Tần Thời Luật ngồi trong xe, bị cậu dỗ đến cười khẽ:【Không có không vui, vốn dĩ hôm nay chỉ định đưa em tới thôi.】
Đường Dục:【Nhưng em vẫn rất tức giận, bọn họ nhằm vào anh.】
Tần Thời Luật:【Không sao, lát nữa đừng quên nói một tiếng chúc mừng với người ta.】
Đường Dục:【Hừ, em không muốn nói.】
Tần Thời Luật:【Ngoan, muốn nói.】
Không nói thì làm sao Tiêu Sí Hành biết được từ nay về sau hắn ta và Đường Dục sẽ không còn khả năng nào nữa.
Đường Dục nhắn lại một chữ "Được" liền không có động tĩnh.
Tần Thời Luật châm điếu thuốc, hút được một nửa, đột nhiên điện thoại nhảy ra một tin tức......
【Cảnh sát Miến Giang đã truy tìm và bắt được một nhóm trộm mộ có tổ chức, đồng thời lần theo dấu vết của nhóm trộm mộ kia tìm được lối vào của ngôi mộ Miến Nam.】
Trên trang tin tức có một tấm hình, không đợi Tần Thời Luật thấy rõ đó là cái gì, Đàm Nam Sơn đã gọi điện thoại tới.
Tần Thời Luật ấn nghe, Đàm Nam Sơn ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi: "Sao điện thoại Đường Dục cứ luôn bận vậy?"
Tần Thời Luật từ cửa sổ xe nhìn cửa khách sạn ở bên ngoài: "Tìm em ấy làm gì?"
"Nói với em em cũng không hiểu." Tuy Đàm Nam Sơn nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nhiều lời vài câu: "Anh bạn nhỏ nhà em thật quá lợi hại, lên hẳn tin tức trong nước luôn! Thôi, không nói chuyện với em nữa, anh gọi lại cho cậu ấy thử xem."
Nhìn điện thoại bị cúp máy, Tần Thời Luật có chút khó hiểu.
Sau khi điện thoại bị cúp, trên màn hình vẫn như cũ là tin tức về Miến Giang vừa nãy.
Trên tấm ảnh là một món đồ xấu xí có tên là "Khoá đầu trâu", trong một buổi đấu giá đã bị người ta mua đi, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, có một người trẻ tuổi mang khoá đầu trâu đến Cục cảnh sát lập hồ sơ, hợp tác với cảnh sát địa phương sắp xếp một loạt các giám sát và theo dõi, cuối cùng thành công bắt được nhóm trộm mộ.
3
...
Tiệc đính hôn sắp bắt đầu, Tô Ninh Tĩnh tới phòng nghỉ tìm Tiêu Khởi, lại thấy Tiêu Khởi vẫn còn ngồi bên trong bấm điện thoại.
Bà giật lấy điện thoại của cha Tiêu: "Giờ này là giờ nào rồi mà ông còn ngồi ở đây bấm điện thoại?"
Tiêu Khởi duỗi tay muốn lấy lại: "Tôi sắp xem xong rồi, mau trả lại cho tôi."
Tô Ninh Tĩnh đưa điện thoại lại cho ông: "Hôm nay con trai đính hôn, ông cũng không đi ra tiếp đón khách khứa đi, chỉ biết ngồi ở đây bấm điện thoại."
"Không phải, tôi đang xem tin tức, bà nhìn xem." Tiêu Khởi đưa điện thoại tới trước mặt Tô Ninh Tĩnh, "Một người trẻ tuổi hợp tác với cảnh sát bắt được nhóm trộm mộ."
Tô Ninh Tĩnh trừng mắt nhìn ông, "Ông là đại ca của tụi trộm mộ đó hả? Chuyện này thì liên quan gì đến ông, mau đi ra ngoài!"
Tiêu Khởi đi theo Tô Ninh Tĩnh ra khỏi phòng nghỉ, vừa đi vừa nhìn điện thoại nói: "Thật ra tôi cũng rất hy vọng có liên quan đến tôi, bà nhìn người trẻ tuổi này xem, muốn đầu óc có đầu óc, muốn gan dạ có gan dạ, có dũng có mưu, bà nhìn lại nhà chúng ta đi."
