Hai người dây dưa mãi mới tách ra, hơi thở của Tề Thiên Dương không ổn định, trừng Sở Hàn Phi, “Ngươi muốn nuốt lưỡi ta luôn sao? Đau muốn chết!”
Do trước đó đầu lưỡi bị mút quá mạnh, lúc cậu nói chuyện giọng vẫn còn yếu như âm mũi, y hệt con nít, Sở Hàn Phi rất thích thú, cười cười không nói chuyện.
Biết Sở Hàn Phi cũng phải đi về chỗ Tề Thần Hiên phục mệnh, Tề Thiên Dương không giữ hắn lại, chỉ nói: “Chút tối sẽ tới tìm ngươi, nhớ để cửa cho ta.”
Sở Hàn Phi nhìn cậu, mắt phượng khẽ chớp chớp, bộ dạng cứ mơ màng, Tề Thiên Dương hừ một tiếng, cậu dùng giọng điệu vô cùng đương nhiên nói: “Dạo này trời lạnh, thân là sư thúc, ngươi không phải nên nhận trách nhiệm tới làm nóng sao?”
Cái này thì Sở Hàn Phi nghe hiểu, thì ra đây là biến tấu muốn cùng mình ngủ chung mà, hắn sung sướng trong lòng, mặt lại không thể hiện ra, chỉ siết chặt vòng tay đặt trên lưng Tề Thiên Dương, bị cậu ra vẻ hung dữ trừng lại.
Trở lại Ngự Kiếm môn, nơi đây tuyết rơi quanh năm, khí hậu rét lạnh, rất nhiều đệ tử tu vi không đến nơi đến chốn đều dùng thuật tránh rét, Tề Thiên Dương đương nhiên cũng nhớ điều này, nhưng mà đã hưởng thụ được loại dịch vụ thoải mái hơn, tại sao cậu còn phải miễn cưỡng bản thân đổi cái khác chứ?
Nhịp độ thế giới nguyên bản quá nhanh, mỗi người đều bận rộn, người ân cần bồi bạn quá ít, được trải nghiệm nhiệt độ cơ thể người đối với Tề Thiên Dương mà nói thật sự quá mới mẻ, cũng làm cho cậu mê muội, cậu không biết rốt cuộc là Sở Hàn Phi có gì khác với người ta, hay là tất cả mọi người đều giống như vậy, không thân cận da thịt, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, liền khiến cậu cảm thấy như có dòng nước ấm chảy trong lòng, cả người được ủ ấm rất thư thái, sướng muốn bay lên luôn.
Sở Hàn Phi nhìn tiểu đạo lữ nhà mình, lòng như mềm ra, hắn gật đầu: “Được.”
Thấy xung quang vắng lặng, Tề Thiên Dương từ trong ngực áo lấy ra một khối đá bám đầy bụi, giao cho Sở Hàn Phi, hơi mím môi, “Cái này cho ngươi, coi như, coi như là phí qua đêm.”
Tuy rằng không biết phí qua đêm là tiếng nói của nơi nào, nhưng ý nghĩa đại khái cũng có thể đoán được, ai ngờ đâu, Sở Hàn Phi không hề vui vẻ nhận lấy, còn dùng một ánh mắt khó tả nhìn Tề Thiên Dương, dường như trôi qua thật lâu, lại tựa một nháy mắt, hắn chậm rãi đem mảnh vỡ Càn Khôn Đồ kia đẩy ngược lại.
Từ lúc Tề Thiên Dương cầm lấy mảnh vỡ từ trong Huyền Cốt Phiến của Cố Thiên Hàn, Càn Khôn Đồ cứ ầm ĩ vô cùng, luôn la hét đòi Sở Hàn Phi trộm đồ, sau khi bị làm ngơ vài lần thì nỗ lực tự mình ra trận, Sở Hàn Phi bất đắc dĩ không còn cách nào bèn phong ấn nó lại, do đó bây giờ dù mảnh vỡ bản thể mà Càn Khôn Đồ luôn nhớ thương xuất hiện, nó cũng không thể lăn lộn la hét được, chỉ kích động nhìn chằm chằm mảnh vỡ nọ được đặt nhẹ nhàng vào tay ký chủ nhà mình, sau đó bị đẩy ngược về.
Chờ chút!!! Đẩy ngược về!!!
Càn Khôn Đồ không thể tin được nhìn ký chủ, hoài nghi ký chủ chuyên lừa bịp không có giới hạn mà nó đi theo trước đây đã bị ai đó đánh tráo.
Đây chính là mảnh vỡ bản thể của nó, có thứ này, nó có thể thu về một phần thực lực rất lớn, cũng sẽ kéo theo ký chủ lên cấp, hơn nữa cái mảnh trên người Huyền Cốt phiến rất lớn, chí ít cũng có thể một phát nâng tu vi ký chủ nhà mình lên Đại Thừa!
