Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 61: Không cam lòng



Chương trình học đại học nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Các giảng viên không dành quá nhiều thời gian cho lời mở đầu, trực tiếp giảng bài ngay từ buổi đầu tiên. Xung quanh, nhiều sinh viên đều mang theo laptop hoặc máy tính bảng, âm thanh gõ phím và viết tay vang khắp phòng học. Giữa không khí đó, Quý Tinh Nhiên với cuốn sổ tay và bút chì lại trở nên nổi bật vì sự giản dị của mình.

Cậu không quá để tâm đến việc này, chỉ là tốc độ giảng bài của giảng viên khá nhanh, khiến việc ghi chép bằng tay trở nên khó khăn và đôi khi cũng thấy tay mình hơi mỏi.

Trong giờ giải lao, Quý Tinh Nhiên xoa xoa cổ tay mệt mỏi. Ngay lúc ấy, có hai người bất ngờ ngồi xuống hàng ghế phía sau. Một người nhẹ nhàng chạm vào vai cậu, Quý Tinh Nhiên quay đầu lại và khẽ nhíu mày.

Quý Tâm Bối mỉm cười, dường như không hề nhận ra sự khó chịu của Quý Tinh Nhiên: "Tinh Nhiên, sao anh không mang máy tính đi học?"

Giảng đường đông đúc nhưng không quá ồn ào như thời trung học, Quý Tinh Nhiên không muốn gây chuyện nên lạnh lùng trả lời: "Không có."

Quý Tâm Bối ngạc nhiên: "Sao lại không có? Mẹ anh không mua cho anh à?"

Quý Tinh Nhiên bắt đầu mất kiên nhẫn: "Không có. Giờ cậu hài lòng chưa?"

Quý Tâm Bối hơi nhíu mày, gương mặt lộ vẻ uất ức: "Sao anh lại nói vậy chứ? Mẹ tôi mua cho tôi hai cái máy tính, có một cái tôi không thích lắm, nếu cậu muốn thì tôi đưa cho."

Quý Tinh Nhiên giữ nguyên nét mặt lạnh lùng: "Cậu giữ lấy mà dùng."

Quý Tâm Bối không chịu bỏ qua: "Tại sao chứ? Anh ngại ngùng phải không? Đừng ngại, dù anh đã rời khỏi Quý gia, nhưng dù sao anj cũng đã sống ở đó mười mấy năm, tặng anh một cái máy tính cũng chẳng là gì."

Cả lớp chỉ có tiếng nói chuyện thì thầm, nhưng Quý Tâm Bối không hạ giọng, khiến nhiều sinh viên xung quanh đều có thể nghe rõ đoạn hội thoại của họ.

Vẫn luôn ngồi im lặng, Thường Hà lúc này mới khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng giữ tay Quý Tâm Bối lại, ngăn cậu ta tiếp tục: "Tâm Bối, đừng nói nữa, đây là lớp học, xung quanh toàn người, giữ trật tự một chút đi."

Quý Tâm Bối bĩu môi: "Bây giờ đã là giờ giải lao mà, nói chuyện một chút có sao đâu."

"Được thôi, vậy nói chuyện." Quý Tinh Nhiên đột nhiên cười nhạt, hỏi: "Cậu có phải sinh viên của trường này không?"

Nụ cười của Quý Tâm Bối cứng lại: "Việc đó quan trọng à?"

Thực tế thì Quý Tâm Bối không phải sinh viên Đại học Thành phố Vân. Cậu ta không đậu vào đây, và gần đây, mẹ của cậu càng bất mãn hơn khi so sánh cậu với Quý Tinh Nhiên. Điều đó khiến Quý Tâm Bối càng thêm ghen ghét người anh em đã từng cùng sống dưới một mái nhà.

Nhưng Thường Hà lại là sinh viên của Đại học Thành phố Vân, hôm nay hắn dẫn Quý Tâm Bối đến đây. Trước khi đến, Quý Tâm Bối đã nghĩ đến khả năng gặp Quý Tinh Nhiên. Cậu ra biết hôm qua Quý Tinh Nhiên là một trong những đại diện phát biểu trong lễ khai giảng, và từ xa, Quý Tâm Bối đã nhìn thấy Lộ Quy Chu, người làm sáng bừng cả sân khấu, cùng với Quý Tinh Nhiên, người mà cậu ta ganh ghét đến điên cuồng.

Giờ đây, khi thực sự gặp Quý Tinh Nhiên, Quý Tâm Bối chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội làm khó dễ cậu. Cậu ta cố tình nâng cao giọng, muốn mọi người xung quanh biết rằng, dù Quý Tinh Nhiên có là sinh viên xuất sắc đi chăng nữa, thì cậu cũng chỉ là một kẻ đã cướp đi cuộc đời mà đáng lẽ ra phải thuộc về mình.

