Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 59



Người gọi tới là Vương Hành, người cúp cũng là Vương Hành, Tần Thời Luật mắng một câu bệnh tâm thần.

Nhìn thời gian, cũng đã tới giờ ăn trưa, lại nhìn địa chỉ nhà hàng Vương Hành gửi tới, Tần Thời Luật cũng có chút tò mò......

Đường Dục đến nhà Tần Nguyên xem xong mấy bức tranh cô mang từ nước ngoài về thì vừa lúc là giữa trưa, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại Đường Dục liền vang lên.

Nhìn điện thoại hiển thị tên Tần Thời Luật, Đường Dục theo bản năng liếc mắt nhìn Tần Nguyên một cái.

Tần Nguyên nói: "Cậu nghe đi, tôi đi toilet một chút."

Sau khi Tần Nguyên rời khỏi, Đường Dục tiếp điện thoại.....

Tần Thời Luật: "Đang ở nhà sao, anh về đón em, chúng ta ra ngoài ăn trưa."

Đường Dục: "Em không ở nhà, em đang ở ngoài ăn cơm với bạn."

Mỗi ngày Đường Dục đều rất rảnh rỗi, chỉ là không có thời gian dành cho Tần Thời Luật, Tần Thời Luật hỏi: "Bạn nào?"

1

Đường Dục nói dối: "Anh không biết đâu."

Tần Thời Luật đau đầu, sao cậu lại chạy ra ngoài quen bạn mới nữa vậy?

Nghĩ đến những người lúc trước cậu vô thanh vô tức quen biết, hắn thật sự sợ ngày nào đó cậu sẽ dẫn luôn Thái Thượng Lão Quân về nhà.

4

Tần Thời Luật hỏi: "Lần này là nam hay nữ?"

Đường Dục nói: "Nữ."

Tần Thời Luật cảm thấy mình hỏi câu này có chút dư thừa, dù là nam hay nữ thì hắn cũng không quá muốn cho cậu quen biết, hắn chua lòm hỏi: "Đẹp không?"

Đường Dục không dám nói cô nhỏ hắn trông khó coi, "Đẹp."

Tần Thời Luật: "......"

Hay thật đấy, lại là người đẹp!

Đường Dục không chịu ăn cơm chung với hắn, Tần Thời Luật đành phải gọi cho Tần Nguyên, hỏi cô có tiện cho hắn tới cọ bữa cơm hay không.

1

Tần Nguyên từ trong toilet đi ra: "Tới một mình à? Nếu không con dẫn Tiểu Xán Lạn nhà con theo luôn đi?"

Tần Thời Luật ủ rũ nói: "Em ấy không rảnh, đang bận ăn cơm với phụ nữ rồi."

"Ayda, Tiểu Xán Lạn rất tiêu sái nha." Tần Nguyên trêu ghẹo, "Dám bỏ con qua một bên đi ăn cơm với phụ nữ, cô nói cho con biết, mấy đứa nhỏ ngày nay nhiều tâm tư lắm, cẩn thận nó đội nón xanh cho con."

Tần Thời Luật: "......"

Cảm ơn cô rất nhiều!

1

Vương Hành cũng không nhàn rỗi, cứ cách mười phút là nhắn tin hỏi Tần Thời Luật đến chưa, Tần Thời Luật mắng hắn đúng là bệnh tâm thần.

Vương Hành cũng không giận, thẳng đến khi Tần Thời Luật trả lời "Đến rồi", Vương Hành mới không có ý tốt cười cười, hắn đứng lên nói với Hồ Chính Đình: "Chú ra ngoài một chút."

Tần Thời Luật được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng bao của Tần Nguyên, đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là một người đang ngồi đưa lưng về phía hắn, bởi vì lưng ghế quá cao nên một nửa thân thể người kia bị che khuất.

Tần Nguyên nhìn qua: "Tới rồi à?"

Tần Thời Luật nhướng mày: "Ừm, đây là anh bạn nhỏ mà cô vẫn luôn......"

Đường Dục quay đầu lại, vẻ mặt ngây ngô ngốc ngốc suýt chút nữa làm Tần Thời Luật cắn phải đầu lưỡi.

