Tần Thời Luật nói chú Lâm có một trang trại nuôi ngựa, tới nơi Đường Dục mới biết, nơi này không đơn giản chỉ là một trang trại nuôi ngựa, mà là một sơn trang nghỉ dưỡng.
Tần Thời Luật đi thuê phòng, Đường Dục ngồi ở đại sảnh chờ hắn, ngoài cửa sổ chính là trại nuôi ngựa, Đường Dục đang ngơ ngác nhìn, một thanh niên có vẻ trạc tuổi cậu đi ngang qua, bước chân hơi chậm lại, giọng điệu có chút kinh ngạc: "Đường Dục?"
Đường Dục quay đầu, người nọ bất ngờ nói, "Thật sự là cậu, tôi còn tưởng tôi nhận nhầm người." Cậu ta đặt ly nước trái cây trong tay lên bàn, ngồi xuống trước mặt cậu: "Nghe nói Tiêu Sí Hành đính hôn với Đường Lạc?"
Cậu ta vừa mở miệng đã đề cập đến chuyện đính hôn của Tiêu Sí Hành và Đường Lạc, Đường Dục cũng không muốn biết cậu ta là ai, tám chính phần là đám bạn xấu xa trong quá khứ muốn chạy tới châm chọc cậu.
Đường Dục không nói gì, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng.
Chu Đình cũng không vì sự thờ ơ của cậu mà im lặng, "Cậu giả vờ nhiều năm như vậy cũng coi như đại công cáo thành*, chúc mừng cậu."
*ám chỉ việc bản thân đã làm được 1 việc gì đó to lớn và đã thành công sau 1 thời gian cố gắng – nỗ lực
Đường Dục nghe cậu ta chúc mừng chân thành như vậy, có chút nghi hoặc: "Chúc mừng tôi?"
Chu Đình nhún vai: "Chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao? Cậu làm to chuyện cậu thích hắn cho mọi người đều biết, sau lưng lại làm hết những việc mà nhà bọn họ chán ghét nhất, còn không phải là vì ngày hôm nay sao, cũng may lúc trước tôi nghe cậu đánh một trận trong tiệc sinh nhật của chú tôi."
Đường Dục càng nghe càng mơ hồ: "Đánh nhau?"
Chu Đình "chậc" một tiếng: "Đừng nói là cậu gây chuyện nhiều quá nên quên mất chuyện cậu đánh nhau với tôi nha? Nếu không phải lúc trước cậu dạy tôi phải làm thế nào để thoát khỏi liên hôn với Tiêu gia thì không chừng bây giờ người đính hôn với Tiêu Sí Hành là tôi đấy."
Vật đổi sao dời, hiện tại Chu Đình cũng có thể xem chuyện này như chuyện cũ lấy ra để tán gẫu.
Chẳng qua chuyện này là bí mật giữa hai người bọn họ, cậu ta chưa từng nói với người khác, nghẹn ở trong lòng thời gian dài nên vẫn luôn muốn tìm một chỗ để trút ra, nhưng từ hai năm trước bọn họ nháo một trận thành danh kia thì về sau cũng chưa có cơ hội gặp lại.
Chu Đình vất vả lắm mới túm được một người để nói về tình hình chiến đấu năm đó, có chút không dừng được, "Mấy năm nay tôi hay nghe người ta nói là cậu đuổi hắn chạy, nghe xong tôi liền thấy mắc cười, bọn họ đều cho rằng cậu thích Tiêu Sí Hành sâu đậm, thực tế tất cả đều bị cậu chơi cho xoay mòng mòng, không biết nếu Tiêu Sí Hành biết chuyện mấy năm nay cậu "thích" hắn đều là giả thì hắn sẽ phản ứng như thế nào đây."
Đường Dục ngẩn người nhìn Chu Đình, không biết nên bắt đầu lý giải lời cậu ta nói từ chỗ nào, cậu nhìn chằm chằm Chu Đình một hồi lâu mới buột miệng thốt ra: "Chu Đình? Cậu là Chu Đình?"
Chu Đình hơi sửng sốt: "Đây là cái giọng điệu kinh ngạc gì đây, đừng nói là cậu mới nhận ra tôi nha?"
