Thuận Lâm liên tục lăn lộn, lùi tới tận bên trong chân tường. Ngày hôm nay, vào lúc ban đầu, y mặc hẳn trên thân là cái áo khoác ngoài màu xanh mà y vốn thích nhất, đã bị giặt đến trở nên phai đi màu vốn có, chỉ sót lại một màu trắng, cũng vẫn không giúp thân hình của y hiện ra một chút dáng vẻ thư sinh nào cả.
Mà, hiện tại, bởi vì vừa nãy, y mới bị té ngã vào trên nền nhà phủ đầy bụi bặm. Chỉ vì ngày hôm nay, đặc biệt là muốn tiếp đón long trọng, mà y đã tắm một lúc rất lâu, đến cả khuôn mặt đều sạch sẽ cũng đã dính phải mấy phần bụi bặm khiến cho cả khuôn mặt luôn mang vẻ trung thực đang hiện ra thần sắc sợ hãi lại càng thêm mặt mày xám xịt.
Lâm Gia Bảo lại vươn tay tới muốn tóm lấy y. Bởi, hắn luôn quen sống trong nhung lụa, cho nên, trên cánh tay trắng nõn thon dài lại hiện lên mấy vết hình dáng ngón tay ửng đỏ lên, hết sức rõ ràng, càng khiến cho Thuận Lâm khiếp sợ đến cực điểm, thân thể của y lại lập tức trốn tránh, chui rúc liên tục.
Mà, sắc mặt của Lâm Gia Bảo vốn đã khó coi đến không thể nhìn khó coi hơn được nữa. Tính tình kiêu căng của con ông cháu cha hoàn toàn đã bộc phát mà sôi sục lên. Hắn không hề ngờ tới, chỉ vì hắn lâm thời nảy ra ham muốn, định chiếm đoạt lão nam nhân này. Thì, y lại dám phạm thường, nghịch ý, chống trả hắn. Đến cùng thì vẫn bị hắn tóm được mà thôi. Đến lức đó, hắn nhất định phải trùng vả mấy cái vào miệng của y, mới có thể tiêu trừ bớt nỗi giận dữ ở trong lòng của hắn đi. Có điều, Lâm Gia Bảo liếc mắt, ngắm nhìn cái cặp mông vểnh căng mịn ở được bao phủ một lớp vải quần ở phía dưới vạt áo ngoài kia. Nếu như cái lão nam nhân này, ngoan ngoãn, tự nguyện mà hầu hạ hắn. Hắn cũng có thể bớt đi mấy lần đánh đòn xử phạt y, đều sẽ tính toán trừng trị y trong lúc làm cũng được rồi a.
Thuận Lâm lại càng thêm sợ hãi.
Ở trước mắt y, đây là vị thiếu chủ tử tuấn mỹ, cả một năm cũng khó có thể được nhìn thấy mấy lần. Từ sau khi lão gia tạ thế, hắn chính là người nắm toàn quyền ở trong phủ.
Trước đây, y luôn nghe thấy mọi người nói, có kẻ hầu đã bỏ qua cơ hội để nịnh bợ chủ tử. Kẻ nọ không chỉ chọc giận chủ tử, mà còn làm hắn bị thương nữa đi. Thuận Lâm nghe xong, làm sao cũng sẽ không tin được mấy lời lẽ đồn đãi nói hưu nói vượn đó.
Thế nhưng, hiện tại, Thuận Lâm biết bản thân mình đã triệt để chọc giận thiếu chủ tử đây rồi. Y sợ hãi, hoảng loạn, bởi y sắp gánh chịu cơn thịnh nộ giáng xuống rồi đi. Bây giờ, y cũng đã sắp chịu không nổi nữa rồi.
Y chân thành, lắp ba lắp bắp, xin tha:
– Thiếu chủ tử, thiếu chủ tử. Tiểu nhân không dám. Ngài đại nhân đại lượng không chấp chúng tiểu nhân. Cho nên, xin ngài tha tiểu nhân đi!
