Chim hót ve kêu, gió thổi chầm chậm, sau giờ ngọ vốn là thời gian mọi người thong thả, nhưng bên trong đại sảnh Ngao phủ, Lý tổng quản đang khẩn trương mổ hôi chảy ròng chỉ vì sự xuất hiện của một vị nữ tử xinh đẹp.
“À….Hàm Hương cô nương, thiếu gia đã đi tuần tra cửa hàng từ sáng sớm rồi, hiện không có trong phủ, không biết cô nương có muốn hay không….”
“Không sao! Ta có thể ở lại chờ hắn một chút được không?” Đánh gãy lời nói của Lý tổng quản, Hàm Hương mỉm cười thỉnh cầu, lời nói vừa hữu lễ lại vừa không làm mất thể diện.
Quay về… Hai chữ này cứ đảo quanh ở đầu lưỡi, Lý tổng quản không dám nói lại phải nuốt trở về, thật là khó xử.
Ôi… Phải làm sao cho phải đây? Tuy rằng Thiếu phu nhân hầu như là không bước chân ra khỏi Thanh thu viện, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất! Nếu lại vừa đúng lúc Thiếu phu nhân tâm huyết dâng trào muốn đến đại sảnh chơi lại bắt gặp Hàm Hương cô nương đang ngồi chờ ở nơi này, như vậy thì không phải là hỏng bét hết chuyện sao.
Thật vất vả thì cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân mới tốt lên, cuộc sống hòa hợp, nếu chỉ vì chuyện đột ngày như vậy sẽ rất không tốt. Nhưng nếu Hàm Hương cô nương lại kiên trì muốn đợi ở đây thì hắn cũng không dám đuổi, dù sao thì thiếu gia cũng đã tốn không ít ngân lượng để chuộc thân cho nàng, như vậy quan hệ giữa hai người không phải là không có.
Mặc dù trước mắt thiếu gia đối với thiếu phu nhân là nùng tình mật ý, cực kì thương yêu, nhưng từ xưa đến giờ một bình trà luôn phải có vài chén trà, có thể ngày sau rất có khả năng sẽ đón nàng vào phủ làm tiểu thiếp, cho nên giờ cũng không nên đắc tội nha.
Vừa lau mồ hôi trong lòng vừa lại kêu khổ không thôi, Lý tổng quản đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm gì thì lại nghe thấy tiếng Ngao Hạo vang lên bên ngoài, giống như là vừa mới hồi phủ, đang căn dặn hạ nhân một số việc.
Được cứu rồi!
Vì quá cao hứng, Lý tổng quán suýt nữa là phun ra hai hàng nước mắt, vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh chạy thẳng đến trước mặt Ngao Hạo “Thiếu gia, ngài đã trở lại rồi” Ô….ô.. thật tốt quá.
Liếc mắt dò xét, Ngao Hạo phát hiện tâm tình hắn hôm nay đặc biệt kích động, không khỏi cảm thấy có chút kì lạ “Sao vậy?” Tuy nói Lý tổng quản từ trước đến nay luôn trung thành, nhưng nhìn thấy hắn hồi phủ có cần phải cảm động đến mức hốc mắt rưng rưng như vậy không?
“Hàm Hương cô nương đến tìm ngài!” Ngón tay mập mập chỉ vào hướng đại sảnh, Lý tổng quản vội vàng muốn rời khỏi.
“Hàm Hương?” Ngao Hạo sửng sốt, nhìn về hướng đại sảnh, thấy nàng đant chậm rãi bước ra, nhìn hắn cười dịu dàng.
“Ngao công tử, đã lâu không gặp” Bước nhẹ nhàng đến trước mặt hắn, Hàm Hương cười chào hỏi.
“Nàng cũng vậy” Tâm tư bình thản, Ngao Hạo trên mặt mang tinh thần vui vẻ như gặp được bạn hữu, lập tức hướng Lý tổng quản phân phó “ Chuẩn bị trà bánh đưa đến hậu viện thạch đình bên hồ, chỗ thanh tĩnh chút, ta cùng Hàm Hương đến đó trò chuyện.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Lý tổng quản vội vàng phân phó hạ nhân đi làm việc còn Ngao Hạo thì dẫn đường Hàm Hương đi đến hồ nhỏ phía sau.
“Sao lại đến tìm ta?” Vừa chậm rãi đi, hắn thuận miệng cười hỏi.