Không phải Đường Dục mới nhận ra cậu ta, mà là mới nhớ ra có một người như cậu ta.
Làm sao cậu quên được, trong tiểu thuyết còn có một người cũng giống như cậu, thích Tiêu Sí Hành đến mức có thể chết vì hắn.
Người đó chính là Chu Đình!
Tiêu gia vì ích lợi nên mới liên hôn với Chu gia, Chu Đình chính là vật hy sinh, ban đầu cậu ta từ chối liên hôn, sau đó lại thích Tiêu Sí Hành, cuối cùng bị Đường Lạc và Tiêu Sí Hành liên thủ bức tử chỉ trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi.
Đường Dục vẫn luôn tránh né các nhân vật nguyên tác trong truyện, thế nên trong lúc nhất thời cậu đã quên còn có một người như vậy, hiện tại người này xuất hiện, cậu ta lại nói là cậu giúp cậu ta thoát khỏi liên hôn.
Sao có thể?
Chu Đình duỗi tay quơ quơ trước mặt Đường Dục: "Nghĩ gì vậy?"
Đường Dục nhíu mày: "Vừa rồi cậu nói, là tôi chủ động tìm cậu?"
"Đúng vậy." Chu Đình cảm thấy khó hiểu, "Cậu hỏi tôi có muốn thoát khỏi liên hôn với Tiêu gia hay không, nói cậu có thể giúp tôi, còn nói Tiêu Sí Hành rất sĩ diện, chỉ cần làm hắn mất mặt thì hắn sẽ tự từ chối mối hôn sự này, tôi hỏi cậu vì sao lại muốn làm vậy, cậu nói nhiều năm qua cậu vẫn luôn dùng cách đó."
Đường Dục sợ ngây người...... Tiêu Sí Hành quả thật rất sĩ diện, nhưng hắn có vì chuyện đó mà huỷ hôn ước hay không thì vẫn chưa xác định được, điều quan trọng là, làm sao Đường Dục trước kia biết được?
Nói như vậy, chẳng lẽ chuyện "Đường Dục" không học vấn không nghề nghiệp đều là giả vờ?
Chu Đình thấy Đường Dục ngơ ngác, cảm thấy cậu có chút không thích hợp: "Cậu không sao chứ, hay là, cậu thật sự thích Tiêu Sí Hành rồi?"
Xung quanh người tới người đi không ít, Chu Đình không chú ý có người đang đi tới từ phía sau, cậu ta vừa mới hỏi xong, một bóng đen đã bao phủ xuống......
"Thích ai?"
Chu Đình hoảng sợ quay đầu lại, mặt đen thui, nếu không phải đang ban ngày ban mặt thì cậu ta còn tưởng đã nhìn thấy Diêm Vương.
Đường Dục không có tâm tình gì: "Cậu ta nói bậy."
Tần Thời Luật lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Đình một cái.
Tần Thời Luật có thể không biết Chu Đình, nhưng Chu Đình lại biết Tần Thời Luật, sau khi cậu ta thấy rõ diện mạo của Diêm Vương mặt đen, trong lòng lộp bộp một cái.
Cậu ta nhìn Tần Thời Luật rồi lại nhìn Đường Dục: "Ờm, hai người, hai người quen nhau?"
Đường Dục giới thiệu trắng ra: "Hắn là chồng tôi."
Hai mắt Chu Đình lập tức trợn to: "...... Cậu, chồng cậu? Cậu kết hôn rồi?"
Tần Thời Luật nghĩ Chu Đình là thuyết khách do Tiêu Sí Hành phái tới, giọng điệu không có ý tốt hỏi: "Muốn xem giấy hôn thú không?"
4
Chu Đình vội vàng lắc đầu, tổn thọ quá, không phải là đang tự chuốc thêm rắc rối hay sao, cậu ta nhanh chóng giúp Đường Dục giải thích: "Không cần không cần, ờm cái gì nhỉ, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, Đường Dục không thích Tiêu Sí Hành, từ trước tới nay đều chưa từng thích, trước kia là do cậu ấy giả vờ thôi."
Tần Thời Luật híp mắt, nhìn về phía Đường Dục: "Giả vờ?"