Tiêu Khởi "chậc" một tiếng, ghét bỏ cực kỳ.
Tiêu Sí Hành đầu tiên là bị lừa mua miếng đất Tây giao kia với giá cao, sau đó lại bán lỗ miếng đất ra ngoài, đây không phải là đầu óc có bệnh sao?
Tiêu Khởi nghĩ đến thằng nhóc ngu xuẩn đó là con trai ruột của mình liền muốn nhét nó vào trong bụng mẹ tái tạo lại lần nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, mắt lại nhìn thoáng qua bụng Tô Ninh Tĩnh, ông ta lắc lắc đầu...... Chỉ sợ không còn kịp nữa rồi.
2
Tiêu Sí Hành và Đường Lạc đính hôn Tiêu Khởi cũng không vừa lòng, tốt xấu gì trước kia Đường Lạc vẫn có Đường thị chống lưng, tuy rằng quy mô không lớn, Tiêu Khởi vẫn miễn cưỡng có thể tiếp nhận cậu ta, nhưng hiện tại hai cha con kia ngoài một thân tanh tưởi ra thì còn dư lại cái gì?
Nghĩ đến chuyện đó, Tiêu Khởi liền lười tham gia bữa tiệc đính hôn hôm nay, chọn tới chọn lui lại chọn một đứa con rể không ra gì như vậy, đi ra ngoài để người ta chê cười hay sao.
Tô Ninh Tĩnh trừng ông ta một cái: "Có ai lại ghét bỏ con trai của mình như ông không?"
Tiêu Khởi nói: "Tôi cũng đâu có muốn ghét bỏ nó, nhưng bà coi nó đã làm những gì đi, còn không bằng ngay từ đầu chọn Đường Dục."
Không thể không nói loại chuyện như nói sau lưng này có chút linh, Tiêu Khởi vừa mới dứt lời đã thấy Đường Dục từ trong sảnh lớn bữa tiệc đi ra, Đường Dục không nhìn thấy bọn họ, đi đến một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
Tiêu Khởi đè thấp giọng hỏi Tô Ninh Tĩnh: "Người kia có phải Đường Dục hay không?"
Vừa rồi Tô Ninh Tĩnh nhìn thấy Đường Dục ở sảnh, bà thậm chí không thể tin được cái người thành thục đứng trong đám người kia là cậu.
Trước kia Đường Vĩ Hoành rất ít khi dẫn Đường Dục tham dự yến tiệc, chỉ có duy nhất một lần dẫn cậu đến tham gia tiệc sinh nhật của Chu gia, còn phá tung bữa tiệc của nhà người ta.
Lần đó Tô Ninh Tĩnh không tham dự, nhưng lời đồn truyền tới tai bà đã biến thành "Đường Dục như một con khỉ đại náo thiên cung", từ đó về sau Đường Vĩ Hoành không bao giờ dẫn cậu đến những dịp như vậy nữa.
Một khắc kia khi nhìn thấy Đường Dục, Tô Ninh Tĩnh không nhịn được nhớ tới thời điểm Đường Nhạc Á vẫn còn sống, khi đó Đường Nhạc Á đi đâu cũng dẫn theo Đường Dục, lúc đó Đường Dục còn rất nhỏ, nhưng lại cực kì ngoan ngoãn lễ phép, giống như một ông cụ non vậy.
11
Tiêu Khởi vẫn không ngừng hỏi: "Đúng không đúng không?"
Tô Ninh Tĩnh phiền muốn chết: "Ông có thể im lặng chút không?"
Lúc Dư Nhạc Dương ở nhà xem TV đã nhìn thấy tin tức một nhóm trộm mộ bị bắt ở Miến Giang, trên TV chiếu hình ảnh khoá đầu trâu, cậu ta còn nghi hoặc có phải bản thân nhìn nhầm rồi không, thẳng đến khi nghe cảnh sát nói là một người trẻ tuổi "họ Đường" tới báo án, Dư Nhạc Dương gần như khẳng định người thanh niên đó chính là Đường Dục!