Quý Tinh Nhiên khẽ cười: "Không quan trọng thật, trường này luôn chào đón những ai đam mê học tập, đến nghe giảng cũng được thôi."

Cậu dừng lại một chút, rồi làm ra vẻ khó xử: "Nhưng cậu này, nếu đã đến nghe giảng thì nên tập trung học, cậu cứ làm phiền tôi mãi, khiến tôi rất khó chịu đấy."

Sắc mặt Quý Tâm Bối thay đổi liên tục, trắng bệch rồi lại đỏ bừng. Những sinh viên xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ, dù cậu không nghe rõ họ nói gì nhưng cảm giác được họ đang chỉ trỏ vào mình. Dù gì đi nữa, Quý Tâm Bối cũng không phải sinh viên của trường này. Cậu ta cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, không nói thêm lời nào.

Cuối cùng, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, Quý Tinh Nhiên xoay lại tiếp tục ghi chép.

"Tinh Nhiên, người vừa nãy là ai vậy?" Bạn cùng phòng của cậu ghé sát lại, hỏi nhỏ.

Quý Tinh Nhiên dừng bút, đáp nhẹ nhàng: "Chỉ là một người không quen bieest."

Thấy cậu không muốn nói thêm, bạn cùng phòng cũng không truy hỏi nữa. Anh chỉ cảm thấy người phía sau có vẻ không thích Quý Tinh Nhiên, nhưng dù không rõ họ có mâu thuẫn gì, anh vẫn tin vào trực giác của mình rằng Quý Tinh Nhiên là người tốt.

Sau khi tan học, Quý Tinh Nhiên vừa dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi thì một nữ sinh ngồi xuống chỗ trước mặt cậu và quay lại, tươi cười: "Tinh Nhiên, cậu có thể tham gia tiết mục cho tiệc Trung Thu của lớp không?"

Quý Tinh Nhiên thoáng nhíu mày. Cậu không hứng thú lắm với mấy hoạt động như vậy, đang định từ chối thì nữ sinh ấy đã vội vàng năn nỉ: "Tinh Nhiên, hiện giờ cậu là người được cả trường chú ý, là "giáo thảo" mới của chúng ta! Nếu cậu tham gia tiệc Trung Thu, chắc chắn hiệu quả sẽ rất tuyệt vời! Giúp bọn mình với, coi như góp phần cho lớp mà!"

Quý Tinh Nhiên không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã trở thành "ngôi sao" của trường. Thực ra, cậu không quá ngại việc đứng trên sân khấu, vì từ nhỏ đến lớn cậu đã quen tham gia nhiều cuộc thi. Nhưng tiệc Trung Thu lại không phải điều mà cậu hào hứng.

"Chị à, chị đừng cầu xin anh ấy làm gì, Tinh Nhiên nhà chúng ta vốn là thiếu gia từ nhỏ, không thèm tham gia mấy trò vặt vãnh đâu."

Nghe giọng nói quen thuộc này, Quý Tinh Nhiên suýt nữa không kiềm được mà lườm thẳng vào Quý Tâm Bối, đúng là người này không thể yên thân được.

Cậu mỉm cười nói với nữ sinh lớp trưởng: "Cậu nói đúng, tôi nên góp phần cho lớp."

Lớp trưởng vốn đang sững sờ vì lời nói của Quý Tâm Bối, nghe thấy Quý Tinh Nhiên lên tiếng thì vội vui mừng hỏi: "Ý cậu là cậu sẽ tham gia?"

Quý Tinh Nhiên gật đầu cười: "Đúng, khi nào cần thì báo cho tôi nhé."

Sau khi ra khỏi lớp, Quý Tâm Bối lập tức đuổi theo: "Quý Tinh Nhiên, anh làm vậy là có ý gì? Cố tình chọc tức tôi à?"

Quý Tinh Nhiên nhướng mày: "Tôi tham gia tiệc Trung Thu thì liên quan gì đến cậu? Chuyện nhỏ vậy mà cũng khiến cậu tức giận được sao?"

Quý Tâm Bối nghiến răng: "Anh chẳng phải muốn nổi bật sao?"

Quý Tinh Nhiên vuốt cằm, cười nhạt: "Đúng rồi, tôi muốn nổi bật đấy."

Quý Tâm Bối tức giận đến mức mặt mày u ám: "Anh tưởng nổi bật một chút là có thể như xưa, vẫn là đại thiếu gia được người nâng niu sao? Quý Tinh Nhiên, anh có phải đã quên rồi không? Giờ anh chỉ là con trai của một gia đình mở tiệm ăn vặt nhỏ lẻ, ngay cả cái máy tính còn không mua nổi, đồ nghèo kiết xác!"