Đường Dục không biết, cậu không trả lời được, chính bản thân cậu còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Chu Đình nhìn Đường Dục rồi lại nhìn Tần Thời Luật, cảm thấy chỗ này không thể ở lâu, cậu ta cầm ly nước trái cây đang uống dở trên bàn lên rồi chuồn nhanh như gió.
Tần Thời Luật đi đến bên cạnh Đường Dục, Đường Dục ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Anh đừng có nhìn em như vậy, em cũng không biết."
Cậu không biết, Tần Thời Luật lại cảm thấy có lẽ mình đã biết chút gì đó, trước kia hắn vẫn luôn không rõ vì sao Đường Dục lại không chút lưu tình hố Tiêu Sí Hành, nhưng nếu nói trước kia đều là do cậu giả vờ, có lẽ mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.
Tần Thời Luật không định tiếp tục truy hỏi: "Không biết thì thôi, đi, vào trong phòng xem thử nào."
1
Tần Thời Luật đặt một gian phòng riêng có sân, trong sân có một hồ suối nước nóng không lớn lắm, lúc trước đã nói sẽ thử ngâm suối nước nóng, hắn không có ý định chỉ nói mà không làm.
Đường Dục thay trang phục cưỡi ngựa mà Tần Thời Luật chuẩn bị cho cậu, kích thước vừa vặn, ôm sát cơ thể trông vô cùng thon thả.
Nhìn vòng eo nhỏ xíu cùng đôi chân thẳng tắp kia, Tần Thời Luật có chút không chịu nổi muốn thử ngâm suối nước nóng ngay lập tức.
1
Tần Thời Luật ấn người lên tấm gương dài trong phòng, tay dọc theo eo cậu mò xuống dưới: "Bảo bối nhà ai mà đẹp vậy ta? Chân thì dài, eo thì thon."
7
Đường Dục bị hắn sờ ngứa, muốn tránh khỏi tay hắn: "Không biết, có lẽ là không ai cần."
Tần Thời Luật ôm chặt người, hôn lên môi cậu, hôn một lúc lâu mới buông ra: "Nếu không ai cần thì anh cần."
Đường Dục thích nghe Tần Thời Luật khen cậu, kỳ thật bộ quần áo này cũng không thoải mái lắm, nhưng Tần Thời Luật lại nói đẹp, cậu xoay người nhìn vào gương, cố ý hỏi Tần Thời Luật: "Đẹp thật sao?"
Tần Thời Luật ôm cậu: "Đẹp, đẹp đến mức không muốn dẫn em ra ngoài chơi nữa."
...
Hai người ra khỏi phòng đi tới trại nuôi ngựa, nhân viên công tác liền dẫn một con ngựa thuần đen đi tới: "Tần tiên sinh, ngựa của Lâm tổng đã dắt tới."
Tần Thời Luật cũng có một con ngựa ở đây, nhưng con ngựa của hắn có hơi hoang dã, không dễ huấn luyện, hắn sợ con ngựa kia sẽ làm Đường Dục ngã nên mới cho người dẫn ngựa của Lâm Miễn ra.
Con ngựa đen cực kì cao lớn, oai hùng hiên ngang, Tần Thời Luật nói với Đường Dục nó tên là "Toàn Phong".
4
Đường Dục sờ sờ bờm ngựa: "Nó đẹp trai quá." Nói xong, cậu nhớ tới gì đó, quay đầu không rõ ý tứ nhìn Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật tức đến bật cười: "Anh không có keo kiệt đến mức ghen với một con ngựa."
Đường •đã quen với việc hắn thích ăn dấm• Dục bĩu môi.
Thật đúng là làm người ta thất vọng.
Đường Dục bắt lấy yên ngựa nóng lòng muốn thử, Tần Thời Luật đỡ eo Đường Dục, dùng sức nâng cậu leo lên lưng ngựa, độ cao trên lưng ngựa cách mặt đất đột nhiên không ngừng giãn ra giống như vực sâu vạn trượng, hai mắt Đường Dục tối sầm, suýt chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Đường Dục bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, cậu bắt lấy tay Tần Thời Luật, móng tay siết vào lòng bàn tay hắn sắp cào ra vết.
