Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 6



Lần trước Đường Dục lái xe đi lấy chuyển phát nhanh, đèn xe đã bị cậu đâm hỏng rồi, không liên quan đến kĩ thuật lái xe, chủ yếu là do cậu không có bằng lái.

Trước kia lười đi học, hiện tại...... Thôi, loại chuyện như lái xe này không thích hợp với cậu.

Nhận được điện thoại của người giao hàng, lần này Đường Dục tự mình chạy ra, đi được một chút cậu liền hối hận.

Aaaaaa đi đường mệt mỏi quá à!

Cậu ôm một hộp chuyển phát nhanh vừa đi vừa khui, mở thùng giấy lấy đồ bên trong rồi ném hộp vào thùng rác bên cạnh, sau đó cứ đứng ở kia bất động.

Chiếc xe ở phía sau đã bắt đầu đi theo cậu từ cửa tiểu khu, một đường chạy theo này cũng đã gần mười phút.

Đường Dục đi xong lại dừng, dừng xong lại đi tiếp, so với người ta đi dạo công viên còn chậm hơn, lúc này đang đứng ở trước thùng rác không biết nghiên cứu cái gì.

Đường Dục mở hộp gỗ ra xem, thở dài, ôm hộp tiếp tục đi về phía trước, tốc độ đi bộ có thể so với bệnh nhân phẫu thuật não đang hồi phục, chỉ đi khoảng năm phút mà cậu lại có cảm giác như đang trèo đèo lội suối.

Lê Thành đầu đầy hắc tuyến, mấu chốt là đại boss ngồi phía sau còn không cho hắn đi nhanh hơn vị "tổ tông" đang đi bộ phía trước, cuối cùng phỏng chừng là không nhịn nổi nữa mới đồng ý cho hắn ấn kèn.

Đường Dục quay đầu lại nhìn thoáng qua, qua lớp cửa kính nhìn thấy Lê Thành đang lái xe, cậu xoay người đứng sang bên cạnh nhường đường.

Xe chạy đến bên người cậu, cửa sổ ở ghế sau hạ xuống, "Lên xe."

Đường Dục nhìn vào bên trong, thấy được Tần Thời Luật, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc đã lâu không thấy, "Anh về rồi!"

Tần Thời Luật có chút xấu hổ, buổi tối hôm đó nháo khó coi như vậy, nên hắn mới trốn ra ngoài "đi công tác" mấy ngày, chính là sợ Đường Dục nhìn thấy hắn sẽ không vui.

Đã sớm quên sạch chuyện hôm đó từ lâu - Đường Dục lên xe.

Thật tốt, vừa lúc cậu đi mệt.

Cửa xe vừa đóng lại, Đường Dục ôm hộp gỗ đỏ cười nhìn hắn: "Công việc thuận lợi chứ, em nghe dì Trương nói anh đi công tác."

Trong lúc nhất thời Tần Thời Luật không rõ cậu cười tươi như vậy là đã quên chuyện tối hôm đó hay là cố ý xem nhẹ không đề cập tới.

Không đợi hắn kịp suy nghĩ ra nguyên nhân, Đường Dục đã nhẹ giọng nói: "Anh đi cũng không nói với em một tiếng, lần sau anh nhất định phải nói cho em biết, làm em còn phải đi hỏi dì Trương."

Tuy rằng đến ba ngày sau mới hỏi, nhưng nếu có thể không gây thêm phiền phức cho cậu thì hãy tận lực đừng phiền cậu phải mở miệng hỏi, cậu thật sự rất lười.

"...... Được."

Thấy cậu tựa hồ như không có việc gì, Tần Thời Luật càng thêm không biết nên giải thích cho hành vi "rời nhà trốn đi" này của hắn như thế nào.

Cảm giác.....có chút ngốc.

Tần Thời Luật nói sang chuyện khác: "Em đi đâu?"

Đường Dục vỗ vỗ hộp trong tay: "Lấy chuyển phát nhanh."

An ninh ở tiểu khu quá tốt, chuyển phát nhanh không thể đưa tới tận cửa, mỗi lần đều phải ra đến tận cổng tiểu khu để lấy, Đường Dục cảm thấy cái quy định này cực kì không thân thiện với cậu.

Tần Thời Luật nhìn hộp gỗ đỏ được chạm khắc tinh xảo trong lòng ngực cậu, nghĩ đến bức ảnh ngày hôm qua dì Trương chụp cho hắn xem, "Chỉ một cái?"

Đường Dục "Ừm" một tiếng, cậu cũng muốn mua nhiều, nhưng tiền của cậu không đủ.