"Nhà tôi thế nào không đến lượt cậu chỉ trỏ." Quý Tinh Nhiên cười nhạt, ánh mắt lạnh dần, "Quý Tâm Bối, có phải cậu không muốn rời xa tôi không? Lúc nào cũng quấn lấy tôi, không buông tha. Sao không dành chút tâm tư đó mà lo cho bản thân đi."

Nói xong, Quý Tinh Nhiên xoay người định rời đi, nhưng Quý Tâm Bối không chịu buông tha dễ dàng như vậy, vội vã tiến tới nắm lấy tay áo cậu. Chưa kịp chạm đến thì cảm giác một lực mạnh mẽ hất mình qua một bên. Quý Tâm Bối mất thăng bằng, loạng choạng mấy bước suýt ngã, cuối cùng va vào tường, đau đến mức nhíu mày.

Quý Tinh Nhiên ngẩn người, nhìn bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện trước mặt mình, thoáng chốc chưa kịp hoàn hồn.

Quý Tâm Bối cũng sững sờ, ngay sau đó phản ứng cực nhanh, đổi ngay sang vẻ mặt ủy khuất, xoa xoa vai: "Ngài làm gì đẩy tôi mạnh thế chứ?"

Lộ Quy Chu liếc nhìn Quý Tâm Bối, ánh mắt lạnh lùng như không thèm để tâm. Sau đó, anh quay người nhìn Quý Tinh Nhiên: "Cậu ta có làm gì em không?"

Quý Tinh Nhiên lúc này mới định thần lại, mím môi: "Không có."

Lộ Quy Chu thở phào, đưa đồ trong tay cho Quý Tinh Nhiên, rồi quay lại, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo hẳn: "Quý Tâm Bối, đúng không?"

Quý Tâm Bối cảm giác như máu trong người đông cứng lại. Người đàn ông vừa ôn nhu với Quý Tinh Nhiên, giờ đây lại nhìn mình với ánh mắt như có độc. Cậu ta bỗng nghẹn thở, không dám lên tiếng.

Lộ Quy Chu đang định nghĩ cách xử lý Quý Tâm Bối thì đột nhiên cảm thấy có người kéo áo mình từ phía sau. Anh quay lại, chỉ có một người duy nhất có thể làm thế. Quả nhiên, Quý Tinh Nhiên đứng đó, ôm trong tay bó hoa to lớn, khẽ lắc đầu: "Thôi bỏ đi."

Lộ Quy Chu nhíu mày: "Tinh Nhiên, đây không phải lần đầu cậu ta tìm em gây sự."

Quý Tinh Nhiên bình thản đáp: "Ừ, em biết. Nhưng cậu ta chẳng ảnh hưởng gì đến tôi đâu, chỉ là hạng hề nhảy nhót thôi."

Chuyện Quý Tâm Bối có oán hận cậu, Quý Tinh Nhiên không ngạc nhiên. Ngày trước, cậu đã từng hưởng thụ cuộc sống vật chất vốn thuộc về Quý Tâm Bối, bây giờ dù lời lẽ của Quý Tâm Bối có châm chọc cay nghiệt, cậu cũng không bận tâm đến cảm xúc nào khác.

Ngoài ra, Quý Tinh Nhiên không muốn nợ thêm Lộ Quy Chu nữa. Nhưng lý do này cậu không nói ra.

Quý Tinh Nhiên cụp mắt xuống: "Đi thôi."

Lộ Quy Chu trầm ngâm trong giây lát, ánh mắt tối lại. Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Trước khi rời đi, anh nhìn về phía Quý Tâm Bối, ánh mắt lạnh như băng, cảnh cáo: "Không có lần sau. Nếu không, cuộc sống thiếu gia của cậu sẽ chỉ còn là dĩ vãng."

Nếu không phải vì Quý Tinh Nhiên, anh đã sớm ra tay với Quý gia.

Anh hiểu rõ Quý Tinh Nhiên từng rất khao khát có một gia đình ấm áp, dù rằng Quý gia vợ chồng không phải cha mẹ ruột của cậu. Dẫu vậy, cậu vẫn sống cùng họ nhiều năm, đã từng yêu thương họ. Quý Tinh Nhiên không đồng ý, nên Lộ Quy Chu cũng không thể động đến cha mẹ nuôi của cậu.

Nhưng với Quý Tâm Bối, thì khác.

Lộ Quy Chu bước theo sau Quý Tinh Nhiên, Quý Tâm Bối đứng tựa vào tường, nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng ngập tràn oán hận. Dựa vào đâu mà Quý Tinh Nhiên lại có được một người đàn ông luôn che chở cho cậu ta như vậy? Đáng lẽ người đó phải là cậu ta chứ.