“Văn công tử thỉnh thoảng có đến thăm ta, nhưng lâu rồi không thấy ngày, ta biết ngài bận rộn nhiều việc, ta chỉ muốn đến xem không biết ngài đang bận việc gì?” Hàm Hương ôn nhu cười, ngữ điệu mang theo chút oán giận.
Nghĩ đến chính mình sau khi yêu Thu Trừng thì thật kâu rồi không có đến thăm vị bạn hữu này, khuôn mặt lạnh lùng hơi đỏ, nhưng môi mỏng lại kéo lên một nụ cười yếu ớt “Cũng không bận lắm, chỉ là có chút chuyện cá nhân thôi.”
Hắn đang nghĩ đến ai sao? Trên mặt lại tươi cười, vẻ mặt lại nhu hòa như vậy..
Ngực mơ hồ đau nhói, sắc mặt trắng nhợt, Hàm Hương cười gượng nói “Không biết chuyện gì mà lại chiếm hết phân nữa tâm tư ngài, ngay cả việc đến thăm Hàm Hương cũng không có thời gian?”
“Cũng không có chuyện gì. Chỉ là một chút việc nhỏ, không đáng để nói.” Dò hỏi rõ ràng như vậy làm cho Ngao Hạo phải liếc mắt nhìn nàng, hắn từ trước đến nay không có thói quen chia sẻ tình cảm với người ngoài, chỉ là cười cười nói sang chuyện khác “Thời tiết hôm nay trong xanh, rất hợp lòng người, là thời điểm thích hợp để uống trà trên thạch đình ngắm cảnh bên hồ, khó được nàng lại đến chơi, để ta chiêu đãi nàng thật tốt đi.”
Hắn nói sang chuyện khác cũng không muốn nói nhiều chuyện đó với nàng.
Hàm Hương nhạy cảm phát hiện, trong lòng nhất thời trầm xuống, lại không thể tiếp tục truy hỏi, chỉ có thể thuận thế cười lớn tiếp lời “Đúng vậy, thời tiết hôm nay thật tốt…..”
Dọc đường, hai người chậm rãi đi lại vô tình tán gẫu chút ít, chỉ chốc lát là đến thạch đình bên hồ nhỏ, trên bàn đá đã bày đầy đủ trà và điểm tâm, có thể thấy hiệu suất xứ lý công việc của Lý tổng quản cực nhanh.
“Động tác của hạ nhân Ngao phủ thật nhanh nhẹn” Nhìn thấy trà bánh bày đầy bàn, lại nhìn đến không gian bốn bề thanh tĩnh, Hàm Hương không nhịn được tán thưởng.
Bọn họ đi từ đại sảnh đến bên hồ cũng không tốn nhiều thời gian, không nghĩ đến là hạ nhân đã đem đồ Ngao Hạo phân phó mang đến.
“Lúc trước bị ta quở trách nhiều, nên giờ bọn hạ nhân đã linh hoạt, sợ lười biếng sẽ bị đuổi ra ngoài” Khẽ mỉm cười, Ngao Hạo biết rõ bởi vì lúc trước Thu Trừng đã từng bị bạc đãi, làm hắn rất tức giận, sau đó Lý tổng quản đã chỉnh đốn bọn hạ nhân một phen, chỉ sợ nô bộc không ra may chọc hắn nổi giận.
“Thì ra là như vậy” Hàm Hương cười nhẹ, lúc này cũng không dám lại dò hỏi chuyện chọc cho hắn nổi giận mà mắng chửi hạ nhân.
“Ngồi đi” Đưa tay mời nàng ngồi, Ngao Hạo sau đó cũng ngồi xuống, đang muốn giúp nàng châm trà thì đã bị nàng ngăn lại.
“Để ta làm” Đôi tay thon ngọc đè tay hắn lại, Hàm Hương mỉm cười nhận lấy ấm trà, giống như trước châm trà cho hắn, gắp điểm tâm, động tác hầu hạ vừa tự nhiên lại vừa thuần thục.
Hai người lập tức lại tán gẫu, sau nửa canh giờ, Hàm Hương thấy hắn vẫn chỉ cùng nàng nói hưu nói vượn, dần dần trong lòng nàng cảm thấy nôn nóng, hơn nữa lại đang ôm quyết tâm muốn hỏi rõ mọi chuyện, rốt cuộc nàng không nhịn được..