"Đường Dục, xuống nào."
Tần Thời Luật duỗi tay ôm cậu, Đường Dục nhắm mắt ngã vào lòng hắn, một thân đầy mồ hôi lạnh.
Tần Thời Luật cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, quả thực hù chết hắn rồi: "Chúng ta không cưỡi nữa."
Đường Dục vùi mặt vào ngực Tần Thời Luật, lắc lắc đầu: "Chờ em, chờ em bình tĩnh một chút, lần đầu tiên em cưỡi ngựa, hình như có chút sợ độ cao."
Đường Dục nói bừa, trước nay cậu chưa từng sợ độ cao, tuy rằng không chơi mấy môn thể thao mạo hiểm trên cao, nhưng cậu có thể xác định trước giờ cậu không bị sợ độ cao.
Cậu cũng không biết bản thân mình bị làm sao, trong nháy mắt đó giống như từ trên cao rơi xuống, nhưng rõ ràng lưng ngựa không có cao tới vậy.
1
Tần Thời Luật cũng cảm thấy không phải Đường Dục bị sợ độ cao, tuy rằng ngày thường cậu đều đào bùn moi đất, nhưng làm gì có người nào sợ độ cao mà mỗi ngày đều tựa vào cửa sổ sát đất lầu hai uống trà?
Tần Thời Luật để cậu hồi phục một lát, Đường Dục ngẩng đầu, muốn thử lại.
Tần Thời Luật nói: "Đổi hướng ngồi đi."
Đường Dục không hiểu, Tần Thời Luật trực tiếp ôm cậu lên lưng ngựa theo hướng ngược lại, đối mặt với đuôi ngựa.
Đường Dục: "......" Cưỡi ngược?
Nhân viên công tác thấy thế vội vàng nhắc nhở: "Tần tiên sinh, như vậy quá nguy......"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy Tần Thời Luật dẫm lên bàn đạp trèo lên ngựa, mặt đối mặt với thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa, kéo người vào trong lòng.
Nhân viên công tác: "...... hiểm."
1
Hắn đã từng thấy qua hai người ngồi chung một con ngựa, nhưng lại chưa từng thấy hai người ôm nhau mặt đối mặt cưỡi chung một con ngựa, ngồi như vậy thoải mái không?
2
Nhân viên công tác có chút tò mò.
Tần Thời Luật một tay nắm dây cương, một tay ôm Đường Dục, hai chân kẹp một cái, con ngựa dưới thân chầm chậm chạy đi.
Đường Dục thử nhìn thoáng xuống đất, lập tức ôm chặt eo Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật: "Đừng sợ."
Kỳ thật Đường Dục đã không còn sợ lắm, cậu chỉ đơn thuần muốn hắn ôm mình, "Sợ."
Tần Thời Luật hôn hôn tai cậu: "Sợ thì cứ ôm chặt anh."
Đường Dục nâng cánh tay ôm cổ Tần Thời Luật, môi không biết là vô tình hay cố ý dán lên cổ hắn.
Tần Thời Luật siết chặt cánh tay, hô hấp cũng ngừng một chút: "Muốn mạng anh đúng không?"
"Ôi đệch, trước bàn dân thiên hạ mà cậu không thấy mất mặt hả Đường Dục? Thật sự không nhìn nổi mà!"
Giọng nói này quá mức quen thuộc, Đường Dục lập tức ngẩng đầu, theo hướng âm thanh phát ra nhìn qua, liền thấy Dư Nhạc Dương đang dắt ngựa, Đàm Nam Sơn đi theo phía sau.
Đường Dục ngẩn người, sau đó liền nghe thấy một trận tiếng vó ngựa đến gần, Lý Hi Nhã mặc trang phục cưỡi ngựa đỏ trắng đan xen, cầm dây cương, con ngựa màu nâu thong thả đi lại tại chỗ vài bước, "Chậc chậc."
Đường Dục ngẩn ngơ: "Sao cô cũng ở đây?"
Lý Hi Nhã trợn trắng mắt: "Hỏi người đàn ông của cậu đi, mới sáng sớm đã gọi cho tôi, nói là mời tôi tới chơi, tôi còn tưởng hắn có lòng tốt gì đó, thì ra là kêu tới để nhét cơm chó."
