Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 7



Từ lúc đi lãnh chứng đến giờ, Tần Thời Luật vẫn chưa ở nhà ăn một bữa cơm nào với Đường Dục, hôm nay khó có được cơ hội ở nhà xem thường ngày Đường Dục hay làm gì, kết quả lại phát hiện...... Cậu cái gì cũng không làm.

Lấy chuyển phát nhanh xong trở về, Đường Dục liền nằm liệt ở trên sô pha phòng khách, không phải dạng tê liệt nằm duỗi tay duỗi chân, mà là co người lại thành một quả bóng, thoạt nhìn giống như một con mèo lười nằm phơi nắng.

Đường Dục nửa híp mắt, bộ dáng giống như sắp ngủ, Tần Thời Luật cầm laptop ngồi ở bên cạnh cậu làm việc, hai người cũng không ai quấy rầy ai.

Nằm hai tiếng, Tần Thời Luật xác định cậu không thật sự nhắm mắt lại, nói cách khác, hai tiếng này cậu hoàn toàn đang ngẩn người, chờ đến khi ánh mặt trời bên ngoài không còn nóng nữa, cậu mới chạy tới nhà ấm trồng hoa trông coi một chút.

Tần Thời Luật phát hiện hiệu suất làm việc của hắn trong hai giờ này cực kì thấp, ngay cả một phần văn kiện cũng chưa xem xong.

Dì Trương đổi cho hắn một tách cà phê, Tần Thời Luật hỏi: "Mấy ngày nay em ấy đều không nhấc nổi tinh thần như vậy?"

Dì Trương lại không cảm thấy: "Rất có tinh thần mà."

Tần Thời Luật nhíu mày: "Là bởi vì tôi trở về nên em ấy mới như vậy?"

Dì Trương không phát hiện Đường thiếu gia có gì bất thường: "Như thế nào?"

Tần Thời Luật: "Nằm uể oải ỉu xìu."

Dì Trương cười cười: "Không phải đâu, cậu ấy mỗi ngày đều như vậy, cậu ấy nói cái này gọi là kiểu nằm cá mặn, rất thoải mái."

Ngay từ đầu dì Trương cũng cảm thấy Đường Dục có gì đó không ổn, hai tháng này ngày nào cậu cũng chạy ra bên ngoài, cho dù trở về cũng không ngồi ngốc ở phòng khách, nhưng mấy ngày nay cậu đều nằm liệt tại đây mấy tiếng đồng hồ, đôi khi sẽ nằm liệt cả một buổi trưa, dì Trương hỏi một chút mới biết được thì ra kiểu nằm không nhúc nhích này còn có một cái "tên khoa học".

Vừa rồi thấy bọn họ cùng nhau ngồi trên sô pha, dì Trương còn thầm vui vẻ nửa ngày, quả nhiên sau khi lãnh chứng thì không giống như trước nữa, trước đây làm sao có thể thấy bọn họ ngồi cùng nhau hài hòa như vậy?

Tần Thời Luật không biết mấy ngày nay hắn đi vắng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái gì mà kiểu nằm cá mặn? Là mèo lười làm biếng mới đúng.

Trước bữa tối, Đường Dục nhận được một cuộc điện thoại của Đường Vĩ Hoành, Đường Dục vốn không muốn tiếp, vì thế cậu cứ để điện thoại reo đến khi nó tự cúp máy, nhưng Đường Vĩ Hoành vẫn không buông tha tiếp tục gọi lần nữa.

Đường Dục cầm điện thoại trở về phòng, đợi một hồi lâu mới tiếp.

"Sao bây giờ mới nghe điện thoại?"

Đường Vĩ Hoành đã không liên lạc với Đường Dục trong một khoảng thời gian, sau khi Tần Thời Luật cung cấp cho hắn một chút tài chính, hắn rốt cuộc cũng không còn nhớ tới đứa cháu trai này nữa.

Lúc Đường Dục xem tiểu thuyết đã không thích cái người chú này rồi, lòng tham không đáy, khẩu phật tâm xà, xem nguyên chủ như một đứa ngốc lừa đến mê muội.

Hắn cả ngày nói công ty kia kinh doanh không nổi nữa, nếu không thì cứ đem chuyện đứa em gái ruột của mình ra tố khổ, nguyên chủ đối với đồ mà mẹ mình để lại rất để ý, làm sao chịu được sự kích thích này?

Đường Dục hỏi: "Có việc gì sao?"

"Đã lâu rồi con không liên hệ với người trong nhà, chú sợ con gặp phải chuyện gì nên mới gọi điện thoại hỏi thăm một chút." Đường Vĩ Hoành vẫn luôn nói rất dễ nghe, đây cũng chính là nguyên nhân Đường Dục vẫn luôn không nhìn thấu tâm tư của chú ruột mình.

Đường Dục không nói chuyện, cậu không có gì để nói.

