Nhưng điện thoại còn chưa được kết nối, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài mật thất.
Bùm! Cửa mật thất trực tiếp bị nổ tung.
Tôi và Lâm Xảo bị sóng xung kích hất thẳng lên tường, rồi đập xuống đất.
Một người đàn ông trung niên đeo kính râm đi tới trước mặt tôi, "Cô là Trần Song?"
Tôi há miệng, phun ra một chữ: "Phải.”
Ông ta vung tay lên, tôi và Lâm Xảo đều bị trói lại.
Ông ta ngồi trên một cái ghế, kẹp một điếu xì gà, nhìn tôi chăm chú.
“Người khiến nó từ hôn, là cô?”
Nhìn kỹ, mặt ông ta có hơi giống Lục Tử Kiêu, tôi có thể đoán được ông ta là ai.
Ba của Lục Tử Kiêu.
“Không phải.” Tôi phủ nhận.
“Không nhận?”
“Không sao hết.”
Ông ta vung tay lên, một người đàn ông xăm đầy hai tay đi lên, trực tiếp cởi quần áo của Lâm Xảo ra.
Đầu óc tôi thoáng cái trở nên mơ hồ.
"Cút ngay, tôi muốn gi.ết mấy người!" Lâm Xảo cũng tức điên lên, giãy dụa muốn phản kháng, nhưng cô ấy vốn không phải là đối thủ của đám người này.
“Chuyện này không liên quan đến cậu ấy!”
“Chú ơi, cầu xin chú, thả cậu ấy ra đi.”
Tôi quỳ xuống đất, cầu xin ba Lục Tử Kiêu tha cho cô ấy.
Ông ta cúi người bóp mặt tôi, "Ai là chú của cô?”
“Thằng oắt con đó, gu thẩm mỹ giống tôi thật.”Ông ta bóp mặt tôi, đột nhiên nở nụ cười.
Lâm Xảo còn ở bên kia giãy dụa khóc lớn, có người đánh cô ấy, còn có người chụp ảnh cô ấy.
Tim tôi như sắp vỡ ra, đau nhức.
“Chú, chú muốn cháu làm gì cũng được, cậu ấy chỉ là bạn học của cháu, không liên quan đến cậu ấy, chú thả cậu ấy ra đi.”
“Cái gì cũng được? Bảo cô rời khỏi Lục Tử Kiêu cũng được sao?”
Tôi sững sờ tại chỗ.
“Có thể.” Tôi giơ tay lên thề, “Bây giờ cháu sẽ xóa kết bạn với anh ấy, về sau cũng sẽ không gặp anh ấy nữa, cháu nghe lời chú hết, chú bảo bọn họ dừng tay đi.”
“Dừng tay? Đám đàn em của tôi đã lâu lắm không được chạm vào gái rồi.”
Hết cách, tôi đành tiến lên, bảo mấy người đàn ông kia dừng tay, nhưng lại bị người ta nắm tóc quăng ra ngoài.
“Lấy đồ ra đây.”
Đồ gì cơ?
Trong lúc mơ hồ, tôi cảm thấy có ai đó đang tiêm thứ gì đó vào người tôi.
Xong rồi!
Trước khi ý thức biến mất, tôi nghe thấy tiếng gầm của Lục Tử Kiêu.
“Ông tiêm cho cô ấy cái gì đấy?”
“Ông có còn là người không hả?”
“Ông hủy hoại mẹ tôi, mà giờ ông còn muốn hủy hoại tôi!”
“Tôi đồng ý với ông là được rồi chứ gì!”
…
Tôi muốn bảo Lục Tử Kiêu để ý Lâm Xảo một chút, nhưng đầu óc tôi như trời đất quay cuồng, rất muốn nôn, cái gì cũng không để ý được.
Cuối cùng tôi nghe thấy giọng của Tiếu Tử Diệp, "Được rồi, đừng khóc nữa, anh tới rồi đây.”
Khóe mắt nhìn thấy anh ấy ôm Lâm Xảo đi ra khỏi mật thất.
Thấy Lâm Xảo được cứu, cuối cùng tôi cũng an tâm nhắm hai mắt lại.
34.
Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.
Tôi mở mắt ra, cả người không có chút sức lực.
“Lâm Xảo đâu?”
“Tớ đây. Đây là nhà của Tiếu Tử Diệp, chúng ta an toàn rồi.” Lâm Xảo tiến lại gần.
Lâm Xảo không bị thương, ảnh cô ấy bị chụp đã được lấy về hết.
“Bình thường." Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, “May mắn được khám chữa kịp thời, cô làm mọi người sợ hãi lắm đấy.”
“Anh ấy đâu rồi?”
Nhìn quanh một vòng không thấy Lục Tử Kiêu đâu, nếu nói trong lòng tôi không thất vọng thì là giả.
Tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh, có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng anh không có ở đây.
Lâm Xảo và Tiếu Tử Diệp liếc nhau, cả hai đều rất trầm mặc.
“Cậu ta à, hôm nay cậu ta hơi bận." Tiếu Tử Diệp vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
“Hôm nay anh ấy đính hôn, sẽ không tới đâu." Lâm Xảo nói thẳng.
Đính hôn?
Tôi nghe trái tim tôi phát ra tiếng rạn nứt.
Vậy ra, sự thỏa hiệp của anh với ba anh, là anh phải đính hôn với cô gái kia?
Thậm chí lúc tôi hôn mê bất tỉnh, anh đã gấp không chờ nổi đính hôn với người khác?
"Không nói tới tên đó nữa, buổi chiều cô cứ nghỉ ngơi thật tốt ở chỗ này đi?" Tiếu Tử Diệp phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
“Tôi muốn về nhà.”
“Được, vậy tôi/tớ đưa cậu về.” Tiếu Tử Diệp và Lâm Xảo đưa tôi về nhà.
Lâm Xảo nói muốn ở bên tôi.
Nhưng thật ra tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi..
“Xảo Xảo, xin lỗi cậu, là tớ đã liên lụy tới cậu, khiến cậu chịu khổ.”
“Trần Song, tớ cũng có sao đâu, chúng ta là bạn tốt mà, không phải sao, chẳng phải hai ta đều rất ổn hay sao? Không cần nói xin lỗi với tớ.”
“Cảm ơn cậu.”
Bên cạnh tôi chỉ còn lại mình cậu ấy thôi.
Trên đường về nhà, tôi thấy bạn của Tiếu Tử Diệp gọi điện thoại video cho anh ấy.
Đối phương đang ở hiện trường đính hôn.
Hiện trường toàn là màu xanh thủy tinh mộng ảo, trông rất đẹp.
“Tiếu Tử Diệp, cái tên này, Lục thiếu đính hôn mà cậu cũng dám không đến cơ à?” Người bên kia điện thoại mắng anh ấy.
Không khí trong xe nháy mắt trở nên vi diệu.
“Cậu thay tôi uống thêm hai chén nhé." Tiếu Tử Diệp cười cười.
“Cái này tôi không uống thay được, bình thường quan hệ của hai đứa cậu tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần được, sao lúc này, cậu lại không tự mình đến chúc phúc hả, đúng là không thể nào nói nổi mà.”
“Được được được, tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta, nhiệm vụ chuốc say cậu ta sẽ giao cho các cậu.”