"Ôi đệch!" Dư Nhạc Dương kích động nói: "Cho nên cậu không chỉ bán đầu trâu kiếm tiền, còn giúp cảnh sát bắt được đám trộm mộ?"
Đường Dục cũng không lợi hại như trên tin tức nói, cậu cũng không quá muốn cái hào quang này: "Tôi chỉ cho bọn họ chút ý kiến mà thôi." Tình huống thật sự là, cậu sợ lúc ôm khoá đầu trâu đi giám định sẽ bị người ta theo dõi.
Dư Nhạc Dương một khi kích động sẽ nói không ngừng nghỉ, Đường Dục cũng chưa nói được mấy câu, cậu ta đã nói muốn đi báo tin vui cho Vương Từ, sau đó cúp điện thoại.
Đường Dục: "......"
Rốt cuộc cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Đường Dục vừa muốn đi, điện thoại lại vang lên, lần này là Chu Bình Giang.
Đường Dục tiếp điện thoại: "Chu lão."
Chu Bình Giang: "Tiểu Đường, ta nhìn thấy tin tức Miến Giang kia rồi, người đó chính là cậu?"
Đường Dục vẫn chưa xem tin tức, nhưng vừa nãy nói chuyện với Dư Nhạc Dương cậu cũng biết được đại khái trong tin tức nói gì: "Cháu vẫn chưa xem tin tức, nhưng người đó quả thật là cháu."
Ngôi mộ ở Miến Nam hiện là nơi duy nhất ở trong nước các nhà khảo cổ không dám đi vào, bởi vì nơi đó địa thế kiến tạo cực kì phức tạp, dưới đáy mộ tầng tầng lớp lớp các khoang chồng xếp lên nhau, tràn ngập cơ quan và khí độc, nếu như không cẩn thận sẽ bị nhốt lại bên trong.
Muốn đi vào mộ thì cần nhiều hơn một cái chìa khóa, khoá đầu trâu chỉ là một trong số đó, nhưng vì không xác định được chiếc chìa khoá đó là của khoang nào nên mặc dù đội khảo cổ muốn đi xuống cũng cần mấy năm dò xét chuẩn bị.
Nhưng bọn trộm mộ thì khác, bọn chúng quanh năm hoạt động dưới mặt đất, cũng không sợ phá hư kết cấu của các khoang, những nơi đội khảo cổ không dám tiến vào thì bọn chúng đều dám vào.
Rốt cuộc Đường Dục vẫn rất nhát gan, để cậu ôm một món đồ lớn như vậy đi giám định, cậu sợ bản thân sẽ bị người xấu theo dõi, cho nên cậu liền đi tìm cảnh sát, thuận tiện đưa ra Schrodinger(?) gài bẫy bọn trộm mộ.
5
Cậu không xác định bọn trộm mộ có xuất hiện hay không, nhưng nếu có thì sao? Kết quả thật sự không nghĩ tới, bọn chúng lại bị cậu bắt được.
Đường Dục cảm thấy vận khí của bản thân thật sự không phải chỉ tốt một chút thôi đâu.
Chu Bình Giang hỏi: "Cậu không nghĩ tới nếu người mua khoá đầu trâu không phải là bọn trộm mộ thì sao?"
Đường Dục đương nhiên nghĩ tới: "Tốn nhiều tiền mua một cái đầu trâu xấu quắc như vậy, nếu không phải bọn trộm mộ thì nhất định là chân ái rồi, vậy thì cứ cho người đó thôi."
Chu Bình Giang kinh ngạc: "Cho?"
Đường Dục chậm rì rì nói: "Đúng vậy, món đồ vật xấu như vậy còn muốn gom về, nhất định là một người rất yêu các di sản văn vật, người đó chắc hẳn sẽ đồng ý cho nhà nước mượn đi mở huyệt mộ."
