Tôi bắt đầu liều mạng học tập, rảnh thì làm việc vặt ở phòng khám của ông ngoại, lấp đầy hết tất cả quỹ thời gian của mình.
Cuối cùng, khi nghe có người nhắc đến anh, tôi cũng chỉ hơi đau thôi.
Lâm Xảo và Tiếu Tử Diệp trở thành anh em.
"Tớ có thể cảm giác được, anh ấy không thích tớ, quên đi, yêu rồi còn phải chia tay, làm anh em, anh ấy vĩnh viễn sẽ đối tốt với tớ." Lâm Xảo lặng lẽ nói cho tôi biết, "Anh ấy đồng ý để tớ đến công ty anh ấy thực tập, cậu muốn đi không?"
“Quên đi, tớ chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ mở một phòng khám thú y.”
Một năm sau đó, tôi dốc hết sức chuẩn bị cho chuyện mở phòng khám.
Trong thời gian này, tất cả tin tức về Lục Tử Kiêu, đều là nghe từ chỗ Tiếu Tử Diệp.
Nghe nói, việc làm ăn của anh càng ngày càng lớn.
Có lẽ là do liên hợp với công ty gia đình bên vợ nhỉ?
Lần duy nhất tôi ngồi cách Lục Tử Kiêu gần nhất là lúc ở trong quán bar.
Lúc ấy tôi, Lâm Xảo và Tiếu Tử Diệp đang uống rượu.
“Cậu ta trả tiền.” Rõ ràng Tiếu Tử Diệp không nói rõ là ai, nhưng tôi và Lâm Xảo lập tức biết ngay, là Lục Tử Kiêu.
“Vậy phải cảm ơn anh ấy rồi, tôi phải uống nhiều một chút.” Tôi cười nâng chén.
Đêm đó Tiếu Tử Diệp vẫn chắn rượu giúp tôi.
“Bây giờ tôi… Căn bản không phải là người liên quan gì đến anh ấy cả, anh không cần phải chắn rượu giúp tôi đâu.” Tôi cười nói với anh ấy.
Anh ấy vẫn cầm lấy ly rượu trước mặt tôi, "Vậy sao? Làm sao em biết tôi làm thế là vì cậu ta?”
Lúc anh nói lời này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhìn chằm chằm đến mức tôi chột dạ.
Thực ra tôi đã sớm cảm thấy Tiếu Tử Diệp không đúng lắm.
Nếu nói trước đây anh ấy qua lại với chúng tôi, hoàn toàn là vì nể mặt Lục Tử Kiêu, ngay cả thói quen chắn rượu giúp tôi, đưa tôi về nhà, cũng là vì Lục Tử Kiêu.
Nhưng bây giờ tôi và Lục Tử Kiêu đã không có một xu quan hệ, anh ấy lại còn xuất hiện trước mặt tôi thường xuyên hơn nữa, thật sự không thể nào nói nổi.
“Anh uống nhiều rồi.” Tôi cười gượng hai tiếng để giảm bớt xấu hổ, chuẩn bị lướt qua khúc nhạc đệm này.
“Quả thực có hơi.” Anh ấy thoải mái cười cười.
Buổi tối về nhà, Tiếu Tử Diệp vẫn đưa Lâm Xảo về trước rồi mới đưa tôi về.
Lúc xuống xe, tôi thật sự không nhịn được, thẳng thắn thành khẩn nói cho anh ấy biết.
“Tiếu Tử Diệp, sau này anh không cần đưa tôi về nữa.”
"Thế nào, đưa về cũng không được à, không có Lục Tử Kiêu thì chúng ta thành người xa lạ sao, tuyệt tình vậy cơ à?”
“Không phải.” Tôi sắp xếp lại từ ngữ một lúc, rồi mới mở miệng: “Lâm Xảo có ý với anh, chúng ta nên giữ khoảng cách đi.”
Ngoài mặt Lâm Xảo nói rằng sẽ không theo đuổi Tiếu Tử Diệp nữa.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Lâm Xảo vẫn rất thích anh ấy, chỉ là biết anh ấy không thích mình nên mới tìm cho mình một bậc thang bước xuống thôi.
Anh ấy có hơi sững sờ.
Rồi đột nhiên nở nụ cười, "Trước kia có Lục Tử Kiêu, tôi phải giữ khoảng cách với em, bây giờ có Lâm Xảo, tôi cũng phải giữ khoảng cách với em, tại sao tôi phải nghe lời bọn họ?"
