Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút Nào

Chương 10



Từ sau chuyện “vụng trộm” , được chứng kiến một bộ dạng lạnh lùng giận dữ của Thượng Quan Thu Trừng, Ngao Hạo muốn được xem lại vẻ mặt đó của nàng, thiệt là khó như lên trời. May mà hắn kiên quyết không chịu viết hưu thư, cộng thêm Ngao lão thái gia và Thượng Quan Thanh Phong tận tình khuyên can nên Thượng Quan Thu Trừng cũng không rời đi, vẫn ở trong Thanh thu viện chỉ là vẫn chưa nguôi giận. Ai muốn đến tìm nàng đều được, chỉ duy nhất có Ngao Hạo là nàng nhất quyết không gặp.

Mấy ngày liên tiếp, tình huống vẫn không cải thiện mặc dù Thượng Quan Thanh Phong đã rời đi rất lâu, đến lúc này, Ngao Hạo mới thật sự hiểu được Thượng Quan Thu Trừng trước kia cười nói với hắn là nàng chỉ tức giận tùy thơi điểm, hắn hiện tại cảm thấy thấu rồi.

Đúng vậy, đúng vậy, nàng thật sự có tức giận, hơn nữa là cực kì tức giận.

Ngày thường thì ôn hòa nhã nhặn nhưng nếu chạm đến ranh giới cuối cùng, cả người bốc hỏa thì tuyệt đối không thể khinh thường, hơn nữa không phải chỉ là nóng giận ầm ỉ một trận là xong, đây là mà một trận băng thiên tuyết địa, hoàn toàn không để mắt đến đối phương.

Đau nhất chính là hắn lại là người chạm đến ranh giới cuối cùng đó, phạm tối kỵ, hiện giờ thì hoàn toàn bị xem nhẹ.

Tình huống này không thể tiếp tục được nữa.

Nhiều ngày không thấy nàng, Ngao Hạo không chịu được, đang muốn đến Thanh thu viện tìm người, ai ngờ vừa mới đến sân ngoài lại bị Đông Nhi ngăn chặn lại.

“A….thiếu, thiếu gia, phu nhân nói..nói không để cho ngài…cho ngài đi vào..” Đông Nhi lắp bắp đem lời chủ tử truyền đạt lại, nàng bây giờ thực sự rất sợ.

Huhuhu….mấy ngày nay, sắc mặt thiếu gia càng ngày càng khủng bố, nếu nàng còn như vậy, có ngày sẽ bị thiếu gia đuổi ra khỏi phủ mất.

“Ngươi dám cản ta?” Sắc mặt ngưng tự, Ngao Hạo liếc mắt hỏi

“Đông, Đông Nhi không dám, nhưng…nhưng là…” Nàng sợ phát khóc, Đông Nhi cảm giác như mình rất bi thảm, hai bên đều là chủ tử, nàng bị kẹp ở giữa, làm thế nào cũng không được, thật sự là làm khó mà.

“Không dám thì tốt, để cho ta vào.” Tay áo vung lên, cất bước đi vào.

“Ngươi nếu cứ muốn cứng rắn xông vào thì sẽ chọc cho nha đầu Thu Trừng kia không vui, coi chừng nàng cả đời sẽ không thèm để ý đến ngươi.” Tiếng nói già nua trêu chọc từ phía sau đột nhiên truyền đến, làm cho hắn đang muốn vào nhưng phải dừng lại.

“Lão gia” Vừa thấy, Đông Nhi thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm động muốn khóc. Cuối cùng cũng có người đến cản thiếu gia rồi.

“Gia gia”Xoay người trừng mắt với lão nhân gia, Ngao Hạo hiểu lời ông nói không sai, lập tức cảm thấy do dự, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của gia gia thì trong lòng hắn tức giận vô cùng “Ông lại đến đây tìm Thu Trừng à?”.

Thật ra thì hắn bây giờ đều cảm thấy đố kị với tất cả người trong Ngao Phủ, bởi vì trừ hắn ra, ai đến tìm Thượng Quan Thu Trừng đều không bị cự tuyệt.

“Đúng vậy…” Lão nhân gia đắc ý gật đầu, cố ý cười “Tìm nàng đánh cờ tán gẫu, buổi tối còn cùng nhau thưởng nguyệt. Như thế nào? Hâm mộ à? Đố kị à?”