Phải biết rằng Sở Hàn Phi căn bản là chuyển thế trùng tu, tâm cảnh của hắn đã đột phá Đại Thừa, cái thiếu chỉ là tích lũy tu vi, vì kẻ thù còn đó, bọn họ trước tiên phải nhanh chóng nâng cao thực lực đến mức không từ thủ đoạn, nó đường đường là vua khí linh, mỗi ngày lại như má mì tranh thủ tìm lô đỉnh cho ký chủ nhà mình bộ sướng lắm hả? Kết quả một mảnh vỡ lớn như vậy bày ra trước mặt ký chủ nhà mình, thế mà hắn lại đi đẩy ngược về! Đẩy ngược về!
Mắt Sở Hàn Phi rất trong, trắng đen rõ ràng, hắn nhìn Tề Thiên Dương, chậm rãi nói: “Ta không thể nhận.” Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng lại mang cảm giác đáng tin chân thật.
Tề Thiên Dương nhíu mày, “Có gì mà không thể nhận chứ? Ta đưa cho ngươi là của ngươi.”
“Ta biết điều đó mà.” Tề Thiên Dương lầm bầm, hở ra có cơ hội là tỏ tình với cậu! Còn nói không phải thích cậu thì là thích cậu muốn chết luôn đó!
Sở Hàn Phi nói rằng: “Vì thế, không cần đưa phí qua đêm.”
Mặt Tề Thiên Dương dần dần đỏ lên, cậu ngoài mạnh trong yếu cố gạt qua ánh nhìn của Sở Hàn Phi, không cho hắn giải thích mà nhét mảnh vỡ Càn Khôn Đồ vào tay y,”Ngươi thì miễn phí là đương nhiên rồi, vì cả đời này của người đều là của ta, ta muốn tặng cái gì cho ngươi, ngươi không có quyền bình luận!”
Sau khi nói một câu rất có khí thế đó xong, Tề Thiên Dương xoay người rời đi, để lại tiếng vang dần dần hòa tan vào không khí.
Càn Khôn Đồ gần như muốn dập đầu sát đất lạy kí chủ nhà mình, cái gì là trình độ? Đây chính là trình độ!
Sở Hàn Phi, kẻ vô cùng có trình độ trở về Thương Thần động của Tề Thần Hiên, lập tức bị một trận no đòn, lý do là vì không kịp thời báo cáo tình huống xuất hành với trưởng bối, thật đáng đời.
Cứ thế, đến tối, Tề Thiên Dương đến chui ổ chăn liền thấy một cái đầu heo ứ máu thật to, cậu khựng lại, quyết đoán đi trở ra, “Xin lỗi, ta đi nhầm phòng.”
Sở Hàn Phi ngẩng đầu liếc cậu một cái, mí trên bị tụ máu sưng vù miễn cưỡng nhìn ra một chút bộ dạng vốn có, Tề Thiên Dương buồn cười, “Làm sao ngươi lại thành ra thế này? Không cần bôi thuốc hả?”
Sở Hàn Phi nhường ra một chỗ trống thật lớn cho Tề Thiên Dương, “Không cần, chỉ là bị thương ngoài da, đại công tử hạ thủ không nặng, sư phụ nhìn rất hài lòng.”
Lời này nghe có phần giả dối, ai cũng biết mỗi một chiêu của Tề Thiên Nhai đều là ra tay rất độc, có điều hắn tấn cấp quá nhanh, có đẳng cấp áp chế, cho dù là đứng im mặc cho đánh, cũng không chịu bao nhiêu thương tích.
Tề Thiên Dương không vạch trần hắn, cởi áo ngoài một cái là chui ngay vào chăn, chăn ban ngày Sở Hàn Phi đã lấy ra phơi nắng, trong chăn ấm áp, Tề Thiên Dương thoải mái thở ra một tiếng, ôm cái eo rắn chắc của hắn, đem mặt dán vào lòng hắn.
Đụng phải vết thương, có hơi nhức nhức, nhưng mấy thứ này chả tính là gì, Sở Hàn Phi nhẹ nhàng vuốt tóc thiếu niên trong lòng, tóc Tề Thiên Dương không mềm, thô cứng, cảm giác rất giống lông trên lưng cọp, như mang theo khí chất thiếu nhiên phấn chấn bồng bột, Sở Hàn Phi lại nghĩ có cái gì đó mềm mềm cứ nhẹ nhàng khẽ lướt qua trong lòng hắn, làm tim hắn muốn tan chảy luôn.
Cứ hưởng thụ như vậy cũng không tồi, không thèm nghĩ mấy chuyện lộn xộn này nữa, người trong lòng, chính là mọi thứ rồi.
Sở Hàn Phi nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài.