Lúc trước Chu Bình Giang nghe Đàm Nam Sơn nói Đường Dục bán khoá đầu trâu đi, ít nhiều gì ông cũng có chút thất vọng với Đường Dục, hiện tại ông mới hiểu được, là ông suy nghĩ hạn hẹp.
Chu Bình Giang trầm giọng cười hồi lâu: "Là lỗi của ta, lúc trước còn oán trách cậu vì tiền mà bán nó đi, là ta sai."
Đường Dục không biết Chu lão không liên lạc với mình trong thời gian dài như vậy là vì đang trách cậu: "Sao ngài lại không hỏi cháu?"
"Ta sai, ta sai, về sau nếu có chuyện gì ta nhất định sẽ hỏi cậu." Chu Bình Giang nói: "Lần này là ta lòng dạ hẹp hòi."
Tiêu Khởi mới vừa xem xong tin tức, cực kì mẫn cảm với ba chữ "khoá đầu trâu", nghe thấy Đường Dục nhắc tới "đầu trâu", ông ta không tự giác dừng bước chân, sau đó liền nghe thấy được Đường Dục nói câu kế tiếp.
Đầu trâu...... Trộm mộ...... Huyệt mộ...... Văn vật?
Liên hệ mấy từ này lại với nhau, Tiêu Khởi cơ hồ có thể khẳng định cậu đang nói đến tin tức ông ta mới xem vừa nãy.
Đợi đã, hình như phía trước còn có một câu gì đó —— Cháu vẫn chưa xem tin tức, nhưng người đó quả thật là cháu.
Tiêu Khởi ngạc nhiên nhìn Đường Dục...... Cho nên cái người trẻ tuổi muốn đầu óc có đầu óc, muốn gan dạ có gan dạ, có dũng có mưu ông ta vừa khen ngợi lúc nãy, là Đường Dục?
Đường Dục nói chuyện điện thoại xong thì trở lại sảnh tiệc tìm Khương Nghiêu, Khương Nghiêu đứng lẫn trong đám người, hơn nữa vừa rồi do sự xuất hiên ngắn ngủi của Tần Thời Luật, hiện tại Đường Dục đã trở thành đối tượng được chú ý nhiều nhất trong toàn bộ bữa tiệc.
Mức độ được hoan nghênh này thậm chí còn vượt qua cặp đôi nhân vật chính ngày hôm nay.
Đường Lạc cảm thấy Đường Dục chính là khắc tinh của cậu ta, ngay cả ngày quan trọng như hôm nay nó cũng muốn tới phá hỏng!
"Sí Hành......" Đường Lạc nhìn về phía Tiêu Sí Hành, vẻ mặt mỉm cười lập tức cứng đờ.
Tiêu Sí Hành không nghe thấy Đường Lạc gọi hắn, ngẩn người nhìn chằm chằm về phía Đường Dục, Đường Lạc theo tầm mắt hắn nhìn qua, nhíu mày, "Sí Hành!"
Tiêu Sí Hành lấy lại tinh thần: "Làm sao vậy?"
Đường Lạc đè nén lửa giận trong lòng: "Theo em nhớ không nhầm thì người đứng bên cạnh Tiểu Dục là phó tổng lúc trước của công ty các anh mà, sao bọn họ lại quen biết nhau vậy?"
Tiêu Sí Hành cũng không biết bọn họ quen biết nhau như thế nào, tuy Khương Nghiêu nhìn có vẻ hiền lành, nhưng tuyệt đối không phải là người đối với ai cũng kiên nhẫn, vừa nãy hắn chẳng những lấy đồ uống cho Đường Dục, Đường Dục không thích hắn còn đổi cho cậu một ly khác.
Đáng giận chính là, Khương Nghiêu hầu hạ chu đáo, Đường Dục cũng tiếp nhận rất tự nhiên.
Tiêu Sí Hành nói: "Hẳn là chỉ là trùng hợp gặp gỡ."
Đường Lạc cố ý nói: "Phải không? Em thấy quan hệ của bọn họ rất thân mật."