Quý Tinh Nhiên vốn đã là ngôi sao mới nổi, gây chú ý trên diễn đàn trường với vẻ ngoài đẹp đẽ. Dù là những bạn học không quen biết cậu, khi nhìn thấy một nam sinh đẹp như thế, tay ôm một bó hoa tươi lớn, bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn, điển trai, đều không thể không quay đầu nhìn theo họ.

Quý Tinh Nhiên nhận ra những ánh mắt tò mò hoặc ngưỡng mộ, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhẹ. Cậu rẽ vào một con đường vắng, rồi dừng lại, nhét lại bó hoa vào tay Lộ Quy Chu: "Sao hôm nay anh lại đến nữa? Còn tặng hoa là ý gì?"

Lộ Quy Chu ôm bó hoa, khẽ mỉm cười, rất thẳng thắn: "Muốn gặp em, hoa cũng là tặng cho em."

Quý Tinh Nhiên không khỏi im lặng. Dù đã quen với sự thẳng thắn dày mặt của Lộ Quy Chu, cậu vẫn không khỏi ngạc nhiên trước độ chân thành của anh. Bó hoa kia thật sự quá rực rỡ, ánh mắt cậu không thể không bị nó thu hút.

Quý Tinh Nhiên cố ép mình dời tầm mắt đi, khuôn mặt không cảm xúc: "Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà."

Lộ Quy Chu gật đầu: "Rõ ràng."

Nếu đã vậy thì anh đang làm gì đây? Quý Tinh Nhiên định nói tiếp, nhưng thấy Lộ Quy Chu đột nhiên nâng tay lên xem đồng hồ.

"Tinh Nhiên, đến giờ ăn rồi. Anh đã đặt bàn, cùng đi nhé."

Quý Tinh Nhiên:...

Cậu hít một hơi thật sâu: "Không đi. Tôi định ăn ở căng-tin."

Lộ Quy Chu dừng lại một chút, sau đó nói: "Căng-tin cũng được."

Cái gì mà cũng được?

Quý Tinh Nhiên mở to mắt nhìn: "Anh muốn đi ăn ở căng-tin với tôi?"

Lộ Quy Chu gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: "Lâu rồi anh không ăn ở căng-tin trường. Đi thôi."

Thật ra, suốt thời gian học đại học, số lần Lộ Quy Chu ăn ở căng-tin có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh rất chú trọng đến không gian ăn uống, nên sẽ không chọn những nơi ồn ào như căng-tin trường.

Nhưng lúc này, Lộ Quy Chu bước đi rất thong dong về phía căng-tin gần nhất. Đi được vài bước, phát hiện Quý Tinh Nhiên chưa theo kịp, anh còn dừng lại quay đầu nhìn, thúc giục cậu.

Quý Tinh Nhiên thật ra cũng biết Lộ Quy Chu rất kén chọn nơi ăn uống, điều đó cậu đã sớm nhận ra khi mới quen anh.

Cho nên khi cậu nói muốn ăn ở căng-tin, cũng có chút ý khuyên anh từ bỏ. Nhưng không ngờ Lộ Quy Chu lại chấp nhận và muốn cùng đi với cậu.

Quý Tinh Nhiên mỉm cười, nhấc bước chân. Được thôi, đi thì đi.

Thật ra, Lộ Quy Chu không hề quen thuộc với căng-tin trường. Ban đầu, anh đi trước dẫn đường, nhưng sau đó lại phải nhờ đến Quý Tinh Nhiên, một tân sinh, dẫn đi mới tìm được nơi.

Giờ cơm trưa, mọi cửa sổ đều có hàng dài người chờ đợi. Quý Tinh Nhiên chọn đại một hàng và đứng vào cuối, Lộ Quy Chu lẳng lặng đứng phía sau.

Tuy vừa rồi vẫn còn xem Lộ Quy Chu như một vở kịch hay, nhưng thực sự thì anh ấy quá nổi bật. Bộ âu phục phẳng phiu, dáng vẻ chững chạc toát lên sự lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành. Trên tay còn ôm một bó hoa tươi thắm, giữa khung cảnh náo nhiệt của căng tin sinh viên thật không hợp chút nào, tỷ lệ quay đầu nhìn theo anh phải đến 200%. Đứng cạnh Lộ Quy Chu, cậu cũng giống như đã bước lên sân khấu.

Quý Tinh Nhiên có chút hối hận, nhưng không thể để lộ ra ngoài. Nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi nhăn nhó và biểu cảm không thoải mái của Lộ Quy Chu, cậu cố tình ra vẻ lãnh đạm: "Lộ tiên sinh, anh vẫn không hợp với nơi này, cần gì phải ép mình như vậy."

