Hình như đang diễn ra một buổi yến hội, tốp năm tốp ba công tử mặc cẩm y hoa phục, gõ sênh mà ca, uống rượu mua vui.
Âm thầm dò xét đan điền, phát hiện bên trong rỗng tuếch, đời thứ hai này, có vẻ là cổ đại thuần túy?
“Thượng Quan công tử, sao không uống?” Giọng nữ mềm mại kéo suy nghĩ của cậu về thực tế.
Tề Thiên Dương liếc nữ tử lên tiếng một cái, không nói gì, cậu phát hiện trong đầu của mình bỗng nhiên dư ra thứ gì đó, tinh tế cảm nhận, mới hiểu được, đây là ký ức, ký ức của thiếu niên tên Thượng Quan Hồng Phi này.
Được rồi, thật sự quá giống mấy năm cậu từng trải, phụ thân chủ chính một phương, mẫu thân chăm lo việc nhà có chuẩn mực, huynh trưởng trầm ổn tin cậy, toàn gia hợp lực sủng người lên tận trời, cho đến bây giờ mười bốn năm nhân sinh quá hạnh phúc và mỹ mãn.
Hảo cảm của Tề Thiên Dương đối với Thượng Quan Hồng Phi tăng vọt, cảnh phim được dựng thô loạn thất bát tao ngay cả cái tóm tắt trọng điểm trước khi vào chuyện cũng không có vừa rồi là biểu diễn cái chi thế? Lúc này chắc hẳn mới chân chính là kiếp trước của cậu có phải không! Cha cậu, mẹ cậu, anh cậu tính cách, tướng mạo không hề thay đổi!
Được rồi, nhìn cẩn thận một chút, hạnh phúc mỹ mãn không giả, nhưng đó là tổng thể thôi, đối với Thượng Quan tiểu công tử mà nói, mỹ mãn bên trong cũng có một chút không đủ — cuộc sống của y quá bình lặng, bình lặng đến độ nhàm chán.
Tề Thiên Dương đối với việc này biểu thị ước ao ghen tị, cổ đại chỉ dùng năm, sáu năm theo đọc sách, giáo một vài thứ căn bản, muốn tiến thêm một bước toàn bằng tự học, hoặc là lên học phủ cao cấp hơn tỷ như loại hình Quốc Tử Giám, đương nhiên, Thượng Quan tiểu công tử nghìn chiều trăm sủng không có thứ tự giác này.
Y ở nhà rầu rĩ không vui, một nhà đều lo lắng theo, sợ y uất ức nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng Thượng Quan cha đánh nhịp: Được thôi, để con ta ra ngoài du lịch một phen, thả lỏng tâm tình, cũng mở mang tầm mắt một chút, củng cố kinh nghiệm từng trải.
Triều đại này có giang hồ, Thượng Quan Hồng Phi bình thường rỗi rãnh không có chuyện làm liền nghe người ta đọc sách xem thoại bản, say mê chuyện giang hồ đã lâu, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Tiệc rượu này chính là tiệc cáo biệt trước khi Thượng Quan Hồng Phi du lịch, mời một vài người bạn tốt cùng trường.
An an tâm tâm ăn một bữa, phân đoạn quay phim không xuất hiện nữa, Tề Thiên Dương mừng rỡ thoải mái, không ngồi kiệu, tự mình chiếu theo con đường hướng về Thượng Quan phủ trong đầu mà đi, phía sau là mấy gã sai vặt theo gót không gần không xa, một bộ thiếu gia đi tuần.
Tề Thiên Dương yêu thích cái cảm giác này, nhưng cũng rất rõ ràng, người cho y điều này là phụ huynh trưởng bối của mình, cuối cùng sẽ có một ngày, y muốn dựa vào chính mình để đi tiếp, nên y tập cho mình thói quen sinh hoạt này, mới có thể tự nguyện vì cuộc sống như vậy mà phấn đấu.
Đây chính là logic của công tử bột, hoang đường lại chân thực.
Đêm, không trăng không sao.