Tần Thời Luật hỏi: "Bên trong là cái gì?"

Đường Dục mở ra cho hắn xem: "Là bút lông."

Lê Thành thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu một cái.

Một kẻ chỉ biết ăn bám như cậu thì mua bút lông để làm gì? Vẽ lên tường hả?

Tần Thời Luật cũng không nghĩ tới cậu sẽ mua bút lông, bất quá này không quan trọng, "Mua đồ được rồi sao còn không vui?"

Đường Dục cúi đầu chọt chọt hộp gỗ: "Bộ bút này không phải thứ em muốn."

Tần Thời Luật không quá hiểu biết về mấy thứ này: "Vậy tại sao không mua thứ em muốn?"

Đường Dục vô cùng đáng thương nhìn hắn, trong mắt tràn ngập hai chữ "người nghèo".

Tần Thời Luật không đọc được chữ trong mắt cậu, chỉ nhìn ra cậu đang ủy khuất, "Em không mua được hay là đã bị bán hết hàng rồi?"

Đường Dục lắc đầu, ánh mắt tha thiết nhìn Tần Thời Luật: "Em không có tiền."

Tần Thời Luật: "......"

Lỗ tai Lê Thành lập tức dựng thẳng lên.

Tới, tới rồi sao?

Hắn biết ngay là người này không hề đơn giản mà, đã bắt đầu đòi tiền rồi!

Tần Thời Luật nhìn biểu tình ủy khuất khoa trương của cậu, không nhịn được cười một tiếng.

Đường Dục biểu tình cứng đờ: "......"

Mình làm cái gì sai sao? Tại sao hắn lại cười nhạo mình?

Đường Dục chưa bao giờ phải xin tiền ai, bị hắn cười vào mặt như vậy liền không nhịn được, cậu ôm hộp gỗ xoay người, chỉ để lại cho Tần Thời Luật một bóng lưng.

A, bạn đời của anh không có tiền thì buồn cười lắm hả.

Rút kinh nghiệm từ lần trước không được chừa đồ ăn, lúc này Tần Thời Luật đã biết, cậu đưa lưng về phía hắn chắc chắn là đang âm thầm tức giận rồi, tính tình cứ như mèo vậy, không chừng lúc nào đó sẽ vươn móng vuốt cào một cái, làm người ta không kịp phòng ngừa.

Tần Thời Luật lấy ra một tấm thẻ đen đưa qua, "Đây."

Đây là lần đầu tiên Tần Thời Luật đưa thẻ cho cậu, không vì cái gì khác, chỉ là hiện tại bọn họ đã lãnh chứng, đưa thẻ cho cậu là hợp tình hợp lý.

Đường Dục nhấp nhấp miệng nhìn tấm thẻ vừa được đưa tới, vừa nãy cậu giả vờ đáng thương chính là muốn đòi tiền, bọn họ đã kết hôn, cậu lấy thẻ của hắn cũng không có gì phải ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Tần Thời Luật đưa thẻ, cậu vẫn cảm thấy có chút kì kì.

Cậu hơi giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, dù sao cá mặn cũng phải có người muối mới mặn được, mà hiện tại Tần Thời Luật chính là người muối cá.

Cậu cầm thẻ, thân mình thoáng xoay qua một chút, cho Tần Thời Luật một cái sườn mặt: "Thẻ này có giới hạn không?"

Thẻ của Tần Thời Luật trên cơ bản đều không có giới hạn, bất quá nghe cậu hỏi như vậy, Tần Thời Luật nhất thời tâm huyết dâng trào nói dối: "Có."

Đường Dục giật mình nhìn hắn: "Hả?"

Tần Thời Luật hỏi: "Em đã từng dùng thẻ không giới hạn chưa?"

Trước kia không nói Đường gia vẫn chưa đủ điều kiện để làm thẻ không giới hạn, cho dù làm được cũng sẽ không cho cậu dùng, Tần Thời Luật cảm thấy Đường Dục hỏi cái vấn đề này thật quá buồn cười.

Nhưng mà Đường Dục lại nghĩ: Tôi dùng qua rồi nha, trước kia mỗi tấm thẻ tôi dùng đều là không giới hạn đó.

Đường Dục vô cùng thất vọng, nhưng vẫn cố giãy giụa lần cuối: "Vậy......trong này có 500 vạn chứ?"

Tần Thời Luật nhìn cậu: "Bút gì mà giá 500 vạn?"

Đường Dục muốn nói cậu nhìn trúng bút lông hơn 500 vạn, cậu có thói quen dùng đồ tốt nhất, nhưng nhìn phản ứng của Tần Thời Luật...... Cái thẻ này thậm chí còn không đủ 500 vạn?