“Ngao công tử..” Tiếng nói mềm mại chần chờ khẽ gọi.
“Sao vậy?” Thấy vẻ mặt nàng có do dự, Ngao Hạo nhướng mày hỏi.
“Ta vài ngày trước thấy ngài cùng phu nhân ở trên đường.” Ánh mắt trong suốt bình tĩnh, thần sắc Hàm Hương đột nhiên trầm tĩnh.
Hơi ngẩn ra nhưng ngay sau đó Ngao Hạo chợt hiểu ra “Vài ngày trước, quả thật ta có dụ dỗ phu nhân ra phố dạo, không nghĩ tới nàng lại nhìn thấy.”
Nhớ lại vẻ mặt nhu tình của hắn lúc đó, ngực Hàm Hương đau thắt lại, giọng run nhẹ hỏi “Ngao công tử, ngài…..ngài cùng phu nhân rất…rất ân ái phải không?”
Ánh mắt chợt lóe, mặc dù không biết sao nàng lại hỏi chuyện này nhưng Ngao Hạo vẫn là bất động thanh sắc trả lời “Vợ chồng ân ái là chuyện bình thường, sao nàng lại hỏi chuyện này?”
Vợ chồng ân ái đúng là chuyện bình thường…là chuyện bình thường.Hắn không có phủ nhận.
Tim giống như đang bị người ta dùng dao rạch, khó khăn đè xuống đau đớn, nàng không nhịn được thương tâm “Vậy ta thì sao? Ngài có từng yêu thích ta hay không?”
Đột nhiên lại xuất hiện tiếng khóc làm hắn ngẩn ra, trong đầu bỗng dưng nhớ đến lúc trước Văn Thiếu Thu thỉnh thoảng có thắc mắc đến quan hệ của hai người, Ngao Hạo lúc này mới phát hiện ra mọi chuyện không phải chỉ đùa giỡn, mà Hàm Hương thật sự có tình ý với hắn.
“Hàm Hương…” Bình tĩnh nhìn dung nhan tràn đầy nước mắt trước mặt, hắn nhẹ nhàng nhưng lại kiên định nói “Ta chỉ xem nàng như bạn hữu” Đối với nàng là thích nhưng chỉ dừng ở mức độ bạn bè, không có thêm nữa.
Bằng hữu…..Hắn chỉ xem nàng là bạn hữu….Chỉ là bạn hữu thôi…
Trái tim trong nháy mắt giống như bị giẫm nát, Hàm Hương rơi lệ không ngừng nhìn hắn, có chút thất thần “Ta…Ta vẫn cho là ngày đối với ta….đối với ta có tình ý…”
“Nếu thái độ của ta lại làm cho nàng hiểu lầm, ta thật xin lỗi” Giật mình nghĩ đến mình trong lúc vô tình làm tổn thương người khác, đáy mắt Ngao Hạo tràn đầy áy náy.
“Đối với ta vô tình như vậy, tại sao lúc trước lại giúp ta chuộc thân?” Tiếng khóc chất vất, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy u oán.Nếu không có tình ý, cần gì phải tốn tâm tư trên người nàng? Nàng không hiểu. Nàng thật sự khọng hiểu.
“Hàm Hương, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau không?” Không trả lời chất vấn của nàng, Ngao Hạo đột nhiên lại nhắc đến chuyện cũ.
“Nhớ, nhớ rất rõ” Nhớ lại chuyện cũ, nàng rưng rưng nở nụ cười.
Năm đó, nàng là một tiểu cô nương còn chưa treo biển hành nghề, vào một ngày, sau khi luyện cầm xong, nàng trở về phòng, trên đường đi lại nghe thấy tiếng nôn mửa từ trong bụi hoa truyền đến, đến gần thì thấy hắn đang say, giống như rất là khó chịu.
Lớn lên ở thanh lâu, nàng đã nhìn đến biết bao nhiêu là khách say như hắn, từ trước đến nay đều không để ý đến, không biết tại sao ngày đó nàng lại đến phòng bếp lấy chén giải rượu cho hắn uống, duyên phận đã định cho bọn họ quen nhau.