Ngày mai phải khởi hành, Tề Thiên Dương cũng không có ý muốn ở lại trong phủ, có lẽ thực sự là kiếp trước, kiếp này do số mệnh an bài, cậu và Thượng Quan Hồng Phi giống nhau chán ghét cuộc sống bình lặng, mong mỏi rời khỏi đôi cánh chở che của phụ huynh, tự mình rèn luyện thực tế.
Được rồi, dựa vào số tuổi của Thượng Quan Hồng Phi, vẫn chưa tới thời điểm lang bạt, có lẽ đi một phen cho biết mới tốt.
Chắc là bị lây cảm giác hưng phấn của Thượng Quan Hồng Phi, Tề Thiên Dương nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, trong đầu loạn thất bát tao, ảo tưởng mình trở thành một đại hiệp, một người một kiếm dũng cảm khiêu chiến…
Bỗng nhiên một thanh trường kiếm hàn khí bức người vắt ngang cổ, mũi kiếm khẽ chặn ngay động mạch chủ, giọng nói thanh lãnh dễ nghe vang lên từ bên trên: “Đừng lên tiếng!”
Mộng đẹp bị cắt đứt một cách tàn nhẫn, Tề Thiên Dương phẫn nộ mở mắt, một gương mặt tuấn mỹ vô song xuất hiện trước mắt.
Mẹ kiếp Sở ngựa giống!
Tề Thiên Dương phản xạ có điều kiện giơ tay muốn sờ gương mặt đẹp trai kia, tay vươn một nửa phát hiện mình không thể khống chế thân thể!
Thượng Quan Hồng Phi không hề nhận ra dị dạng trong thân thể, đột nhiên bị quản chế, nghĩ đến thủ đoạn của những người giang hồ trong thoại bản, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Có lẽ bộ dạng thiếu niên yếu đuối tay trói gà không chặt nhìn qua vô cùng đáng thương, kẻ xấu nửa đêm cầm kiếm xông vào dừng một chút, hiếm khi an ủi: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi.”
Dựa vào tính cách của ngươi muốn giết đã sớm giết, chịu phí lời nhất định là vì tiểu gia còn có giá trị lợi dụng được không? Tề Thiên Dương thầm lườm một cái.
Thượng Quan Hồng Phi lại thật sự được an ủi, y từ nhỏ nhận hết sủng ái, tính tình cũng vô cùng đơn thuần, lại không biết bản tính người trước mắt, thấy hắn khí độ văn hoa, tướng mạo cũng khá là bất phàm, trong nháy mắt bỏ qua ấn tượng bất lương với người này, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Ánh mắt “Sở Hàn Phi” khẽ nhu hòa, kiếm để trên cổ Thượng Quan Hồng Phi lại không thu hồi, hắn thấp giọng nói: “Quấy nhiễu tiểu công tử, tại hạ Nghiêm Lạc Thương, chỉ muốn mượn bảo địa dùng một lát.”
Thanh danh của hắn mới nổi lên, lại bị tiểu nhân ám hại, bất đắc dĩ trốn vào thế gian, truy sát phía sau giống như không có điểm dừng, hắn vừa đến bước ngoặt tấn giai, ngày hôm đó chợt thấy bên trong phủ Thái Thú này lộc khí trùng thiên, có chân long khí ngầm che chở, trong lòng biết đây là khí tượng chỉ bề tôi tâm phúc tài năng của bậc đế vương mới có, liền nổi lên tâm tư, mong mượn lộc khí này ẩn giấu khí tức bản thân, thuận lợi Kết Anh.
Thượng Quan Hồng Phi nói cái gì, Tề Thiên Dương đã không còn nghe thấy nữa, trong đầu toàn là “Nghiêm Lạc Thương Nghiêm Lạc Thương Nghiêm Lạc Thương”, một dãy chạy rần rần 360 độ vô hạn tuần hoàn, đây không phải Sở ngựa giống kiếp trước sao?!
Rốt cục cũng nhớ tới vì sao cái tên Thượng Quan Hồng Phi này nhìn quen mắt thế, đây chẳng phải là chân ái của Sở ngựa giống trong cái chương cậu thêm thắt làm trò trước khi xuyên qua thì là gì?
Trời xanh đùa ta!
