“Muội muội, ngươi đã
tỉnh?” Chỉ nghe cửa phòng “két” một tiếng bị mở ra. Một giọng nam ôn nhu nói. Ta quay đầu lại, thấy một nam nhân thanh tú rất quen mắt. Di, đây
không phải là Đạt Sinh của Yên Vũ lâu sao? Chẳng lẽ ta bây giờ ở Yên Vũ
lâu? Nhưng ta nhớ rõ ràng là mình chỉ muốn tản bộ.
Chờ một chút, hắn gọi ta là muội muội? Nhìn hắn, ta nói:
“Đây là đâu?”
Hắn khẽ mỉm cười nói: “Đây là phủ trấn quốc công, Nguyễn phủ. Ngươi là nữ
nhi trấn quốc công Nguyễn Tự sủng ái nhất – Nguyễn Y, mà ta, là ca ca
duy nhất của ngươi, Nguyễn Dự.”
Hắn cười nhìn ta, chữ “Nguyễn”
kia liên tiếp đập vào làm ta choáng đầu hoa mắt. Phủ trấn quốc công? Ca
ca? Muội muội? Đây là cái gì với cái gì?
Chỉ thấy Nguyễn Dự hứng
thú rất đậm nhìn ta, thần thái tự nhiên thảnh thơi, đâu còn có nửa điểm
nhu nhược hèn nhát của Đạt Sinh Yên Vũ lâu? Nhìn hắn như thế trong lòng
lão tử cũng rất khó chịu.
Dương môi đỏ mọng, ta híp mắt cười nói:
“Ca ca? Ngươi vừa là công tử phủ trấn quốc công, vừa là tiểu quan ở Yên Vũ
lâu. Chẳng lẽ phủ trấn quốc công hôm nay đã xuống dốc đến nỗi phải dựa
vào ngươi ở Yên Vũ lâu kiếm sống?”
Không ngoài dự liệu trên trán
hắn nổi gân xanh. Rồi sau đó hắn kìm nén tức giận, thong thả ung dung
nói với ta “Ta là Nguyễn Dự, Đạt Sinh là người của ta. Hôm nay Đạt Sinh ở kia, chợt nghe Xuân Tiêu cô nương Phù Dung các tìm người phục vụ, lại
gọi Đạt Sinh, vì thế ta muốn xem muội muội tương lai bộ dáng ra sao.
Xuân Tiêu, làm việc ngoan độc, ngươi quả nhiên không để cho ca ca thất
vọng a.”
Làm việc ngoan độc? Chẳng lẽ hắn cho rằng ta hạ xuân
dược Ngô mụ mụ là muốn làm nhục nàng? Còn có hắn cứ mở mồm ra là ca ca
muội muội. Ta không nhịn được nói:
“Nguyễn Dự, ta thật sự là muội muội ngươi?” đối với thân thế Xuân Tiêu, ta luôn luôn không rõ ràng,
chẳng lẽ Xuân Tiêu cũng là chi nữ quan đại thần?
Nguyễn Dự nghe vậy, nhìn ta một cái, cười lạnh nói:
“Ngươi tất nhiên không phải. Bất quá bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là muội muội ta, là nhị tiểu thư Nguyễn phủ.”
Người này sao nói nhiều chữ “Nguyễn” vậy? Nghĩ lão tử mù chữ a? Lạnh lùng nhìn hắn một cái, ta nói:
“Ngươi nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo?” Này quan đại thần quý tộc, nói
chuyện đều vòng vo, cũng không sợ ngày nào tự đem mình vòng chết.
Hắn hạ mắt nói:
“Trong thiên hạ này, hoàng thượng nói ngươi là tiểu thư Nguyễn phủ, thì ngươi
là tiểu thư Nguyễn phủ. Xuân Tiêu cô nương ngươi vẫn không rõ sao?”
Ngươi lúc trước ở Phù Dung các thân phận hoa khôi căn bản là không thể để lộ, hoàng thượng một lòng muốn cho ngươi vào cung, dĩ nhiên là trước đó
phải tìm cho ngươi một thân phận thỏa đáng, dùng để bịt miệng thiên hạ.