Vương Từ cưỡi ngựa chạy một vòng, hắn kéo dây cương, con ngựa phát ra một tiếng hí vang dội, "Ông nhỏ, sao cậu lại cưỡi ngựa ngược vậy?"
Lại một trận tiếng vó ngựa, Đường Dục tò mò xem Tần Thời Luật còn kêu ai tới nữa, kết quả vừa quay đầu đã thấy Chu Đình.
2
Chu Đình: "......"
Đường Dục: "......"
A ha, thật trùng hợp, lại gặp mặt.
Cả hai người đều sững sờ, Đường Dục là bởi vì không nghĩ tới lại gặp mặt nhanh như vậy, còn Chu Đình là vì bí mật chuyện bọn họ đánh nhau năm đó, trong mắt những người khác thì bọn họ vẫn như cũ là kẻ thù không đội trời chung.
Lý Hi Nhã nói: "Cậu ta là em chồng của chị Vương Từ, tên là Chu Đình, người kia là bạn của cậu ta, Tần tổng nhà cậu nói có thể dẫn thêm vài người tới chơi."
Bên cạnh Chu Đình còn có một thanh niên, lớn lên trông khá nhỏ nhắn thanh tú, lại có thể tự cưỡi ngựa một mình: "Chào mọi người, tôi là Hứa Yến."
Thời điểm Hứa Yến giới thiệu bản thân, ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Thời Luật nhiều hơn hai giây.
1
Đường Dục nhìn về phía Vương Từ, cậu không biết Chu Đình và Vương Từ lại có một tầng quan hệ như vậy.
Vương Từ không biết Lý Hi Nhã sẽ dẫn Chu Đình đến, nếu hắn nhớ không nhầm, ngày đó ở bữa tiệc sinh nhật của ông nội, lúc Hồ Chính Đình tới tìm Đường Dục gây sự có nói Đường Dục và Chu Đình từng đánh nhau.
Nghe nói lý do đánh nhau là vì một người đàn ông...... Vương Từ đột nhiên có chút lo lắng chuyện này sẽ bị Tần Thời Luật biết, làm ơn đừng có gây rắc rối cho gia đình của ông nhỏ!
Vương Từ vừa định nói gì đó hòa hoãn không khí, Chu Đình đột nhiên "Hừ" một tiếng, giật dây cương, quay đầu cưỡi ngựa chạy đi......
Đường Dục: "......"
Đây là muốn tiếp tục diễn một màn sau khi đánh nhau một trận thì biến thành kẻ thù không đội trời chung?
Hứa Yến nhìn Chu Đình cưỡi ngựa đi xa, nói một câu xin lỗi với mọi người: "Có lẽ hôm nay tâm tình của Chu Đình không tốt lắm, dù sao......" Nói đến đây thì ngừng một chút, cậu ta nhìn Đường Dục, muốn nói lại thôi, nhưng ý chỉ vô cùng rõ ràng.
8
Tần Thời Luật không muốn biết "dù sao" của cậu ta là gì, hắn không thích ánh mắt của cái người tên Hứa Yến này nhìn Đường Dục, còn về Chu Đình...... Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, có lẽ hai người bọn họ có bí mật gì đó không muốn cho ai biết, nếu không vì sao vừa nãy lúc không có ai thì nói chuyện vui vẻ, bây giờ lại diễn một màn thế này?
Đường Dục thất thần cưỡi ngựa hai vòng với Tần Thời Luật, sau đó nói không cưỡi nữa, nói là khát nước muốn đi mua nước uống.
Tần Thời Luật muốn đi cùng, Đường Dục nói: "Không cần, anh tiếp tục cưỡi đi."
Không ngoài dự đoán của Tần Thời Luật, Đường Dục xuống ngựa liền đi về chỗ Chu Đình đang nghỉ ngơi, hai người làm bộ lơ đãng chạm trán, không biết đang thì thầm nói cái gì.
Chu Đình nhìn cậu đi tới, vẫn giữ vẻ mặt "Đừng làm phiền ông đây", Đường Dục đi đến bên cạnh cậu ta, giả bộ xa lạ nói: "Có cần phải vậy không?"