Không nghe thấy giọng của cậu, Đường Vĩ Hoành lại nói: "Ngày hôm qua chú gặp được Tiêu nhị thiếu, hắn nói mấy ngày nay không liên lạc được với con, con cũng thật là, đi rồi cũng không biết gọi điện về nhà, ngày hôm qua mợ con còn nhắc con mãi, nói rất nhớ con."

"A." Đường Dục tất nhiên không tin mấy lời giả dối này, trả lời qua loa, "Con khá tốt."

Đường Vĩ Hoành: "Dạo này Tần tổng vẫn khỏe chứ? Đối xử với con thế nào? Con phải biết nghe lời, ngoan một chút, đừng chọc hắn tức giận, con cũng biết tình hình công ty không tốt lắm, đó là tâm huyết mà mẹ con để lại, chú cũng không cần con phải lao tâm lao lực vì công ty, chỉ cần con chăm sóc tốt bản thân là được."

Đường Dục nhíu mày, cậu tuy lười, nhưng không ngốc, lời này lừa Đường Dục trước kia thì được.

Đường Dục không thích bị người ta xem như đồ ngốc, cậu rũ mắt kêu hắn: "Chú, con và Tần Thời Luật kết hôn rồi."

Đường Vĩ Hoành: "......"

Sau khi Đường Dục tung ra một quả bom nặng kí thì yên lặng chờ đợi động tĩnh ở đầu dây bên kia, Đường Vĩ Hoành hít một hơi thật sâu, không thể tưởng tượng nói: "Con..... đứa nhỏ này, chuyện khi nào, chuyện lớn như vậy sao con lại không thương lượng với chú một tiếng?"

Đường Dục cảm thấy kết quả của cuộc thương lượng này chính là bản thân sẽ bị người ta hai tay dâng lên.

"Con quên mất."

Đường Vĩ Hoành không thèm để ý cậu quên thật hay quên giả, trong giọng nói không giấu được ý cười: "Không có việc gì không có việc gì, chú không trách con, khi nào các con tổ chức hôn lễ, có phải hai nhà chúng ta nên gặp mặt một chút hay không? Nếu không con hỏi Tần tổng xem ngày nào có thời gian, các con trở về một chuyến, đều đã kết hôn sao có thể không trở về nhà chứ, đã khá lâu rồi chú không gặp con, rất nhớ con."

Đường Dục một chút cũng không muốn mang Tần Thời Luật trở về, hơn nữa hôn lễ gì đó cậu cũng không nghĩ tới, cậu ngại phiền phức: "Hắn không có thời gian."

Đường Vĩ Hoành còn chưa kịp thất vọng, liền nghe Đường Dục nói: "Chú, con muốn tặng quà cưới cho Tần Thời Luật."

Đường Vĩ Hoành vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, nên tặng." Bàn tính trong lòng Đường Vĩ Hoành đánh đến bùm bùm vang.

Loại chuyện như mở miệng đòi tiền này, trước lạ sau quen.

Đường Dục nói: "Nhưng con không có tiền."

Không phải nói cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt sao, không có tiền thì làm sao chăm sóc, chắc chắn là chăm sóc không tốt rồi.

Mỗi tháng Đường Vĩ Hoành cũng chỉ cấp cho Đường Dục mấy vạn tệ, hai tháng nay Đường Dục tới chỗ Tần Thời Luật, hắn cố ý làm bộ quên cấp, hiện tại nghe được cậu nói không có tiền, Đường Vĩ Hoành sửng sốt một chút, "Tần tổng không cho con tiền tiêu vặt sao?"

Đường Dục nghi hoặc nói: "Cho nên chú muốn con dùng tiền của hắn mua quà cho hắn sao?"

Đường Vĩ Hoành im lặng một lát: "...... Hình như không tốt lắm."

Biết đối phương không nhìn thấy, Đường Dục vẫn gật gật đầu: "Con cũng cảm thấy không tốt." Cho nên chú nhanh chuyển tiền cho tôi đi, tôi sắp nghèo chết rồi.

Đường Vĩ Hoành ở trong lòng cân nhắc một chút, Đường Dục và Tần Thời Luật kết hôn, có một đứa cháu rể như vậy, công ty nhà bọn họ về sau không cần lo lắng nữa! Nếu Đường Dục hiểu chuyện một chút, dỗ người ta cho tốt, về sau chẳng phải toàn bộ Đằng Phong đều thuộc về nhà bọn họ hay sao? Chút tiền mua quà này thì tính là cái gì?

Cúp điện thoại, Đường Dục tâm tình tốt đi xuống lầu, vừa lúc đến giờ ăn tối.

Tần Thời Luật ở nhà ngây người cả một buổi trưa, không nói được mấy câu với Đường Dục, vừa ăn vừa nghĩ có nên nói chuyện gì đó hay không, liền thấy cậu vẫn luôn nhìn điện thoại, giống như đang đợi tin nhắn của ai đó.

Chờ tin nhắn của ai đó thì biểu tình có cần phải phong phú, háo hức như vậy không?