Thực quân chi lộc, đam quân chi ưu. [1] Hoàng thượng nếu nhìn trúng
Nguyễn gia, Nguyễn gia tất nhiên cũng sẽ không cô phụ ưu ái của hoàng
thượng!”
[1] Thực quân chi lộc, đam quân chi ưu: đã hưởng lộc của vua thì phải vì vua mà giải trừ những ưu tư.
Đúng là quan hệ lợi ích làm người ta đau đầu. Bất quá cuối cùng ta cũng hiểu ý của hắn. Tiểu hoàng đế muốn ta lấy thân phận tiểu thư phủ trấn quốc
công để vào cung, chỉ đơn giản như vậy.
Xem ra nam nhân quả là động vật vô cùng sĩ diện, nam nhân cổ đại thì càng quá mức hơn.
“Xuân Tiêu, trước khi an bài ngươi vào cung, ta thay mặt Nguyễn phủ muốn làm giao dịch với ngươi.”
“Nga? Giao dịch thế nào?”
Hắn nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt ngay ngắn nghiêm nghị. Hắn nói:
“Ngươi cũng biết ở trong hậu cung, nữ nhân không có gia thế nghĩa là không có
nền móng. Sớm muộn gì cũng sẽ có thời điểm thất sủng bỏ mình. Ta muốn
giao dịch: Nguyễn Phủ sẽ đối đãi với ngươi như tiểu thư Nguyễn gia, tiền tài Nguyễn phủ, nô tài ngươi có thể tùy ý sử dụng. Coi như nếu có ngày
ngươi thất sủng Nguyễn phủ cũng cố gắng hết sức giữ lại mạng nhỏ cho
ngươi, mà tương ứng, ngươi nhất định trong lúc được long sủng phải cố
gắng nghĩ cách để cho hoàng thượng đối với Nguyễn Chỉ sinh tình ý, hơn
nữa phải đảm bảo vô luận như thế nào cũng không xuất thủ với Nguyễn
Chỉ.”
Nhắc tới “Nguyễn Chỉ” thì ánh mắt của hắn bắt đầu dịu dàng. Trong mắt có một loại cảm xúc gọi là cưng chiều lan ra. Cả người cũng
nhu hòa hơn không ít.
“Nguyễn Chỉ là?”
“Nguyễn Chỉ là muội muội ta, tiểu thư thực sự của Nguyễn phủ, nàng lần này sẽ cùng ngươi vào cung.”
Thì ra là vậy, hàng thật dù sao cũng hơn hàng giả. Ta ngẫm nghĩ một chút,
đáp ứng điều kiện của hắn đối với ta cũng không có hại, dù sao ta chỉ
cần thuận lợi lấy được diệp kính liền bỏ chạy. Lợi ích gia tộc cũng
không cùng ta có liên quan gì, vì vậy ta rất hào phóng liền đáp ứng.
Mấy ngày sau, ta lại hối hận lúc đó hào phóng. Cách lão tử! Như thế nào
không có ai nói cho ta biết vào cung phiền toái như vậy a a a! Nhớ tới
nụ cười trước khi rời đi của Nguyễn Dự, ta không lạnh mà run.
Hắn lạnh nhạt cười nói:
“Muội muội ở trên phố có tài danh, cầm kỳ thi họa ca phú dĩ nhiên là không
cần dạy. Hiện giờ cần học, cũng chỉ có lễ nghi cung đình.”
Nói
xong người đã không thấy tăm hơi, chính là gọi hai ma ma già tới dạy ta
lễ nghi cung đình. Hãm cha! Đây không phải là dạy, rõ ràng chính là muốn chỉnh chết lão tử a! Gì chứ, đứng sống lưng phải thẳng, ngồi hai chân
phải chụm lại, ăn cơm cử chỉ phải ưu nhã, chỉ có thể ăn mì trước, không
thể phát ra thanh âm!
