Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 120: Chương 120




Muốn đi theo Tề sư huynh
Sau lần không từ mà biệt khi trước, đã lâu không gặp lại Ngôn Húc Phong, nói thật ra, Tề Thiên Dương cũng rất nhớ hắn, nhưng cậu cũng hiểu, không ai trên thế giới này bắt buộc phải xoay quanh cậu cả, Ngôn Húc Phong tự có cuộc sống riêng của mình.

Thời hạn ba tháng còn lại mười ngày, chỉ còn thiếu một người nữa, khả năng vá trời càng tăng cao, bầu không khí trong Ngự Kiếm Môn càng căng thẳng hơn.

Môn phái khác cùng lắm chỉ mất hai ba thiên tài tiềm lực mạnh, nhưng Ngự Kiếm Môn hàng thật giá thật mất đi ba đệ tử chân truyền, một đại năng kỳ Độ Kiếp và chưởng môn, điều này có thể cho thấy trong tương lai nghìn năm sau, thực lực của Ngự Kiếm Môn sẽ giảm mạnh trên diện rộng, tuy có công vá trời, trong khoảng thời gian dài sẽ không có người can đảm hứng chịu sự xỉ vả của người đời mà ra tay với Ngự Kiếm Môn, nhưng lương tri rồi cũng sẽ có lúc phai nhạt, không có hư danh, không có thực lực, nhất định sẽ trở thành miếng mồi ngon trong miệng người khác.

Có thể ở trong mắt người ngoài, vá trời không thành chính là tai họa ngập đầu, nhưng Ngự Kiếm Môn toàn là kiếm tu, đối với chuyện này, bọn họ không sợ hãi chút nào.

Tề Thiên Dương một đường đi tới, thấy mấy đệ tử đều ấp a ấp úng muốn nói gì đó với cậu, thấy càng nhiều người như vậy, Tề Thiên Dương mới hiểu được rốt cuộc bọn họ có ý gì, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

“Tề sư huynh.

” Trịnh Thiên Dương đâm đầu đi tới, thấy Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi đang sóng vai cùng nhau, hai mắt tỏa sáng, bèn đi nhanh tới.

Tề Thiên Dương bấy giờ mới phát hiện, mấy tháng không gặp, tu vi của tiểu tử này lại tiến bộ không ít, cả người tràn đầy vẻ sáng sủa khi vừa đột phá được chướng ngại.

“Tề sư huynh, ta có lời muốn nói với huynh!” Trịnh Thiên Dương ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nhìn Tề Thiên Dương.


Tề Thiên Dương cười cười, “Không phải ngươi đến khuyên ta đừng có đi vá trời đó chứ?”
Các đệ tử Ngự Kiếm Môn có tự tin mãnh liệt khi cầm kiếm trong tay, đa số bọn họ đều nghĩ so với việc để chưởng môn đi vá trời, chẳng bằng để bọn họ đi đối đầu với dị thú hư không còn hơn, biết đâu trong lúc loạn lạc, Ngự Kiếm Môn có thể đạt được nhiều vinh quang hơn trước, nói ra được những lời này toàn là những đệ tử khổ tu lâu năm trong tông môn, hoàn toàn chưa từng chứng kiến thực lực của dị thú hư không, nhưng Trịnh Thiên Dương xuất thân từ thế gia, hẳn phải sớm nắm được thông tin chính xác mới phải.

Trịnh Thiên Dương lắc đầu, nhìn lướt qua Sở Hàn Phi bên cạnh, hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Tề sư huynh, ta, ta có thể đi vá trời cùng huynh được không?”
Lời nói ra khỏi miệng, hắn lại cảm thấy không đúng lắm, vội vàng sửa lời: “Không, không phải đi vá trời, ý của ta là, ta muốn cùng Tề sư huynh, cùng chết…”
Tề Thiên Dương ngây ngẩn cả người, nhìn Trịnh Thiên Dương, khẳng định hắn không hề mộng du, khó hiểu hỏi: “Đang yên đang lành, sao lại muốn cùng bọn ta…”
“Đó là vì… là vì…” Trịnh Thiên Dương đỏ cả mặt, ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói rõ được ý định của mình, “Tuổi của Tề sư huynh còn rất nhỏ… À ừm, ta đặt mình vào vị trí của Tề sư huynh, tự dưng gặp phải chuyện như vậy chắc là rất khổ sở ha? Nếu như, nếu như có một người bằng lòng theo huynh, có thể, có thể sẽ không còn khó chịu như vậy nữa…”
Hắn nói xong lời, mặt đã đỏ lựng lên, thế nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút cảm giác sợ hãi trước cái chết, trái lại nó là một đôi mắt trong veo đầy kiên định.

Tề Thiên Dương vốn định cười, nhưng đối diện với đôi mắt như thế, cậu phát hiện mình thật sự không thể cười được, thanh niên trước mắt cũng giống cậu, tuổi chưa tròn trăm, lại thật lòng buông bỏ cuộc sống sáng sủa phía trước, cùng cậu đi trên con đường dẫn đến cái chết.