Trong đầu Tần Thời Luật nhất thời hiện ra tên một người - Tiêu Sí Hành.

Sắc mặt Tần Thời Luật trầm xuống, "Ăn cơm."

Đường Dục giống như không nghe thấy, một tay cầm đũa, một tay không ngừng ấn ấn màn hình, một mực dán mắt vào điện thoại.

Tần Thời Luật: "Đường Dục!"

Đường Dục ngẩng đầu: "Hả?"

"Ăn cơm không chơi điện thoại."

"À......"

Đường Dục mới vừa buông điện thoại, điện thoại liền vang lên một tiếng, cậu vội vàng cầm lấy, lần này đến đôi đũa trên tay cũng buông xuống.

Tần Thời Luật đập mạnh đôi đũa xuống bàn, sau đó liền thấy biểu tình trên mặt Đường Dục từ hưng phấn đến nghi hoặc lại đến kinh ngạc, ba loại trình độ cảm xúc bất đồng chỉ kết thúc trong hai giây ngắn ngủn, hơn nữa mỗi biểu tình đều được biểu đạt cẩn thận tỉ mỉ.

Tần Thời Luật: "......"

Ai cũng chỉ có một khuôn mặt, làm sao em có thể ưu tú như vậy?

Tần Thời Luật tò mò cậu nhìn thấy gì mà biểu tình lại phong phú như vậy: "Làm sao vậy?"

Đường Dục cau mày nhìn chằm chằm màn hình: "Chú chuyển tiền cho em."

Hắn chỉ nghe giọng điệu của cậu nhưng không hiểu nội dung, Tần Thời Luật còn tưởng rằng người chú kia trộm tiền của cậu.

Tần Thời Luật có chút hối hận vì vừa rồi đã lớn tiếng, em ấy chỉ đang chờ chú mình chuyển tiền, hắn có vẻ giống như một kẻ bụng dạ hẹp hòi.

"Chú cho em tiền thì em cứ lấy."

Mấy năm nay, Đường Vĩ Hoành lấy danh nghĩa người thân dưỡng phế cậu, ra ngoài gặp ai cũng nói mình vô cùng đau lòng đứa cháu trai này, cho bản thân một cái danh người tốt, đồng thời làm Đường Dục cảm thấy hắn không có ý nuốt hết toàn bộ công ty do mẹ cậu để lại.

Mỗi lần Tần Thời Luật nghĩ đến đều cảm thấy Đường Dục quá đáng thương, nhưng cố tình chính cậu lại không cảm thấy như vậy.

Hắn nhìn dáng vẻ Đường Dục như một kẻ táng gia bại sản: "Sao lại không vui?"

Đường Dục ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, cậu chậm rì rì nói: "Không phải hắn cho, là em xin, em nói em muốn mua quà cưới cho anh."

Tần Thời Luật không nghĩ tới cậu sẽ nói chuyện bọn họ đã kết hôn cho Đường Vĩ Hoành, càng không nghĩ tới, cậu sẽ mua quà cưới cho hắn.

Tần Thời Luật cố nén khóe miệng đang nhếch lên, "Em mua quà cho tôi? Kỳ thật không cần, em......."

Đường Dục thật sự quá thương tâm, không rảnh nói lời dễ nghe với hắn, "Không phải muốn mua cho anh, kia chỉ là lấy cớ để đòi tiền thôi."

Tần Thời Luật nghẹn: "......" Em cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy.

Để tránh bản thân lại nghe được cái gì không muốn nghe, Tần Thời Luật quyết định không nói nữa, hắn cầm đũa lên, "Ăn cơm đi."

Đường Dục ăn không vô, cậu cần một người lắng nghe tâm trạng khó chịu của cậu lúc này, vì thế lúc Tần Thời Luật mới vừa gắp đồ ăn cho vào miệng, liền nghe Đường Dục vô cùng đau đớn nói: "Nhưng hắn chỉ chuyển cho em hai mươi vạn, hai mươi vạn thì mua được cái gì? Ngay cả một cọng lông của cây bút cũng không mua nổi."

"......"

Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục, hoài nghi cậu có phải bị người ta lừa hay không, lông của cây bút nào mà quý như vậy?

Đường Dục thấy hắn không an ủi mình, trong lòng khó chịu cực kỳ, cậu đẩy chén đũa đứng lên, "Em không ăn nữa, anh tự ăn đi." Nói xong cầm lấy điện thoại, nhận lấy hai mươi vạn ít ỏi ngay cả một cong lộng cũng không mua nổi, cúi đầu cô đơn đi lên lầu.

Tần Thời Luật nhìn một bàn đồ ăn cùng với chỗ ngồi trống rỗng, đột nhiên cũng không muốn ăn nữa.

Mẹ nó, có phải Đường Vĩ Hoành có bệnh hay không? Đưa tiền mà chỉ đưa có hai mươi vạn, phải moi chết hắn mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.