Thấy nàng cười, Ngao Hạo cũng gợi lên khóe miệng “Năm đó, ta là lần đầu tiên đến chỗ đó bàn chuyện làm ăn, mấy lão hồ ly đó thấy ta còn trẻ, nên luôn rót rượu cho ta, nghĩ muốn lúc ta lí trí mơ hồ sẽ đáp ứng chuyện làm ăn, cũng may ta là ta giả đi tiểu để chạy trốn, lại may mắn được nàng cho chén canh giải rượu, lúc này mới có tinh thần quay về ứng phó với mấy lão hồ ly đó, làm cho Ngao gia không chỉ không có tổn thấy mà còn thuận lời sinh nhiều lợi nhuận.”
“Vậy……thì sao?” Nàng không hiểu, hắn đột nhiên vì sao lại nhắc đến những chuyện này.
“Nàng có nhớ hôm sau ta gặp lại nàng, ta đã từng hỏi nàng cái gì không?” Ngao Hạo mỉm cười.
Lắc đầu, mọi chuyện đã xảy ra rất lâu, Hàm Hương đã sớm quên hắn từng hỏi nàng cái gì rồi.
“Ta đả từng hỏi nàng, nàng muốn gì?” Đây là vì ta muốn cảm tạ chén canh giải rượu của nàng, giúp hắn thuận lợi thu vào một khoản lợi nhuận.
“Đúng rồi…ta nhớ rồi” Nàng mơ hồ nhớ lại, năm đó hắn đúng là có hỏi như vậy mà câu trả lời của nàng là ….
“Nàng trả lời ta, nếu có thể thì nàng muốn tự chọn nam nhân cho chính mình” Nhìn gương mặt nước mắt loang lổ, Ngao Hạo nhẹ nhàng nói.
“Cho nên, lúc ta chuẩn bị treo giá, ngài đã không chút do dự giúp ta chuộc thân.” Hai mắt đẫm lệ, đến đây thì rốt cuộc nàng cũng hiểu được nguyên nhân mà hắn chịu chuộc thân cho mình.
Không phải vì thích nàng, cũng không phải có ý. Không phải! Tất cả đều không phải! Đơn giản hắn chỉ báo đáp nàng mà thôi.
À! Báo đáp! Là nàng tự mình đa tình, nên đã hiểu lầm.
“Vậy tại sao lúc trước ngài không nói rõ với ta?” Nếu như vậy thì nàng cũng không ngu ngốc nhiều năm vậy.
“Ta nghĩ là nàng hiểu được.” Ngao Hạo có chút đau đầu day trán, hắn rất hối hận vì chưa bao giờ tin lời Văn Thiếu Thu nói cho nên….. Ai….Thật sự là nhức đầu quá.
Cho dù trước kia không biết nhưng hôm nay đã hoàn toàn thấu hiểu.
Giật mình rơi lệ, Hàm Hương sững sờ nhìn hắn, giống như nói cho hắn nghe lại giống như tự mình lẩm bẩm “Ta muốn lựa chọn nam nhân, người đó là ngài…… chính là ngài.”
Ngao Hạo thở dài “Hàm Hương, ta chỉ xem nàng như bạn hữu, cũng chỉ có thể là bạn hữu thôi.”
“Nhưng ta không muốn làm bạn hữu của ngài” Đột nhiên hoàn hồn, nàng nhảy vào ngực ôm chặt lấy hắn, khóc thét lên “Ta không muốn làm bạn hữu của ngài, không muốn…không muốn…. Cho dù chỉ làm thiếp thất của ngài….Hàm Hương cũng đã mãn nguyện rồi.”
“Hàm Hương…” Hắn muốn kéo khoảng cách hai người ra nhưng nàng lại ôm rất chặt, muốn đẩy ra nhưng sợ dùng lực làm nàng bị thương, Ngao Hạo lộ vẻ khó xử, chỉ có thể để mặc nàng tùy hứng phát tiết thương tâm, chờ nàng khóc xong thì tâm tình sẽ bình tĩnh trở lại.
“Ta nguyện làm thiếp, hầu hạ ngài, hầu hạ thiếu phu nhân, chỉ như vậy mà cũng không được sao? Không được sao..?” Nàng khóc yêu cầu, nàng chỉ cần hắn nguyện ý thu nàng, như vậy là đủ rồi.
“Hàm Hương, nàng không cần phải ủy khuất như vậy…” Hắn khó xử nói.
“Ta không thấy ủy khuất! Tuyệt đối không thấy ủy khuất” Nàng vừa khóc vừa vội vàng nói.