...... Thân mật?
Tiêu Sí Hành nhìn qua, Đường Dục quả thật đứng rất gần hắn ta, thời điểm tay Khương Nghiêu đặt lên vai cậu giới thiệu với người khác cũng không thấy cậu tìm cớ né tránh.
Từ khi Tiêu Sí Hành hoài nghi Đường Dục có thật sự từng thích hắn hay không, hắn bắt đầu nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện Đường Dục thích hắn chỉ là giả vờ.
Tuy mỗi lần Đường Dục nhìn thấy hắn, hai mắt đều sẽ cong thành một độ cung hoàn mĩ, nhưng hắn lại chưa từng chân chính nhìn thấy cảm xúc thật sự trong đôi mắt đó, không ai biết ẩn dưới đôi mắt cong cong kia rốt cuộc có chứa ý cười hay không, hoặc cũng có khả năng vẫn luôn lạnh tanh không chút cảm xúc.
Tiệc đính hôn bắt đầu, nhưng sắc mặt của đôi tình nhân lại mỗi người mỗi khác, một chút cũng không nhìn ra sự vui vẻ khi sắp rảo bước vào cung điện hạnh phúc, ngược lại vẻ mặt Đường Dục trông rất phấn khởi, như thể cậu mới là người được uống rượu mừng.
Khương Nghiêu nhìn cậu một cái: "Vẻ mặt của cậu là sao đây, trông còn vui vẻ hơn hai người đang đính hôn trên kia vậy?"
Đường Dục sờ sờ mặt mình, khóe miệng không khắc chế được lại muốn nhếch lên: "Có sao?"
Vẻ mặt Đường Dục thật sự quá mức vui vẻ, đứng ở trên sân khấu nhìn xuống, dường như chỉ có nụ cười của cậu là rạng rỡ nhất.
Lần đầu tiên Tiêu Sí Hành thấy Đường Dục cười như vậy, đôi mắt hơi cong, cảm xúc vui vẻ tràn ngập nơi đáy mắt, hoàn toàn khác với nụ cười trong quá khứ.
...... Cho nên trước kia, em vẫn luôn có lệ với anh sao?
Đường Dục đương nhiên vui vẻ, tuy bọn họ bắt nạt Tần Thời Luật, nhưng từ giờ trở đi cậu đã hoàn thành tách ra, cậu bây giờ không còn là một thành viên của vòng lặp khép kín kia nữa rồi! Từ nay về sau cậu không cần phải lo lắng giữ gìn cái mạng nhỏ của mình như trước nữa, đây là một chuyện cực kì đáng để chúc mừng!
Cậu vui vẻ cụng ly với Khương Nghiêu, nhấp một ngụm rượu vang đỏ...... Ặc, vừa đắng vừa chát, Tiêu gia đúng là nhỏ mọn, lấy cái thứ rượu như này ra tiếp đãi khách.
Lễ đính hôn kết thúc, nhiệm vụ của Đường Dục cũng coi như hoàn thành, cậu xoay người rời đi, cậu quyết định về nhà phải tìm một chai rượu ngon trong quầy rượu của Tần Thời Luật để chúc mừng một chút.
Đường Dục đang đợi thang máy, Tiêu Sí Hành đột nhiên đuổi tới: "Tiểu Dục."
Đường Dục nhìn thoáng qua thang máy vẫn chưa đi lên, nghĩ đến lời của Tần Thời Luật, cười cười nói với hắn: "Chúc mừng anh đính hôn."
Đúng như Tần Thời Luật đã đoán trước đó, trong lòng Tiêu Sí Hành không có chút vui vẻ nào khi nghe thấy hai chữ "Chúc mừng" này: "...... Cảm ơn."
Đường Dục lắc đầu: "Không cần cảm ơn."
Tiêu Sí Hành nhìn Đường Dục, bộ tây trang được cắt may vừa vặn tôn lên khí chất của cậu, mái tóc mềm mại tỉ mỉ rũ xuống trước trán, trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy Đường Dục kiệt ngạo khó thuần, không học vấn không nghề nghiệp, không nghĩ tới cậu cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người như vậy.