Vẻ mặt Chu Đình lạnh lùng: "Nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ."
3
Đường Dục không hiểu: "Nghi ngờ kiểu gì, Tiêu Sí Hành đã đính hôn rồi, cho dù có nghi ngờ đi nữa, chẳng lẽ hắn còn có thể huỷ hôn rồi chạy đi tìm cậu sao?"
Chu Đình: "......"
Chu Đình lập tức nhìn về phía Đường Dục: "Có lý."
Đường Dục gật gật đầu: "Ừm."
Chu Đình thu mặt đen lại, dùng khuỷu tay chọt chọt Đường Dục: "Cậu thật thông minh."
Đường Dục cười cười: "Tất nhiên."
Vương Từ âm thầm quan sát hai người bọn họ từ xa, thấy Chu Đình đột nhiên động tay, dọa hắn suýt chút nữa ngã từ trên ngựa xuống, hắn giục ngựa chạy như điên về phía Đường Dục với Chu Đình, lớn tiếng ngăn cản: "Hai người đừng đánh nhau!"
Đường Dục nhìn Vương Từ cưỡi ngựa chạy thẳng về phía mình, nghi ngờ hắn muốn dùng ngựa dẫm chết cậu.
1
Chu Đình cũng cảm thấy vậy, cậu ta lập tức kéo Đường Dục, cất bước chạy đi, "Vương Từ cậu có bệnh hả!"
Vương Từ cưỡi ngựa đuổi theo phía sau hai người: "Cậu buông Đường Dục ra, mau buông cậu ấy ra!"
3
Chạy vòng quanh trại nuôi ngựa được nửa vòng, Đường Dục chạy không nổi nữa, cậu mệt mỏi ngồi xổm xuống, Vương Từ hoảng hốt, hắn lập tức kéo chặt dây cương, một tiếng hí vang lên, vó ngựa nhấc lên, sau đó mạnh mẽ rơi xuống......
"A......."
Hứa Yến đột nhiên la thất thanh, ngựa Vương Từ hoảng sợ không chịu khống chế, Vương Từ dùng sức kéo dây cương, thời điểm tất cả mọi người đang cứng người nín thở, Tần Thời Luật đã nhảy xuống ngựa xông tới bảo vệ Đường Dục, vó ngựa rơi xuống quẹt trúng cánh tay Tần Thời Luật......
Đường Dục không nhìn thấy người đang ôm mình là ai, vô thức gọi: "Tần Thời Luật."
Tần Thời Luật: "Anh đây."
Hứa Yến từ trên ngựa nhảy xuống: "Tần tiên sinh, anh không sao chứ?"
Tần Thời Luật đỡ Đường Dục đứng lên, dỗ cậu: "Không sao rồi, đừng sợ."
Vương Từ nhíu mày nhìn Hứa Yến, vừa rồi hắn đã không chế được con ngựa, nếu không phải cậu ta đột nhiên la lên, vó ngựa cũng sẽ không đụng trúng chú Tần.
Vương Từ xuống ngựa: "Chú Tần, cánh tay chú vẫn ổn chứ?"
Đường Dục vội vàng muốn xem cánh tay Tần Thời Luật, Tần Thời Luật bắt lấy cậu: "Anh không sao, chỉ bị quẹt một chút thôi."
Đường Dục không nghe, vẫn kiên trì muốn xem.
Tần Thời Luật đè tay cậu lại: "Được, về phòng cho em xem."
Hứa Yến đứng ở một bên nói: "Chạy loạn trong trại nuôi ngựa như vậy quá nguy hiểm, còn ngồi xổm ở dưới vó ngựa, cậu không muốn sống nữa sao?"
Ánh mắt Tần Thời Luật lạnh lẽo quét qua: "Trại nuôi ngựa này của cậu à? Đến phiên cậu dạy em ấy?"
3
Hứa Yến bị dọa, mềm giọng nói: "Tôi, tôi thấy cậu ta làm anh bị thương."
Tuy vừa rồi Tần Thời Luật đứng ở phía xa, nhưng mắt vẫn chưa có mù: "Tôi bị thương thì liên quan gì đến cậu? Cổ họng tốt như vậy sao không đi luyện thanh đi?"