Đây là tam sinh tam thế của tiểu gia! Không phải hồi tưởng tác phẩm!
Tề Thiên Dương quả thực không hiểu gì cả, một đời trước chạy một đoạn nội dung « Tiên đồ » nhái lại chưa tính, đời này còn là chân ái kiếp trước của Sở ngựa giống? Nếu nói như thế thì cậu cả đời này chẳng phải cùng Sở ngựa giống đào vong, cọ sát ra lửa tình rồi cùng hắn phấn đấu, thời điểm công thành danh toại lại bị xem như giẻ lau mà vứt, đợi đến khi hắn bị thương nặng, bị người ta phản bội, chán nản đến cực điểm, thì giống như bị thiếu năng đu theo hắn, giúp hắn trốn truy sát, giúp hắn tìm kiếm linh dược, giúp hắn cái này, giúp hắn cái kia, cuối cùng vì hắn mà chết?!
Đây là ngu ngốc nhường nào! Thánh nhân bực nào!
Thượng Quan tiểu công tử lại không cảm giác được tâm tình khó có thể dùng lời diễn tả kia của Tề Thiên Dương, bất quá là bỏ công vài câu nói, y thế mà nhận định “Nghiêm đại ca” trước mắt chính là cao thủ giang hồ đại hiệp sảng khoái, nói không chừng chính là kiếm khách số một, lựa chọn xem nhẹ thanh kiếm trên cổ kia, ánh mắt nhìn Nghiêm Lạc Thương lóe sáng, tràn đầy vẻ sùng bái.
Tề Thiên Dương thống khổ nhìn Thượng Quan Hồng Phi ra sức ngu xuẩn không điểm dừng, cuối cùng còn đẩy mạnh tiêu thụ cho mình, thành công bước lên cái thuyền nát của Nghiêm Lạc Thương.
Cậu đã bắt đầu hoài niệm pha dựng phim thô bạo khi ấy rồi, nhưng nó không xuất hiện nữa, giống như muốn cậu nhìn cho rõ, chỉ cần Nghiêm Lạc Thương xuất hiện, cậu lập tức không khống chế thân thể được, nhưng mà ký ức lại vô cùng rõ ràng.
Năm thứ nhất, Thượng Quan Hồng Phi cùng Nghiêm Lạc Thương lưu vong khắp nơi.
Năm thứ hai, Thượng Quan Hồng Phi cùng nghiêm Lạc Thương lưu vong khắp nơi.
…
Năm thứ sáu, Nghiêm Lạc Thương mang theo Thượng Quan Hồng Phi truy sát người đã đánh hắn thê thảm.
Sau Nghiêm Lạc Thương liền cùng Thượng Quan Hồng Phi kết bái, dạy y tu luyện, hai người cùng nhau phấn đấu thăng cấp.
Nếu như không phải tự mình từng trải, Tề Thiên Dương cũng chẳng biết mình tiện tay viết ba ngàn chữ thế mà có thể kéo dài ra nhiều nội dung truyện như vậy.
Cậu kiên quyết không thừa nhận Thượng Quan Hồng Phi là kiếp trước của cậu.
Mãi đến tận khi Nghiêm Lạc Thương bị nhạc phụ, thê tử, đồ đệ đồng thời phản bội, nội dung truyện cũng bước vào giai đoạn kết thúc, bàng quan mấy trăm năm, Tề Thiên Dương cảm thấy tâm tình mình cũng không ít tang thương, nhìn Thượng Quan Hồng Phi dốc toàn lực đưa Nghiêm Lạc Thương tiến vào luân hồi, bản thân mình lại hồn phách tứ tán không đầy đủ, thời điểm khí tuyệt mà chết, y cảm giác gì cũng không có.
Lần thứ hai trở lại trong hư không, cả người Tề Thiên Dương đều chết lặng, nhớ tới lạnh lùng thường ngày của Sở Hàn Phi với cậu, quả thực bắt đầu vui mừng, cũng may hắn không nhìn thấy này trò thêm thắt kiếp trước này, Thượng Quan Hồng Phi tuy rằng ngu ngốc, lại là một tên ngốc si tình, bất kể là ai trải qua kiếp trước như vậy, lòng sẽ tràn đầy hổ thẹn muốn bù đắp, thậm chí nối lại tiền duyên? Thứ này… Tiểu gia thật sự không cần đâu!