“Anh!”
“Trần Song, hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Hử?”
Vậy tại sao tất cả mọi người ai cũng không biết hết vậy?
Buổi tối lúc cùng nhau đi chơi, anh ấy cũng không nói.
“Còn nhớ trước kia em nói là sẽ bồi thường cho tôi một lần không?” Anh ấy cười nhìn tôi.
“Không nhớ.”
“Là…” Anh ấy đột nhiên tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên má tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại vài bước.
“Cái này coi như là quà sinh nhật.” Anh ấy cười nói, sau đó vẫy tay về phía tôi.
Để lại tôi một mình đứng tại chỗ, vừa vội vừa tức, không biết làm sao.
Kết quả, tôi đang tính đi thì một chiếc xe từ trong bóng tối chui ra, rầm một tiếng đụng vào xe của Tiếu Tử Diệp.
37.
Bởi vì khoảng cách quá xa, tôi nhìn không rõ.
Ngay khi tôi thấy kinh ngạc, thì đôi mắt tôi bị một bàn tay che lại.
Lục Tử Kiêu!
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi, chính là anh.
“Có phải anh không? Anh, khốn kiếp! Anh đã làm gì Tiếu Tử Diệp vậy?”
Chiếc xe đó chắc chắn là do anh bảo người ta làm.
Anh không nói gì, vẫn che mắt tôi lại, đột nhiên trên môi tôi cảm nhận được một thứ ấm áp…
Tôi càng giãy dụa, anh càng hôn tôi dữ hơn.
“Lục Tử Kiêu, anh buông tôi ra." Tôi bật khóc.
Lúc chia tay anh nói, anh đã đính hôn với người khác, bây giờ lại đối xử với tôi như vậy, vậy là thế nào?
“Không buông, không muốn buông, Song Song... "Anh ôm đầu tôi, trong giọng nói đè nén sự táo bạo, “Anh sắp điên rồi.”
Tôi lập tức đẩy anh ra.
Bốp! Cho anh một bạt tai.
“Anh sắp điên rồi, nên cũng muốn ép người khác điên luôn sao?” Cuối cùng tôi cũng không khống chế được, vừa khóc vừa nói: “Anh là tên khốn kiếp!”
"Đừng khóc..." Anh đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi.
Tôi quay mặt đi, không cho anh chạm vào.
Tay anh khựng lại giữa không trung, cuối cùng đấm một quyền vào thân cây bên cạnh.
“Nói cho anh biết, anh phải làm như thế nào thì em mới không khổ sở như vậy?" Anh luống cuống nhìn tôi.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, Lục Tử Kiêu, muốn phân rõ giới hạn thì đừng cho người khác hy vọng.”
Đã nói muốn chia tay, vì sao luôn để lại cho tôi ảo giác rằng anh còn thích tôi?
Tại sao lúc nửa đêm tôi thức dậy, vừa vặn nhìn thấy xe của anh rời đi?
Tại sao lúc tôi ở quán bar, anh cũng ở đó, nhưng lại không đến gặp tôi?
Vì sao luôn để Tiếu Tử Diệp cố ý hay vô tình truyền đạt động thái của anh cho tôi biết?
…
Như vậy, mất bao lâu tôi mới có thể buông bỏ được chứ?
“Được, cái gì anh cũng đồng ý với em, em đừng khóc nữa.”
Anh chậm rãi đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi, cẩn thận nhìn tôi chằm chằm.
“Anh không làm sao ngủ được, bác sĩ Trần có thể nói chuyện với anh không?”
"Anh đã đính hôn rồi!" Tôi nhắc nhở anh.
“Phải.” Anh sững sờ, “Cho nên em càng không cần lo lắng anh sẽ làm gì với em, cũng chỉ là tâm sự thôi.”
“Anh đã ba ngày không ngủ rồi.” Anh thở dài một hơi, nhìn qua rất mệt mỏi.
Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.
Tôi ngồi nói chuyện phiếm với anh chỗ bồn hoa trước cửa.
Anh nói tôi nghe về thời thơ ấu của anh, về thời gian anh đi học, và về sự nghiệp mà anh kế tục từ chỗ ba mình...
"Anh có hối hận vì đã bắ.n mẹ anh không?" Tôi hỏi anh.