Tề Thiên Dương tựa vào vòng ôm ấm áp, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mấy tháng sau, Tề Thiên Dương gần như đều canh lúc trời tối đến cọ ổ chăn một chút, kỳ thực cậu cũng biết, không có gia gia nhà mình ngầm đồng ý, cậu căn bản không vào được, nhưng biết là một chuyệt, muốn cậu quang minh chính đại hơn, thật sự là không có can đảm từ bỏ cái mặt mũi này. Dù biết cậu và Sở Hàn Phi đã là quan hệ đạo lữ, nhưng đó là trói buộc tự gạt thiên đạo mà ra, nó vĩnh viễn ngụ tại trong lòng cậu không bỏ xuống được, mặc dù cũng thích Sở Hàn Phi, nhưng cứ cảm thấy, cảm thấy nhất định phải đợi được thiên đạo đồng ý, giữa bọn họ mới là đạo lữ chân chính.
Lòng Sở Hàn Phi cũng hiểu chuyện này, không ép buộc quá mức, tuy rằng hôn lễ trước đó đã thành chuyện xa vời, nhưng quan hệ với Tề Thiên Dương lại càng ngày càng kéo gần, Sở Hàn Phi không hề cảm thấy đáng tiếc.
Hắn tự cảm thấy không thiệt thòi, ngẫm lại đạo lữ nhà mình, còn thấy thiệt cho cậu, mấy ngày nay hắn tuần tự hấp thu mảnh vỡ nọ, tu vi nâng cao rất nhanh. Hắn biết, người bình thường có được mảnh vỡ này phản ứng đầu tiên tuyệt đối không phải đem nó tặng cho người khác, mà là giấu làm của riêng mới đúng, cho dù không thể hoàn toàn hấp thu nó như hắn, nhưng dù chỉ có hai ba phần, cũng khiến người động lòng, nhất là hắn còn biết, gần đây Tề Thiên Dương rất khổ tâm chuyện tu luyện.
Trong lòng Sở Hàn Phi mềm nhũn, bắt đầu tự hỏi bản thân trước giờ có thu thập được món gì tốt cho đạo lữ nhà mình không, càng nghĩ thì cũng chỉ có mấy món thiên địa linh vật phù hợp.
Đúng lúc Sở Hàn Phi muốn lấy tài sản riêng của mình về, một lời đồn lặng lẽ truyền ra trên thượng giới.
“Ngày xưa Sương Hàn kiếm tôn ngã xuống, sở học cả đời không người thừa kế, nên đã bố trí bí cảnh ở biển Bắc Minh, thuộc một hòn đảo nhỏ của Vân Lam tông, tìm người hữu duyên, nay đảo chủ Vân Lam tông mời các anh hùng trẻ tuấn kiệt dưới năm trăm tuổi, cùng đến bàn việc thừa kế.
Tề Thiên Dương lật qua lật lại thiếp mời trong tay, phát hiện mặt Sở Hàn Phi đã đen hoàn toàn, cậu có hơi buồn cười, cố ý nói: “Truyền thừa của Sương Hàn kiếm tôn, không biết là ai có thể may mắn lấy được đây?”
Sở Hàn Phi chưa từng nhắc tới kiếp trước của mình trước mặt Tề Thiên Dương, một phần vì hắn nghĩ chuyện cũ trước kia không cần rêu rao khắp nơi, phần cũng vì oán giận bản thân kiếp trước không suy nghĩ thông suốt, bất quá kiếp trước cũng là hắn, đồ của mình bị người ta treo biển đem bán, còn mượn mỹ danh viết là vì tìm người thừa kế cho mình, dù là ai cũng không nuốt trôi cục tức này được, Sở Hàn Phi lạnh lùng nói: “Nghiêm Lạc Thương không có truyền thừa.” Người có thể truyền thừa hắn, chỉ có chính hắn, chỉ là giữa đường ngã xuống, không cần người khác tới làm chủ thay hắn.
Tề Thiên Dương còn muốn trêu vài câu, lại nghe Dương Lân bên cạnh hừ một tiếng, “Thứ này mà truyền thừa cái gì, rõ ràng đảo chủ Vân Lam tông chỉ có một con gái, trước đây đính hôn cùng Trầm gia Trầm Bắc Dương, hiện tại,” hắn nhìn lướt qua Tề Thiên Dương, tiếp tục nói: “Hiện tại người đã chết, Vân Lam Tông đảo nhỏ nhiều tiền nhưng yếu thế, đương nhiên muốn tìm cửa sau.”
Trầm Bắc Dương, chính là cái tên xui xẻo bị cậu giết khi vừa xuyên không tới, Tề Thiên Dương thế mới biết vì mình mà một cô nương mất hôn phu, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
Quý Phong nhíu nhíu mày, “Sư đệ, tuy là như thế, lời này của ngươi cũng hơi quá đáng rồi đấy, làm hư danh tiếng con gái nhà người ta.”
Dương Lân xuỵt cười ra tiếng, không cẩn thận động phải vết thương, đau đến sắc mặt trắng nhợt, Dương Kỳ ấn chặt đệ đệ, lắc đầu, nói: “Không phải chúng ta làm hư danh tiếng cái cô Vân đại tiểu thu kia…, đại sư huynh, huynh đệ hai người chúng ta chính là người của đảo Vân Lam Tông.”