“Hàm Hương, ta thật sự không thể thu nàng làm thiếp.” Hắn bây giờ rất nhức đầu, hắn không thể tàn khốc mà chặt đức mong đợi của nàng được “Cho dù nàng không cảm thấy ủy khuất, nhưng ta cũng không thể để phu nhân của ta ủy khuất được.”
Vì sao? Cái gì gọi là không để cho phu nhân của hắn chịu ủy khuất? Không phải nam nhân nào cũng thích tam thê tứ thiếp sao? Hàm Hương ngước mắt ngạc nhiên dò xét, không hiểu ý tứ của hắn.
Hắn khẻ mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy nàng ra khỏi ngực mình, ánh mắt kiên định nói “Nương tử của ta đã từng nói, nàng sẽ không rộng rãi cùng người khác hầu chung một chồng, ta không thể nào làm cho nàng ấy thương tâm khổ sợ được.”
Từ trong ánh mắt hắn có thể nhìn ra được hắn đối với nương tử có tình ý cỡ nào, Hàm Hương hiểu được mình đã thua hoàn toàn.
Mờ mịt ngồi lại trên ghế đá, nàng không tiếng động rơi lệ mà Ngao Hạo bên cạnh thì im lặng đợi nàng bình tĩnh trở lại.
Cuối cùng nàng cũng có thể khống chế được tâm tình mình, mặt dù đáy mắt có ngấn lệ nhưng cánh môi đã kéo lên nụ cười.
“Ngao công tử, vừa rồi thật xin lỗi, là ta đã thất thố” Giờ phút nàng nàng dĩ nhiên lại khôi phục trở thành đệ nhất hoa khôi vạn người mê.
“Đừng nói như vậy.” Lắn đầu một cái,Ngao Hạo cảm thấy nàng là một cô nương tốt.
“Về sau…Chúng ta vẫn sẽ là bạn hữu chứ?” Tiếng nói khẽ run, nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên”
Hàm Hương mỉm cười đứng dậy nhẹ nhàng nói “Vậy sau này, có thời gian thì cùng thiếu phu nhân đến chỗ ta chơi, nhưng đừng có nương tử rồi quên mất bạn hữu nhé.”
“Nhật định” Ngao Hạo cười đáp ứng.
“Vậy….cáo từ”
“Ta tiễn nàng”
“Không cần, ta tự đi” Hàm Hương sâu xa nói “Về sau, ta cũng sẽ tự mình đi”
Ngao Hạo cười cười không nói thêm gì nữa,
Nhìn hắn thật lâu, Hàm Hương mìm cười gật đầu nhưng sau đó lại xoay người rời đi.
A…cho dù hai người là vô duyên, nàng cũng không thể cứ quấn quít lấy hắn, nàng muốn lưu lại cho nam nhân mình từng yêu một bộ mặt tốt đẹp.
“Gia gia, ngài sao vậy? Sao lại vỗi vã kéo con đến nơi này?” Một đường bị bắt ra khỏi Thanh thu viện, Thượng Quan Thu Trừng không khỏi nhíu mày nghi hoặc.
“Không xong, không xong, mới vừa rồi ta đang trên đường đến tìm con đánh cờ, lại nghe thấy đám hạ nhân đang bàn luận xôn xao, nói cái hoa khôi tên Hàm Hương gì gì đến tìm A Hạo, bây giờ hai người họ đang ở thạch đình bên hồ, cũng không biết là đang nói chuyện gì?” Vội vàng lôi kéo nàng chạy, Ngao Lão thái gia vừa oán giận kêu lên “Người ta cũng đã tự mình tìm đến cửa, không lẽ con không gấp sao? Chúng ta đi nhìn một chút, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Hàm Hương? Cô nương hoa khôi mà Ngao Hạo bị đồn nuôi dưỡng bên ngoài?
Mặc dù chính miệng Ngao Hạo đã từng đảm bảo với nàng hai người họ chỉ là quan hệ bạn bè, không giống như lời đồn thổi bên ngoài, nhưng khi nghe đối phương tìm đến, hai người lại một chỗ trong thạch đình, nàng không khỏi trầm xuống, chẳng qua là khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, không nói gì tùy ý bị lôi kéo.
Chỉ thấy Ngao lão thái gia kéo cháu dâu chạy bảy quẹo tám rẽ, không bao lâu sau đã chạy đến phía trước cái hồ nhỏ không xa, lão nhân gia lại đột nhiên dừng bước, tìm chỗ ẩn thân, một tay kéo Thượng Quan Thu Trừng qua.