Tần Thời Luật: "!!!"

Hắn khiếp sợ đứng yên tại chỗ, nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia, sau đó lại nhìn về phía Tần Nguyên — Cho nên người phụ nữ xinh đẹp ăn cơm với cậu là cô nhỏ?

Cô nhỏ đích thân đội nón xanh???

Tần Thời Luật không biết đã xảy ra vấn đề ở đoạn nào, tại sao mỗi lần Đường Dục đều có thể chuẩn xác quen biết người nhà hắn?

2

Đường Dục nhìn thấy Tần Thời Luật cũng ngây ngẩn cả người......

Sao hắn lại ở đây? Không phải đã nói sẽ không ăn cơm với hắn sao?

Có phải hắn theo dõi cậu hay không?

Tần Nguyên thấy Tần Thời Luật nhìn chằm chằm Đường Dục, đắc ý cười một tiếng, cô đã nói anh bạn nhỏ này lớn lên rất đẹp mà không tin!

"Được rồi, đừng nhìn nữa." Cô giả vờ tức giận đi tới, giới thiệu hai người với nhau: "Cậu ấy chính là anh bạn nhỏ mà cô đã nói với con, cậu ấy tên là Đường Tự."

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục:....... Giỏi lắm, còn đặc biệt đổi tên.

Tần Nguyên nói với Đường Dục: "Đây là cháu trai tôi - Tần Thời Luật, bạn đời của nó bỏ nó đi ăn cơm với người khác nên tới đây cọ cơm với chúng ta, cậu không ngại chứ?"

Người bạn đời bỏ chồng đi ăn cơm với người khác - Đường Dục: "......"

Thật ra cậu cũng không để ý, nhưng mà, tình huống này phải làm gì bây giờ? Cậu có nên nói chút gì không nhỉ?

Cậu sắp xếp ngôn ngữ lại một chút, ra vẻ cực kì đồng cảm nói với Tần Thời Luật: "Anh thật đáng thương."

1

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật tức đến bật cười, hắn cúi người xuống, một tay chống lên bàn, một tay đặt lên lưng ghế Đường Dục, vừa ái muội vừa trêu đùa hỏi: "Phải không? Đáng thương đến mức nào?"

Tần Nguyên hoảng sợ, lần đầu tiên gặp mặt mà nó đang làm cái gì vậy?

Cô giơ tay đánh "bốp" vào lưng Tần Thời Luật, thanh âm kia cách qua thân thể Tần Thời Luật vẫn làm Đường Dục cảm thấy chấn động tai.

Tần Thời Luật quay đầu lại nhìn về phía Tần Nguyên: "Cô làm gì vậy?"

Tần Nguyên trừng hắn: "Con mới đang làm gì đấy, đừng có doạ cậu ấy!"

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục một cái.

Dọa?

Lá gan em ấy lớn lắm đấy.

Cửa phòng bao bị người đẩy ra, Tần Nguyên tưởng phục vụ mang đồ ăn tới, cô quay qua cửa nhìn, liền thấy Vương Hành đứng ở cửa, vẻ mặt xem kịch vui nhìn bọn họ.

Tần Nguyên sửng sốt: "Sao anh lại ở đây?"

"Nghe nói có người tới xem dượng nhỏ của hắn nên tôi tới đây xem náo nhiệt." Vương Hành duỗi tay thủ thế mời với Tần Thời Luật: "Mọi người cứ tiếp tục, tôi chỉ nhìn thôi, không nói lời nào đâu."

Tần Nguyên: "......" Anh ta đang đánh rắm gì vậy?

4

Tần Thời Luật tự nhận mình đã thân kinh bách chiến, lần trước là Đàm Nam Sơn với Lâm Miễn, lần này là Tần Nguyên, thật sự không biết lần sau Đường Dục sẽ lại cho hắn kinh hỉ gì nữa đây.

Bất quá nghe Vương Hành nhắc tới "dượng nhỏ", Tần Thời Luật trừng mắt nhìn hắn một cái.

Chắc chắn cậu ta đã sớm biết Tần Nguyên ăn cơm với ai nên mới cố ý dụ hắn nói ra những lời đó.