Coi như là hắn có hâm mộ có đố kị cũng không muốn biểu hiện ra ngoài mặt cho ông chê cười.

Tức giận hừ lạnh, chỉ thấy Ngao gia đại thiếu gia sắc mặt khó coi, lão nhân gia không kiềm chế được đắc ý cười lớn, gương mặt tuấn tú nén giận, quay đầu bỏ chạy.

Đáng chết! Xem ra phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Ban đêm, mặt trăng treo cao, ánh trăng sáng tỏ, bên trong Thanh thu việt rất náo nhiệt, trên bàn nhỏ bày trà nóng, bánh ngọt, điểm tâm, ba người ngồi quây quần, vừa ngắm trăng vừa tán gẫu.

“Thu Trừng nha đầu,con thật sự muốn tức giận cả đời với Ngao Hạo sao?” Rốt cuộc, Ngao lão thái gia nhịn không được phải hỏi.

Đang bận rộn cắn hạt dưa, Đông Nhi cũng vội vàng phụ họa “Đúng vậy đó, Phu nhân, ngài thật sự muốn giận thiếu gia cả đời sao? Muội thấy thiếu gia mấy ngày nay càng ngày càng tiều tụy rồi, khẳng định là tương tư…..Tương tư cái gì nhỉ?” Lắc đầu, nhìn về phía Ngao lão thái gia xin giúp đỡ.

“Tương tư thành bệnh”. Lập tức bổ dung, phối hợp rất ăn ý.

“Đúng đúng, chính là tương tư thành bệnh” Liên tục gật đầu, Đông Nhi tiếp tục bổ sung “Thiếu gia khẳng định là tương tư thành bệnh rồi, mấy ngày này ngài tức giận không chịu gặp thiếu gia, hắn đã gầy đi một vòng rồi.”

“Nghe Lý tổng quản nói, công việc thiếu gia rất nhiều nhưng ba bữa cơm lại không dùng bao nhiêu, cho dù thân thể hắn có làm bằng sắt cũng chịu đựng không nổi, một ngày nào đó sẽ cũng sẽ ngã, ngài..ngài đừng hành hạ hắn nữa.” Dứt lời, ánh mắt len lén nhìn cây cột cách đó không xa.

Thiếu gia, Đông Nhi là đang giúp ngài, ngài có nghe được không? Về sau đừng động một chút là đem người khác đuổi đi, ta chẳng qua chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, chịu không được đâu.

“Đúng vậy, dù A Hạo có làm sai, con gặp mặt cứ đánh hắn, mắng hắn, đừng lạnh nhạt với hắn như vậy. Mấy ngày nay, hắn thật sự rất hối hận, cả ngày trà không uống cơm cũng không ăn, hình dạng như quỷ lượn lờ trước Thanh thu viện, ta đây nhìn cũng rất đau lòng.” Ngao lão thái gia khoa trương ôm ngực, thừa dịp sơ hở làm bộ gạt nước mắt, tầm mắt hướng tới cây cột không xa.

Cháu trai à, có nghe được không? Gia gia đang giúp ngươi nói, đừng quên lọ hoa quế kia nha.

Hắn…gầy đi sao?

Sau hôm đó, bởi vì tức giận mà Thượng Quan Thu Trừng không gặp hắn, nay nghe Đông Nhi và Ngao lão thái gia nói, nhất thời tim đập loạn, đáy lỏng ảm đạm.

Nam nhân kia từ trước đến giờ ở trước mặt mọi người luôn luôn cao ngạo, mấy ngày qua lại không ngừng hối hận cùng xin lỗi, muốn gặp nàng nhưng lại không dám vào, chỉ có thể dùng phương pháp dụ dỗ để cho nàng bằng lòng gặp hắn, chẳng lẽ nàng vẫn chưa hiểu rõ sao?

Dù sao vẫn là yêu, vẫn nhớ, vẫn quan tâm, nghe nói hắn không tốt thì chính mình không vui vẻ. Chẳng qua vẫn có chút khó chịu, nghĩ đến việc hắn không tin mình, nghi oan mình, đáy lòng vẫn thấy tức giận.

Nàng biết mình đối với Ngao Hạo là có tình, nhưng là một khi tức giận thì phải cần nhiều thời gian mới cùng hắn tâm bình khí hòa được.