Lâm Gia Bảo không đoái hoài gì đến lời cầu xin của Thuận Lâm. Hắn vẫn còn đang vươn cánh tay đến, túm lấy, kéo thân thể của lão nam nhân đang hiện ra vẻ mặt đầy uất ức, chui rúc, núp sâu vào trong góc tường, y vẫn hận không thể cuộn người ẩn vào trong bức tường đi.
Nếu như y muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, vậy thì, hắn có thể nói chính xác cho y biết kết quả là, y đã thành công rồi!
Hiện tại, chính là lúc trả giá để đổi được sự thành công này đi.
Kỳ thực, Thuận Lâm cũng không dám thật sự phản kháng.
Bởi, y luôn làm công việc nặng nhọc tốn sức, theo thời gian đã luyện ra một thân thể cường tráng. Dù cho có ba tên Lâm Gia Bảo gộp lại vây lấy, cũng không bằng một cái đấm của y đi.
Nhưng ai bảo, Lâm Gia Bảo lại là kẻ nắm quyền lớn nhất ở trong phủ này, cũng là chủ tử của Thuận Lâm – y. Nô tài mưu hại chủ tử, xử phạt nhẹ nhất, cũng là bị sung vào trong ninh cổ tháp làm khổ dịch. Cho nên, y chỉ dám nhẫn nhịn, trốn tránh, chui rúc.
Dù là như vậy, thì đôi bàn yếu ớt của Lâm Gia Bảo đến ngũ cốc cũng chưa từng lựa đến, nhất thời cũng không có nào, bắt được y cả.
Lửa giận của Lâm Gia Bảo càng lúc càng bạo phát lên, tiện thể, dục hỏa cùng ngày càng vượng. Lúc ban đầu, hắn chỉ có một chút ham muốn. Hiện tại, do Thuận Lâm càng né tránh đụng chạm của hắn mà càng thêm cực kì bị kích thích. Hôm nay, hắn liền không tin, hắn không túm được cái lão nam nhân vô dụng này ăn tươi nuốt sống đến triệt để a.
Xưa nay, thứ mà Lâm Gia Bảo – hắn coi trọng, thì sẽ không có việc không thể chiếm được ở trong tay của hắn được.
Sáng mai, tiểu thiếp thứ mười bốn mới cưới của hội trưởng kinh đô thương hội Hách Văn Thông, sẽ được đưa đến trong phòng ngủ của hắn. Hiện tại, đến thập tam thái bảo do Tử Ngọ phương trượng ở quốc tự mới vừa bồi dưỡng ra cũng đang đặt ở trên bệ cửa sổ của hắn. Trước đây không lâu, hắn mới từ Mẫu Đan các ở Giang Nam, trả ra một cái giá cao, chuộc Ỷ Thuý ra ngoài, cũng đã thưởng nữ nhân này cho Lâm Phúc quản gia.
Lâm Gia Bảo rốt cục cũng túm được Thuận Lâm. Tuy rằng, hắn phải đánh đổi bằng việc mu bàn tay của hắn đã bị cào đến bị thương. Nhưng, giờ khắc này, hắn cười đến cực kì đắc ý.
Thuận Lâm nhìn thấy mấy vết cào rõ rệt ở trên mu bàn tay của Lâm Gia Bảo do tự y quờ quạng gây ra. Lần này, đúng là, y thật sự bị làm hoảng loạn đến hoàn toàn há hốc mồm. Y cũng không dám phản kháng nữa. Hiện tại, ở trong đầu của y, chỉ có ba chữ ninh cổ tháp xoay quanh đến tràn đầy. Ninh cổ tháp, lại là một nơi kinh khủng chuyên ăn tươi nuốt sống ở trong truyền thuyết a. Cứ lấy ví dụ như, hiện tại gân cốt, thân thể khỏe mạnh này của y đi. Vừa đi tới nơi đó, liền làm đến hóa thành bộ xương khô cũng không nhất định sẽ được quay trở về đi.
Đây, rốt cuộc, là đang xảy ra chuyện gì a?
Thuận Lâm lập tức quỳ xuống trên mặt đất, đầu liền cúi lạy, cái trán đập mạnh liên tiếp xuống nền đất phát ra tiếng va chạm ‘cốp cốp’ vang vọng.