Kháo! Đây không phải là lễ nghi quý tộc
trước khi vào cung, rõ ràng chính là muốn diễn tập quân sự! Mỗi ngày
phải đi bộ trên hai canh giờ, ta cũng sắp biến thành xác ướp! Mấy ngày
nay buổi tối ta len lén lấy vòng tay gọi Hành Cửu, hắn chỉ nói một câu
“Suy yếu, phải tĩnh dưỡng” liền co vào trong vòng tay, kẻ không có nghĩa khí, để cho lão tử một thân một mình chiến đấu anh dũng.
Lại qua mấy ngày, ta dù sao cũng có thể giả bộ tiểu thư khuê các, miễn cưỡng vượt qua kiểm tra. Sau đó ta gặp Nguyễn Chỉ.
Lúc đó là tháng tư, ở trong vườn hoa hải đường Nguyễn phủ, nàng ngồi ở
giữa, hướng ta ôn nhu cười, một khắc kia ta nghĩ đến câu miêu tả Đại
Ngọc trong hồng lâu mộng:
“Nhàn tĩnh thì như kiều hoa chiếu thủy, hành động xử tự nhược liễu phù phong.” [2]
[2] Nhã nhặn trầm tĩnh như hoa theo nước, dáng vẻ yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió.
Nguyễn Dữ bên cạnh cười cưng chiều, hắn nói với ta:
“Nguyễn Y, đây chính là tỷ tỷ của ngươi, Nguyễn Chỉ.”
Nguyễn Chỉ, Nguyễn Chỉ! Hảo một mỹ nhân như Đại Ngọc, ngay cả nam nhân thân nữ nhi như ta cũng muốn kéo nàng vào trong ngực, tùy ý thương yêu. Đột
nhiên có một ý tưởng xuất hiện. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Hoàng đại nhân kia
một lòng chỉ thích mỹ nhân nhu nhược, cũng là do thấy Nguyễn Chỉ? Chẳng
lẽ Nguyễn Chỉ thật ra là tình trong mộng của Hoàng đại nhân?
Cẩn
thận suy nghĩ, bất luận là Nhã Yên hay Thanh Liên, trên người cũng hoặc
nhiều hoặc ít lộ ra vẻ đẹp nhu nhược của Nguyễn Chỉ, thế nhưng dung mạo
khí chất lại kém xa. Không nhịn được, giữa Hoàng đại nhân và Nguyễn Chỉ, ta lập tức liền nghĩ đến “Tường đầu mã thượng, nhất kiến khuynh tâm,
kinh hồng nhất miết.” [3]
[3] Tường đầu mã thượng: đầy đủ là
“Tường đầu mã thượng dao tương cố, Nhất kiến tri quân tức đoạn trường”:
Chàng ngoái nhìn, phía đầu tường, Một lần gặp gỡ, biết chàng nao nao.
Nhất kiến khuynh tâm: vừa gặp đã yêu
Kinh hồng nhất miết: chỉ cần liếc nhìn nhưng lại khiến người có ấn tượng sâu sắc.
“Nguyễn Y!” Ta sửng sốt, mới phát hiện Nguyễn Dự đang gọi ta.
“Có chuyện gì?”
Hắn hạ mắt nói:
“Hoàng thượng một chút nữa sẽ tới, ngươi trước hết nghĩ phải hầu hạ thế nào đi.”
Vì sao ta lại cảm thấy khẩu khí của hắn cực kì giống Ngô mụ mụ? Lắc đầu một cái, ta nói:
“Nguyễn Dự, ngươi nói cho ta biết trước, ta ở Phù Dung các đột nhiên biến mất, trên phố tin đồn thế nào?”
Hắn cười nói “Tin đồn trên phố, giang hồ hái hoa tặc Dạ lang quân bắt hoa khôi Xuân Tiêu song túc song phi.”
Cách lão tử! Lão tử không có bị Dạ lang quân bắt, lão tử là bị tiểu hoàng đế giống Dạ lang quân bắt!