Lộ Quy Chu nhìn về phía Quý Tinh Nhiên, sự căng thẳng giữa hai hàng lông mày dịu đi. Anh khẽ cười: "Sao có thể gọi là ép buộc được chứ? Vì em, anh hoàn toàn tình nguyện."

Quý Tinh Nhiên sững người, cảm giác như Lộ Quy Chu bỗng dưng trở nên giỏi nói những lời ngọt ngào. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cậu có chút lúng túng, vội quay mặt sang hướng khác: "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không vì điều đó mà cảm động."

Lộ Quy Chu cười gật đầu, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng: "Anh chỉ đơn giản muốn ở bên em thôi, không phải để khiến em cảm động."

Quý Tinh Nhiên cảm thấy tim mình bỗng đập loạn nhịp. Không lẽ đây không phải là ảo giác? Lộ Quy Chu giờ đây thật sự rất biết cách làm người khác rung động!

Cậu không phản ứng lại, cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ chăm chú nhìn vào tủ đồ ăn, giả vờ lựa chọn để che giấu sự bối rối của mình.

Khi đã chọn xong món ăn, Quý Tinh Nhiên bưng khay đi tìm chỗ ngồi. Vào giờ cao điểm, việc tìm được chỗ trống thật không dễ dàng. Sau một vòng tìm kiếm, cậu mới thấy chỗ, Lộ Quy Chu một tay ôm hoa, một tay bưng khay đồ ăn, lặng lẽ theo sát phía sau rồi ngồi cạnh cậu ta. Bên cạnh và đối diện đều là những người lạ mặt.

Chỗ ngồi khá chật, Lộ Quy Chu phải khép mình lại mới không chạm vào người khác. Bó hoa anh ôm cũng chẳng có chỗ để, đành phải đặt dưới chân, chiếm thêm một phần không gian nhỏ bé vốn dĩ đã chật hẹp. Đôi chân dài của anh vì thế mà càng khó sắp xếp.

Quý Tinh Nhiên lặng lẽ quan sát. Cậu nắm chặt đôi đũa, dù trong lòng có chút áy náy vì để Lộ Quy Chu chịu cảnh này, nhưng bề ngoài vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng: "Lộ tiên sinh ngồi đây có vẻ không thoải mái, hay anh về trước đi. Đừng lo lãng phí, tôi có thể ăn hết phần của anh."

Chỗ ngồi quá chật, họ phải ngồi gần nhau, thậm chí có những lúc như vô tình mà rất gần. Khi Lộ Quy Chu nói chuyện, giọng anh thì thầm ngay bên tai Quý Tinh Nhiên: "Không hề thấy không thoải mái chút nào."

Quý Tinh Nhiên cảm thấy tai mình ngưa ngứa, theo phản xạ rụt người lại, rồi bắt đầu ăn, không hề liếc nhìn Lộ Quy Chu: "Tùy anh vậy."

Cậu không định để Lộ Quy Chu ngồi đây lâu, cũng không muốn cùng anh ta kéo dài thêm khoảnh khắc này. Vội ăn thật nhanh, dự định rời đi trước. Nhưng không ngờ, Lộ Quy Chu cũng đồng thời buông đũa xuống.

Quý Tinh Nhiên ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng dậy trước: "Cảm ơn Lộ tiên sinh đã ở cùng tôi hôm nay, nhưng buổi chiều tôi còn có tiết, phải đi rồi, xin phép đi trước."

Cậu vừa xoay người định rời đi, thì bị Lộ Quy Chu gọi lại.

"Chờ chút." Lộ Quy Chu cũng đứng dậy, cúi người nhặt bó hoa lên, dùng khăn tay lau nhẹ những cánh hoa, rồi đưa bó hoa về phía cậu: "Mang hoa theo đi."

Quý Tinh Nhiên dừng lại, ánh mắt dừng ở bó hoa rực rỡ, môi cậu khẽ mím lại, rồi lắc đầu: "Không cần, mang hoa theo không tiện."

Cậu khoác ba lô, bưng khay đồ ăn, để lại Lộ Quy Chu đứng đó một mình.

Quý Tinh Nhiên và Lộ Quy Chu vốn không phải người cùng thế giới. Nếu đã quyết định rồi, cậu không muốn dây dưa thêm nữa.

Cùng lúc đó, trên diễn đàn trường Đại học Vân Thành.