Thấy hắn còn đứng ở đây, Đường Dục nói: "Tôi đi trước, Tần Thời Luật đang ở dưới lầu chờ tôi."
Lúc cậu gọi tên Tần Thời Luật, giọng điệu sẽ hơi cao lên một chút, đây là tượng trưng cho sự ỷ lại, Tiêu Sí Hành rất không thích cậu ỷ lại vào người khác như vậy, hắn ma xui quỷ khiến giữ chặt cánh tay Đường Dục: "Tiểu Dục, hôm anh tới Đường thị tìm em, những lời đó em đừng để trong lòng."
Đường Dục nhìn thoáng qua tay hắn, muốn tránh đi: "Không sao cả, tôi không giận."
Tiêu Sí Hành kích động nắm chặt tay cậu: "Thật sao?"
Khương Nghiêu đi toilet trở về liền thấy Tiêu Sí Hành vừa nãy còn đính hôn với người khác, bây giờ đã chạy tới lôi kéo tay Đường Dục không bỏ, may mắn hiện tại người đứng ở đây là hắn chứ không phải Tần Thời Luật, nếu không lu dấm đó sẽ san bằng cái khách sạn này luôn?
Khương Nghiêu vừa muốn mở miệng gọi Đường Dục, liền thấy Đường Lạc từ đâu chạy về phía hai người, đột nhiên dùng sức đẩy Đường Dục.
5
Đúng lúc Tiêu Sí Hành vừa mới buông lỏng tay, cả người Đường Dục lao về phía trước, "rầm" một tiếng, đầu cậu đập mạnh vào cửa thang máy dát hoa vàng.
Hai mắt Đường Dục tối sầm, chỉ nghe thấy phía sau lưng vang lên một tiếng thét chói tai.
Đường Dục cũng muốn kêu, nhưng cậu bị đập quá mạnh, hai mắt tối đen ngã ngồi trên mặt đất.
"A!" Người phát ra tiếng thét chói tai là Đường Lạc, cổ tay của cậu ta phát ra một tiếng "rắc" quỷ dị.
Tiêu Sí Hành khiếp sợ nhìn Khương Nghiêu: "Khương Nghiêu, anh làm gì vậy?!"
Tần Thời Luật nhận được tin nhắn của Đường Dục nói bữa tiệc đã kết thúc, hắn ở dưới lầu đợi nửa ngày vẫn không thấy cậu đâu, hắn đi lên đón người, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Đường Dục che đầu ngồi bệt dưới đất, phía sau cậu là vẻ mặt hoảng sợ của Tiêu Sí Hành, Khương Nghiêu rút đi dáng vẻ ôn nhu thường ngày, bộ mặt hung ác cầm cổ tay phải đã bị bẻ đến biến dạng của Đường Lạc.
Cổ tay của Đường Lạc trực tiếp bị bẻ gãy, cậu ta đau đớn đến sắc mặt trắng bệch, ngoại trừ tiếng hét chói tai ban đầu, bây giờ đã không kêu được thành tiếng.
Khương Nghiêu ném Đường Lạc đi, Đường Lạc bị đẩy ngã trên mặt sàn bóng loáng, còn trượt đi một đoạn.
Tần Thời Luật trầm mặt chạy ra khỏi thang máy, từ phía sau đỡ lấy Đường Dục, nhìn đầu của cậu: "Giao người cho cậu là do tôi sai."
Đáy mắt Khương Nghiêu nhoáng lên màn sương lạnh lẽo: "Tôi sẽ cho anh một lời giải thích."
16
Tần Thời Luật bế Đường Dục vào thang máy: "Tôi chờ."
~~~~~~~~~
Mỗi chương đều có tên nha, do ban đầu lười nên tui không thêm vào. Những chương trước tui sẽ thêm tên vào sau khi hoàn bản edit, do giờ tui cũng lười( ̄。。 ̄)