“Tin tưởng gia gia, nơi này là chỗ tốt nhất rồi.” Vỗ ngực đảm bảo, Ngao lão thái gia đối với từng ngọn cây cọng cỏ trong Ngao phủ rất quen thuộc.
Dường như không nghe thấy gì, Thượng Quan Thu Trừng chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn thân ảnh đang ôm nhau trong thạch đình phía xa, sắc mặt mặc dù đã trắng bẹch nhưng vẻ mặt vẫn điềm tịnh, làm cho người ta không thể đoán được tâm tư.
Ngao lão thái gia cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chính là vạn phần mất hứng, thở phì phò nói “Thu Trừng, là A Hạo không đúng, gia gia tuyệt đối sẽ ủng hộ con.Yên tâm. Đợi lát nữa ta sẽ đi dạy dỗ nó, gia gia thay con làm chủ.”
Bởi vì càch nhau một đoạn, nghe không được hai người nói gì, Thượng Quan Thu Trừng chỉ lặng lặng nhìn cô nương đang tựa vào lòng ngực hắn khóc, sau nó nàng nhàn nhạt mở miệng
“Gia gia, đừng để Ngao Hạo biết con có đến.” Dứt lời, xoay người lặng lẽ rời đi, hoàn toàn không làm kinh động đến đôi nam nữ bên trong thạch đình kia.
“Sao?” Ngao lão thái gia nhất thời há hốc mồm kêu lên một tiếng.
Này, chuyện gì đang xảy ra vậy? A Hạo không phải đã chuyển vào ở cùng nào sao, vợ chồng hai người tình cảm không phải rất thắm thiết sao? Tại sao khi thấy A Hạo ôm cô nương khác mà nàng lại có thể bình tĩnh xem như không có chuyện gì vậ, ngược lại thì gia gia như hắn lại đi nổi hỏa????
Giống như không biết làm gì, lạo nhân giờ hồ đồ chỉ có thể ngơ ngác tiếp tục trốn ở gốc cây nhìn.
Sau khi Hàm Hương rời đi không lâu, Ngao lão thái gia lúc này mới từ gốc cây nhảy ra, nổi giận đùng đùng hướng cháu trai chạy đi.
“Khá lắm A Hạo, dám háo sắc như vậy, cùng người khác ôm ôm ấp ấp trong phủ, ngươi không sợ làm nha đầu Thu Trừng thất vọng sao?” Một ngón tay tràn đầy nếp nhăn chỉ vào mặt Ngao Hạo, thở phì phò chửi ầm lên.
“Gia gia, ông đang hát tuồng gì vậy?Đừng làm rộn” Ngao hạo nhíu mày, hoàn toàn không biếtg lão nhân gia từ đâu chạy ra.
“Còn dám giả bộ” Ngao lão thái gia hổn hển mắng “Ngươi cái thằng nhóc này, vừa mới làm chuyện xấu, lại không dám nhận sao?”
Nghe vậy, Ngao Hạo dùng đầu gối nghĩ cũng biết lão nhân gia mới vừa rồi đã trốn tại nơi nào đó nhìn lén, hiểu lầm mọi việc, lập tức không biết nên khóc hay nên cười “Gia gia, ông hiểu lầm……”
“Ta không quan tâm có phải hiểu lầm hay không.” Hừ lạnh cắt đứt lời của hắn, Ngao lão thái gia bật thốt kêu lên “Ta xem xem người làm sao giải thích với Thu Trừng.”
“Thu Trừng?” Một lời cắt đứng lời chỉ trích của gia gia, Ngao Hạo gấp giọng hỏi “Chuyện vừa rồi, Thu Trừng đều nhìn thấy hết?”
“A! Hỏng bét! Thu Trừng không cho ta nói cho người biết….” Cho dù là khẩn cấp che miệng lại, nhưng Ngao lão thái gia cũng đã nói ra hết lời rồi.
“Đáng chết” Nguyền rủa một tiếng, lo sợ Thượng Quan Thu Trừng hiểu lầm, Ngao Hạo sắc mặt đại biến, bỏ lại lão nhân gia mà chạy thật nhanh đến Thanh thu viện.
Thấy hắn vội vàng chạy nhanh như vậy, Ngao lão thái gia lúc này mới hài lòng cười không ngừng “Haha…. Đuổi theo nương tử giải thích mọi chuyện đi, như vậy mới phải chứ…”
Ngực có chút đau, có chút buồn bực cùng không vui.