【Có ai gặp Quý Tinh Nhiên hôm nay trong căng tin không? Ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh chụp!】

【Tôi tôi tôi! Trộm chụp được một bức này.】

【Thật sự đẹp trai quá! Người bên cạnh cậu ấy cũng rất đẹp trai, có phải là anh trai không?】

【Tôi biết! Đó là doanh nhân trẻ Lộ Quy Chu!】

【Tôi từng gặp anh ấy vào dịp khai giảng, siêu đẹp trai, khí chất ngời ngời, lại còn rất trẻ, đúng chuẩn nam chính trong tiểu thuyết!】

【Bá tổng còn đến căn tin ăn cơm sao, thật bình dân nha.】

【Lộ tổng như thế nào lại cùng bạn học Quý bên nhau? Họ nhìn có vẻ rất quen thuộc.】

【Hợp đôi, đi ngang qua thì cho cắn cp miếng.】

【Cùng nhau lập cp! (Khẽ meo meo nói một câu, không ít người thấy được Lộ tổng mang theo một bó hoa cùng bạn học Quý đi bên nhau, tôi nghĩ lần này hẳn là cp thật nha!)】

【Loạn cắn cp người đủ rồi... Rõ ràng là quăng tám sào cũng không tới người, khả năng chỉ là hôm lễ khai giảng quen biết nhau, xuất phát từ lễ phép mới cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.】

【Ô ô, đồng dạng là con người, sao bạn học Quý lại đẹp như vậy, học tập lại tốt như vậy, ba mẹ hẳn là đẹp như được tạc từ thần Nữ Oa ý!】

【Cái gì ba mẹ giàu có, từ nhỏ đã không có cha, trong nhà chỉ là cái bãi quán ven đường, khai giảng đã không mua nổi máy tính, từ đâu ra có kiểu nhà giàu.】

【Ở trên lầu là ai vậy? Dù như vậy, sao có thể công kích gia đình người ta?】

【Tôi học trung cùng cậu ấy cùng một trường, cậu ấy vốn là thiếu gia nhà giàu, lúc ở trường tỏ vẻ thanh cao, nhưng sau đó bị phát hiện là thiếu gia giả, bị ba mẹ giàu có đuổi khỏi gia môn, sống nhờ mẹ đẻ, kết quả mẹ đẻ cũng không thích cậu ta, cả mẹ nuôi và mẹ đẻ đều ghét bỏ cậu ta, ai cũng biết nhân phẩm cậu ta kém cỏi đến mức nào.】

【Ở trên lầu là ai vậy? Tôi cùng Quý Tinh Nhiên cũng cùng một trường trung học, lại còn cùng một lớp, người khác rất tốt, chúng tôi đều rất thích cậu ấy, đừng ở đây mà bịa đặt.】

【Bạn cùng lớp thì nói mẹ gì chả được, không hiểu biết thì câm đi. Nhà tôi cùng nhà cậu ta quen biết, tôi biết nhiều hơn, cậu ta xác thực bị đuổi ra, không phải vì con ruột con thật, mà là vì cậu ta đã đẩy đứa con thật của mẹ nuôi cậu ta xuống nước, suýt nữa làm người ta chết đuối, nên mới bị đuổi ra ngoài.】

Vốn dĩ chỉ là một cuộc thảo luận về nhan sắc, không ngờ lại trở thành một scandal lớn như vậy, tin tức lan truyền nhanh chóng, khiến nhiều người chú ý.

Quý Tinh Nhiên không thường dạo diễn đàn, cũng không biết diễn đàn đang náo nhiệt, cậu chỉ an tĩnh mà đi học. Bên cạnh luôn có người thường xuyên nhìn về phía cậu, nhưng cậu cũng không để ý, mãi cho đến khi ban ủy tìm cậu, cậu mới nhận ra điều gì đó không ổn.

Hôi học sinh ban đầu còn tưởng rằng muốn cùng cậu thương lượng chương trình tập luyện cho tiệc trung thu, nhưng nhìn thấy vẻ ấp úng của hội học sinh, cậu mới nhận ra có chuyện khác cần bàn.

Quý Tinh Nhiên kiên nhẫn hỏi: "Vậy không phải là muốn tập luyện sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện tập luyện... trước hết hãy xem một chút." Hội học sinh đầy vẻ khó xử, thấy Quý Tinh Nhiên có chút mờ mịt, cuối cùng vẫn cắn răng nhắc nhở cậu, "Tinh Nhiên, gần đây cậu không có xem diễn đàn trường sao?"

Quý Tinh Nhiên sửng sốt một chút, lắc đầu: "Tôi không thấy gì."

"Cậu đi xem đi... Có liên quan đến cậu đấy."

Quý Tinh Nhiên nhìn biểu cảm của cô, đoán rằng có lẽ không phải chuyện tốt, cậu mím môi, khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn cậu."