“Phu nhân, mấy ngày nay ngài không chịu gặp thiếu gia, mà thiếu gia lại không dám tức giận với ngài, chỉ đem cục tức trút lên người của hạ nhân trong phủ…..vô cùng đáng thương….” Khóc lóc nhỏ giọng kể lể, không để cho người đang trốn sau cột nghe được, Đông Nhi cuối cùng nói ra lời tâm huyết, đánh chết cũng không muốn bị kẹp ở giữa hai người.

Hai vị chủ tử nhanh nhanh hòa thuận lại đi. Đông Nhi nàng chỉ là nha hoàn bé nhỏ, đừng làm cho nàng thành vật hy sinh nha.

“Đúng vậy, đúng vậy” Ngao lão thái gia cũng nhỏ giọng tiếp lời, khóe mắt lúc này chân chính rơi lệ “ A Hạo tính tình vốn là không tốt, nhưng mấy ngày qua lại càng tệ hơn, ngay cả ta đều bị hắn trợn mắt nhìn, suýt nữa là bị doa cho chạy về Tô Châu bán trứng vịt. Bất hiếu. Thật sự là bất hiếu.” Bi thảm lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm chính mình là người cố ý đi trêu chọc người khác.

“Đúng đúng, thiếu gia thật sự rất dọa người..” Đông Nhi mãnh liệt gật đầu phụ họa.

Lập tức, chỉ thấy hai người ngươi một câu ta một câu bắt đầu kể lể Ngao Hạo là người không phân biệt đúng sai, chẳng biết tại sao Thượng Quan Thu Trừng trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, so với việc hai người nói tốt cho Ngao Hạo, càng có thể giải tỏa nổi giận trong lòng.

Đang lúc hai người càng nói càng cao hứng thì đột nhiên giống như cảm nhận được tia lạnh từ phía sau cây cột bắn tới, hai người đồng thời run lên, tròng mắt không hẹn mà cùng liếc trộm về phía cây cột.

Xong rồi! Có vậy mà cũng quên nơi này không chỉ có ba người họ, lời nàng vừa mới nói không bị nghe thấy chứ? Lưng chảy mồ hôi, sắc mặt Đông Nhi ảm đạm.

Hỏng bét! Vốn nên giúp cháu trai ở trước mặt Thu Trừng nha đầu nói đỡ lời, nhưng giờ lại làm ngược lại, không biết hủ hoa quế kia còn tính hay không?

Ngao lão thái gia dường như có thể cảm nhận được mình đang bị hai đạo ánh mắt sắc bén xuyên thủng, lập tức liền cười gượng cuống quít, nét mặt già nua đổ mồ hôi lạnh.

Hai người họ sao đột nhiên lại không lên tiếng? Thượng Quan Thu Trừng buồn bực nhìn theo ánh mắt của hai người thì lại thấy một bóng đen chợt lóe biến mất phía sau cây cột, nếu không phải ánh mắt mình tốt thì chính nàng còn tưởng mình đang gặp quỷ.

Trong lòng lập tức hiểu ra, trầm mặt nhìn hai người đang chột dạ trước mắt, không nói tiếng nào liền đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng mà chỉ mới vừa đứng lên xoay người thì đột ngột xảy ra chuyện, nàng chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, thân thể mềm nhũn nhưng sau đó lại cảm giác mình được người khác đỡ lấy.

“Oa..phu nhân? Phu nhân? Làm sao bây giờ? Phu nhân té xỉu ..”

“Thu Trừng nha đầu, con không sao chứ? Đừng làm ta sợ nha…”

Sao? Nàng té xỉu sao? Chẳng qua là thấy trước mắt tối đen, không nhìn thấy bọn họ.

“Thu Trừng? Thu Trừng? Nàng đừng dọa ta…Mau….Nhanh đi mời đại phu..”

Là tiếng của Ngao Hạo sao? Cảm xúc trên người rung động…Hắn đang ôm nàng chạy đi…

Hốt hoảng suy nghĩ, Thượng Quan Thu Trừng cuối cùng cũng lâm vào hôn mê, ý thức chỉ cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc đang ôm mình trong ngực thật chặc.

Sắc trời thay đổi, nắng sớm mờ mờ, bên trong lại trầm tĩnh, có tiếng ưm thật nhẹ vang lên, đánh thức nam nhân đang canh giữ bên giường.

“Thu Trừng, nàng tỉnh rồi sao?” Nghiêng mình xem xét, Ngao hạo nhẹ giọng hỏi.