Trợ lại bên trong phòng, Thượng Quan Thu Trừng lặng lẻ ngồi bên giường, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng che ngực lại, mặc dù có tín nhiệm Ngao Hạo, trong lòng cũng hiểu rõ hắn không vi phạm lời hứa với mình, nhưng suy nghĩ cứ quanh quẩn trong lòng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác này rốt cuộc là sao đây? Nàng chưa từng có loại cảm giác này.
Tròng mắt suy tư, không hiểu chính mình đang xảy ra chuyện gì, Thượng Quan Thu Trừng hoảng hốt
“Thu Trừng”
Một tiếng kêu kích động cùng thân ảnh to lớn chạy vào trong phòng, làm cho suy nghĩ mờ mịt của nàng lập tức trở về, chỉ thấy vẻ mặt Ngao Hạo khẩn trương chạy đến trước mặt mình.
“Sao vậy?” Nàng trầm tĩnh mỉm cười nhẹ giọng hỏi.
Nàng….Không tức giận gì sao?
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, ai ngờ ngượi lại lại thấy vẻ mặt điềm tĩnh làm cho hắn cảm thấy hồ đồ, Ngao Hạo sau một lúc sửng sốt, mới cẩn thận hỏi “Thu Trừng, chuyện vừa rồi, nàng nhìn thấy hết rồi phải không?”
Có hút kinh ngạc khi biết hắn biết mình đã thấy đuôc, nhưng sau đó lại nghĩ đến Ngao lão thái gia, trong lòng hiểu được, Thượng Quan Thu Trừng cũng không phủ nhận, khẽ cười nói “Nhìn thấy”
“Nàng….không tức giận sao?” Chẳng biếg tại sao, nhìn nàng bình tĩnh như vậy, không một chút hoảng hốt, Ngao Hạo trong lòng có chút ảo não.
“Tại sao lại phải tức giận?” Chân mày càu lại, nàng thấy kì lạ hỏi ngược lại hắn.
“Thấy ta cùng nữ nhân khác ở cùng một chỗ, chẳng lẽ nàng không ghen sao?” Tức giận chất vấn, Ngao Hạo cảm thấy buồn bực,
“Ghen?” Nàng kinh ngạc, giống như chưa từng nghĩ đến từ này.
“Đúng vậy, ghen” Ảo não nhìn nàng, nàng không tức giận, Ngaol Hạo ngược lại lại thấy không thoải mái “ Chẳng lẽ nàng không có cảm giác không thoải mái sao?”
Trầm mặt, cảm giác vừa rồi chính là như vậy, cảm giác này gọi là ghen sao? Thì ra là vậy…..Thì ra là nàng đang ghen.
Giật mình hiểu ra chính mình đang ghen, Thượng Quan Thu Trừng không khỏi nở nụ cười. A…. Nàng ghen, ghen Ngao Hạo cùng nữ nhân khác.
Thấy nàng lại cười, Ngao Hạo lại càng bực mình, gầm nhẹ “Nàng căn bản là không cần ta đúng không?” Nếu không như vậy sao nàng lại không có phản ứng gì?
Thượng Quan Thu Trừng sững sờ, suy nghĩt thay đổi, nhất thời hiểu được hắn đang buồn bực chuyện gì, thấy bộ dáng hờn dỗi của hắn giống như tiểu hài tử, muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
“Thiếp đương nhiên là quan tâm chàng, làm sao lại không cần chàng ch” Nín cười trấn an, nàng thấy có chút bất đắc dĩ.
Nếu không phải là để ý thì vừa rồi ngực cũng sẽ không có cảm giác đau như vậy, mặc dù nàng mới vừa hiểu cảm giác đó gọi là ghen.
A…Ghen…phải nhớ từ này mới được.
“Thật sao?” Gương mặt tuấn tú sáng ngời nhưng ngay sau đó lại buồn bực “Nếu thật nàng có để ý, nhìn thấy ta cùng nữ nhân khác, sao nàng lại bình tĩnh như vậy?”
Vậy là sao, nàng không để ý đến chuyện hắn cùng cô nương Hàm Hương kia, còn hắn lại mất hứng, thật là khó hầu hạ mà.