Hội học sinh rời đi, Quý Tinh Nhiên lấy điện thoại ra. Cậu không xem diễn đàn trường học, tìm một lát mới tìm thấy trang web, một cái thông báo "hot" xuất hiện trước mắt, Quý Tinh Nhiên bấm vào, trang đầu chính là bức ảnh của cậu.

Quý Tinh Nhiên tiếp tục cuộn xuống, trang thông báo ban đầu thảo luận về diện mạo của cậu, Quý Tinh Nhiên vẫn không có phản ứng gì, thấy có người liên quan đến Lộ Quy Chu, cậu chậm rãi giảm tốc độ cuộn xuống, khóe môi cũng hạ xuống, Lộ Quy Chu thật sự là một con hoa hồ điệp, rực rỡ, nhiều người đều phải ngắm nhìn cậu.

Quý Tinh Nhiên tiếp tục cuộn xuống, thấy được bình luận "Mẹ nuôi và mẹ đẻ đều ghét bỏ" cậu dừng lại một chút, mặt vô biểu cảm mà tiếp tục cuộn xuống. Kỳ thật những hồi đáp này không ảnh hưởng nhiều đến cậu, có lẽ muốn làm cho người trả lời thất vọng thôi.

Thông báo không phải thiên về tin đồn nói cậu đẩy người xuống nước, rốt cuộc chỉ là văn tự bình luận, thành phố Vân đại học rất nhiều người có ý kiến riêng của mình.

Quý Tinh Nhiên mặt vô biểu cảm mà tiếp tục cuộn xuống, những thảo luận hỗn loạn lại cùng những tin mới.

【Quý Tinh Nhiên thật sự cùng Lộ tổng có quan hệ không bình thường? Đừng nói cái gì mà nhân vật lớn hoá người thường ăn cơm cùng bạn học, các người xem Quý Tinh Nhiên đối đãi với vị tai to mặt lớn đầy thái độ, vừa thấy đã rất thuần thục.】

【Doanh nhân lớn ánh mắt nhìn thì trìu mến, còn ôm hoa, nào có chuyện trùng hợp như vậy?】

【Càng tốt, thật sự nhìn ngọt ngào quá à!】

【Cái gì mà ngọt ngào, hiện tại kẻ có tiền đều thích bao nhưng nam sinh trẻ đẹp, tôi thấy họ chính là kiểu quan hệ này thôi, thật dơ.】

Quý Tinh Nhiên cảm thấy toàn thân mình như ngừng lại, cậu nhìn những bình luận đó, trong mặt hiện lên sự lạnh lẽo, sâu tận xương tuỷ.

"Tinh Nhiên, đi học." Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh Quý Tinh Nhiên thấy cậu tái nhợt cùng cứng đờ, có chút lo lắng, "Cậu có khỏe không?"

Quý Tinh Nhiên sau một lúc mới chậm rãi hồi hồn, cậu rũ mắt, che giấu cảm xúc của mình: "Tôi không sao."

Quý Tinh Nhiên không nhìn nữa, cậu rời khỏi diễn đàn, gửi tin nhắn cho ban ủy.

【Xin lỗi, tôi không thể tham gia tiệc tối, rất xin lỗi đã gây phiền phức cho các bạn.】

Cậu có thể lý giải vẻ do dự của hội học sinh khi tìm cậu, hiện tại cậu đang ở trên diễn đàn chịu đựng sự đánh giá mặt trái, bất kể thật giả, dù sao cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn, mặt hướng về các bạn học, ảnh hưởng không tốt, thậm chí khả năng sẽ làm toàn bộ tiết mục nhỏ bị mắng.

Bạn cùng phòng vừa thấy cậu đang lướt diễn đàn, thấy sắc mặt cậu không tốt, liền vỗ vỗ vai cậu, an ủi: "Trên mạng lời nói cũng không có chứng cứ, Tinh Nhiên, chúng ta đều có sức phán đoán riêng, tôi tin cậu không phải người như vậy."

Ngay cả mẹ nuôi nuôi cậu mười mấy năm cũng không tin cậu, vừa mới quen biết bạn học mà có thể đứng về phía cậu như vậy. Quý Tinh Nhiên miễn cưỡng nở một nụ cười: "Cảm ơn cậu."

Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ hội học sinh.

【Tinh Nhiên! Tôi không phải ý này! Tôi không có, tôi chỉ đơn thuần lo lắng cho cậu!】

【Tuy rằng chúng ta quen biết thời gian không dài, nhưng tôi cảm thấy cậu nhất định là một người rất tốt, rất nhiều đồng học cũng nghĩ như vậy, chúng ta sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời vô căn cứ này!】

【Tôi chỉ muốn nhắc cậu chú ý một chút xem có người nào đó đối với cậu có ý kiến, phải cẩn thận cảnh giác.】

Quý Tinh Nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, cậu vốn không định để ý đến diễn đàn, nhưng còn có người đứng về phía cậu, Quý Tinh Nhiên cảm thấy, ít nhất mình nên đáp lại một chút lòng tin của những người đó.