Đôi mắt trong vắt chậm rãi mở ra, nhìn vào khuôn mặt đã nhiều ngày không thấy, ý thức Thượng Quan Thu Trừng có chút mơ hồ, theo bản năng đưa tay muốn chạm vào hắn.

Ngao Hạo đưa tay ra nắm lấy tay nàng, nghĩ nàng đang muốn đụng chạm vào mặt, đột nhiên nàng dường như nhớ đến cái gì, bàn tay trắng nõn đột ngột rút tay ra, mặt cũng xoay qua chỗ khác, không muốn liếc hắn một cái.

Thấy vậy, biết nàng còn chưa tha thứ cho mình, trong lòng Ngao Hạo trầm xuống, nhìn bàn tay trống không buồn bả, không khỏi khổ sở cười “Thu Trừng, ta biết nàng còn đang giận ta, đều là ta không đúng, ta không còn gì để nói.”

Lẳng lặng nghe tiếng hắn nói ở bên tai, Thượng Quan Thu Trừng vẫn không muốn quay đầu nhìn hắn.

Bị nàng coi thường mấy ngày nay cũng đã quen, Ngao Hạo đã lường trước mình sẽ bị như vậy, mặc dù trong lòng có khó chịu nhưng cũng không một câu oán hận, chỉ có thể ôn nhu dụ dỗ: “Nàng giận ta, chọc tức ta cũng không sao, nhưng mà nàng nhất định phải bảo trọng thân thể, bởi vì…bởi vì….” Hắn có chút do dự, không biết có nên nói tin tức này ra hay không.

Bởi vì sao? Thượng Quan Tru Trừng nhíu mày thầm nghĩ, nàng mặc dù không nhìn thấy hắn nhưng vẫn nghe hắn nói.

Thôi, quên đi. Đây là chuyện tốt, không nói thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, tốt hơn hết là cho nàng biết sớm.

Chần chờ một lát, Ngao Hạo lại ôn nhu mở miệng: “Thu TRừng, nàng có biết tại sao nàng lại đột nhiên ngất xỉu không? Đại phu nói nàng đang mang thai nên thân thể mới suy yếu, không chống đỡ được nên mới ngất xỉu.”

Nàng mang thai? Nàng mang thai rồi sao?

Thượng Quan Thu Trừng kinh ngạc, nàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm hắn, hai tay để lên bụng, vẻ mặt không dám tin..nàng, nàng thật sự mang thai sao?

Nhìn ánh mắt nàng muốn hỏi, Ngao Hạo cười vui vẻ gật đầu “Thật sự, trong bụng nàng đã có cốt nhục của chúng ta.”

Đứa nhỏ….Nàng có đứa nhỏ của hắn rồi….Bọn họ đã có đứa nhỏ rồi…

Nghĩ đến đứa nhỏ đang ở trong bụng mình lớn dần lên, tình mẫu tử trong người làm nàng vứa chảy nước mắt vừa vui sướng.

“A, nàng, sao nàng lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc…” Vừa thấy nàng khóc, Ngao hạo nhất thời luống cuống, một bên muốn giúp nàng lau nước mắt, một bên lo lắng hỏi “Đây đúng là con của chúng ta, nàng có muốn không?” Nghĩ đến nàng không cần cốt nhục của hai người, ngực hắn không khỏi đau đớn từng trận.

Lắc đầu phủ nhận suy đoán của hắn, Thượng Quan Thu Trừng vẫn không lên tiếng, nhưng nước mắt vẫn chảy dài.

Thấy vậy, cuối cùng Ngao Hạo cũng quyết tâm giúp nàng lau nước mắt đồng thời ôn nhu nói “Gia gia biết nàng mang thai thì rất vui mừng, còn la hét muốn làm tiệc chiêu đãi.”

“Thật là, thai nhi chỉ mới hơn một tháng, chiêu đãi cái gì chứ? Cũng không phải đầy tháng.” Nghĩ đến lão nhân gia sau khi biết được tin tức tốt này, thiếu chút nữa là đã cho người đốt pháo ăn mừng, không nhịn được lắc đầu

Kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt cười nhu tình của hắn, Thượng Quan Thu Trừng phát hiện mấy ngày này hắn đã gầy đi không ít, thần sắc lại tiều tụy, trong lòng ẩn ẩn đau thương.