Cái gia đình gì vậy chứ, một tháng 500 vạn tiền tiêu vặt cũng không cho con cái!

Cậu lại lần nữa hoài nghi tác giả tuyên truyền sai sự thật, cậu muốn đi report!!

Đường Dục nghèo nàn thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Lê Thành xem như đã biết Đường Dục làm cách nào để từng bước dụ Tần Thời Luật vào hố, chỉ biết giả vờ làm đóa hoa trắng nhu nhược đáng thương, làm sao một đại thẳng nam như Tần tổng có biện pháp kháng cự chứ?

Trộm văn kiện còn chưa tính, còn lừa tiền, hắn thật muốn cạo hết đống mỡ heo bám trong lòng Tần tổng ra!

"Tần tổng, tới rồi."

Đường Dục xuống xe, ôm hộp gỗ, tấm thẻ đen giống như một vật không đáng tiền được khẹp ở giữa ngón tay, tùy thời đều có thể rớt xuống đất.

Nhưng cậu không thèm để ý, chỉ là một tấm thẻ không đến 500 vạn mà thôi.

Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, Đường Dục cảm giác "tài xế" của Tần Thời Luật cứ nhìn chằm chằm cậu, lúc cậu nhìn qua vừa vặn chạm phải tầm mắt của đối phương.

Đường Dục: "?"

Đó là ánh mắt cảnh giác, giống như đang nhìn trộm vậy.

Tôi không có trộm đồ của anh nha!

Đường Dục đột nhiên nhớ tới, bên người Tần Thời Luật có một trợ lý, bắt được "gian tình" giữa nguyên chủ và Tiêu Sí Hành, còn bị nguyên chủ uy hiếp, sẽ không phải là người này chứ?

Đường Dục hoảng hốt, hắn gọi là gì nhỉ?

...... Lê, Lê Minh?

Tần Thời Luật đi đến bên cạnh Đường Dục, thấy cậu nhìn chằm chằm Lê Thành, bước tới một bước ngăn cản tầm mắt của cậu: "Muốn anh cầm giúp em không?"

Lê Thành đồng thời bị chắn tầm mắt: "......"

Lu dấm chuyển thế?

Đường Dục ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Luật, trong lòng thình thịch hai cái.

Cậu nhớ rõ chính là người trợ lý này mỗi ngày đều thổi gió bên tai Tần Thời Luật, Tần Thời Luật mới bắt đầu nghi ngờ cậu, buông bỏ cậu, cuối cùng tiêu diệt cậu.

Đường Dục áp chế nội tâm sợ hãi, âm thầm ghi nhớ Lê Thành trong lòng.

Cậu đưa hộp gỗ cùng thẻ đen cho Tần Thời Luật, không phải vì cậu có lòng tốt, mà là Đường Dục ngại ôm mỏi tay.

Đường Dục nhìn thẻ đen được đặt trên hộp gỗ, nản lòng thoái chí hỏi: "Bên trong chỉ có 100 vạn thôi sao?"

Tần Thời Luật: "Em muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Đường Dục nói: "Mua đồ đó."

Tần Thời Luật không ngại cậu tiêu tiền, nhưng hắn chưa từng thấy người nào lại vô duyên vô cớ mua sắm điên cuồng như vậy, "Em mua nhiều như vậy vẫn chưa đủ?"

Đường Dục nghi hoặc nhìn hắn: "Sao anh biết em mua nhiều?"

Tần Thời Luật dứt khoát bán đứng dì Trương: "Dì Trương nói với tôi."

"À." Đường Dục không hỏi tại sao dì Trương lại nói với hắn chuyện này, cậu cũng không phải quá tò mò, cậu càng muốn biết bên trong tấm thẻ kia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chắc ngay cả để cậu mua hoa cũng không đủ.

Nhà ấm trồng hoa còn đang thi công, Tần Thời Luật nhìn thoáng qua liền đi theo Đường Dục vào nhà, đi vào phòng khách, bước chân Tần Thời Luật hơi ngưng lại.

Đường Dục có chứng ám ảnh cưỡng chế, cậu thích sắp xếp đồ đạc ngăn nắp gọn gàng nhưng lại lười biếng, đồ chuyển phát nhanh mua về phải mất rất lâu để khui hết, phân loại xong chuyển vào phòng lại là một công trình khác.

Dì Trương tuổi đã lớn, Đường Dục cũng ngại làm phiền bà, chỉ đơn giản thu dọn những đồ quan trọng, còn lại toàn bộ đều đặt trên bàn trà, mỗi lần đi lên lầu sẽ thuận tay mang lên vài món.