【Tôi là Quý Tinh Nhiên, tôi không phải thiếu gia giàu có gì cả. Tôi cũng không đẩy ai xuống nước. Tôi và tiên sinh Lộ Quy Chu thực sự chỉ có quan hệ bạn bè. Xin đừng bịa đặt những điều sai lệch. Nếu không, tôi sẽ phải sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.】

Không ngờ chính chủ lại xuất hiện trong drama lần này, khiến tình hình càng thêm căng thẳng. Dư luận nhanh chóng phân thành ba phía: một bên đứng về phía Quý Tinh Nhiên, cho rằng cậu là nạn nhân của những lời đồn thổi, một bộ phận khác thì không biết từ đâu xuất hiện tâm lý ghét bỏ, rõ ràng không quen biết Quý Tinh Nhiên nhưng lại khăng khăng cậu là kẻ xấu, còn một bộ phận nữa chỉ đơn thuần là thích xem náo nhiệt.

Quý Tinh Nhiên không mở diễn đàn thêm nữa. Nếu không phải vì những người quan tâm đến mình, cậu đã không có phản ứng trước những tin đồn nhảm nhí này.

Nhưng, những kẻ bịa đặt này sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội công kích.

Diễn đàn dần dần nghiêng về phía Quý Tinh Nhiên, càng ngày càng nhiều người đứng ra bênh vực cậu, khiến những kẻ bịa đặt không thể ngồi yên.

Diễn đàn không thể phát video, vậy nên, một kẻ bịa đặt quyết định đẩy sự việc lên cao hơn. Hắn đăng video trên Weibo, kèm theo một bài đăng thông báo trên diễn đàn trường học, với nội dung liên kết đến video trên Weibo.

Ban đầu, các bạn học đều bận rộn với việc học, không ai để ý đến bài đăng này. Diễn đàn có lượng truy cập hạn chế, dù có một vài người chú ý cũng chỉ là trong số ít thành viên quen biết. Tất cả dường như không có ai trực tiếp tìm đến Quý Tinh Nhiên, cho đến khi video của cậu leo lên đầu bảng, ban cán sự lo lắng mà tìm cậu, Quý Tinh Nhiên mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.

Trong lòng Quý Tinh Nhiên thực ra không có gì dao động. Dù ban cán sự và các bạn học từng tin tưởng cậu có chút hoài nghi, cậu vẫn chấp nhận điều đó như một điều bình thường.

Quý Tinh Nhiên chỉ lướt qua một lượt, xem có ai bàn luận về quan hệ giữa cậu và Lộ Quy Chu hay không. May mắn thay, hầu hết mọi người đều đang chỉ trích cậu, không có ai gây ảnh hưởng xấu đến danh dự của anh. Vì vậy, Quý Tinh Nhiên càng không bận tâm, mỗi ngày vẫn chăm chỉ học hành, di chuyển giữa khu dạy học, căn tin và ký túc xá. Dù biết rằng ban cán sự đang chuẩn bị cho buổi tiệc trung thu nhưng không hề thông báo với cậu, Quý Tinh Nhiên cũng thấy không sao cả.

Cuối tuần đến, bạn cùng phòng đều muốn đi chơi, trong lúc họ do dự có nên rủ Quý Tinh Nhiên cùng đi hay không, cậu không làm khó họ, chỉ thu dọn đồ đạc về nhà.

Cuối tuần, cửa hàng vặt Thẩm Hương Lan càng bận rộn hơn bình thường, Quý Tinh Nhiên phải về giúp bà.

Cậu trở về vào tối thứ Sáu, sáng thứ Bảy dậy sớm, cùng Thẩm Hương Lan đến cửa hàng. Cậu đã quen thuộc với mọi việc, hai người phối hợp nhịp nhàng, sáng sớm chẳng nói với nhau mấy câu.

Cuối tuần buổi sáng không bận rộn như ngày thường, Quý Tinh Nhiên rảnh rỗi hơn, trong lúc rảnh rỗi, cậu lấy di động ra, vẻ mặt nghiêm túc xem cái gì đó. Thẩm Hương Lan thấy vậy, tò mò hỏi cậu đang xem gì. Quý Tinh Nhiên chỉ mỉm cười lắc đầu, Thẩm Hương Lan cũng không hỏi thêm.

"Em đang xem gì vậy? Sao mặt mày ủ dột thế?"

Dù Thẩm Hương Lan không hỏi, nhưng có người khác lại tò mò.

Quý Tinh Nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.