"Em xem nhật ký của anh rồi à?" Anh sững sờ.
“Ừm.”
Anh trầm mặc một lúc, "Thật ra anh thường mơ thấy bà ấy, trong mộng bà ấy đang múa ba lê, rất đẹp. Chỉ là gần đây, anh đã rất lâu không mơ thấy bà ấy nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì người trong mơ luôn là người khác.” Anh nhìn tôi chằm chằm.
Trong lúc nhất thời không khí lâm vào xấu hổ.
"Trần Song, anh không hối hận, điều hối hận duy nhất là không giải thoát sớm cho bà ấy."
"Thật ra lúc đầu anh rất yêu bà ấy, nhìn thấy bà ấy hành hạ bản thân, anh vô cùng khổ sở."
"Nhưng sau đó bà ấy đã tiêu hao hết tất cả sự kiên nhẫn của anh, phá vỡ ảo tưởng của bà ấy trong lòng anh, trước khi bà ấy chế.t, anh đã không còn yêu bà ấy nữa."
"Thứ đồ vật đó thật sự là ma quỷ, nó khiến mẹ anh hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, không có bất kỳ tình yêu nào đối với anh cả, ngay cả sự ỷ lại và tình yêu của anh đối với bà ấy cũng đang từ từ biến mất, đây mới là nguyên nhân cuối cùng anh bắ.n phát s.ú.ng đó."
“Bà ấy không nên sống như vậy. Bà ấy nói muốn chế.t vô số lần, là ba anh không cho bà ấy chế.t, ngày nào cũng để bà ấy sống không bằng chế.t.”
…
Anh hời hợt miêu tả vết thương vĩnh viễn không khép lại sâu trong nội tâm mình, tôi nghe mà rất đau lòng.
“Ba anh là người điên, Trần Song, anh nhận mệnh, anh không dám cược.”
Tôi sững sờ.
“Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, vào đi em.”
Anh đứng dậy, xoa xoa đầu tôi.
"Vậy sau này anh sẽ hạnh phúc chứ?" Tôi đột nhiên muốn hỏi anh.
“Chắc là vậy.”
Anh cười nhìn tôi.
Tôi đi được vài bước, nghĩ đến điều gì, vẫn xoay người kiên định nói với anh một câu: "Mặc kệ anh quyết định như thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ anh.”
Anh đứng đó, đột nhiên nở nụ cười, "Trần Song, em như vậy rất dễ khiến anh dao động.”
“Tôi không có ý khác, tôi nói với tư cách bạn bè, rằng sẽ ủng hộ anh.”
Bỗng anh bước thêm hai bước, ôm chặt tôi, giữ chặt gáy tôi, cúi đầu hôn xuống: “Ai muốn làm bạn với em? Cả đời này cũng đừng có hòng.”
Hôn đủ rồi anh mới chịu buông tôi ra.
“Nghĩ đến cảnh về sau em vẫn sẽ ngốc như vậy, dễ dàng bị đàn ông lừa gạt như vậy, anh ch.ết cũng có thể bị tức đến nỗi xác chế.t vùng dậy.”
“Anh mới ngốc!”
Quả thực tôi bị tức chết rồi, anh muốn làm gì thì làm.
Tôi đã hết cách với anh rồi, quên đi, không làm bạn bè thì thôi.
“Đi đây!” Tôi xoay người rời đi.
"Nhanh vậy đã đi rồi, bác sĩ Trần không mời anh đi lên ngồi một lát sao?"
“Cút!”
Tôi đóng cửa luôn.
Chờ đến khi tôi chạy lên lầu, lúc nhìn xuống, dưới lầu đã không còn một bóng người.
38.
Vài ngày sau, cuộc sống của tôi khôi phục sự bình tĩnh, nhưng lại nhận được một tin tức kinh người.
[Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị bị bắt, bị con trai tố cáo.]
Tin tức nặng ký này lập tức bùng nổ trong giới tài chính và kinh tế.
Ngày nghe được tin tức, tôi kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, vội vàng gọi điện thoại cho Tiếu Tử Diệp để chứng thực, nhưng điện thoại lại không gọi được.
Buổi tối, Tiếu Tử Diệp tới tìm tôi.
“Lo lắng cho cậu ta à?”
“Có chuyện gì vậy? Anh đừng có thừa nước đục thả câu.”