Tần Thời Luật vừa vào cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng như vầy, trên dưới bàn trà chất đầy đồ, trên sô pha thì để gối cổ, gối dựa, đệm mềm, đủ các loại đồ vật, nhìn qua đều là vật dụng hằng ngày, trong đó còn có mấy cái bình nhỏ hắn từng thấy dì nhỏ dùng qua, đều không phải hàng rẻ tiền.

Tần Thời Luật híp mắt nhìn cậu: "Cho nên.......em tiêu quá mức thẻ tín dụng?"

Đường Dục mờ mịt nhìn hắn: "Cái gì?"

Tần Thời Luật: "Đưa tôi xem tin nhắn mua sắm của em."

Tiền Đường Dục tiêu hai tháng này đều là Tần Thời Luật chuyển cho cậu, tiền tháng này hắn vẫn chưa chuyển cho Đường Dục, lúc trước bận rộn nên quên mất, cho nên em ấy lấy đâu ra tiền để mua nhiều đồ như vậy?

Đường Dục lấy điện thoại ra đưa cho hắn, Tần Thời Luật nhìn, đúng là tiêu quá mức thẻ tín dụng.

Hắn nhìn về phía Đường Dục, Đường Dục vẫn là cái biểu tình cái gì cũng không biết kia, làm Tần Thời Luật có chút buồn cười, "Em nhìn tôi làm gì, em tiêu quá mức thẻ tín dụng là vì mua mấy thứ này?"

Đường Dục rất muốn hỏi thẻ tín dụng là cái gì, nó có gì khác với thẻ đen kim cương không?

Tần Thời Luật ngược lại cũng không còn quá lo lắng, hắn nhìn thoáng qua đống đồ chất trong phòng khách: "Em đây là muốn mở tiệm tạp hóa sao?"

Lúc trước Tần Thời Luật không ở nhà, Đường Dục muốn làm gì thì làm, hiện tại hắn trở về, Đường Dục mới phản ứng lại, nơi này không phải địa bàn của cậu.

Trước kia cậu sống ở một trang viên rất lớn, cậu có rất nhiều không gian cá nhân, nhưng hiện tại cậu chỉ có một căn phòng nhỏ bé thuộc về mình.

Đường Dục bé nhỏ ở trong lòng ủy khuất một chút.

Cậu cầm lấy chiếc gối cổ Patrick Star trên sô pha đưa cho Tần Thời Luật: "Cái này tặng cho anh, anh thường xuyên phải đi công tác vất vả, ngồi máy bay mang theo cái này sẽ rất thoải mái."

Cậu chưa từng phải lấy lòng người khác, có hơi cứng nhắc, nhưng cái gối cổ này xác thật là mua cho Tần Thời Luật, dùng 60 tệ ít ỏi còn sót lại trong thẻ để mua.

Tuy rằng nó còn không đắt bằng đôi vớ của cậu, nhưng không phải tấm lòng mới là quan trọng nhất sao?

Tần Thời Luật một thân tây trang màu đen nghiêm cẩn hoàn toàn tương phản với chiếc gối cổ Patrick Star trước mặt, trong lúc nhất thời không biết có nên cầm lấy hay không.

Nhưng đây là lần đầu tiên Đường Dục tặng hắn thứ gì đó......

Tần Thời Luật nhận gối cổ: "Cảm ơn."

Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, lại nhìn gối cổ Patrick Star trong ngực hắn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, sau đó cậu liền bật cười, mắt mèo thanh tú mang theo tia sáng nhàn nhạt, không giống nụ cười khoa trương như những lần trước, nhưng so với khi đó càng dịu dàng ấm áp hơn.

"Không cần cảm ơn, anh thích là tốt rồi."

~~~~~~~~

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lê Thành: Quá nguy hiểm!!!

Đường Dục: Xong rồi! Mình xuyên vào khu ổ chuột trong tiểu thuyết!

Tần Thời Luật:??? Khu ổ chuột!?

*

Chuyến công tác tiếp theo, Tần Thời Luật mang theo chiếc gối cổ Patrick Star lên máy bay.

Lê Thành nhìn chằm chằm thứ màu hồng trên cổ hắn, hai mắt khẽ giật giật: Đây là gì???

"Tiểu Dục mua gối cổ cho tôi, sợ tôi mệt." Vị Tần tổng nào đó nhìn Lê Thành, "Cậu không có chiếc gối cổ nào, thật đáng thương."

Lê Thành:.......

Cảm ơn, tôi không cần. Quá ngu ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.