Y làm thân lao dịch, lại xuất thân nhà nghèo, cho nên đến cái trán cũng cứng hơn so với người thường một chút đi. Y cúi lạy đến bụi bặm tung bay, ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt cũng chỉ là mặt mày xám xịt, cái trán cũng chỉ để lại một vệt hồng ửng lên, lại không có chảy máu:
– Thiếu chủ tử tha cho ta đi. Ta không dám. Lần sau, ta không dám nữa đâu.
Thuận Lâm quỳ trên mặt đất. Nhất thời, Lâm Gia Bảo vốn túm lấy y đứng lên, mà thân thể của y cũng không hề có nhúc nhích cái nào. Hiện tại, Lâm Gia Bảo dùng cả hai tay lôi y lên càng không nổi đi. Lâm Gia Bảo thử mấy lần vẫn là thất bại. Hắn không khỏi xoay cằm vài cái.
Cái lão nam nhân này, đến cùng là khờ thật, hay là giả ngu đây?
Lâm Gia Bảo không kéo y đứng lên nổi, liền không kéo nữa. Hắn trực tiếp liền ngồi xổm ở trước mặt của Thuận Lâm đang quỳ ở trên mặt đất. Hai tay của hắn bắt đầu cởi bỏ y phục của y. Dù có mặc đến cẩn thận đến thế nào đi nữa, thì chiếc áo ngoài màu xanh này, vẫn đã bị giặt nhiều đến mức trở nên trắng bệch đi, có thể thấy, đây là áo cũ đã được mặc qua rất nhiều năm rồi đi. Lâm Gia Bảo vừa cởi đồ cho y, vừa bắt đầu nói chuyện với Thuận Lâm:
– Ngươi nên đi theo ta đi thôi. Thiếu chủ tử không chỉ, không để ý đến tật xấu của ngươi, ta sẽ còn sủng ngươi. Y phục rách rưới thế này, về sau, ngươi liền không cần mặc nữa đi. Ngươi muốn bao nhiêu y phục mới thì thiếu chủ tử cũng đều mua cho ngươi a.
Đây đều là lời ngon tiếng ngọt mà hắn nói ra, chỉ để dụ dỗ lão nam nhân ngoan ngoãn nghe theo hắn thôi. Lâm Gia Bảo là người nào a, muốn cái dạng nữ nhân hay nam nhân gì mà lại không có a?
Hiện tại, chỉ bởi vì, hắn vừa ý lão nam nhân ở trước mắt này thôi. Nhưng vừa nhìn qua cái bộ dạng quê mùa, khuôn mặt trung thực chất phác này của y, thi ai cũng biết, Lâm đại thiếu chủ tử đây, chỉ là hứng thú mới mẻ nhất thời thôi đi.
Ban đầu, hắn thừa nhận chỉ có một chút ham muốn trêu ghẹo mà thôi. Hiện tại, Thuận Lâm lại luôn chống đối, chọc cho hắn vừa giận dữ lại vừa hưng trí bừng bừng. Cho nên, nào có đạo lí, nam nhân đang hưng phấn, rõ ràng đã ở trong trạng thái như tên đã lắp vào cung, lại không thể không bắn đi a. Hiện tại, dù là y kêu hắn đi hái mặt trăng xuống đây, hắn cũng sẽ không do dự mà đồng ý ngay thôi.
Thuận Lâm tập trung kéo cổ áo ngoài màu xanh đã bạc màu xuống, chỉ là y lại không cho Lâm Gia Bảo cởi ra được.
Nói về chuyện khác một chút. Cái vị nam nhân trung niên chất phác, thành thật, cũng đã nghèo khổ sống qua nửa đời, cho nên, không phải là chỉ kêu y ngủ một giấc thôi sao. Ngủ xong, quay đầu đi một cái, xem như y đã bị chó cắn là được. Huống hồ gì, Thuận Lâm liếc mắt nhìn vị thiếu chủ tử tuấn mỹ ở trước mắt này, có điều, lại là bị một con chó xinh đẹp cắn phải cũng không tệ đi.