Tần Thời Luật cắn răng, sao không nợ(?) chết cậu ta đi, rất xứng đáng được ế thêm 30 năm!

"Chị Nguyên, thật trùng hợp." Thấy chú nhỏ đang ăn cơm được một nửa bỗng dưng đi ra ngoài, Hồ Chính Đình liền biết chú mình khẳng định là chạy tới chỗ này.

Cậu ta cũng trộm chạy theo, đứng ở phía sau Vương Hành vẫy vẫy tay với Tần Nguyên, sau đó nhìn về phía Đường Dục: "Đường Dục, thật sự là cậu rồi, vừa rồi tôi có nhìn thấy cậu, vốn dĩ định tới chào hỏi một chút, nhưng chú nhỏ tôi lại không cho."

Tần Nguyên nhìn Đường Dục, rồi nhìn Hồ Chính Đình: "Cậu gọi cậu ấy là gì?"

Hồ Chính Đình nói: "Đường Dục."

Tần Nguyên cảm thấy cái tên này có chút quen tai: "Dục nào?"

Hồ Chính Đình khoa tay múa chân nói: "Một ngọn lửa, chiếu sáng, xán lạn rực rỡ."

1

Xán lạn rực rỡ? Kia chẳng phải là......

Tần Nguyên lập tức nhìn về phía Tần Thời Luật, không thể, không thể nào?

Tần Thời Luật một chút cũng không muốn nhớ lại những lời râu ông nọ cắm cằm bà kia với Tần Nguyên, còn có chuyện Tần Nguyên hay gọi điện thoại cho hắn oán giận đối tượng kết hôn của "anh bạn nhỏ" là một lão già.

Nghĩ tới cả một đoạn thời gian dài đã gọi bao nhiêu tiếng "dượng nhỏ", Tần Thời Luật liền ê hết cả răng.

Tần Thời Luật quyết định sửa chữa sai lầm này, hắn túm Đường Dục đang ngồi ở trên ghế lên, ôm eo cậu, giống như tuyên bố chủ quyền nhìn Tần Nguyên: "Chính thức giới thiệu một chút, vị này chính là bạn đời của con, Đường Dục."

Tuy rằng cô cũng đã đoán được, nhưng lời này được nói ra từ miệng Tần Thời Luật, cô vẫn có chút khiếp sợ không nhỏ: "...... Cậu ấy chính là Tiểu Xán Lạn?"

Đường Dục không hiểu, lập tức hỏi: "Tiểu Xán Lạn là cái gì?"

Tần Thời Luật nhìn cậu một cái: "Biệt danh thân mật."

Đường Dục không biết từ khi nào bản thân lại nhiều thêm một cái biệt danh kì quái như vậy, cậu không phải là "bảo bối" sao, sao hắn lại thích đặt biệt danh cho người khác như vậy?

Tần Nguyên vẫn có chút không thể tin được, cô hỏi Hồ Chính Đình: "Không phải lần trước cậu nói em trai của bạn cậu là một đứa chỉ biết gây chuyện thị phi không học vấn không nghề nghiệp sao?"

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Đường Tự đã là một thanh niên có khí chất cao quý, làm gì có chỗ nào giống như cậu ta nói?

Hồ Chính Đình có chút nghẹn.

Trước kia cậu ta chưa từng có áp lực khi nói lời đó với bất kì ai, hiện tại bị Tần Nguyên hỏi như vậy, cậu ta thật sự xấu hổ tới mức muốn tìm một cái khe để chui vào.

Hồ Chính Đình lúng túng nói: "...... Em cũng chỉ nghe người khác nói, chắc là lời đồn rồi."

Tần Nguyên quả thực phục luôn rồi.

Đây là lời đồn sao, đây là nói lung tung đó! Tần Nguyên nhớ tới lý do lần đầu tiên cô với Đường Dục gặp mặt, nhíu mày nhìn về phía Tần Thời Luật: "Tần gia sắp phá sản sao?"

Tần Thời Luật: "?"