Thật là! Tại sao lại không tự chăm sóc chính mình? Mới mấy ngày không thấy thì đã biến thành như vậy, hắn cố ý sử dụng khổ nhục kế sao?

Hắn làm cho mình gầy đi một vòng, nàng tuyệt đối không thấy vui vẻ.

Thấy vẻ mặt nàng trầm lại thật lâu không lên tiếng, nghĩ nàng muốn đuổi hắn đi, Ngao Hạo bất đắc dĩ thở dài “Thu Trừng, ta biết nàng còn giận ta, không muốn gặp ta, cho nên ta sẽ không ở lại chọc nàng phiền lòng, nhưng mà nàng phải đồng ý với ta là phải chăm sóc mình thật tốt được không?”

Nàng vẫn như cũ trầm mặc.

Cũng không còn mong nàng đáp lại, Ngao Hạo thở dài, đang muốn đứng dậy rời đi thì nghe tiếng nói thanh nhã vang lên.

“Chàng gầy, phải ăn nhiều vào.”

Nàng…nàng đang cùng hắn nói chuyện phải không? Hắn không có nghe lầm phải không?

Cả người run lên, Ngao Hạo không tin được, thân thể đang đứng lên bỗng nhiên lại ngồi xuống, thật nhanh nắm lấy tay nàng giọng run run nói “Thu Trừng…Thu Trừng…nàng..nàng không còn giận ta nữa phải không? Nàng tha thứ cho ta rồi phải không?”

“Mặc dù không biết là con trai hay con gái nhưng mà chàng cũng đã làm cha rồi, phải giúp đứa nhỏ nghĩ tên đi.” Nàng khẽ cười nhẹ giọng nói.

A…phạt hắn những ngày qua cũng đủ rồi. Trải qua giáo huấn lần này, về sau hắn cũng sẽ không giám vu oan nàng khi chưa hiểu rõ chuyện.

Nghe vậy, Ngao Hạo vui mừng kích động ôm nàng vào ngực, trong lòng hiểu được nàng đã tha thứ cho hắn.

Nhiều năm về sau..

Vẫn vào ngày mưa bão, bên trong thanh thu viện, một đôi cha con đang trừng mắt tranh chấp.

“Cha, là con đến được, phải là con giúp nương mới đúng.”

“Con tới trước thì thế nào hả? Thu Trừng là vợ của ta, không phải là vợ của con đâu.”

“Nhưng là nương của con? Nương có việc, nhi tử phải giúp đỡ, cái này gọi là hiếu thuận.”

“Con muốn hiếu thuận thì tới giúp ta đấm vai là được. Còn thân thể của mẹ con thì chỉ có người chồng là ta đây mới được chạm vào, con đi qua một bên.”

“Vai của cha rất cứng, đánh lên rất đau tay, chân cũa nương vẫn là tốt nhất, trắng trắng mềm mềm.” Mặc kệ. Ai giành được thì thắng.

“Tiểu tử thúi, con làm gì đấy? Không cho chạm vào nương của con. Cái gì mà trắng trắng mềm mềm, rõ ràng là muốn ăn đậu hũ. Muốn sờ thì chờ con lấy nương tử, lúc đấy muốn sờ bao nhiêu cũng được.” Tuyệt đối không cho tiểu tử này chiếm được tiện nghi.

“Cha, người tại sao có thể làm vậy? Con đang giúp nương xoa bóp cho thoải mái..”

“Thoải mái cái gì? Lực tay của ta mới đủ, để ta xoa bóp thì nương của con sẽ càng thoải mái hơn..”

“Làm gì có chuyện như vậy.Lực tay con nhẹ, nương mới thoải mái. Cha sức lực lớn như vậy sẽ làm nương đau mất.”

Hai cha con không cam lòng yếu thế, rốt cục làm cho tầm mắt người đang ngồi trên ghế an tĩnh đọc sách chuyển sang bọn họ, xem bọn hắn tranh nhau ngồi xổm trước mặt mình không khỏi lắc đầu bật cười.

“Đừng cãi nữa. Mỗi người một chân đi” Đem cái chân không bị tật kia cống hiến ra ngooài, để bọn họ đừng náo loạn nữa.

Nghe vậy, ánh mắt hai cha con không hẹn cùng liếc nhìn, lập tức cùng kêu to.

“Ta/con muốn cái chân bị thương kia”

A….không thể nào? Như vậy mà cũng giành được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.