Trịnh Thiên Dương khá là khẩn trương, định nói gì thêm, cả người đã bị một bàn tay to xách lên như xách thỏ, hắn mờ mịt bắt gặp một đôi mắt phượng hẹp dài âm u.

Sở Hàn Phi dùng tay xách Trịnh Thiên Dương lên, gằn từng câu từng chữ: “Người là của ta, muốn theo cũng là ta theo, không phải chuyện của ngươi.


Thiên Dương kịp thời phản ứng lại, định phân bua, thì thấy Sở Hàn Phi đưa tay chưởng một cái, vận một luồng kình phong mang theo sức mạnh của gió tuyết, đánh vào sau cổ hắn, Trịnh Thiên Dương tội nghiệp một câu cũng chưa kịp nói cho xong đã bị đánh ngất, ném sang một bên.

“Ngươi làm gì hắn đó?” Tề Thiên Dương xích lại muốn nhìn tình trạng của Trịnh Thiên Dương một chút, Sở Hàn Phi lại nhấc chân đạp người ra xa hơn, xoa xoa đầu Tề Thiên Dương dỗ dành, “Không có gì, chỉ đánh ngất thôi, tỉnh lại cũng phải mất hai tháng, đỡ khiến hắn nháo nhào đòi theo chúng ta vá trời.



Tề Thiên Dương thở ra một hơi, “Thế cũng tốt, cha mẹ, anh trai hắn đều còn, sao có thể…”
Nói còn chưa dứt lời, cậu chợt khựng lại, cha mẹ, anh trai đều còn, cha mẹ, anh trai đều còn, đâu chỉ có một mình Trịnh Thiên Dương đâu?
Mấy ngày nay cha mẹ Tề không đến, không phải do tuyệt tình, mà do Tề Thiên Dương không muốn gặp, cậu biết bản thân không phải người có ý chí kiên định, nếu còn gặp cha mẹ, anh trai, sợ là dù có cam tâm tình nguyện đi nữa cũng phải lung lay, nhiều người chịu hi sinh như vậy, không thể chỉ vì một mình cậu mà mọi chuyện đổ sông đổ bể.

Sở Hàn Phi yên lặng ôm Tề Thiên Dương vào lòng, xoa xoa đầu cậu.

Ma Tôn đến khiến mọi người dấy lên hi vọng, việc tìm kiếm kí chủ Cầm Trung Kiếm cũng trở thành ưu tiên hàng đầu, thế nhưng chỉ dựa vào một bức tranh mà muốn tìm một người trong ba nghìn thế giới, nói dễ hơn làm, Tề Thiên Dương không biết bản thân đang mang tâm trạng như thế nào, Thượng Quan Tín cũng thân nhân của cậu, thậm chí còn là hậu bối, rất nhiều người cũng giống như thế, bản thân hi sinh chẳng sao cả, nhưng nếu động phải người thân, họ rất khó tiếp thu nổi.

Suy nghĩ miên man mãi cũng tới chính sảnh, Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi cùng đi vào.

Trong chính sảnh vẫn bày khối Bạch Ngọc Vô Tự Thư to lớn kia, bên cạnh có vài người vây quanh, Tề Thiên Dương không biết tại sao lại rất có hảo cảm với những kí chủ tiên khí này, nhưng có hảo cảm cao nhất vẫn phải kể đến Bạch Ngọc Vô Tự Thư, dù trên mặt ngọc không thể viết ra chữ, nhưng cậu vừa nhìn thấy nó, là lại nảy sinh h@m muốn bôi bôi vẽ vẽ lên đó một hồi.

Sợ tay mình làm bậy, Tề Thiên Dương lôi kéo Sở Hàn Phi đi sang một bên, chờ Ngôn Húc Phong đến.

Ma tôn đích thân đến, hình thức rất phô trương, nhưng mọi người đều là kí chủ tiên khí, không cần phải ra tận nơi nghênh đón, chờ tại chỗ là được, kỳ thật đây cũng chỉ là sân khấu của một người bạn qua đường, gặp nhau rồi mười ngày sau sẽ đi chết cùng nhau thôi.

Có lẽ giữa tiên khí với nhau luôn có sức hấp dẫn, bầu không khí của mọi người ở đây đều rất tốt, Tề Thiên Dương còn thấy Ninh Hiên Nhiên cười vô cùng dịu dàng đến tiếp đãi đôi huynh muội mù có chút rụt rè, nhất là cô em gái, cười đến nỗi miệng muốn toét ra luôn rồi.


Hai ngày trước cậu mới biết, vị hôn thê kia của Ninh Hiên Nhiên, Thượng Tử Nghiên nữ chính số một mà tên Sở Hàn Phi trăng hoa đời trước sủng ái nhất, cắm sừng hắn, kết quả tin nhầm người, mất hết nguyên âm mới phát hiện bản thân gả cho một tên cặn bả xem nữ nhân như lô đỉnh, chẳng có tài năng như Sở Hàn Phi, một khi bị thải bổ sẽ phá hỏng căn cơ, có người đồn cô ta trở về được mấy ngày thì chết.