Tần Nguyên chỉ vào Đường Dục nói: "Tốt xấu gì con cũng điều hành một công ty lớn, chẳng lẽ công ty không kiếm đủ tiền sao? Sao con lại không cho cậu ấy tiêu tiền, còn để cậu ấy tự mình chạy ra ngoài kiếm tiền, con kết hôn với cậu ấy là vì muốn ngược đãi người ta sao?"

Tần Thời Luật: "???"

Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục, "Anh ngược đãi em?"

Đường Dục nhìn hắn một cái, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, không hề có nửa điểm chột dạ, giống như đang nói: Không sai, anh ngược đãi tui.

1

Tần Nguyên vẫn chưa quên lúc trước khi Đường Dục tìm cô bán tranh đã luôn miệng nói bản thân thiếu tiền, hèn mọn chỉ vì 800 vạn, lời này nếu bị truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ hù chết người ta à!

1

Tần Thời Luật vì chứng minh hắn không có ngược đãi Đường Dục, trịnh trọng nói với Tần Nguyên: "Con có đưa thẻ cho em ấy."

Nhắc tới tấm thẻ kia, Đường Dục sờ sờ túi...... Cậu không biết đã để thứ đồ kia ở chỗ nào, hình như ném mất rồi.

Thôi kệ, dù sao bên trong cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Vương Hành thấy bọn họ đã "lệch hướng", gõ gõ cửa hai cái, kéo bọn họ quay về quỹ đạo, "Hiện tại mọi người có muốn tiếp tục thảo luận đề tài "dượng nhỏ" này nữa không?"

Chuyện "dượng nhỏ" chỉ có Tần Nguyên và Tần Thời Luật biết, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Tần Thời Luật đã lỡ miệng nói ra trong lúc mất não.

Nếu đổi lại là người khác hỏi câu này, Tần Nguyên chắc chắn sẽ không để trong lòng, nhưng cố tình người này lại là Vương Hành, cô không biết lời này của hắn có ý gì, là châm chọc cô, hay chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt?

Tần Thời Luật trừng mắt nhìn Vương Hành một cái, thật muốn một chân đá bay hắn: "Sao cậu còn không đi?"

Vương Hành chẳng những không đi, còn nghênh ngang đi vào, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống: "Tốt xấu gì tôi cũng là người gọi cậu tới để kết thúc trò chơi bối phận lộn xộn này, cậu đuổi tôi đi như vậy có hơi quá đáng đó nha?"

Vương Hành nhìn về phía Tần Nguyên, "Khẩu vị của cô vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn thích 23-24?"

Tần Nguyên: "......"

Năm đó lúc bọn họ còn ở bên nhau, Vương Hành cũng cỡ tuổi Đường Dục bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, "dượng nhỏ tương lai" trong miệng Tần Thời Luật vẫn ở độ tuổi đó, chuyện này không khỏi làm Vương Hành cho rằng đó là gu của Tần Nguyên.

Hồ Chính Đình nghe Vương Hành nói chuyện không giống như lời nên nói với người mới gặp lần đầu tiên, cậu ta nhìn Vương Hành, rồi lại nhìn Tần Nguyên: "Chú nhỏ, chú biết chị Nguyên sao?"

Vương Hành nhướng mày: "Chị Nguyên? Xưng hô này con lấy từ thế hệ nào ra vậy?"

Hồ Chính Đình đang theo đuổi Tần Nguyên, đương nhiên là lấy từ thế hệ của cậu ta, cậu ta nhìn Tần Thời Luật, được rồi, cậu ta không có dũng khí nói cái câu như "Tôi muốn làm dượng nhỏ của anh" ở trước mặt hắn.

Ban đầu chỉ có hai người là Đường Dục với Tần Nguyên ăn cơm, sau khi Tần Thời Luật tới, số lượng liền biến thành năm người.

Đường Dục cảm thấy có lẽ sau khi ăn xong bữa cơm này cậu sẽ không tiêu hóa nổi mất, nguyên nhân là cứ mỗi lần Tần Thời Luật gắp đồ ăn cho cậu thì sẽ hỏi một vẫn đề.

"Cô nhỏ chính là bạn mới của em?"

"Người bạn lớn lên đẹp?"

"Rốt cuộc em có bao nhiêu người bạn mà anh không biết vậy?"

