Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 72: Có Chạy Đằng Trời



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trước ngày này, Chung Dịch luôn bác bỏ những loại miêu tả như thế giới được tô màu bởi sự xuất hiện của một người.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Trì Quân, cậu lại đột nhiên cảm thấy chỉ cần Trì Quân đứng đó, giống như có ánh nắng xuyên qua từng đám mây, xua tan mọi u ám.

Cậu thậm chí còn quên ngắt cuộc gọi giữa hai người.
Khi Trì Quân nhìn thấy Chung Dịch đi về phía mình mới tắt màn hình điện thoại và bỏ nó vào túi quần.
Sau đó nhấc chân bước về phía Chung Dịch.

Hai người cách nhau chưa đến mười mét.
Xung quanh là người đến người đi, bọn họ đứng giữa vỉa hè, đi ngược dòng người và đi về phía nhau.

Sau khi bước xuống mấy bước, nhịp tim của Chung Dịch chậm rãi lắng xuống.
Sau đó cậu nhận ra tâm trạng của mình vừa rồi có vẻ hơi buồn cười.
Với gương mặt tươi trẻ của cậu khuôn mặt, người ngoài vẫn xem mình là nhân vật của xã hội.
Nhưng bây giờ bởi vì một cuộc điện thoại và một cuộc gặp mặt bất ngờ lại sinh ra tâm lý ngạc nhiên và vui vẻ...
non nớt như vậy.

Thực sự không nên.


Nhưng nhìn người thanh niên trước mặt, cậu lại cảm thấy Trì Quân chưa bao giờ giống như vậy.

Chung Dịch hỏi trước: "Tại sao em..." tầm mắt của cậu nhìn xuống, nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ của Trì Quân quấn hững hờ trên cổ, cũng như ngực mở rộng lộ ra áo lông dê trong áo khoác.
Cậu khẽ nhíu mày: "Không cài cúc áo lại?"

Trì Quân chớp mắt.

Chung Dịch duỗi tay đầu tiên cài cúc áo trước người Trì Quân lại.
Sau đó nhẹ nhàng nói: "Tại sao em lại ở đây?" Không phải đã nói phải đi chung với Tùng Lan gặp mấy vị trưởng bối trong giới kinh doanh sao?

Nếu đi chung đường với Tùng Lan, tất nhiên nên ngồi xe về khách sạn.

Trì Quân nhịn cười, đầu tiên nhanh chóng trả lời câu hỏi của Chung Dịch, nói đơn giản và ngắn gọn: "Em vừa nhìn thấy anh ở đây trên xe." Sau đó rốt cuộc cười ra tiếng, "Chung Dịch, có lúc em thật sự cảm thấy anh không giống như người vừa mới 20 tuổi."

Nghiêm túc tính ra, thậm chí chưa đến sinh nhật lần thứ 20 của cậu.

Chung Dịch dừng lại động tác cài cúc áo, đúng lúc rũ mắt xuống, Trì Quân không có cách nào nhận biết được biểu cảm trong mắt cậu.

Cậu nói: "Thật không?" Như thể đang nói đùa: "Em cảm thấy anh nên bao nhiêu tuổi."

Trì Quân ngừng thở.

Chung Dịch nhận ra điều gì đó đổi giọng: "Bao nhiêu tuổi?"

Trì Quân thở dài.

Chung Dịch dở khóc dở cười, giơ tay lên muốn vỗ trán bạn trai một cái.
Nhưng nhìn thấy gương mặt điển trai của Trì Quân, đối mắt luôn sáng và rạng rỡ khi nhìn cậu, còn có đôi môi lúc nói chuyện mở ra đóng lại như cánh hoa.

Cậu nghe theo bản thân lúc đầu sống lại.
Nhưng vẫn chưa từng nghĩ thực tiễn, sửa vỗ trán thành bóp má.

Cậu nghĩ thầm: Quả nhiên rất mềm.

Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Trì Quân, cậu bình tĩnh tự nhiên mà rút tay về, bình tĩnh nói: "Tại sao không nói chuyện?"

Trì Quân nhìn cậu, như là muốn nhìn ra rốt cuộc ẩn chứa thứ gì dưới giếng cổ bề ngoài không có chút sóng gió của Chung Dịch.
Hắn đã quá quen thuộc với Chung Dịch, rất nhanh mỉm cười nói: "Anh có biết hay không?"

Chung Dịch: "Hả?"

Trì Quân: "Mỗi lần anh giả vờ đứng đắn như vậy..." Mắt của hắn có vẻ tối hơn, giọng nói thì nhẹ nhàng: "Em đều muốn làm chút gì đó với anh, ưm, làm chuyện không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."

Mí mắt của Chung Dịch co giật.

Trì Quân nhìn đám đông ven đường, hơi cảm thấy tiếc nuối.
Hắn tự nghĩ: Tóm lại muốn cho anh không thể tiếp tục đứng đắn được nữa.

Giọng điệu vẫn thoải mái nói: "Về khách sạn trước hả? Tối nay ăn ở ngoài hay là gọi giao hàng? Đúng rồi, em đoán trong xương cốt của anh đã là một ông cụ 70-80 tuổi."

Hắn nói như vậy cũng không phải không có lý do.
Trong nhà họ Trì, cuộc trò chuyện cuối cùng giữa Trì Bắc Dương và Trì Quân là cuộc đối thoại giữa ba mẹ và con cái có từ 10 năm trước.
Tùng Lan ngược lại càng để bụng hơn, nhưng chỉ vẻn vẹn hạn chế trong việc mang đến một phần quần áo trẻ con khi bà yêu cầu thương hiệu gửi đến các mùa mới.

Ở một mức độ nào đó, ngoại trừ khoảng thời gian ở bên cạnh ông nội, Trì Quân hoàn toàn được dì bảo mẫu trong nhà luôn thay đổi theo thời gian nuôi lớn.


Khi Chung Dịch hỏi hắn như thế, hắn lại nhớ đến khi mình học tiểu học, học cưỡi ngựa với Tiếu Hầu.
Một buổi chiều, khi khóa học kết thúc, Trương Tiếu Hầu chưa đã ghiền mà mặc trang phục cưỡi ngựa trẻ em chạy chơi khắp nơi.
Y bị ông nội nhìn thấy, đặc biệt gọi vào đến trước mặt dạy dỗ một trận, đại ý là ra lệnh không cho Trương Tiếu Hầu nghịch ngợm gây chuyện nữa.
Mỗi trường hợp, đều có trang phục và nghi thức phù hợp.

Khi đó Trì Quân đứng xem một bên, nói không ra tâm trạng của mình lúc đó thế nào.

Hắn cảm thấy ông Trương quá khoa trương.
Nhưng trong lòng vẫn hơi ghen tị, cảm thấy người lớn trong nhà Tiếu Hầu chỉ là quan tâm y, không giống như bên nhà mình.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, sâu thẳm trong trái tim của Trì Quân chuyện quan tâm quần áo của người khác có chỉnh tề hay không gắn liền với hình ảnh của ông Trương.
Bây giờ khi Chung Dịch hỏi hắn, ấn tượng



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.