Đáng tiếc là, Lâm Gia Bảo thiên tính vạn tính, lại tuyệt đối không ngờ tới, Thuận Lâm là một người hoài cổ. Chiếc áo ngoài màu xanh này, thứ mà y thích nhất. Làm sao đi nữa, y cũng sẽ không để cho Lâm Gia Bảo xé rách chiếc áo này quăng đi.
– Ta không muốn y phục của ngươi.
Lâm Gia Bảo đẩy cái tay vẫn đang túm chặt lấy cổ áo của Thuận Lâm ra rất lâu, nhưng lại đẩy hoài không ra. Hắn hầu như đã bị tức giận đến sắp gọi mấy gã tráng đinh đến đây ngăn lại Thuận Lâm, để hắn mau lẹ làm xong việc này một chút a.
Có điều, nếu đối với những mỹ nữ xinh đẹp nghiêng thành nghiêng nước, giả vờ thanh cao, mà chuyên dùng cường để chiếm đoạt được, thì cũng bình thường thôi. Nhưng, bây giờ, là đối với một lão nam nhân, mà lại cần dùng cường lại còn huyên náo đến mọi người đều biết sự thật này, thì hắn làm sao còn mặt mũi nào đây.
Bây giờ, rốt cuộc thì hắn lại nghe thấy cái lão nam nhân này, nói ra lời lẽ không dính dáng gì đến việc xin tha gì đó nữa rồi. Hắn cảm thấy việc này còn có cơ hội a.
– Cái kia, ngươi nghĩ muốn cái gì a? Chỉ cần ngươi đi theo tiểu gia. Gia đều đồng ý cho ngươi nha.
– Ta nghĩ muốn…..
Thuận Lâm muốn nói rồi lại thôi.
– Ngươi muốn cái gì liền nói a!
Lâm Gia Bảo dùng giọng điệu đàm phán, dụ dỗ từng bước một.
– Thiếu chủ tử, ngươi chỉ cần thả ta ra thôi.
Sửng sốt một chút, Lâm Gia Bảo liền nổi trận lôi đình,
– Thì ra là vậy. Ngươi, cái lão tiểu tử này, đùa giỡn ta đây, vui vẻ lắm đúng không hả?
Một trận đánh liền giáng xuống trên đầu của y. Tuy nói, tay của Lâm Gia Bảo đến ngũ cốc cũng chưa từng lựa qua, vốn không thể so với Thuận Lâm cường tráng. Nhưng đến cùng, hắn vẫn là tên nam nhân ra tay đánh người cho nên, vẫn là có chút sức mạnh gây tổn thương đi.
Thuận Lâm trốn cũng không dám, càng không biết làm sao để trốn, càng không thể đưa tay ra phản kháng. Lần này, y đã hoàn toàn bị đánh cho bối rối. Vốn là mặt mày xám xịt, bây giờ cả khuôn mặt càng không dễ nhìn, càng tô lên đủ mọi màu sắc đến mức muôn màu muôn vẻ, y vừa che chở đầu vừa kêu lên:
– Thiếu chủ tử tha cho ta đi! Tha cho ta đi, tha cho ta đi!
Lâm Gia Bảo đánh đến mệt người, hắn đứng lên, nghỉ ngơi lấy lại một chút hơi.
Hắn thật muốn mắng lão nam nhân này, thật là nhát gan mà, đến phản kháng cũng không dám, chỉ cứ biết dập đầu xin tha được, lặp đi lặp lại mỗi một câu tẻ nhạt. Hắn liếc mắt nhìn y trong miệng đều tuôn ra đầy loie xin tha, thân thể còn đang chui rúc, tránh né ở trên mặt đất. Hắn muốn hé miệng nói một chút gì đó, lại hoàn toàn không biết là phải mắng y không có cốt khí, hay là khen y có cốt khí, mới tốt đây.
Lâm Gia Bảo nghỉ mệt trong một chốc. Tầm mắt của Thuận Lâm xuyên qua khe hở của hai cánh tay vẫn luôn che chở cái đầu của mình, thoáng buông lỏng xuống, nhìn lén sắc mặt của Lâm Gia Bảo, y lại bày ra dáng vẻ đầy tội nghiệp.