"Có phải ngoại trừ anh ra, ai ở trong mắt em cũng là người đẹp?"

Đường Dục lắc đầu: "Không phải, hai người bọn họ rất khó coi nha."

Vốn dĩ Vương Hành và Hồ Chính Đình còn đang ê răng vì mấy lời Tần Thời Luật nói, cũng không biết vì sao bản thân ngồi không cũng trúng đạn.

Hai chú cháu: "???"

Phép lịch sự của cậu đâu?

1

Vương Hành cười một tiếng: "Cũng đúng, nếu tôi có thể lớn lên đẹp một chút thì năm đó cũng không đến mức bị người ta đá."

Tần Nguyên chịu không nổi hắn nói như vậy, chuyện năm đó là cô nợ Vương Hành, nhưng cũng không thể nói là cô đá hắn được, dù sao người lạnh lùng bạo ngược là hắn, cô chỉ mở miệng đề nghị chia tay.

Cô đứng lên: "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi còn có chút việc, đi trước đây."

Hồ Chính Đình vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đứng lên đuổi theo: "Chị Nguyên, em đưa chị đi."

Hai người vừa đi, phòng bao lập tức trở nên yên lặng, Tần Thời Luật nhíu mày nhìn Vương Hành: "Con mẹ nó cậu bệnh không nhẹ đâu, đừng có nói với tôi là cậu không biết cháu ngoại cậu đang theo đuổi Tần Nguyên."

Lỗ tai bát quái của Đường Dục lập tức vểnh lên.

Ai theo đuổi ai?

Vương Hành bình tĩnh ăn cơm: "Tần Nguyên chướng mắt nó."

Tần Thời Luật cạn lời: "Thật ra tôi hy vọng cô nhỏ có thể coi trọng cậu ta, như vậy thì hai ngươi sẽ không cần phải níu kéo dây dưa với nhau nữa."

Đường Dục thấy sau khi Hồ Chính Đình đuổi theo Tần Nguyên ra ngoài thì tần suất gắp thức ăn của Vương Hành không ngừng tăng lên, nhưng sau khi nghe Tần Thời Luật nói xong câu đó thì đôi đũa của hắn khựng lại ở miếng tôm viên mù tạc cuối cùng, nửa ngày cũng không động đậy.

Đường Dục: "!"

Rõ ràng vừa rồi còn nguyên một đĩa đầy!

Đường Dục thừa dịp Vương Hành còn chưa gắp viên tôm, duỗi tay xoay bàn thuỷ tinh, thời điểm đĩa tôm viên mù tạc sắp rời khỏi phạm vi đôi đũa của Vương Hành, đôi đũa trong tay hắn đột nhiên động đậy, chọc trúng phóc viên tôm cuối cùng......

Nhìn Vương Hành nhét viên tôm vào trong miệng, Đường Dục mở to hai mắt nhìn chằm chằm miệng hắn...... Một giây, hai giây, ba giây, Vương Hành đột nhiên cắn trúng đầu lưỡi, đau đớn "shhh" một tiếng.

Bả vai Đường Dục co rụt lại, hoảng sợ, ý niệm của cậu hiển linh sao?

Đường Dục nhận được tin nhắn của Tần Nguyên, còn kèm theo một thông báo chuyển khoản, sồ tiền được chuyển tới là 1000 vạn.

Tần Nguyên:【Lúc trước thu tiền bán tranh của cậu, hiện tại đã biết cậu là ai, khoản tiền này tôi không thể thu.】

Sau đó lại là một thông báo chuyển khoản, con số vẫn là 1000 vạn.

Tần Nguyên:【Cho cậu lễ gặp mặt, lần sau gặp lại phải gọi là cô nhỏ biết không!】

Đường Dục cảm thấy có lẽ người trong bộ tiểu thuyết này cũng không nghèo như cậu nghĩ, có lẽ chỉ hơi nghèo một xíu thôi, còn về Tần Thời Luật, chắc hắn chỉ thuần túy là keo kiệt mà thôi.

1

Điện thoại lại vang lên, lần này là một cuộc gọi, là Đường Vĩ Hoành gọi tới.

Đường Dục không muốn tiếp.

