất đó, con xem...."
Đường Dục hỏi: "Chú muốn xây công viên giải trí cho con sao?"
Đường Vĩ Hoành ngẩn người.
Hôm qua lúc ăn cơm Tần Thời Luật cũng nhắc đến chuyện xây công viên giải trí.
Ông ta cứ tưởng đó là suy nghĩ ấu trĩ của Đường Dục, không ngờ Tần Thời Luật vậy mà lại xây công viên cho Đường Dục thật, có tiền có thể tùy tiện như vậy sao? Tốn biết bao nhiêu công sức để mua được một mảnh đất, bên cạnh còn có người đào mộ, bọn nó lại muốn xây dựng công viên giải trí!
Đường Vĩ Hoành chột dạ nói: "Cho dù xây công viên giải trí cũng không cần chuyển nhượng đất đâu, đều là người một nhà cả, tính toán nhiều như vậy thì còn nghĩa lí gì nữa?"
Đường Dục không chút lưu tình vạch trần ông ta: "Vậy nếu chú bán đất đi thì sao?"
Đường Vĩ Hoành: "......"
Thấy Đường Vĩ Hoành không nói gì, Đường Dục hỏi: "Không phải là chú muốn bán mảnh đất đó thật chứ?"
Đường Vĩ Hoành: "Đương, đương nhiên không phải."
Trong lòng Đường Vĩ Hoành có chút thấp thỏm.
Chuyện này không thể nào là Đường Dục tự mình đoán ra được, nhất định là Tần Thời Luật dạy nó nói như vậy, nếu không sao thằng ngốc này lại biết ông ta muốn bán đất chứ!"
Nghĩ đến tính cách không nhận người thân của Tần Thời Luật, Đường Vĩ Hoành nuốt nước bọt. Tần Thời Luật đang thông qua Đường Dục để nhắc nhở ông ta sao? Nhắc nhở ông ta nếu còn không biết tốt xấu, thứ ông ta mất đi sẽ không chỉ có miếng đất đó.
Đường Vĩ Hoành không ngừng cảm thán sự đáng sợ của Tần Thời Luật trong lòng.
Vốn cho rằng "tặng" Đường Dục cho hắn sẽ đổi được chút lợi ích, giờ thì hay rồi, đưa cỏ mọc đầu tường qua đó.
Để có được lợi ích lâu dài từ Tần gia, Đường Vĩ Hoành đành phải thỏa hiệp: "Hợp đồng miếng đất kia chú sẽ chuẩn bị tốt, con nói với Tần tổng một tiếng, để hắn......"
"Oẹ——"
Thím Trương vừa nhận điện thoại của Tần Thời Luật, bảo bà đi xem Đường Dục còn ngủ hay không, vừa đi vào bà đã thấy Đường Dục "ọe" một tiếng chạy vào toilet.
Lúc Đường Dục bịt miệng nhảy ra khỏi tấm tatami thì không cẩn thận chạm vào loa ngoài, giọng của Đường Vĩ Hoành liên tục vang lên: "Tiểu Dục? Tiểu Dục con có đang nghe chú nói không?"
Dì Trương cầm điện thoại của Đường Dục lên nhìn một cái, báo cáo một cách trung thực với Tần Thời Luật: "Tiểu Đường thiếu gia nghe điện thoại của chú cậu ấy, sau đó buồn nôn chạy mất rồi."