Lâm Gia Bảo liếc xéo y một cái. Dường như y lại bị kinh sợ, lập tức thả xuống hai cánh tay ở trên đầu, liền run rẩy, lẩy bẩy mà cuộn thân thể lại thành một đoàn, vội vàng, lết đi, chui rúc vào góc tường, dường như là một con thỏ nhà ngây ngốc ủ rũ ngồi vào góc vậy.
Lâm Gia Bảo xem một màn diễn ra trước mắt này, liền phì cười. Ngày hôm nay, hắn cũng không biết đã bị ma quỷ ám vào người đi. Từ trước đến nay, hắn muốn loại nam nhân nào hầu hạ mình mà không dễ dàng gì có được a. Bây giờ, lại xui khiến cho hắn mới bất chợt lại khăng khăng một mực động lòng, muốn chiếm đoạt lão nam nhân này đi. Lão nam nhân này cũng quá lợi hại đi. Y hoàn toàn tung ra hai chiêu, một khóc, hai nháo, chỉ còn thiếu mỗi chiêu cuối là đòi thắt cổ thôi. Nếu y lên tiếng đòi tự tử thì liền trọn vẹn cả bộ chiêu này đi, chỉ là hắn sẽ không cho y đắc thủ mà thôi. Hiện nay, hắn cũng thật là đã bị y làm khó dễ lâu đến vậy rồi đi. Nếu hắn tiếp tục không động được lão nam nhân đi, lại không gặm được cục xương cứng cáp này của lão nam nhân, mà hiện tại lại kêu hắn cứ mặc kệ mà buông tha y đi, thì hắn còn có cái thể diện gì nhìn người khác nữa đây.
Đến tận lúc này, Lâm Gia Bảo vẫn là giằng co với lão nam nhân này đến không có hồi kết a.
Nếu y cứ phản kháng, thì Lâm Gia Bảo lại làm khó dễ. Cứ tiếp tục diễn biến như vậy, thì cũng không phải là cách đi, chung quy vẫn cần phải tìm cách giải quyết triệt để a!
– Thiếu chủ tử, Đông Phương tiên sinh ghé thăm ạ.
Quản gia Lâm Phúc vừa tiến vào bẩm báo. Đồng thời, xem như là đã giải cứu tình cảnh chật vật giữa hai người, Lâm Gia Bảo cùng với Thuận Lâm.
Do gã tìm đến bẩm báo, mà vô tình hạ xuống một bậc thang để cho Lâm Gia Bảo bước xuống, cho nên, trong lòng của hắn thở phào nhẹ nhõm mà sắc mặt cũng đã đẹp lên không ít a.
Thuận Lâm cũng không ngốc, nghe được lời này của gã Lâm Phúc này, là muốn Lâm Gia Bảo đi ra ngoài để tiếp khách đến thăm. Y lập tức bởi vì bản thân y vừa tránh được một kiếp nạn, mà sắc mặt cũng đã tươi tỉnh lên một chút.
Bởi, dạo gần nhất, bởi vì Lâm Gia Bảo ban Ỷ Thúy là cô nương hồng bài của Mẫu Đan các thưởng cho Lâm Phúc, cho nên, mặt mày của gã luôn luôn rạng rỡ. Nhưng, vẻ rạng rỡ kia vừa nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra ở trong thư phòng, sắc mặt của gã lại không dễ nhìn như vừa rồi đi.
Hiện tại, Lâm Gia Bảo cũng không thèm để ý đến sắc mặt của gã quản gia nhà mình là cái gì đi, hắn vừa nhấc chân lên liền đi ra khỏi thư phòng.
Lâm Phúc sửng sốt một lúc, mới trì độn, mới chậm một bước mà đuổi kịp bước đi của hắn. Ngàn vạn suy nghĩ của Lâm Gia Bảo xoay chuyển ở trong lòng, quỷ thần xui khiến thế nào, lại dặn dò Lâm Phúc một câu:
– Buổi tối, tắm rửa sạch sẽ cho y, rồi đưa y đến phòng ngủ của ta.