Thật ra, Tề Thiên Dương nghe xong cũng không có cảm giác gì, mới đầu vì thích Sở Hàn Phi mà cậu còn ganh tỵ với những cô gái đó, sau biết mình nhận nhầm người, cậu xem những người được xưng là nữ chính đó như kẻ qua đường.

Cơ mà Ninh Hiên Nhiên đúng là xui xẻo, đời trước mất em gái, hôn thê bỏ theo kẻ thù, đời này sau khi thấy hắn lại thất bại trong tình cảm, ông trời mở mắt ban cho hắn một hoa Giải Ngữ (cô gái xinh đẹp) vừa thùy mị vừa dịu dàng, kết quả hạnh phúc được có mấy ngày đã phải đi vá trời.

Cậu đang nghĩ ngợi, bên tai truyền đến tiếng của Sở Hàn Phi, “Đến rồi.


Tề Thiên Dương ngẩng đầu nhìn lại, thấy đại môn chính sảnh mở ra, vài bóng người xuất hiện, dẫn đầu là một người mặc đồ đen, mặt như tiên giáng trần, khóe môi còn vươn ý cười, vẻ mặt đó làm hắn trở nên chói mắt lạ thường.

Bên cạnh Ngôn Húc Phong một tu sĩ tóc bạc mắt đỏ thoáng đi chậm về sau mấy bước, trông mặt mũi rất tinh xảo, không giống người thật.

Không biết tại sao, Tề Thiên Dương nhìn cái người tóc bạc mắt đỏ đó, lại cảm thấy rung động trong lòng.

Vẻ ngoài của người này với cậu so ra cũng có mấy phần giống nhau, nhưng không giống cặp chị em dạo nọ, cậu không hề có một chút suy nghĩ rằng đây là một sự xúc phạm, trái lại còn cảm thấy rất thân thiết.

Sở Hàn Phi thấy tầm nhìn của tiểu thiếu gia nhà mình cứ dính chỗ người khác, sắc mặt tối sầm, kéo người ôm vào lòng, lạnh lùng liếc mấy người đang đi phía trước, tu vi của hắn rất cao, uy áp trên người không cần thả ra cũng có thể áp bức người khác, huống hồ lại không kiêng kị mà đánh ập qua như thế, khí thế càng mạnh mẽ, trong đoàn người, vậy mà chỉ có Ngôn Húc Phong là còn có thể giữ vững vẻ mặt không đổi sắc.

Ngôn Húc Phong vào chính sảnh, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía Tề Thiên Dương, sau đó đường nhìn chuyển sang người Sở Hàn Phi, hắn nhếch môi cười, chẳng có gì tỏ vẻ vui mừng khi gặp lại cả, chỉ gật đầu với Tề Thiên Dương một cái, liền đi tới bên cạnh Nguyên Ứng chưởng môn.

Vệ Triệt đứng sau hắn thì không giống thế, liên tục nhìn Tề Thiên Dương và Sở Hàn Phi mãi, đến khi hai người đều phát hiện ra mới thu hồi tầm nhìn.


Nguyên Ứng chưởng môn vẫn như trước, đôi mắt thờ ơ khẽ nâng, liếc mắt nhìn người, nhàn nhạt nói: “Tới là tốt rồi.


Ngôn Húc Phong mỉm cười: “Vì chúng sinh thiên hạ, bản tôn đương nhiên sẽ đến, dù gì chính đạo với ma đạo, chỉ khác nhau cách gọi mà thôi.

Nguyên Ứng chưởng môn từ chối cho ý kiến, ngược lại nhìn về phía Vệ Triệt bên cạnh hắn, ánh mắt có phần nghiêm túc hơn, “Gầy, không thay đổi.


Hai bàn tay khuất sau ống tay áo của Vệ Triệt nắm chặt lại, mãi một lúc lâu mới buông ra, khô khốc đáp: “Chưởng môn…”
“Đáng giá là được.

” Nguyên Ứng chưởng môn không đầu không đuôi nói một câu như vậy, không để ý tới Vệ Triệt nữa.

Vẻ mặt Vệ Triệt thay đổi mấy lần, chợt bình tĩnh lại, hắn lui về phía sau Ngôn Húc Phong, không nói gì nữa.

Tề Thiên Dương rất bối rối, xưa nay cậu chưa từng cảm thấy hiếu kỳ mãnh liệt như thế, luôn cảm thấy có thiện cảm với người đàn ông tóc bạc mắt đỏ kia mà lại chẳng biết nguyên nhân do đâu, sự khó hiểu này không hề có đáp án, nhưng thoáng cái cậu đã chẳng còn thời gian để bận tâm về nó nữa.

Nguyên Ứng chưởng môn chậm rãi liếc nhìn mọi người, ôn tồn nói: “Đến.


Cái gì đến? Tất cả mọi người chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bất chợt bên ngoài có người thông báo: “Chưởng, chưởng môn… có người ở bên ngoài cầu kiến, tự xưng là kí chủ Cầm Trung Kiếm!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.