3
Hứa Yến lập tức không nói nên lời.
Tần Thời Luật cũng lười để ý đến cậu ta.
Con cháu của Vương gia từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, kĩ thuật cưỡi ngựa của Vương Từ là tốt nhất trong nhà bọn họ, ngay cả Vương Hành cũng kém hơn vài phần.
Tần Thời Luật dám đi bảo vệ Đường Dục mà không phải kéo cậu ra khỏi vó ngựa là vì hắn tin tưởng Vương Từ có thể tránh được, nhưng cố tình lại có người la còn lớn hơn tiếng ngựa, không biết còn tưởng rằng cậu ta bị dây cương siết cổ!
Tính tình Tần Thời Luật không tốt là chuyện mà mọi người đều biết, lúc này Hứa Yến bị mắng, không ai dám lên tiếng giúp cậu ta.
3
Đường Dục lo lắng cho cánh tay của Tần Thời Luật, kéo hắn đi: "Về phòng."
Tần Thời Luật: "Được."
Trong sơn trang có phòng y tế, chính là để phòng ngừa có người không cẩn thận bị thương, Đàm Nam Sơn dẫn bọn họ đi kiểm tra vết thương, kết quả ngay cả da cũng chưa rách, thật sự chỉ bị quẹt nhẹ một chút, nhiều lắm là làm bẩn cánh tay áo.
Đường Dục không tin, đuổi theo hỏi bác sĩ có thật hay không, Tần Thời Luật cho bác sĩ một ánh mắt, bác sĩ cũng hiểu chuyện, nói bừa một ít việc cần lưu ý để lừa gạt Đường Dục.
Nhìn Đường Dục đi theo bác sĩ ra ngoài lấy thuốc, Đàm Nam Sơn cạn lời nhìn Tần Thời Luật: "Không có việc gì thì sao em không nói sớm, còn đòi tới gặp bác sĩ kiểm tra."
Tần Thời Luật sửa sang lại quần áo: "Không cho bác sĩ kiểm tra thì Đường Dục sẽ không yên tâm."
Đàm Nam Sơn bắt đầu ngửi thấy hương vị "thơm ngon" của cơm chó: "Cậu ấy lo lắng thành như vậy, chắc là sướng muốn chết rồi chứ gì?"
Tần Thời Luật cười: "Cũng được."
Đàm Nam Sơn có chút nghi ngờ Tần Thời Luật là cố ý chui xuống vó ngựa để tạo drama.
2
Tần Thời Luật quả thật rất vui vẻ, mỗi buổi tối mấy ngày nay Đường Dục đều nằm mơ rồi tỉnh giấc, Tần Thời Luật liền có một loại thỏa mãn biến thái, cũng không phải hắn thích nhìn thấy Đường Dục sợ hãi, mà là nghĩ đến cậu nằm mơ cũng mơ thấy hắn, Tần Thời Luật liền nhịn không được vui vẻ.
3
Đàm Nam Sơn không thể hiểu được cái sự vui vẻ biến thái của Tần Thời Luật: "Thật không biết mỗi ngày em đang làm cái gì, đã kết hôn rồi mà còn làm ba cái chuyện ấu trĩ như vậy, nhìn cậu ấy lo lắng thì em rất vui à?"
Tần Thời Luật hỏi lại: "Nếu một ngày nào đó Dư Nhạc Dương cũng lo lắng cho anh như vậy, anh có vui không?"
Nói đến Dư Nhạc Dương là Đàm Nam Sơn liền tức giận: "...... Cậu ấy thiếu tâm nhãn*, em nhắc tới cậu ấy làm gì?"
5
*Ai hiểu thì giúp tui giải thích nhoá, tui hiểu mà không biết dùng từ nào để thay thế.
1
Tần Thời Luật cài lại nút thắt cuối cùng, nói: "Ở một mức độ nào đó, Đường Dục cũng có chút thiếu tâm nhãn."
Tần Thời Luật nói xong thì ngẩng đầu lên, thấy Đường Dục ôm một đống lớn thuốc từ vị bác sĩ kia trở về, đang đứng ở cửa nhìn hắn.