“Làm giả tài vụ, liên quan đến ma túy, án mạng...” Tiếu Tử Diệp nhìn tôi, “Lần này ba của Lục Tử Kiêu nhất định phải ngồi tù đến mọt gông.”
“Vậy Lục Tử Kiêu thì sao?”
Tiếu Tử Diệp có vẻ cực kỳ bình tĩnh, "Vị hôn thê của cậu ta trực tiếp từ hôn, phân rõ giới hạn.”
Quả đúng là tường đổ mọi người đẩy.
“Vậy anh ấy sẽ bị kết án bao lâu?”
“Em muốn cậu ta bị phán bao lâu?” Anh ấy cười hỏi tôi, “Trần Song, em cầu xin tôi đi, cầu xin rồi tôi sẽ đi cứu cậu ta.”
“Đừng nói giỡn.”
“Xem đi, trong lòng em chỉ có cậu ta thôi.” Anh ấy còn đang uống rượu, dáng vẻ nhàn nhã tự tại.
"Tôi..." Trong lòng tôi rất mâu thuẫn.
Những tội ác mà Lục Tử Kiêu phạm phải, ngồi tù chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ là trong lòng tôi, vẫn mơ hồ có chút khó chịu.
“Cái đêm cậu ta tự thú, cậu ta còn đến gặp em, cậu ta cũng nỡ thật.” Tiếu Tử Diệp vẫn còn cười.
Đêm tự thú?
Tôi nhớ tới buổi tối hôm đó, hóa ra khi đó anh đã lên kế hoạch tống ba anh vào chỗ ch.ết sao?
Vậy, tìm tôi để được gặp tôi lần cuối?
Tôi đột nhiên không nói nên lời.
39.
Sau đó tôi cũng bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn.
"Mới đầu Lục Tử Kiêu đẩy sạch tội lỗi của mình, nhưng vừa nghe thấy tôi bảo rằng sẽ thẩm vấn cô, không đến nửa giờ, cậu ta đã nhận tội.” Mẹ Quý Châu nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đắc ý.
Ầm, đầu óc của tôi đột nhiên không nghe được gì nữa.
“Trần Song, bản lĩnh của cô cũng lớn thật, dỗ ngọt được xã hội đen che giấu tội ác cho cô luôn? Cô đúng là không đơn giản mà!”
…
Bà ta lại giễu cợt tôi một phen.
Lúc này đây, một câu tôi cũng không nghe nổi, mất hồn lạc phách về đến nhà.
Nghe bảo Lục Tử Kiêu vì không muốn liên lụy tới tôi nên mới nhận tội, tôi lại không biết nên vui mừng hay là thương tâm.
Sau khi sự việc xảy ra, Lâm Xảo vẫn ở bên cạnh tôi.
“Song Song, anh ấy quả thực rất yêu cậu.”
“Anh ấy đã lên kế hoạch rất tốt cho mọi đường lui, duy chỉ không cho mình đường lui.”
“Nhất định là anh ấy lo sợ ba anh ấy còn sống trên đời, rất có thể sẽ làm ra chuyện biến cậu thành người giống như mẹ anh ấy, cho nên dứt khoát tống ba ruột của mình vào ăn cơm tù cả đời.”
“Aiz, hai người các cậu đúng là hữu duyên vô phận.”
…
Lâm Xảo líu ríu bên tai tôi một đống lời, nhưng tôi lại không có tâm trạng gì.
Nói được nửa chừng, cô ấy nhận được một tin nhắn, đột nhiên nói không ra lời.
“Sao vậy?”
Tôi thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, giống như có chuyện gì đó không ổn.
“Tiếu Tử Diệp muốn đi giúp Lục Tử Kiêu.”
“Cái gì?”
"Anh ấy gửi tin nhắn bảo tớ chăm sóc tốt cho cậu, anh ấy muốn đi vào may tất cho hai chúng ta..." Cô ấy vừa cười vừa khóc, cuối cùng nằm sấp trong chăn, lớn tiếng gào khóc.
Tôi đột nhiên nhớ tới câu nói Tiếu Tử Diệp nói với tôi - - " em cầu xin tôi đi, cầu xin rồi tôi sẽ đi cứu cậu ta.”
Tôi tưởng đó là một câu nói đùa.
Không nghĩ tới anh ấy lại cho là thật.
Anh ấy vẫn luôn như vậy, tỏ vẻ cà lơ phất phơ nhưng lại nói ra những lời nghiêm túc nhất.