Điện thoại ở trong tay cậu ong ong ong vang lên nửa ngày, Tần Thời Luật hỏi: "Ai gọi vậy, sao lại không tiếp?"

Đường Dục đưa điện thoại đến trước mặt Tần Thời Luật, hận không thể nhét luôn vào tay hắn: "Chú em."

Tần Thời Luật có thể đoán được đại khái nguyên nhân Đường Vĩ Hoành gọi tới, nếu là những lời xin lỗi xin tha kia, hắn càng hy vọng Đường Dục có thể tự mình nghe thấy, hắn đẩy điện thoại Đường Dục ra: "Tự mình tiếp."

Đường Dục không vui bĩu môi, mãi cho đến khi cuộc gọi chấm dứt, Đường Vĩ Hoành lại gọi tới lần nữa, cậu mới chậm rì rì ấn nghe.

Sau khi Đường Dục tiếp điện thoại, lực chú ý của Tần Thời Luật đều đặt trên người cậu, Vương Hành cũng nhìn về phía Đường Dục.

Phòng bao lặng ngắt như tờ......

Vương Hành nghi ngờ có phải Đường Dục có pháp thuật kì quái gì hay không, có thể sử dụng suy nghĩ gọi điện thoại, bằng không ai nói chuyện điện thoại mà không hề phát ra chút âm thanh nào?

Vương Hành hỏi Tần Thời Luật: "Cậu ấy ngủ rồi sao?"

Tần Thời Luật cũng không biết Đường Dục đang làm gì, biểu tình dại ra rũ mắt, nửa ngày cũng không nhúc nhích: "Em ấy đang trợn tròn mắt cậu không thấy hả?"

Vương Hành thấy: "Có lẽ..... có người có thể trợn tròn mắt ngủ?"

Tần Thời Luật: "......." Đúng là đầu óc có bệnh!

Đại khái trôi qua một phút, Đường Dục rốt cuộc cũng nói chuyện, bốn chữ bị cậu nói ra như muốn dính vào răng: "Vì cái gì nha?"

Đường Vĩ Hoành mới biết được Đường Lạc phá hỏng hạng mục hợp tác, thương mại Bành Phái muốn huỷ hợp đồng với bọn họ.

Bởi vì nguyên nhân dẫn tới huỷ hợp đồng là do phía bọn họ nên Đường thị phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, trừ cái này ra, tất cả các chi phí bị trì hoãn cũng là do bọn họ chi trả, rõ ràng đã nhận được một cuộc làm ăn ổn định, kết quả ông ta lại phải bồi thường tới đáy cũng không còn!

Biết là do Tần Thời Luật ở sau lưng động tay động chân, Đường Vĩ Hoành mới phát giác ra những chuyện kì lạ, khó trách ban đầu bên Hiệp hội thương mại vẫn luôn không phê duyệt bỗng nhiên lại được thông qua, thì ra là đã giăng bẫy đợi sẵn.

Đường Vĩ Hoành lúc này mới hiểu được, ngày đó Tần Thời Luật nói muốn một kết quả vừa lòng không phải nói giỡn, là do chính bọn họ nghĩ chuyện đó cứ thế cho qua.

Hiện tại lửa đã sém tới lông mày, Đường Vĩ Hoành thật sự không còn biện pháp nào khác mới tìm đến Đường Dục, ông ta biết Đường Dục quen biết ông chủ Tiền, muốn Đường Dục đi nói chuyện với ông chủ Tiền để không bị huỷ hợp đồng.

Kết quả Đường Dục lại hỏi ông ta vì cái gì......

Vì cái gì cái rắm!

Đường Vĩ Hoành bị cậu chọc giận đến đau nửa đầu, ông ta lại lấy những lời dỗ dành cũ rích ra: "Chẳng lẽ con muốn thấy công ty phá sản sao? Đây chính là công ty mà mẹ con để lại đấy!"

+

Lời này Đường Dục đã nghe tới phát ngán rồi, cậu ngẩng đầu, nhìn đĩa tôm viên mù tạc trỗng rỗng trên bàn, ưu thương nói: "Trời nóng rồi, khiến Đường thị phá sản đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.