Tiểu gia là thẳng! Tinh khiết luôn đó!
Còn một thế cần trải qua, xét hai đời gặt người phía trước, cậu đã không ôm hy vọng gì, một chân bước vào ảo cảnh, Tề Thiên Dương lại sửng sốt.
Mây mù lượn lờ, tiên nhân ngự phong, vài con tiên hạc tư thái duyên dáng thản nhiên hướng về phía cầu vồng xa xa.
“Thích Nhất*, làm gì ngẩn ra thế?” một con mèo hoa lớn ở bàn dài đối diện gõ bàn, miệng nói tiếng người. (Nguyên văn 戚一 Orz mị ứ hiểu là tên hay là cái rắm gì!!!)
Tề Thiên Dương mờ mịt nhìn lại, đột nhiên phát hiện mình đang ngồi tại một gian hàng xem bói địa phương mờ ảo, phía sau con mèo xếp thành một hàng dài, mỗi người tư thái tiên nhân, kiến chi vong tục*. (见之忘俗: ý nói gặp người này lập tức sẽ quên hết những người tầm thường khác.)
“Tôi…” Cậu đang muốn nói chuyện, lại nghe mèo khẽ ồ lên một tiếng: “Thần hồn từ đâu tới?”
Vuốt mèo vung lên, sau một khắc cảnh tượng quanh thân Tề Thiên Dương biến đổi, thế mà lại ra khỏi Càn Nguyên Tam Thế cảnh, đang đứng trước màn sáng kia, hai vị chấp pháp thiên quân bên trụ đá thần sắc bất biến, thiên quân áo bào màu xám nói: “Cơ duyên đã xong, mau mau rời khỏi.”
Tề Thiên Dương bị tam sinh tam thế không giải thích được này làm đầu óc mơ hồ, cố tình muốn hỏi một câu, lại bị hai người vung tay áo đẩy ra thật xa, thiên quân áo bào xám lạnh lùng nhìn cậu, lặp lại một lần: “Cơ duyên đã xong, mau mau rời khỏi.”
Tề Thiên Dương không còn cách nào, đành phải ôm quyền hành lễ: “Vãn bối vô lễ, quấy rầy hai vị tiên nhân.” Sau đó lên phi kiếm cấp tốc rời đi.
Thôi, vẫn là chuyện tấn giai quan trọng hơn, cậu ban đầu cũng chẳng phải người nặng lòng hiếu kỳ, chỉ coi như mơ một giấc mộng kỳ quái mà thôi.
Thiếu niên áo gấm kia rời đi rồi, thân thể thiên quân áo bào xám loạng choạng, phun ra một ngụm máu, sắc mặt thiên quân áo nâu cũng hơi trắng.
“Vì sao bí cảnh lại bị hao tổn?” Thiên quân áo bào xám che ngực, thiên quân áo nâu lắc lắc đầu, hai người nghĩ không ra đáp án, đành phải cùng nhau khoanh chân ngồi xuống chữa thương.
Tề Thiên Dương nóng lòng tấn giai, một đường chạy vội đến Nghênh Tiên thành, Tề Viễn Hàng trong khách điếm Thanh Vân vẫn chưa rời đi, không biết chuyện gì xảy ra mà Tề Thần Hiên cũng ở đây.
Tôn nhi / Ái tử trở về quá nhanh, Tề Thần Hiên cùng Tề Viễn Hàng nhanh chóng che giấu thật tốt vết tích vừa đánh nhau, gương mặt hiền lành dễ thân.
Gia gia thực lực mạnh nhất cũng tới, há phải sợ Triệu Viễn Đình ném đá giấu tay? Tề Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, đem chuyện sắp tấn giai nói cho hai người biết, rồi bắt tay chuẩn bị đột phá.
Mặt mũi hiền lành của hai cha con chỉ duy trì đến khi Tề Thiên Dương bước vào phòng, liếc mắt nhìn nhau, ánh lửa tung toé.