Cảm thấy tình huống có chút đảo ngược, Thượng Quan Thu Trừng cảm thấy có chút bất lực, không làm thể gì nên đành phải thành thật thừa nhận “Nên nói thế nào đây? Thật ra thì…..Thiếp vốn là có chút không thoải mái, không rõ cái cảm giác này là ghen, cho đến khi chàng thức tỉnh, thiếp mới hiểu được.” Cười cười, giống như có chút ngại ngùng “Trước kia thiếp chưa từng như vậy.”
Cái gì? Nàng không biết ghen tuông là gì, đợi hắn thức tỉnh mới biết? Ngao Hạo há hốc mồm, nhưng lại cảm thấy nàng đối với tình yêu nam nữ không biết gì thật đáng yêu, đáy lòng lúc này mới tiêu tan.
“Thật sự ghen sao?” Tuấn nhan tức giận rốt cục cũng cười, nghĩ lại cảm thấy không đúng, khẩn trương nói “Thu Trừng, ta cùng Hàm Hương, không giống như nàng thấy, ngàn vạn lần nàng đừng hiểu lầm.”
“Thiếp biết” Nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn giải thích, thấy hắn đang rất mâu thuẫn, nói không ghen thì hắn lại bảo nàng không cần hắn, thừa nhận ghen thì hắn lại sợ nàng hiểu lầm.
“Nàng biết sao?” Có chút kinh ngạc, tuy rằng biết nàng không có hiểu lầm, trái tim có chút an tâm nhưngg vẫn không giải thích được, dù sao nàng chắc chắn đã thấy được hắn bị Hàm Hương ôm lấy.
“Chàng đã nói chàng cùng Hàm Hương cô nương không có gì, mà thiếp cũng đã nói là sẽ tin tưởng chàng, không phải sao?”
“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Cũng bởi vì tin tưởng hắn cũng sẽ tin hắn làm chuyện có lỗi với nàng.
“Vâng” Trầm tư, nàng thừa nhận “Dĩ nhiên còn có nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân khác?” Đuôi lônng mày nướng lên, Ngao Hạo cảm thấy có chút hứng thú.
“Lúc ấy, lòng thiếp mặc dù cảm thấy không thoải mái, thấy Hàm Hương cô nương cho dù là có ôm chàng, nhưng chàng lại rất quy củ, hai tay để sát bên người, vẻ mặt lại khó xử, vừa nhìn thấy là biết bị người khác ép buộc rồi” Nàng mím môi cười chính là hiểu được hắn tuyệt đối sẽ không ôm vị cô nương kia, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng, cho nên nàng mới điềm tĩnh như vậy.
“Tốt, ta vừa rồi là bị ép buộc, để bồi thường lại, giờ đến lượt ta ép buộc nàng”
Bị lời nàng nói chọc cho vui mừng, Ngao Hạo một tay ép đảo nàng trên giường, không nhịn được hôn môi anh đào hồng nhạt, ánh mắt phát sáng cười.
“Thu Trừng, ta thấy rất vui khi nàng ghen.” Hắn biết tính tình nàng từ trước đến giờ luôn trầm tĩnh không dễ dàng thay đổi cảm xúc, có thể làm nàng ghen điều đó cho thấy địa vị tcủa hắn trong lòng nàng đã vững chắc.
Gò má nhuộm đỏ, cánh môi phấn nộn bị hôn đến ướt át, Thượng Quan Thu Trừng xấu hổ “Thấy người khác ghen, chàng liền vui mừng? Quái nhân”
“Đúng, ta quái vậy đấy, thích nàng ghen vì ta.” Ngao Hạo sung sướng cười, xoay người nằm ngửa, ôm nàng vào lòng, không nhịn được trêu chọc “Nàng luôn trầm tĩnh như vậy, giống như không quan tâm đến người khác, ta lại có thể làm nàng tức giận một ngày.”
“Thiếp không có tức giận” Cười nhạt
“Phải không?” Nhướng mày.
“Đương nhiên” Bình tĩnh nhìn hắn, Thượng Quan Thu Trừng cười thanh nhã.
A….Không phải nàng không tức giận, chỉ là chưa phải dẫm phải ranh giới cuối cùng thôi. Một khi có người chạm đến, nàng chắc chắn người đó sẽ phải rất hối hận. Vô cùng, vô cùng hối hận.
Nhìn nàng cười, không biết tại sao Ngao Hạo lại cảm thấy có chút sợ hãi.